Dưới ánh trăng có một bóng dáng đứng trên mặt băng hồ Carlo, chỉ tiếc cách quá xa, nhìn không rõ, chỉ có thể dựa vào ánh trăng thấy — đó là một nửa cầu tròn, từ xa nhìn lại nó như một hòn đảo nhỏ vững chãi.
Camera man đứng cạnh Nghiêm Trạch mặt trắng bệch.
– Nghiêm, Nghiêm tiên sinh! Anh nhìn, nhìn ở đằng đó có thứ gì vậy? To như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ là “dã nhân” trong truyền thuyết.
Nghiêm Trạch: “….”
Ba nhìn sao mà nhìn một cái cục tròn vậy thành dã nhân?
– Cậu nói cái gì cơ?
Nghiêm Trạch làm bộ ngơ ngác.
– Trên mặt hồ thì làm gì có gì?
Anh nghi ngờ nhìn sang camera man.
– Anh bị ảo giác à?
Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, tiến độ quay《Hơi thở sinh tồn》vốn chậm một tháng, nếu nay còn kéo nữa…
Nghiêm Trạch rõ ràng, giờ anh cần nhất ra mắt công chúng, nếu 《Hơi thở sinh tồn》kéo dài, vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn với anh.
Cho nên, đầu tiên phải gạt tên này đã, giải thuyết thứ đó tính sau.
Diễn kỹ của Nghiêm Trạch sao? Thuộc hàng ảnh đế đó. Camera man vừa nghe anh nói vậy, nhất thời cũng bị gạt.
– Ảo giác ư?
Camera man hốt hoảng.
Nghiêm Trạch nói:
– Nếu không phải là ảo giác thì chắc là ảo ảnh đó.
Anh nghiêm túc giảng cho camera man biết lý luận về ảo ảnh, giảng chặp camera man cũng ngu ra.
Dỡ camera trên vai, camera man nghiêm túc lấy khăn ra lau ống kính, lau tới sạch bong.
Sau đó, hắn khiêng camera lên, một lần nữa, nhắm thẳng ống kính về phía hồ Carlo.
Lúc này, quái vật trên mặt hồ lại biến mất không thấy tăm hơi.
— thật giống như một giuộc với Nghiêm Trạch, phối hợp Nghiêm Trạch diễn vậy.
– Giờ còn thấy gì không?
Nghiêm Trạch liếc mắt ra ngoài cửa sổ, tòa đảo nhỏ hiển nhiên không còn bóng dáng, lần thứ hai hỏi camera man.
Camera man thì thào:
– Có lẽ… tôi bị ảo giác thật.
Nghiêm Trạch vỗ vai hắn:
– Chắc anh mệt quá rồi, chương trình chạy tiến độ, các anh cũng khổ. Thôi tôi quay cũng sắp xong, anh về nghỉ trước đi.
Camera man gật đầu, hì hục khiêng camera, hốt hoảng, lảo đảo về phòng, chỉ để mình Nghiêm Trạch ở lại.
Nghiêm Trạch nghiêng đầu, liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Sau khi camera man rời đi, sinh vật khổng lồ lại xuất hiện….
—
Đêm đã vào khuya.
Buổi tối nhiệt độ hồ Carlo rất thấp, cho dù ở trong nhà dân mở máy sưởi, cách một tầng cửa sổ kết đầy băng, vẫn có thể cảm nhận được cái giá lạnh bên ngoài,
Vì trời lạnh đất băng, tổ kịch cũng không định quay cảnh ban đêm.
Qua loa giải tán, các thành viên đoàn phim đều tự giác về phòng, chờ ngày mai ấm lên rồi quay tiếp.
Hướng Tây Đông ỷ mình đút tiền vào, lúc chia phòng sống chết đòi chung phòng với Nghiêm Trạch.
Lê Hạo ghét tên này mặt dày bám lấy, cũng chết sống không chịu, làm đoàn phim lúng túng. Không thể làm mất mặt tên Hướng Tây Đông này, cũng không thể tát vào mặt Lê Hạo, quá khó xử.
Cuối cùng là Nghiêm Trạch ra tay, để Lê Hạo và Hướng Tây Đông vào chung một phòng.
Lê, Hướng hai người tuy ghét nhau, nhưng Nghiêm Trạch đã lên tiếng, hai người bọn họ không thể nhây mãi, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, nghe lời Nghiêm Trạch.
Nhưng khi ngủ, vấn đề vẫn kéo tới.
Ba người, phòng hai giường.
– Ồ, hai giường.
Nghiêm Trạch cởi khăn quàng cổ Lê Hạo “cưỡng ép” mang, nhìn vào phòng.
– Giờ sao đây?
Hướng Tây Đông ngực đập bình bịch: Aaaa! Đây không phải cơ hội mình tha thiết ước mơ sao!
Sau khi lên giường có phải đến đoạn cậu ta sẽ giả bộ “lạnh quá” “sợ quá” “dã nhân đáng sợ quá”…, sau đó lăn vào lòng Nghiêm Trạch cọ cọ sao?????
Tuy nói vậy có hơi… mất mặt, nhưng sắc dục che mờ lý trúy, Hướng Tây Đông không phải loại người care tới thứ gọi tự trọng.
Đây chính là cơ hội ngủ chung với Nghiêm Trạch đó!
Vết sẹo đã hết đau, cậu ta đã quên nỗi đau từng bị Nghiêm Trạch bẻ tay, kéo đen weibo, chọc ngoáy cậu ta là cờ caro thành tinh, một loạt thù mới hận cũ đều bị vứt vào xó.
Lúc này, cậu ta chính khí lẫm liệt nói:
– Tôi ngủ với A Trạch, Lê đại diện mệt lắm rồi, hay là để anh ấy ngủ riêng nhỉ.
Lê Hạo nhíu mày.
A Trạch A Trạch gì chứ! Cậu ta nghĩ cậu ta thân với Nghiêm Trạch lắm sao???
Lê Hạo vốn đang nghĩ nếu Nghiêm Trạch đã hiểu lầm mình thích anh ta, thì đáng ra cậu phải cách xa anh ta —- chuyện chung giường nghe giống gay vỡi, dù Lê Hạo tự nhủ là thẳng inox không thẹn lương tâm, nhưng vẫn thấy hơi hơi xấu hổ.
Nhưng tách Hướng Tây Đông ra xa Nghiêm Trạch còn quan trọng hơn!!!
Lê Hạo liếc lé mắt:
– Ngại ghia, chúng tôi hình như không quá thân với Hướng tiên sinh thì phải? Thôi vậy phiền ngài ngủ RIÊNG đi nha.
– Ai da, Lê đại diện mệt nhọc cả ngày, tôi thay A Trạch cảm ơn cậu.
– Không không không, Hướng tiên sinh khách sáo, ngài đầu tư cho đoàn phim, đương nhiên phải hưởng đãi ngộ tốt rồi. Tôi cứ cùng A Trạch tụ môt đám đi, sẽ ổn thôi.
Hai người đấu nhau chíu chíu, ghét ngầm, giống như hai đứa tiểu học cãi nhau vậy.
Nghiêm Trạch mặc kệ, tự động lên giường.
– Ồn cái gì, hai người đi mà ngủ chung. Tôi phải nghỉ ngơi, đừng ảnh hưởng tới tôi, ngày mai còn quay đấy.
Lê Hạo: “…”
Hướng Tây Đông: “…”
Hai người thành thực câm mồm.
—-
Nửa đêm, Lê Hạo mơ màng tỉnh dậy.
Cậu vừa mơ, mơ thấy mình biến thành anh hùng, vì cứu công chúa khỏi tay rồng ác, cậu đã phải đấu khẩu với Hướng Tây Đông rồi đánh nhau một mất một còn. Sau đó đánh tới cuối,Lê Hạo nhân sơ hở đá mạnh, đánh rồng ác bán thân bất toại.
Đánh bại con rồng, Lê Hạo vui vẻ leo lên tháp cao, chuẩn bị dẫn công chúa về.
Nhưng!!!
Chờ cậu đi vào phòng, công chúa thì chả thấy đâu, chỉ thấy Nghiêm Trạch với bộ đồ hoàng tử cao quý đứng đó.
Thấy cậu tới, Nghiêm Trạch vốn ngang xương với cậu nay lại nở nụ cười.
– Cậu cuối cùng cũng tới.
Nghiêm Trạch chậm rãi nói, sau đó bước tới, đi tới trước mặt Lê Hạo.
– Quả nhiên, cậu rất khác bọn họ.
