Thấy Nghiêm Trạch chọn chọn lựa lựa nửa ngày, cuối cùng lại lôi ra một cây búa, mọi người ai ai cũng kinh ngạc.
Thân là đại ca trong nhóm, trách nhiệm trông chừng tiểu bối trên thân, Lạc Viễn đứng lên, khuyên:
– Nghiêm Trạch này, cậu là định đập ra lỗ băng sao? Nếu là vậy, tôi khuyên cậu nên đổi đồ khác.
Vừa nói, Lạc Viễn còn đích thân đi tới tổ đạo cụ chọn lựa, tay cầm cây chùy đi ra. Anh ta đưa tay ra.
– Cái búa kia đưa tôi, cậu không cẩn thận là bị thương liền. Cậu nhìn cái chùy này đi, nhẹ hơn búa đó nhiều, hay là cậu dùng cái này đi.
Nghiêm Trạch khoát tay,
– Cảm ơn Lạc thúc, nhưng tôi dùng cái búa này là ổn rồi.
Bị Nghiêm Trạch cự tuyệt, Lạc Viên hết cách, chỉ đành khuyên nhủ thêm hai ba câu như cạn tình, nhưng Nghiêm Trạch đã quyết, mặc cho Lạc Viễn có khuyên thế nào, cũng không đổi.
Đi vào đường cùng, Lạc Viễn đành dừng việc khuyên nhủ này. Nhưng trước khi về chỗ của mình, anh ta vẫn không yên tâm nhắc nhở một bận, nhắc Nghiêm Trạch chú ý an toàn.
Nghiêm Trạch “thánh thiện” liên thanh đồng ý.
—- Anh đang chuẩn bị làm to chuyện.
Chờ khi Lạc Viễn đi rồi, cam lại chỉnh sửa chút, tất cả cam phụ trách đều chĩa về Nghiêm Trạch. Nghiêm Trạch quỳ một gối xuống, lấy cái đục một vòng tròn lớn trên mặt băng.
Bên Nghiêm Trạch tiếng động rất lớn, làm cho ba người khác vốn đag nghiêm chỉnh chọn vị trí phá băng đều dừng tay, nhìn về phía Nghiêm Trạch.
Nhìn lỗ của Nghiêm Trạch, Kỉ Trầm không kiềm được rơi lộp bộp.
Biểu hiện của Nghiêm Trạch ở kì hai còn quá mới mẻ, cứ nghĩ tới skill của Nghiêm Trạch cùng với âm thanh lúc nào cũng luẩn quẩn bên tai cậu ta “chúng ta không giống nhau”, Kỉ Trầm lại cảm thấy bị ngộp.
Họ Nghiêm lại muốn làm cái quéo gì thế? Kỉ Trầm nghẹn ngào.
Ngay lúc Kỉ Trầm còn âm thầm tính toán ý đồ của Nghiêm Trạch, Nghiêm Trạch đã làm dấu xong, thay đồ đục bằng cái búa.
Rồi sau đó….
After that…
Ầm!
Nghiêm Trạch hung hăng đập xuống!
Anh đục rất vừa phải, một búa, tuy vùng viền có vết nứt nhưng vẫn chưa hoàn toàn vỡ tan. Đi theo vết đánh dấu, chậm rãi mở một lỗ, chưa đầy nửa tiếng, Nghiêm Trạch đã đập ra một vết nứt bự trên mặt băng.
Lỗ của Nghiêm Trạch bự lắm, bự hơn lỗ của mấy người khác một vòng lận, giống như cái ao nhỏ vậy. Cả tổ kịch đều ngơ ngác, không biết anh muốn làm gì.
Ngay sau đó, Nghiêm Trạch đã đục xong lỗ…
Giăng lưới bắt cá xuống.
– Cậu ấy muốn làm gì?
Lạc Viên chứng kiến từ đầu nhăn mày, là người có kinh nghiệm nhất trong năm người, Lạc Viễn đã từng nhìn thấy quá trình bắt cá trong kì đóng băng của ngư dân. Trong hồ lúc băng đóng thì cá thường không ra ngoài, bởi vậy muốn bắt cá lúc này, chỉ có thể dựa vào may mắn cùng kiên nhẫn.
– Như vậy sẽ không có cá đâu.
Người trực tiếp giăng lưới như Nghiêm Trạch, mồi còn không thả đâu. Chưa nói tới kì kết băng, cho dù lúc nhiều cá nhất thì cùng đừng hòng được một con.
