Nghiêm Trạch vội casting, hoàn toàn ném chuyện Đàm Ti Nhạc ra sau đầu. Mà dù có nhớ, thì Nghiêm Trạch trong lúc này đây cũng không thời gian gặp mặt.
Bởi vì sau khi casting, Hướng Dĩ Lâm sẽ trực tiếp tới đoàn phim dẫn Nghiêm Trạch tới bệnh viện tên thám tử bị quấn, xin Nghiêm Trạch giúp một phen xem có thể cứu không.
Lê Hạo vốn định cùng đi, nhưng màn hiểu lầm lúc trước khiến Nghiêm Trạch cảm thấy quan hệ giữa họ hơi vi diệu, nên anh lấy cớ xử lý việc hot search để bắt Lê Hạo về Bùi thị.
Hiểu lầm khiến Nghiêm Trạch nghĩ anh và Lê Hạo nên trách ra một thời gian để bình tĩnh xuống.
Có lẽ qua một đoạn thời gian, Lê Hạo có thể nhận ra bản thân không hề thích anh chăng?
Nghiêm Trạch lạc quan nghĩ.
—-
Sân bay.
Hướng Tây Đông lén lút trốn một góc thò đầu ra, cẩn thận nhìn về phía sân bay.
Thân là em của Hướng Dĩ Lâm, Hướng Tây Đông đương nhiên biết hành trình của Hướng Dĩ Lâm.
Từ vị bảo mẫu trong nhà biết được Hướng Dĩ Lâm chuẩn bị tự mình đi gặp Nghiêm Trạch, cậu liền quỳ lạy năn nỉ chỉ để có một vé máy bay đi theo, để có thể nhìn thấy người mà cậu âu yếm.
Hướng Tây Đông tuy không phải gamer, nhưng vào lúc Nghiêm Trạch đoạt được chức đại diện, rồi cũng chính thức tuyên bố thân phận thật của mình, cậu mới biết Nghiêm Trạch vậy mà thi đấu game.
Đêm đó, thân là hội viên cuối cùng của club fan Nghiêm Trạch, Hướng Tây Đông cả đêm không ngủ điên cuồng xem trận đấu của Nghiêm Trạch.
Một bên nhìn, Hướng Tây Đông một bên làm trò kéo view cho Nghiêm Trạch. Cậu khóc ròng nước mắt nước mũi tèm nhem nghĩ, Nghiêm Trạch quả là báu vật trên đời này, dù có mang khẩu trang và mũ, cậu vẫn có thể từ đôi mắt lỗng lẫy nhận ra được “nhan sắc thịnh thế” của anh.
Hướng Tây Đông đã quyết đinh!
Cậu cắt nối một MV cá nhân cho Nghiêm Trạch, ban phát chút soái ca của Nghiêm Trạch cho bạn qua đường.
Chờ Hướng Tây Đông cắt nối xong hết, cậu mới nhwos ra mục đích ban đầu: Wait, cậu đang làm gì thiassaaaa? Không phải cậu định theo dõi mấy người có giới tính nữ bên cạnh Nghiêm Trạch, xem có gian tình gì không à?
Hướng Tây Đông vội ném chuyện MV sang một bên, chuyên tâm nghiên cứu vị tên “tlnbndt” – pát nờ của Nghiêm Trạch.
Sau khi quan sát, Hướng Tây Đông lạnh tâm: Nghiêm Trạch vậy mà lại vô cùng ôn hòa khi nói chuyện với cô ta! Tuy c-cái cô kêu tiểu Lâu này tự xưng là bạn của Nghiêm Trạch, nhưng trong mắt Hướng Tây Đông thì nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy toàn JQ, giống một đôi trai tài gái sắc zậy.
Không được!
Cậu phải thừa dịp Nghiêm Trạch còn không động tâm bóp chết cái gian tình này!
Vì thế Hướng Tây Đông trộm di theo đại ca nhà mình, chuẩn bị gặp Nghiêm Trạch.
Lòng cậu như gió thu hiu quạnh vậy, cứ cảm giác con đường tuy nam thần của cậu sao mà nhấp nhô quá. Trước thì có tên đại diện chen giữa, nay lại có một người đẹp mắt qua mày lại với nam thần, chưa nói tới người anh của cậu – Hướng Dĩ Lâm, chắc cũng ôm tâm tư đen tối với nam thần nhà cậu…
…. Hướng Tây Đông tẩu hỏa nhập ma, auto xem các sinh vật quay quanh Nghiêm Trạch đều là tình địch giả tưởng.
Trốn trong góc, cậu tiếp tục dòm vào sân bay.
