Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh

Chương 4: Mặt ngoài làm anh em



(Mặt ngoài làm anh em: kiểu anh em bằng mặt mà không bằng lòng đó mn)

Cũng may mấy ngày tiếp theo, Nghiêm Trạch biểu hiện trong “Chân nhân tú” cũng hết sức bình thường. Không lại thể hiện style “Âu hoàng” như khi săn thỏ nữa, biểu hiện rất quy củ, Lê Hạo cuối cùng có thể cũng thở phào.

Mặc dù vậy, Nghiêm Trạch vẫn nhớ chuyện mà Lê Hạo đã nhấn mạnh, lúc hoạt động, ví dụ như lúc leo trên vách đá dựng đứng, “động tác diễn” cũng cực kì đẹp đẽ, ngay cả người có kinh nghiệm như Lạc Viễn cũng không sánh bằng.

Suy nghĩ của Nghiêm Trạch cực kì rõ ràng:

Anh, Nguyên Sướng cùng với Kỉ Trầm đều là nghệ sĩ mới nổi chỉ được khuôn mặt, đi trên đường diễn chưa được bao lâu, biểu hiện giống nhau sẽ làm người xem chán ngán, nếu làm thì cũng chỉ làm nhiều mà công ít.

Cho nên, nếu anh muốn dựa vào《Hơi thở sinh tồn》thu hút ánh mắt người xem, thay vì theo motif “Thần tượng”, chẳng bằng đi lối riêng, lấy thực lực ra nói chuyện.

Dù sao, lúc Lê Hạo kí hợp đồng với anh, mang anh vào giới, đã cùng anh thỏa thuận, phải lấy tư thái cao lãnh xuất đạo.

Bởi vậy, Nghiêm Trạch đơn giản liền diễn theo tính cách mà Lê Hạo thiết lập ra, ở《Hơi thở sinh tồn》sắm vai “Đại ca” trầm mặc ít nói nhưng cực kì đáng tin cậy.

Quay xong “Chân nhân tú”, quay chụp liền kết thúc, toàn bộ cảnh quay sẽ đưa cho hậu kì cắt nối biên tập. Sau khi biên tập xong sẽ gửi cho đài truyền hình cùng với một vài trang web nổi tiếng phát hành.

—–

“《Hơi thở sinh tồn》cơ bản sẽ hoàn thành trước cuối tuần, sau đó sẽ phát sóng cuối tuần sau, đến lúc đó, nổi lên hay chìm nghỉm, liền xem ý trời vậy.”

Mở cửa xe, Lê Hạo một bên lái xe, một bên liên miên lải nhải với Nghiêm Trạch, về kế hoạch sau khi quay xong “Chân nhân tú”.

Chương trình giải trí trong nước chia làm hai loại, một loại là do phòng làm việc chế tác, cả một kì quay xong rồi mới đưa bản quyền cho đài truyền hình cùng với những trang web nổi tiếng phát sóng. Loại còn lại chính là quay được một nửa liền tiến hành phát sóng, nửa còn lại là vừa quay vừa phát.

《Hơi thở sinh tồn》lần này Nghiêm Trạch tham gia cũng không phải là lần đầu tiên phát sóng, mà trước đây cũng đã phát vài mùa, bây giờ là mùa ba.

Bởi vì nhân khí khá cao, tổ chế tác vì muốn đuổi thời gian phát sóng, nên sử dụng loại chế tác thứ hai. Lúc Nghiêm Trạch còn đang quay《Hơi thở sinh tồn》kì này, bọn họ đã quay xong gần một nửa chương trình.

– Nhanh như vậy?

Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt Nghiêm Trạch lại không có biểu cảm gì, xuất thần như Phật.

– Tôi cứ nghĩ ít nhất một tháng sau mới có thể phát sóng chứ.

Lê Hạo khinh thường khịt mũi hả giận:

– Còn không phải do tên họ Đào chết bầm kia sao,

Cậu giải thích cho Nghiêm Trạch,

– Nguyên Sướng nhà hắn là nghệ nhân xuất đạo từ《Thần tượng một trăm điểm》, vài ngày nữa là chung kết《Thần tượng một trăm điểm》, hắn phải nghĩ cách chế tạo nhiệt độ để tăng lượng Fan, bèn mua quan hệ với “Chân nhân tú” bên kia, làm thời gian phát sóng “Chân nhân tú” điều chỉnh một chút – nên đúng ra《Hơi thở sinh tồn》kì này phát sóng vào một tháng sau cơ.

“Ờ”, Nghiêm Trạch không có cảm nghĩ gì cả.

Lê Hạo tiếp tục nói:

– Tuy điều chỉnh một chút thời gian phát sóng, nhưng thời gian quay của tổ kịch một chút cũng không đổi, thêm hai ngày nữa, chúng ta vẫn phải tiếp tục đi quay chương trình.

Cậu nói cho Nghiêm Trạch lịch sắp xếp

– Kì tiếp theo chương trình dự định chủ đề là sinh tồn nơi thành thị, anh….

Cậu bỗng bất an.

– Anh xem vậy có được không?

Nghiêm Trạch nâng mí mắt:

– Tại sao lại hỏi vậy?

Lê Hạo tay sờ mũi, có chút mất tự nhiên nói:

– Anh có thể nói chuyện bình thường với người khác không?

Nghiêm Trạch thiết lập tính cách là một người cao lãnh nha.

Nghiêm Trạch không nói gì:

– Tôi chỉ là ít nói, cũng không phải là câm điếc.

Hơn nữa anh tự cảm thấy tình cảm của anh vẫn ổn, cái gì có thể nói, cái gì tốt nhất không nói, Nghiêm Trạch trong lòng đều hiểu rõ.

Lê Hạo nghĩ nghĩ, lại đè thấp giọng nói, lét lút hỏi:

– Ai, nói thật nha, Nghiêm Trạch, anh đừng lừa tôi. Anh mau nói cho tôi biết, chuyện săn thỏ lúc trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, này, đừng nói với tôi là vận khí tốt.

– Cậu nói chuyện săn thỏ à…

Nghiêm Trạch lại “Nha” một tiếng,

– Muốn biết?

Lê Hạo là người thành thật:

– Muốn muốn.

– Không nói cho cậu.

Lê Hạo: “…..”

Nghiêm Trạch giả bộ ngắm phong cảnh.

Lê Hạo nhịn thật lâu, từ lúc bắt đầu quay《Hơi thở sinh tồn》— hoặc sớm hơn, lúc cậu ký hợp đồng với Nghiêm Trạch, thành người đại diện của anh ta – Nghiêm Trạch đã ôm địch ý với cậu.

Đối phương bề ngoài thì cực kì phối hợp với sắp xếp của cậu, Lê Hạo nói anh đi hướng đông, anh ta sẽ không đi hướng Tây, tuy tỏ ra như vậy, nhưng Nghiêm Trạch luôn chọn những lúc không quan trọng, biểu lộ sự bất mãn của mình.

Lê Hạo tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, làm sao không biết thái độ của Nghiêm Trạch đối với mình là thái độ gì, trong lòng cậu đều rõ.

…. Tuy rằng, cậu với Nghiêm Trạch, cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Mặt ngoài làm anh em, đại khái là để nói quan hệ giữa cậu với Nghiêm Trạch.

– Anh có phải có ý kiến với tôi không?

Lê Hạo không nhịn được,

– Lúc trước cũng vậy, lừa tôi vài lần, đùa giỡn tôi vui lắm sao?

Nghiêm Trạch không hé răng, thầm nghĩ nếu nói với Lê Hạo đùa giỡn cậu thực sự rất vui, có khi nào ngày mai anh cùng với Lê Hạo trực tiếp lên tiêu đề báo pháp luật không.

– Cậu sao lại nghĩ vậy,

Anh bình tĩnh nói:

– Chúng ta chính là đồng bọn hợp tác.

Lê Hạo nửa tin nửa ngờ.

Nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ Nghiêm Trạch, cậu bắt đầu tự hỏi, chính cậu làm sao lại đắc tội vị này đại thần.



Quay ngược lại nửa tháng trước.

Lúc đó, Lê Hạo đã rời khỏi công ty giải trí Thịnh Chiêu tự mở phòng làm việc được ba tháng.

Ba tháng này, tuy Lê Hạo ỷ vào tài sản cùng nhân mạch mà mấy năm nay cậu lăn lộn trong giới tích lũy được, thành công đưa phòng làm việc đi vào hoạt động, nhưng bất hạnh là vẫn không có nghệ sĩ danh tiếng hay có hi vọng trở nên danh tiếng nào làm trụ cột cho phòng làm việc.

Rơi vào đường cùng, Lê Hạo chỉ có thể ôm ý niệm biến ngựa chết thành ngựa sống, ở trên mạng tuyên bố phòng làm việc chiêu mộ nghệ sĩ, không ôm hi vọng trời giáng sao tốt(1).

Nhưng làm cậu thất vọng chính là, tuy rằng đơn chiêu mộ hấp dẫn không ít người, nhưng những người này phần lớn là nghệ sĩ hạng ba bừa bãi vô danh hay người bình thường ôm mộng thành ngôi sao. Đừng nói sao tốt, ngay cả mảnh nhỏ của thiên thạch còn không có.

Sau lại không biết vì sao, tin tức cậu muốn tuyển người rơi vào tai của cha cậu – Lê Chính Thù.

Cha mẹ của Lê Hạo ly hôn rất sớm, những năm gần đây cậu vẫn sống với mẹ, vì một vài nguyên nhân, cậu ôm oán hận rất lớn với người cha của mình.

Hiện nay cha cậu biết được tình cảnh khó khăn của cậu, liền chủ động đề nghị, nói sẽ giới thiệu cho cậu một ngôi sao.

Lê Hạo vốn không thèm đáp lại cha cậu, dù sao trong mắt cậu, Lê Chính Thù chính là một tên không làm việc đàng hoàng bỏ rơi gia đình.

Nhưng cậu đã vô lực xoay chuyển đất trời, tin cha cậu một lần cũng không mất mát gì, liền đi với cha một chuyến.

– Con nói này, cha định dẫn con đi gặp ai vậy?

Cùng Lê Chính Thù gặp mặt, sau đó Lê Hạo một đường nhanh chóng theo sát cha cậu về quê.

Chỗ cha cậu ở là một thành phố hạng ba, theo như cái nhìn Lê Hạo, diện tích chỗ này còn không bằng một cái đường vòng bao quanh thành phố, nhỏ bé cực kì, không giống như nơi có thể sản sinh ra nghệ sĩ tốt.

Lê Hạo nhịn không được cằn nhằn:

– Con suy nghĩ rất lâu, cha sao có thể biết được nghệ sĩ nào có tiềm lực chứ?

– Cha ngươi trong miệng người ta cũng là người có danh, sao trong miệng ngươi liền trở thành cặn bã vậy.

Lê Chính Thù qua năm mươi, nhưng vẫn tinh thần quắc thước(2), hoàn toàn không giống người đã qua nửa đời, ngược lại tinh thần mười phần, cùng đứa con cãi mà không thở dốc:

– Nghịch tử, nếu không phải thấy ngươi đáng thương, ta cũng lười đến quản ngươi. Làm cái gì người đại diện ngôi sao, sớm một chút trở lại kế thừa sự nghiệp của môn phái thống nhất đất nước thay cha ngươi.

Lê Hạo cười nhạt:

– Cái gì phái, không phải là đều là lừa bịp sao. Nếu có thể kiếm ra tiền, năm đó sao mẹ tôi lại phải ly hôn cơ chứ.

Vừa nghe Lê Hạo nhắc tới người vợ cũ, Lê Chính Thù liền không cáu kỉnh nổi.

– Được rồi được rồi, ngươi nghịch tử bớt tranh cãi với ta.

Ông kêu Lê Hạo dừng xe,

– Ai, tới rồi, chính là nơi này!

Lê Hạo một bên đi theo ông vào sân, một bên suy đoán “Ngôi sao” mà Lê Chính Thù nhắc tới.

Cậu ngẩng đầu, úc này mới phát hiện cha cậu thế mà lại chạy tới một cái rạp hát nhỏ. Tuy cha cậu ở một thành phố hạng ba nhỏ bé, nhưng có lịch sử lâu đời, bên cạnh có rất nhiều di tích. Lê Hạo nhìn rạp hát từ trên xuống dưới: Rạp hát này hẳn là trước khi dựng nước đã có, chuyên diễn chút kịch Hoàng Mai(3) và vài vở kịch nhỏ. Thời cưa vì vị trí ở nơi hẻo lánh nên được an toàn, kiến trúc bảo tồn khá đầy đủ. Xa xa nhìn lại, đập vào mắt chính là hơi thở cổ xưa của thời đại.

– Đưa con tới chỗ này làm gì?

Lê Hạo không hiểu.

– Chẳng lẽ cha muốn giới thiệu cho con vai đào hát hí khúc?

– Không phải xướng khúc.

Lê Chính Thù giải thích:

– Cái rạp hát này mười mấy năm trước đã ải biến thành trung tâm diễn kịch, cha ngươi, muốn giới thiệu cho ngươi ảnh đế tương lai.

Lê Hạo lúc này mới có chút tinh thần:

– Ý ngươi nói “Ngôi sao” này là diễn viên kịch nói?

Không bao lâu hai người đi đến cửa rạp.

Cửa gỗ đóng chặt, hình như biểu diễn đã sớm bắt đầu.

– Ngươi cũng đừng chê cha ngươi dài dòng, cảnh cáo trước,

Cha Lê Hạo liên miên lải nhải:

– Người này kêu Nghiêm Trạch…. tiểu tử ngươi mau tỏ ra tôn trọng cho ta, nói về vai vế, hắn chính là đại thần…. nghĩa đen.

Lê Hạo kêu thúi lắm, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Rồi sau đó.

Cậu sững sờ.
(1)theo nguyên văn là tử vi tinh: là sao Hoàng Đế ở trong năm ngôi sao Bắc cực, tên khác Lord of the Domes of the Domes, Lord of Strategy, Lord of the Political Star. Mình chỉ có thể mạn phép dịch thoát ra là sao may mắn, sao tốt, ý chỉ người tài cứu vớt bợn thụ.

(2)Quắc thước: ý chỉ vẫn còn khỏe mạnh

(3)Huangmei hoặc Huangmei giai điệu (黃梅戲 hoặc 黃梅調, bính âm: Huángméixì hoặc Huángméidiào) có nguồn gốc như một hình thức nông thôn dân ca và khiêu vũ đã được tồn tại trong vòng 200 năm qua và có thể lâu hơn. Nhạc kịch Huangmei là một trong những vở opera nổi tiếng và phổ biến nhất ở Trung Quốc (một số khác là opera Bắc Kinh, nhạc kịch Yue, nhạc kịch Pin và nhạc kịch Yu). Nhạc kịch Huangmei nguyên bản được hát bởi phụ nữ khi họ chọn trà, và vở opera được gọi là Bài hát trà hái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.