- Tóm lại trước tiên cứ xem tình trạng của người kia như nào đã.
Thấy Tiễn Úc Văn bị mình chơi một vố sắp nổi điên, Nghiêm Trạch ngay lập tức thu tay lại, tiến về phía giường bệnh, chuẩn bị xem xét tình trạng người bệnh.
Tiễn Úc Văn vậy mà cứ dây dưa mãi.
– Không được, anh phải biết tôi là ai đã rồi chuyện khác nói sau.
Nghiêm Trạch nói:
– Sa điêu đại sư, mạng người quan trọng, cậu có thể nói thẳng ra không?
Tiễn Úc Văn: “….”
Hướng Dĩ Lâm cười càng to hơn.
Lờ đi Tiễn Úc Văn tức tới mặt xanh mét, Nghiêm Trạch đi tới trước giường bệnh.
Tên thám tử tư mắt nhắm chặt. cứng ngắc nằm tren giường. Trên mặt tên đó đầy mồ hôi, vẻ mặt vặn vẹo, giống như bị bóng đè.
Nghiêm Trạch nhíu mày, ở thời mạt pháp, vì linh khí thiếu thốn nên mấy loại yêu ma quỷ quái chỉ có thể trốn vào xó. Hoặc giống như lão rùa tìm một chỗ chứa linh khí sót lại mà ngủ say, hoặc như hồn ma đào kép ở nhà gỗ co rút vào một xó âm u, vĩnh viên không thê rời đi.
Nếu anh đoán không nhầm, tên thám tử này bị bóng đè, hẳn là bị thứ gì “bẩn thỉu” bám lên.
Chỉ là… tại niên đại này, nơi đông người thường linh khí rất loãng, trừ khi là một vị… đại năng mạnh mẽ, còn không thì rất ít yêu tà bám được. Đại đa số chỉ có thể như con ma đào kép kia, bám vào vật chết như đèn bàn.
Nghiêm Trạch hơi trầm ngâm, ngay lúc Tiễn Úc Văn nổi cáu do Hướng Dĩ Lâm cười mãi, bắt đầu nhào tới đánh nhau thì anh đưa tay chạm tới tên thám tử.
Sau đó—-
Anh trố mắt.
Tại nơi tiếp xúc anh vô cùng kinh ngạc nhận thấy có một cỗ “dao động” kỳ lạ hướng anh dũng mãnh tràn vào. Anh lúc này mới nhận ra, thứ bám vào tên thám tử không phải là ác linh, mà là một chấp niệm cường đại—-
[Đã lâu không gặp…… đã lâu không gặp…….]
Cỗ chấp niệm kia hình như đang muốn truyền đạt cái gì.
Nghiêm Trạch trầm mặc không nói.
[Ta sắp tiêu tán rồi, ta vẫn mãi tìm…. mãi tìm cố nhân…. muốn gặp ngươi… muốn gặp ngươi….]
Nghiêm Trạch hỏi thầm: Ngươi là ai? Vì sao lại tìm tôi?
[Ta là ai ư? Ta không biết…. lâu lắm rồi…. ta không định tìm ngươi, chỉ là ta nhận thấy trên người ngươi có hơi thở mà ta quen thuộc…. ngươi giống ta… đến từ quá khứ….]
Cỗ chấp niệm kia nói đứt quáng, giống như lúc nào cũng có thể tan biến.
[đều biến mất cả rồi…. kẻ thù cũng được, bằng hữu cũng thế, đều biến mất cả rồi…. huyền thuật, link khí cũng đều biến mất…. đã không còn là niên đại đạo pháp nữa rồi…. thiên ý vô biên, diệt vong hay suy bại đều đã được định cả….. nhưng… nhưng mà….]
[trước khi diệt vong, thật muốn gặp ngươi….]
[thật muốn gặp ngươi…..]
Chấp niệm đó đã gần cạn rồi.
Nghiêm Trạch âm thầm tính toán, cỗ chấp niệm này có lẽ la từ người giống anh, cũng đến từ niên đại phong thần… được lưu lại cho hậu thế, hơn nữa cỗ chấp niệm này tựa như muốn tìm người nào đó. Trước khi nó tiêu tán, hình như nhận ra anh bèn trộm theo sau. Rồi lại vì không tỉnh táo nên vô thức bám vào người tên này.
Nghiêm Trạch hạ mắt.
Không hiểu tại sao anh lại nhớ tới lão rùa hồ Caroth.
Tất cả đều đã được định sẵn.
Cho dù là thần, cũng không có đủ sức để xoay chuyển càn khôn.
Nghiêm Trạch thở dài, yên lặng đặt tay trên người tên thám tử.
Anh chăm chú nhìn, chậm rãi xoay tay chưởng.
Cỗ chấp niệm kia hình như cảm nhận được ý đồ của anh, không chút chống cự, yên lặng để Nghiêm Trạch dần dần nghiền nát nó, sau đó biến mất trong thiên địa.
Sau khi chấp niệm tiêu tán, tên thám tử vốn đang bị bóng đè cũng dần bình tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt cũng dần hồng nhuận. Nghiêm Trạch nhìn, tên thám tử còn đang truyền glu-cô, anh đã thay hắn diệt sạch cỗ chấp niệm kia, cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Chỉ cần truyền thêm vài ngày, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian hồi phục thân thể thì đã có thể sinh hoạt bình thường.
– Xong rồi.
anh xoay người nhìn Hướng Dĩ Lâm và Tiễn Úc Văn còn đang đánh nhau nói:
– Chuyện này xong rồi.
– Cái gì xong cơ?
Hướng Dĩ Lâm hơi ngu ra.
Nghiêm Trạch nói:
– Tên này ổn rồi.
Hướng Dĩ Lâm kinh ngạc, mới có chút xíu thôi mà.
Tiễn Úc Văn một bên cũng khiếp sợ, cậu đã đau đầu về tình huống của tên đó rất lâu, tên Nghiêm Trạch này chỉ tốn một nhúm thời gian đã giải quyết xong á? Nhất thời vẻ mặt cậu ta xuất hiện từng vết nứt.
Còn Nghiêm Trạch….
Anh đang đưa tay vào túi quần.
Cúi đầu, Nghiêm Trạch không chớp mắt nhìn xuống nền đá cẩm thạch, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
—-
Cùng lúc đó, Lê Hạo thay nước cho Bát Vương xong, lại lấy ra một bàn chải đánh răng loại mềm, đuổi theo Bát Vương trong phòng tắm tới nửa ngày mới bắt được nó, cầm bàn chải cọ mai bù cho những ngày trước đó.
Bây giờ đã tới mùa đông, đúng ra là rùa thì đều ngủ đông hết rồi, nhưng Bát Vương còn nhỏ quá, cứ ngủ đông sợ không sống nổi, vì vậy Lê Hạo cũng chưa chuẩn bị đất cho nó, mà vẫn nuôi như bình thường.
Sau khi rửa ráy xong, lại thả Bát Vương vào bể cá chuyên dụng, Lê Hạo lau mồ hôi, mệt mỏi đặt mông ngồi trong phòng khách.
Cậu ngáp, vô cùng lười biếng nằm ườn trên ghê sô pha.
Rút điện thoại ra, Lê Hạo đang chuẩn bị lướt weibo với diễn đàn thả lỏng một chút, nhưng vừa mới mở khóa, cậu không nhịn được đưa tay mở tin nhắn.
Nhìn tin nhắn từ Nghiêm Trạch, Lê Hạo không nhịn được cười ra tiếng.
Cậu nằm ườn trên sô pha, học bộ dáng đại gia thường ngày của Nghiêm Trạch, vắt chéo chân lên bàn.
Chậc chậc, Nghiêm Trạch còn nói sẽ mua quà cho cậu kìa!
Lê Hạo trong lòng vô cùng kích động, đây là một bước tiến lớn đấy!
Nếu đổi lại là Nghiêm Trạch trước đâu, đừng nói mua quà cho cậu, anh ấy không nghĩ trăm nghìn kế xoay cậu vòng vòng đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
Lê Hạo càng nghĩ càng muốn hát bài ca nông nô vùng lên.
—- lúc này Lê Hạo còn không biết, cái chờ cậu chỉ là một đêm về trước giải phóng.
Nhưng…
Nếu Nghiêm Trạch tặng cho cậu, có phải cậu nên đáp lễ lại cái gì đó không?
Lê Hạo suy nghĩ, cậu chưa từng kết giao bạn bè với ai cả, chỉ có mấy mối quan hệ hờ với Trương sản xuất thôi, bây giờ đột nhiên đùng một cái Nghiêm Trạch trở thành bạn tốt, cậu vô cùng khẩn trương, không biết phải làm sao mói đúng.
Bình thường anh em tốt thường tặng nhau cái gì chứ?
Lê Hạo trầm tư.
Ba giây sau.
Cậu chọn lên mạng hỏi.
Sau khi đăng xong bài post, Lê Hạo bỗng nhiên phát hiện Bát Vương bỗng nhiên một lòng nhớ chủ, leo lên vách bể đập uỳnh uỵch lên nắp, một bộ đập bể tìm chủ. Làm Lê Hạo vô cùng khiếp sợ vội chạy qua đè thêm tấm chặn bảng.
Giải quyết xong chuyện Bát Vương, cậu lại nhận được tin nhắn từ bên phòng làm việc, mở máy tính xử lý công việc tồn động mấy ngày qua.
Bận bận rộn rộn, Lê Hạo bận tới rạng sáng.
Làm xong việc, cậu mệt như chó vậy, trực tiếp nằm phịch lên giường ngủ tới trời đất tối tăm.
Ngày hôm sau bị đói tới tình, Lê Hạo mở màng chạy tới bếp lấy bánh mì ăn tạm. Sau khi hai ổ vào vụng, cậu mới chợt nhớ ra bài post ngày hôm qua.
Oh men, cậu còn chưa xem bình luận đâu.
Nghĩ vật, Lê Hạo vừa uống sửa vừa lật đật kiếm điện thoại bị ném chỏng chơ trong phòng khách, bắt đầu em bài post.
Vừa kết giao anh em tốt, nên tặng thứ gì để phát triển tình cảm cách mạng đây?
621 bình luận/37 share
Tôi sửa CD (cấp 15)
Chuyện tóm lại là vầy, LZ và anh em LZ là đồng nghiệp, vốn hai bọn tôi có xích mích, là kiểu anh em bằng mặt không bằng lòng ấy, nhưng bỗng nhiên gần đây anh ấy đối xử với tôi ôn tồn không ít. Trước kia anh ấy gặp tôi đã ghét, nay có lẽ vì tình cách mạng, lúc đi công tác còn tốt bụng chia giường nữa.
Hôm nay lúc anh ấy đi công tác, còn hứa sẽ cho tôi quà mang về. LZ nghĩ có thể là sự chân thành của tôi đã được đền đáp, chúng tôi có thể cười xòa xóa tan ân oán, từ huynh đệ bằng mặt không bằng lòng trở thành huynh đệ có thể giao lưng cho nhau —-
Cho nên, vấn đề là huynh đệ LZ nói sẽ tặng cho LZ một cameras, xin hỏi LZ nên mua gì để đáp lễ?
Sau đó là bình luận:
1412312 bình luận (4141)
Sao tôi nghe có mùi giận dỗi đâu đây….
Ta đánh dã đao đâu bình luận(3456)
Huynh đề kề lưng à…. txtx, tôi đề nghị LZ mua tuýp bôi trơn đi, quà đó hợp đó.
Mika, Rika bình luận (3003)
Giường cũng chung rồi, LZ còn không thấy kì lạ sao? Thẳng nam à?