Trừ bỏ Lê Hạo nãy giờ vẫn luôn dán mắt về Nghiêm Trạch, không ai để ý, lúc Nghiêm Trạch giăng lưới, có con gì nho nhỏ chui từ trong tay áo anh, rơi tõm xuống hồ.
Lê Hạo nheo mắt.
Cậu thấy rõ ràng, ngày chớp mắt đó, Nghiêm Trạch hàng này lại đưa Bát Vương tối hôm qua được lão rùa giao phó vào trong hồ.
…. Anh lại muốn làm gì vậy? Lê Hạo phát hiện cậu thế mà lại quen thuộc, chết lặng với đống tính toán kia của Nghiêm Trạch.
– Xem ra Nghiêm Trạch sẽ chẳng câu được con nào đâu.
Kỉ Trầm thù rất dai, mặc dù trong đoạn ân oán này, người sai rõ ràng là cậu ta, nhưng cậu ta cứ đinh ninh mình là người có nỗi khổ riêng. Đối với người thân mang nỗi khổ như mình, Nghiêm Trạch không những không bao dung, mà còn đối chọi…. Khóe miệng Kỉ Trầm cong lên, ra vẻ nhiệt tình.
– Hay là chúng mình câu nhiều một chút, lát nữa chia cho anh ấy một chút — Lạc thúc nói, cứ như vậy anh ấy sẽ chẳng bắt được con nào đâu.
Kỉ Trầm nhìn về phía Đường Điềm Điềm, ý đồ kéo đối phương về phe mình.
Thân phận của Lạc Viên khác với bọn tiểu bối như họ, mà Vu Nhược Hàm là một người ưa yên tĩnh, tính cách thiết lập là không tranh với đời, nếu cậu muốn chống lại Nghiêm Trạch thì chỉ còn cách mượn sức của Đường Điềm Điềm, kẻ ngu ngốc ham nổi tiếng.
Đường Điềm Điềm nghi hoặc, có chút khó hiểu, vì sao Kỉ Trầm ngày hôm qua còn hững hờ với cô nay lại gần gũi đến thế nhỉ,
Nhưng mà dù sao tặng cá cũng sẽ kéo gần quan hệ giữa cô với Nghiêm Trạch, nhiều khi còn có thể thông đồng với người ta. Đường Điềm Điềm đáp lia lịa.
– Ừm, hay là mình câu nhiều chút! Tí nữa còn chia cho Nghiêm Trạch nữa!
Nghiêm Trạch nâng mắt, trong lòng hiểu rõ tính toán của Kỉ Trầm.
Nhưng anh không care, anh nhớ, rồi im lặng kiên nhẫn đợi bên lỗ băng.
— Bát Vương lần đầu tiên được giao phó xuất chinh, anh cũng muốn xem, con rùa be bé nhận được một tia cơ duyên từ Lạc Thư sẽ làm được gì.
—–
Thời gian trôi nhanh lắm, cộng với mặt trời lặn sớm, không lâu sau mặt trời đã ngả về tây.
Cảm thấy đã tới lúc để cho nhóm nghệ nhân bắt đầu việc nướng cá, Tiểu Triệu hô lớn, bắt đầu kiểm kê thu hoạch hôm nay.
Trừ Nghiêm Trạch đục lỗ giăng lưới, bọn người Kỉ Trầm chỉ dùng cách hướng dẫn, mở một lỗ nhỏ trên mặt hồ,sau đó cho dây vào cậu. Lúc kiểm kê, thu hoạch của mấy người đều xêm xêm nhau.
Lạc Viễn ba con, Đường Điềm Điềm và Kỉ Trầm đều là hai con, Vu Nhược hàm không biết là do xui hay sao mà không thu hoạch được con nào. Cuối cùng Lạc Viễn chủ động chia cho cô một con, mới giúp Vu Nhược Hàm bớt xấu hổ.
Đến lượt Nghiêm Trạch, anh còn đang ôm tay, đứng bên lỗ băng.
Kỉ Trầm khinh thường: Xem ra tên Nghiêm Trạch cũng sẽ có lúc lật xe! Bất hạnh của người khác sẽ trở thành niềm vui của bản thân, tuy biết rõ Nghiêm Trạch có bị làm khó cũng chả liên quan tới mình, nhưng Kỉ Trầm vẫn có cảm giác xả tức.
– A Nghiêm Trạch, cá của anh đâu?
Ôm cảm xúc âm u, Kỉ Trầm đi tới cạnh Nghiêm Trạch, tỏ vẻ thân thiết hỏi.
– Anh không bắt được con nào sao? Hay là, để Đường Điềm Điềm chia cho anh một con nha. Cô ấy với tôi may là bắt được hai con.
Cậu ta còn cố ý nhấn mạnh chữ “may” nữa.
Nghiêm Trạch không nói, vẫn ôm tay, yên lặng nhìn mặt hồ.
Sắc mặt Kỉ Trầm trầm xuống, nhắc lại lời nói một lần nữa:
– Tôi nói, Nghiêm Trạch, cá của anh đâu?
– Vội gì chứ.
Nghiêm Trạch nâng mắt, thấy lưới giăng hơi rung, nghĩ chắc Bát Vương cũng làm xong, bèn cúi người, nắm lấy tấm lưới.
– Không phải cá ở đây sao—-
Nói xong, anh kéo lưới.
Kỉ Trầm trong lòng cười lạnh, chờ xem lúc Nghiêm Trạch phát hiện tấm lưới cái gì cũng không có, thì sẽ thế nào….
Cậu ta còn chưa ảo tưởng tới bộ mặt của Nghiêm Trạch lúc đó, đã ngạc nhiên nhận ra, Nghiêm Trạch nhíu mày.
– Lạc thúc, có thể tới giúp tôi một phen không?
Nghiêm Trạch nhìn Lạc Viễn đang giảng kỹ thuật câu cho Vu Nhược Hàm.
– Hình như bắt được nhiều cá quá, tôi kéo không nổi.
Kỉ Trầm: “???”
Nghe Nghiêm Trạch nói, Lạc Viễn bản năng run rẩy.
Nhiều cá lắm????
Theo cách mà Nghiêm Trạch giăng lưới, làm sao có thể có cá! Hay là tổ đạo cụ lén thả cá cho Nghiêm Trạch? Nhưng trời rét cóng thế này, tổ đạo cụ làm sao dám lặn xuống….
Trong lòng Lạc Viễn trăm mối suy nghĩ, phải chờ Nghiêm Trạch giục thêm một lần nữa, mói chạy tới giúp một tay.
Anh ta đứng cạnh Nghiêm Trạch, cùng Nghiêm Trạch kéo lưới lên.
Rầm.
Lưới đánh cá bị kéo lên mặt băng.
Sau khi lưới kéo lên, tất cả mọi người ở đây đều bị hung hăng quất một phen: Trong lưới đánh cá có hơn mười con cá to mọng, lúc lên bờ còn chết sống quẫy đạp như cống hiến chút sức lực cuối cùng trong sinh mệnh.
Kỉ Trầm mắt đầy sao.
Nghiêm Trạch thảnh thơi đi tới lưới, gỡ xuống một con cá còn đang hung hăng quẫy đạp.
Cầm lấy cá, Nghiêm Trạch cười cười, nhét con cá vào tay Kỉ Trầm.
Kỉ Trầm cả người run rẩy, cá cả người trơn trượt, còn bị dính chút rong rêu. Mặc dù là cách một cái bao tay, cậu ta cũng cảm thấy cảm giác trơn tuột ghê tởm.
Cá xoay người, mắt cá chết đối với mắt Kỉ Trầm, tựa như đang khinh bỉ cậu ta vậy.
Kỉ Trầm: “….”
Nghiêm Trạch lại “thánh thiện” cười tiếp,
– Hình như tôi cũng khá may đấy.
Anh lặng lẽ đưa tay áo lại gần lưới, hình như là để Bát Vương đang muốn tranh công chui vào túi áo.
– Hay là, tôi chia cho cậu với Đường Điềm Điềm mỗi người một con?
Anh cũng nhấn mạnh chữ “may”, giống như Kỉ Trầm lúc trước.
Kỉ Trầm mặt xanh mét.
– Không cần….
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi.
Nghiêm Trạch cười rất vô tội.
Nhưng vào thời khắc ấy—
Con cá trên tay Kỉ Trầm bỗng nhiên ham muốn sống bùng nổ, kịch liệt giãy dụa, làm Kỉ Trầm sợ khiếp.
Con cá bỗng nhiên phun nước lên mặt Kỉ Trầm. Chờ Kỉ Trầm cuống quít lau, liền vẫy đuôi, nhảy khỏi tay cậu ta, hướng về phía mặt băng, rơi tọt vào lỗ băng.