*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đi theo Nghiêm Trạch và Lê Hạo đầu mang mũ nồi
(1), mặt che kín khẩu trang, tay cầm camera, một bộ cuồng theo dõi.Nhìn Lê Hạo, Nghiêm Trạch rời đi, hắn ta tạm buông cam trong tay, rút ra điện thoại, gọi cho ông chủ.- Ông chủ,Giọng hắn ta ồm ồm.
– Tôi chụp được ảnh của tiểu diễn viên kia rồi!
Nghe được hắn nói, “Ông chủ” đầu dây kia cười khẽ.
– Không tệ! Chừng nào tôi nhận được ảnh sẽ kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu.
Người đàn ông nghe vậy vui vẻ ra mặt.
Hắn là một tên thám tử tư, xưa nay rất ít sinh ý, chỉ có thể nhận vài việc điều tra ngoại tình với vài việc linh tinh duy trì cuộc sống.
Vậy mà trước đây mấy hôm, bỗng có một vị khách sộp tự xưng “Hướng tổng”, cho hắn một số tiền không nhỏ để chụp ảnh điều tra một diễn viên nhỏ, nghĩ biện pháp tìm được một số ảnh đen của đối phương để uy hiếp.
Hắn nghĩ Hướng tổng có lẽ là xem trúng tên diễn viên này rồi, chỉ là người ta không chịu cúi đầu trước tiền tài, chậc chậc. Kết quả kìa, Hướng tổng cầu không được bèn dùng cách hạ lưu, tìm ảnh bẩn uy hiếp người ta cong lưng.
Tuy hắn khinh thường hành động này, nhưng có tiền thì sai quỷ khiển ma, dưới tiền tài, hắn cong lưng.
Tên thám tử nhận được mối này.
Nhận được ủy thác của Hướng tổng, hắn đã theo dõi Nghiêm Trạch vài ngày rồi, một đường theo sát từ Bùi thị tới chỗ này.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng chụp được một bức ảnh có thể khiến đối phương kiêng kị — ảnh đối phương thân mật với người đại diện.
….. Tuy hắn không quá thông hiểu giới giải trí, nhưng ảnh hai nam nhân gần gũi, chỉ cần chỉnh sửa rồi lại thêm chút, cũng có thể làm nhiều thứ lắm.
Đặc biệt một người trong đó còn là người đại diện.
Nghệ nhân nói yêu đương với người đại diện, đó là tối kị.
Tên thám tử nghĩ vậy, một chút cũng không nhận ra sương mù đang càng ngày càng dày thêm.
Bỗng.
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, làm hắn giật thon thót.
Hắn kinh hoàng: Sao tự nhiên lạnh vậy?
Tên thám tử không hiểu sao lại nhớ tới chuyện ma quỷ nghe được hồi nãy từ Nghiêm Trạch, nhưng vì Nghiêm Trạch đã nói là do anh bịa ra, nên tên thám tử nào có để ý tới.
Nhưng bây giờ…. Hắn bỗng nhiên sợ hãi nghĩ, có lẽ chuyện Nghiêm Trạch kể không phải toàn bộ là giả.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.
Trong bóng đêm, một bóng dáng mơ hồ, lặng yên không một tiếng động chậm rãi lại gần tên thám tử run lập cập….
Mà đầu bên kia điện thoại.
Hướng Dĩ Lâm nhận được cuộc gọi từ thám tử tư, âm hiểm cong môi.
Hắn ta từ trước tới nay, chủ trương không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải khiền mọi người khiếp sợ. Hướng Dĩ Lâm đã chắc chắn, Nghiêm Trạch là chuyển thế… của một vị ở thời phòng thần. Vì muốn trọng chấn lại Đạo giáo, thành lập Đạo giáo, hắn chắc chắn phải để cho Nghiêm Trạch lên làm người lãnh đạo tinh thần cho hiệp hội, làm con rối điều khiển lòng người.
Chỉ là…. Nghiêm Trạch là người của Lê Chính Thù, mà Lê Chính Thù là cái con người ở phái phản đối kịch liệt Đạo giáo, Nghiêm Trạch rất có thể sẽ bị Lê Chính Thù ảnh hưởng, cũng phản đối Đạo phái.
Hướng Dĩ Lâm hắn muốn chuẩn bị thật đầy đủ.
Đầu tiên:
Hắn để Hướng Tây Đông tự đi tiếp xúc với Nghiêm Trạch, thăm dò ý tứ của Nghiêm Trạch.