Lúc này, Nghiêm Trạch và Hướng Dĩ Lâm mới xuống máy bay.
Buổi chiều Nghiêm Trạch mới casting xong đã vội đi theo Hướng Dĩ Lâm bay tới chỗ này, mệt muốn chết.
Hồi nãy trên máy bay anh còn nằm liệt một chỗ ngủ.
Nhưng tiếc thay, Hướng Dĩ Lâm chưa hiểu rõ Nghiêm Trạch, không giống Lê Hạo biết tật xấu đầy rẫy của anh, vậy nên Hướng Dĩ Lâm ngây thơ không biết anh có tật nóng lúc dậy (tức là bị kêu á), nên đã rất-tốt-bụng trước khi máy bay hạ cánh sớm gọi Nghiêm Trạch dậy, định để anh kịp tỉnh táo.
Còn chưa ngủ no đã bị gọi dậy, Nghiêm Trạch vô cùng bực dọc.
Hướng Dĩ Lâm chưa từng chứng kiến cơn tức của Nghiêm Trạch, tất nhiên sẽ không phát hiện bất thường.
Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã tới tối, bèn lo lắng hỏi:
– Sao lại trễ vậy? Cũng không biết tình hình ở bệnh viện sao rồi. Nghiêm tiên sinh, mạng người quan trọng, tôi tính bay giờ dẫn anh tới bệnh viên luôn, anh thấy sao?
Nghiêm Trạch:
– Phản đối.
Hướng Dĩ Lâm: “….”
Cúi đầu trầm mặc một lát, Nghiêm Trạch nhận rõ trước mặt không phải Lê Hạo, nên anh cũng thu bớt lại. Tên Hướng Dĩ Lâm này tự xưng Hướng tổng, còn nói là phó hội trưởng, nhưng thân phận như vậy là chưa đủ. Khi chưa biết rõ nội tình người khác, vì cẩn thận Nghiêm Trạch cũng sẽ không tùy tiện nổi nóng.
Anh hiểu rõ, không phải ai cũng sẽ như Lê Hạo khoan dung tật xấu và sở thích quái đản của bản thân.
…. Khoan đã, sao anh mới xa Lê Hạo có mấy tiếng mà đã bắt đầu nghĩ tới cậu ta?
Nghiêm Trạch vội lắc đầu, ném hết chuyện liên quan tới Lê Hạo ra khỏi đầu, phòng bản thân vượt quá ranh giới.
Ai ngờ đúng lúc này, Nghiêm Trạch mới phát hiện lúc tắt điện thoại, Lê Hạo nhắn cho anh rất nhiều tin, lúc này vừa mới bật lên là như ong vỡ tổ ào lên.
Lê Hạo: Anh lên máy bay chưa?
Lê Hạo: Anh chú ý chút, nếu mệt thì ngủ chút, nhưng đừng phát bực khi dậy nha, Hướng tổng cũng không biết mà đánh thức anh.
Lê Hạo: Tôi về tới Bùi thị rồi, vừa mới đổi nước cho Bát Vương.
Lê Hạo: Bên đoàn phim vô cùng thích anh, chờ anh về là lập tức mở máy.
Lê Hạo: A Trạch.
Lê Hạo: Mà ầy, anh đừng trả lời nhé, tôi chỉ muốn gọi anh thôi.
Nghiêm Trạch: “….”
Anh không nhịn được nghĩ có lẽ Lê Hạo rất thích anh nhỉ…. Nghiêm Trạch hiếm khi mất tự nhiên, lại có chút ngại ngùng.
Được yêu thích quá nhiều cũng là một tội lỗi đó, anh vô liêm sỉ nghĩ.
– Bỏ đi, đi bệnh viện trước.
Vì được tin nhắn từ Lê Hạo vuốt lông, Nghiêm Trạch cũng thu liễm chút, anh hơi ngừng lại:
– Anh từng nói, bên anh có một…. vị Đạo đại sư thử, nhưng bất lực à?
(Đạo đại sư: Đạo sư thuộc Đạo hiệp, theo Đạo)
Hướng Dĩ Lâm gật đầu:
– Đúng… vị đó nói tình huống rất khó giải quyết.
Nghiêm Trạch hạ mắt.
Hướng Tây Đông trốn ở một xó: “!!!!”
Tức ghê! Sao anh cậu rõ ràng cũng là lần đầu tiên gạt mà có thể hòa bình nói chuyện, còn cậu cũng lần đầu gặp thì lại bị bẻ tay chứ!
Hướng Tây Đông ở trong lòng khóc như con Huskies bị tuyệt giống.