Cái gì khác cơ? Lê Hạo há mồm, nhưng chả biết nói gì.
Lê Hạo tóc gáy dựng đứng.
Cậu thấy, Nghiêm Trạch đang đi tới gần…
Sau đó, không có sau đó.
Lê Hạo bừng tỉnh.
Cậu run sợ xoa mặt, kinh ngạc phát hiện cậu ướt đẫm mồ hôi.
Kỳ lạ.
Tại sao cậu lại mơ thấy Nghiêm Trạch? Thậm chí còn mơ thấy anh ta chuẩn bị hôn cậu?
Lê Hạo đầu óc choáng váng, ngay cả cậu cũng thấy cậu gay lọ ra — bảo sao Nghiêm Trạch hiểu lầm, cậu cũng sắp không chịu nổi rồi.
Lại vỗ má, Lê Hạo có chút nín lặng: rốt cục cậu ôm tâm tư như thế nào với Nghiêm Trạch vậy? Ngày lo lắng đêm nằm mơ, cậu cảm thấy loạn như ma.
Ở trên giường tự hỏi nửa ngày, Lê Hạo chợt nhận ra giường hơi rộng.
Cậu hơi nghiêng đầu, mới phát hiện Hướng Tây Đông vốn ngủ bên cạnh cậu nay đã lăn mẹ xuống giường rồi.
Tên đó nằm trên thảm, trong tay ôm chăn điên cuồng cạ cạ, miệng còn nói mớ:
– Ha ha ha… Nghiêm Trạch tiểu đạo trưởng, ngươi ngoan ngoãn đi theo lão nạp đi…
Lê Hạo: “…”
Tên này mơ cái gì thế!!!
Nghĩ dù sao cậu cũng tỉnh rồi, Lê Hạo xuống giường, chuẩn bị đi nhìn Nghiêm Trạch chút: Nghiêm Trạch ngủ cũng đâu có ngoan, buổi tối hay đá chăn, cậu hay phải nửa đêm dậy làm bảo mẫu, dịch lại chăn cho Nghiêm Trạch.
Kết quả chờ cậu tới giường Nghiêm Trạch, kinh ngạc phát hiện, Nghiêm Trạch vốn nên ngủ say trên giường nay lại không thấy đâu!!!
Lê Hạo nghe thấy lòng cậu kêu lộp bộp một tiếng, chạy đi khoác hờ cái áo. Cậu chạy khỏi phòng, đi khắp khu dân cư tìm.
Tìm mất nửa ngày, Lê Hạo đang hoảng sợ tột độ mới chú ý tới bên ngoài khu dân có bóng người đang tiến về hồ Carlo.
Cậu dán người vào bệ cửa, thấy rõ: người đó là Nghiêm Trạch đang mất tích!
– Trễ như vậy, còn ra ngoài làm gì?
Lê Hạo lạnh run.
– Chẳng lẽ… bị thứ gì bám?
Nhưng chỉ vài giây sau, Lê Hạo đánh tan mọi đoán mò: Nếu có ma quỷ, thì cũng là Nghiêm Trạch bắt nạt bọn nó thôi.
Run run, Lê Hạo đuổi theo.
Nghiêm Trạch đi không nhanh, Lê Hạo rất nhanh đã đuổi kịp.
– Anh nửa đêm nửa hôm không ngủ, ra đây làm gì.
Lê Hạo đuổi tới Nghiêm Trạch, nhịn không được nói.
– Lúc tôi tỉnh phát hiện anh biến mất, suýt nữa bị hù chết đấy.
Nghiêm Trạch không trả lời, chỉ dựng ngón tro đặt trên môi ra hiệu im lặng.
– Nói nhỏ thôi.
Anh chỉ chỉ vào hồ Carlo.
– Cậu xem kìa!
Lê Hạo nhìn theo tay anh, lúc này mới giật mình phát hiện, vốn hồ Carlo đông kính mặt băng, nhưng lúc này lại trồi lên một tòa rất to—-
Lê Hạo đầy đầu hỏi chấm:
– Cái gì thế, rùa hở?
Dưới màn đêm, một con rùa bự chà bá, gian nan nằm trên mặt băng….
Giả chết.
– Ê, hai người trẻ tuổi bên kia ơi.
Rùa phun tiếng người.
– Lão bị té, nằm ở đây lâu rồi. Các cậu có thể xắn tay giúp lão một phen?