(nhưng Hướng Tây Đông chỉ biết theo đuổi tình yêu, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ)
Tiếp theo:
Hắn để cho bí thư đi gặp gỡ Nghiêm Trạch, hỏi có thể bao dưỡng Nghiêm Trạch không, đổi lại mình sẽ cho anh đứng đầu Đạo phái.
(nhưng bí thư vừa mới nói tới đoạn Hướng Dĩ Lâm muốn bao nuôi Nghiêm Trạch, còn chưa nói xong đã bị Lê Hạo cắt điện thoại, kéo đen.)
Cuối cùng:
Hắn tìm tới thám tử tư, kêu đi chụp ảnh bẩn của Nghiêm Trạch, nếu Nghiêm Trạch không nghe, thì dùng ảnh đó để uy hiếp Nghiêm Trạch, làm anh không thể lăn lộn trong giới nữa.
(nhưng Hướng Dĩ Lâm cũng không ngờ, Nghiêm Trạch ước gì được cút khỏi giới ngay-và-luôn)
Hướng Dĩ Lâm cũng phải trầm trồ với kế sách vẹn toàn của mình!
Hắn tuy rằng đoán được Nghiêm Trạch có… chút quan hệ với một vị thần tiên thời phong thần, nhưng, Hướng Dĩ Lâm cũng chỉ coi Nghiêm Trạch thành một người khát vọng nổi tiếng.
Nếu là người thường, ắt có nhược điểm. Mà có nhược điểm, thì có nghĩ là có chỗ cho hắn ra tay.
…. Hướng Dĩ Lâm không ngờ, Nghiêm Trạch không phải là người đó…. chuyển thế, mà chính là người đó luôn rồi.
Ngay lúc Hướng Dĩ Lâm đang mơ mộng hão huyền phong cảnh sau khi thành lập Đạo giáo, tay trái bí thư tay phải Nghiêm Trạch, thì bên thám tử tư đã xảy ra chuyện.
—
Sáng hôm sau.
Nghiêm Trạch hiếm thấy dậy sớm.
Trong lúc Lê Hạo còn đang co mình trong ổ chăn ngủ say, anh đã tạm biệt chu công, cực kì tỉnh táo rời giường.
Thay đồ, mang xong giày thể thao, thấy Lê Hạo còn đang ngủ, Nghiêm Trạch chuẩn bị đi gặp lão ảnh đế cũng không tức giận. Anh không kéo Lê Hạo ra khỏi giấc ngủ, mà lấy điện thoại, nhắn một tin, thông báo mình đi.
—- Đối với nghề diễn, Nghiêm Trạch là thật tâm thích.
Sau khi nhắn tin xong, anh vội bước đi, chạy thẳng tới nhà lão ảnh đế.
Trước khi Lê Hạo mua biệt viện này đã nghiên cứu rất lâu, chọn một căn nhà rất gần nhà lão ảnh đế kia.
Nghiêm Trạch sau khi ra cửa, đi không bao lâu đã thấy nhà ông ấy.
Đứng ngoài cửa sửa sang lại quần áo, Nghiêm Trạch vốn trước giờ chưa từng cho ai mặt mũi nay lại thấy khẩn trương.
Về mặt thuật pháp, ngoài lão rùa, anh bây giờ đã là tồn tại cường đại nhất. Mặc dù có Lê Chính Thù, thì cũng chỉ tới tiểu bối của anh là cùng. Càng đừng nói loại mèo ba chân như Hướng Tây Đông, ngay cả tiểu bối cũng chưa có tư cách đâu, nhiều nhất chỉ có thể làm đứa giữ cửa.
Nhưng về mặt diễn xuất, nhất là phim, anh cũng chỉ là người mới thôi.
Muốn học hỏi được nhiều trong cái nghề này, anh nhất đinh phải duy trì khiêm tốn và ham học.
Vị lão ảnh đế này, đã có hơn ba mươi năm trong nghề. Đối mặt với tiền bối, Nghiêm Trạch hoàn toàn tôn trọng ông.
Đối với anh, tôn sư trọng đạo chính là lễ nghi cơ bản nhất của một con người.
Chuông cửa vang, sau một lúc bỗng có tiếng hỏi vọng ra.
– Ai ở bên ngoài đấy, có chuyện gì à? Nếu là tờ rơi, kẹp vào ổ khóa là được, tí tôi tự lấy.
Đó là một giọng nam hết sức trẻ con, người đó giống như đang ở kì vỡ giọng, tiếng nói hơi quái dị.
Nghiêm Trạch giật mình.
– Xin hỏi thầy Quách có ở nhà không?
Ý chỉ vị lão ảnh đế họ Quách kia.
– Ông Quách ạ? Anh nói ông ngoại tôi ư, ông ấy chưa tỉnh, anh tìm ông có gì không?
Nghiêm Trạch vuốt cằm.
– Là thế này, tôi tên là Nghiêm Trạch. Trước đây lúc thầy Quách quay《Trường Dạ Thiên Minh》, tôi vinh hạnh được tới đoàn phim quan sát, quen biết thầy Quách. Thầy Quách có nói, nếu có thời gian rảnh ông sẽ chỉ điểm cho tôi một chút. Cách đây mấy hôm thầy ấy có điện cho người đại diện của tôi nói tôi tới tìm thầy.
– Hóa ra là một diễn viên.
Người bên kia “ồ” một tiếng, sau một lúc, chợt như nghĩ tới điều gì, hào hứng nói:
– Ông ngoại tôi đi ra ngoài rồi, ông ấy mỗi sáng đều sẽ chạy bộ.
– Chạy bộ ư…
Nghiêm Trạch lễ độ hỏi:
– Vậy xin hỏi, thầy Quách chạy ở đâu? Nếu tiện, tôi có thể chạy cùng ông ấy một lát.
Giọng nói kia lại nói:
– Tôi còn chưa nói xong, anh đã nhảy vào mồm tôi rồi.
Nghiêm Trạch: “….”
– Ây, người anh em này, anh ngoài diễn còn biết gì không?
Người đó lại hỏi.
Nghiêm Trạch trầm ngầm.
– Không nhiều lắm, chỉ biết một chút tích phân và vi phân, cần tôi bổ túc toán học cho cậu không?
Người đó: “…”
Nghiêm Trạch mỉm cười.
Sau khi kẹt cứng một lúc, giọng nói đó lại tiếp tục, còn thêm một chút hất hàm sai khiến.
– Anh có biết chơi game không? Nếu biết thì mau vào đây giúp tôi một chút, tôi thiếu người. Không phải anh muốn ông ngoại tôi chỉ điểm sao? Ý của tôi, anh hiểu chứ?
Nghiêm Trạch hơi nghiêng đầu.
Anh vẫn hết sức lễ độ, cộng thêm nụ cười kỳ lạ trên môi.
– Biết một chút, nhưng khá gà, cậu thông cảm.
—-
Lúc đi Nghiêm Trạch đã tiện tay tắt luôn báo thức của Lê Hạo, vì vậy Lê Hạo ngủ thẳng một giấc tới trưa luôn.
Lúc tỉnh, cậu nhanh nhẹn thay quần áp, sau đó rời giường, theo bản năng đi về phía phòng Nghiêm Trạch, chuẩn bị gọi Nghiêm Trạch dậy. Nghiêm Trạch người này hơi nóng tính khi dậy, sau khi bị gọi, sẽ quay đầu ngủ tiếp.
Lê Hạo ở chung với anh nửa năm, sớm nắm rõ thói quen của Nghiêm Trạch, thậm chí còn hiểu mấy tật xấu còn hơn Nghiêm Trạch nữa.
Nhưng Nghiêm Trạch sớm đã đi tới chỗ lão ảnh đế, Lê Hạo đi tới phòng tất nhiên chẳng còn ai.
Lê Hạo sợ chết khiếp, còn tưởng là Nghiêm Trạch đột nhiên ngộ đạo, cảm thấy theo mình không tiền đồ, mang theo Bát Vương cao chạy xa bay rồi. Chỉ đến lúc Bát Vương chui vào túi áo cậu, lăn lăn vài cái, Lê Hạo mới chú ý tới điện thoại của cậu.
Cậu cầm lấy điện thoại, liền thấy được tin nhắn từ Nghiêm Trạch.
[Tôi đi tới chỗ thầy Quách, cậu cứ ngủ đi, có thể trưa tôi không về, mời thầy Quách một bữa không. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhớ cho Bát Vương ăn, mấy tháng này được cậu chăm sóc nhiều rồi ^ ^]
Tâm tình Nghiêm Trạch không tệ, ngay cả tin nhắn cũng ôn nhu như nước.
Lê Hạo: “….”
Nghiêm mặt, Lê Hạo yên lặng nằm lên giường Nghiêm Trạch.
Nghiêm Trạch vậy mà lại hiền lành với cậu như vậy? Thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu cứ có cảm giác mới ngủ một giấc mà đã lạc vào thế giới song song nào khác vậy?
Nhất định là do cách ngủ của cậu không đúng!
(1)mũ nồi: