Ngày đó kết thúc bài chuyên ngành buổi chiều, Kiều Khải Vọng chuẩn bị về phòng ký túc xá, đi được nửa đường thì nhận được một cú điện thoại xa lạ. Trong điện thoại là giọng một người đàn ông, nghe khá tiều tụy, suy yếu.
“A lô?” Kiều Khải Vọng tùy tiện đáp lại. Lúc ấy anh ta nghĩ nếu là điện thoại lừa đảo thì mình cũng lừa đối phương một chút.
Nhưng sau một lúc lâu, giọng bên kia lại run rẩy, chầm chậm mở miệng: “Coco, em còn sống à?”
Lời này khiến Kiều Khải Vọng sợ tới mức thiếu chút nữa ném luôn điện thoại! Nhưng không đợi anh ta phản ứng lại, đối phương đã cúp máy. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một trò đùa dai, lúc ấy Kiều Khải Vọng không hề nghĩ ngợi gì, xóa dãy số kia.
Nhưng không ngờ nửa tháng sau, anh ta lại lần nữa nhận được cú điện thoại kia. Âm thanh truyền vào trong tai thoáng thay đổi, nghe như đã ở chỗ khép kín, có tiếng vọng xa xăm.
Dường như “anh ta” rất lạnh, hàm răng đang phát run. Anh ta nói: “Coco, tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm được em...”
Giống lần đầu tiên, Kiều Khải Vọng vẫn không có phản ứng gì. Anh ta không biết nên nói gì, càng không biết Coco trong lời của đối phương rốt cuộc là ai, là nam hay nữ. Nhưng từ lần đó, đêm anh ta ngủ xuất hiện hiện tượng mộng du.
Sau đó một đoạn thời gian rất dài, Kiều Khải Vọng không nhận được điện thoại nữa. Nhưng không ngờ dãy số kia bắt đầu thường xuyên nhắn tin cho anh ta, không có chữ, chỉ có hình ảnh “nguệch ngoạc” xem không hiểu.
“Số điện thoại liên hệ với cậu trước và sau là cùng một số à?” Kỳ Tư chờ anh ta nói xong, hỏi.
Kiều Khải Vọng trầm tư suy nghĩ cũng không nhớ nổi số của cú điện thoại đầu tiên gọi đến, nhưng anh ta có lưu lại số điện thoại liên hệ gần nhất.
“Đây, các cậu xem.” Kiều Khải Vọng đưa điện thoại sang: “Tớ hoàn toàn không biết anh ta muốn làm gì. Tớ có trả lời tin nhắn, tớ nói đùa thì cũng một vừa hai phải thôi. Nhưng mà người ta căn bản không để ý tớ.”
Kỳ Tư nhìn anh ta một cái: “Nếu sợ thì cứ việc nói thẳng, không cần che giấu.”
“Có bạn nữ ở đây, tớ có bị dọa tè ra quần cũng nhất quyết không nhận.” Kiều Khải Vọng quyết đoán bày ra nguyên tắc làm đàn ông của mình, khi nói chuyện, sống lưng còn thẳng tắp.
Quý Duyệt Sênh nhìn mấy tin nhắn kia, mày cũng nhăn lại: “Đây là gì chứ? Chữ tượng hình à?”
“Để tớ xem.” Kỳ Tư nhận di động, nhìn mấy tin nhắn kia một lượt, quay đầu hỏi Kiều Khải Vọng: “Cậu không xóa tin nào chứ?”
Kiều Khải Vọng lắc đầu: “Chắc là không. Tớ vốn định xóa mà mỗi lần tin nhắn đều đến vào lúc nửa đêm, thật sự là quá khiếp người. Nhưng lòng tò mò của con người rất kỳ lạ, tớ cố tình để lại, kết quả hại tớ từ đó gặp ác mộng.”
“Duyệt Sênh, đưa giấy bút của cậu cho tớ.” Kỳ Tư buông di động, duỗi tay bảo cô đưa giấy bút.
“Này.” Quý Duyệt Sênh lập tức đưa qua.
Kỳ Tư đối chiếu nội dung tin nhắn, dựa theo trình tự thời gian trước sau của tin nhắn, vẽ lại nguyên dạng “nét nguệch ngoạc”. Trong quá trình vẽ, anh cau mày, không ngừng sinh ra nghi hoặc.
“Đặt mấy cái này bên cạnh nhau dường như cũng không nhìn ra được gì.” Quý Duyệt Sênh nghiêng đầu đánh giá lúc lâu, cuối cùng chỉ vào một trong số đó nói: “Vòng tròn này có ý gì? Hoàn toàn không hiểu ra sao.”
Kỳ Tư cảm thấy hình vẽ này rất quen, nhưng nghĩ kỹ lại thì hoàn toàn không có manh mối. Hơn nữa, hoàn cảnh chụp ảnh cũng rất kỳ lạ. Những hình này không vẽ trên giấy, mà là khắc lên trên tường. Hoàn cảnh tổng thể là tối, ánh sáng chỉ tập trung trên hình vẽ, có mấy nét bút nhìn có vẻ khá cứng, giống như không cầm chắc bút.
“Nhìn ra gì không? Rốt cuộc là người làm hay là quỷ làm?” Kiều Khải Vọng đột nhiên thần bí thò người sang hỏi.
Quý Duyệt Sênh không nhịn được trêu chọc anh ta: “Mỗi ngày đội quốc huy trên đầu, thế mà còn mê tín. Sao mà mầm non xã hội chủ nghĩa có thể không có tiền đồ thế chứ? Cậu như thế là không được...”
Nói tới đây, Kiều Khải Vọng đột nhiên căng thẳng vỗ vai cô, hô lớn: “Con nhện kìa!”
“Á á á! Kỳ Tư, có nhện!” Quý Duyệt Sênh lập tức luống cuống tay chân phủi loạn trên người, chạy trốn khắp nơi.
“Ha ha ha... Bây giờ so xem ai không có tiền đồ?” Kiều Khải Vọng ôm bụng cười to.
Quý Duyệt Sênh khá chật vật. Sau khi bị trêu, cô tức giận tới mức hung hăng đi qua đập anh ta một cái. Sau đó xoay người thấy Kỳ Tư còn nhìn chằm chằm mấy hình ảnh kỳ lạ kia, không ngừng nghiên cứu.
“Đáng tiếc tớ không nghe được giọng người đàn ông kia, nếu không...” Quý Duyệt Sênh nghĩ đến điều này, có phần cảm thấy tiếc nuối. Cô quay đầu lại bình tĩnh hỏi Kiều Khải Vọng: “Cậu có gọi điện thoại lại không?”
“Tớ có gọi lại.” Kiều Khải Vọng ngoài dự đoán nói: “Nhưng mà tắt máy. Tin nhắn này gửi đến đã hơn một tuần. Cả tuần qua tớ đều lo sợ bất an, sợ hãi người đó lại gửi thứ gì quái đản.”
“Việc này đặt sang một bên trước đã.” Cuối cùng Kỳ Tư ngẩng đầu, mở miệng: “Giải quyết vấn đề giấc ngủ của cậu trước.”
Kiều Khải Vọng vừa nghe, sợ hãi đến vội vàng xua tay: “Xin đừng để tớ ngửi thuốc nam nữa, tớ tình nguyện không ngủ.”
“Giấc ngủ không tốt sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề cho cơ thể, cậu phải chú ý.” Kỳ Tư kiên nhẫn khuyên bảo: “Cuối tuần này cậu đến chỗ ông nội tớ một chuyến.”
Kiều Khải Vọng biết Kỳ Tư cũng muốn tốt cho mình nên không nói gì nữa. Nhắc đến người đàn ông trong điện thoại kia, anh ta hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Tuy rằng rất dọa người, nhưng giọng nam trong điện thoại nghe rất thương tâm. Chúng ta không biết Coco là ai, song, chắc là người vô cùng quan trọng với anh ta. Tớ không biết phải hình dung về cảm nhận trong lòng ra sao, vừa sợ vừa lo. Tuy rằng khả năng tìm được rất nhỏ, mà tớ cảm thấy các cậu có thể làm được.”
Kiều Khải Vọng đưa ra sự tin tưởng khiến Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư cảm thấy được ủng hộ. Tuy rằng câu đố đã ra, đáp án chưa giải, nhưng chỉ cần con người hoạt động trí não, thật sự không có việc khó.
“À, đúng rồi, hiện tại Quan Thấm thế nào?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh nhìn nhau không nói gì. Quan Thấm thế nào? Cô ấy có ổn hay không thì chỉ có mình cô ấy biết. Mà hiện tại, sự thật bị vạch trần, bí mật đã bị biết, giữa bọn họ hoặc là trở thành bạn thân, hoặc là trở thành người xa lạ gặp mặt cười lại không nói chuyện.
Bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn thành vế sau.
“Cái này phải tra ra sao?”
Bỗng nhiên tiếp nhận “xin giúp đỡ” một cách khó hiểu, Quý Duyệt Sênh hoàn toàn không có manh mối. So với Quan Thấm, việc của Kiều Khải Vọng có vẻ khá vô nghĩa và kỳ lạ. Cho dù thế nào, ít nhất Quan Thấm còn có mục đích cụ thể.
Kỳ Tư đi ở phía sau cô, nhìn bóng dáng cô. Giờ phút này tâm tư anh lại không đặt vào việc Kiều Khải Vọng xin giúp đỡ.
“Hình như cậu chưa bao giờ nói chuyện với tớ như vậy.” Anh đột nhiên nói, âm thầm khống chế gợn sóng cảm xúc của mình.
Câu nói không đầu không đuôi làm Quý Duyệt Sênh không hiểu ra sao. Cô quay đầu lại nhìn anh, buồn bực hỏi: “Cái gì?”
Kỳ Tư bị Quý Duyệt Sênh hỏi ngược lại, đột nhiên cảm thấy mình có phần vô cớ gây rối, nhưng anh vẫn nói: “Cậu và Kiều Khải Vọng... nhìn có vẻ rất thân.”
“Hả?” Quý Duyệt Sênh chưa từng thấy Kỳ Tư kỳ cục như này, trong lúc hoảng hốt, cô như hiểu ra điều gì đó. Cô chậm rãi quay về bên cạnh anh, hơi ngượng nhưng rất lỗi lạc nói: “Đó là phương thức giao lưu giữa bạn bè.”
Kỳ Tư vừa nghe, cực kỳ vui mừng. Anh vừa kiềm nén kích động trong lòng lại vừa không nhịn được muốn duỗi tay véo má cô. Bàn tay giơ lên ngừng giữa không trung, cuối cùng thu về.
“Cậu đang hâm mộ Kiều Khải Vọng?” Quý Duyệt Sênh vẫn không kiềm được hỏi ra câu này. Cô thật sự không rõ vì sao Kỳ Tư hoàn mỹ như vậy còn phải hâm mộ đồ ngốc như Kiều Khải Vọng?
“Là ghen ghét.” Kỳ Tư đỡ trán thở dài.
Quý Duyệt Sênh chợt thầm cảm thấy kỳ lạ, hình như là vì phản ứng đáng yêu của Kỳ Tư, lại hình như là vì sinh ra một loại ảo giác tên “Kỳ Tư rất yêu mình”.
“Thích tớ vậy à?” Cô buột miệng thốt ra.
Kỳ Tư nhìn thẳng vào mắt cô: “Ừ.”
“Má ơi.” Quý Duyệt Sênh xấu hổ đến bưng kín mặt mình, che đi khóe miệng đang nhếch lên, thiếu chút nữa đã ngoác tới mang tai.
Kỳ Tư không có cách nào chống nổi tất cả hành động đáng yêu của Quý Duyệt Sênh, luôn luôn cảm thấy tim đập thình thịch vì từng ánh mắt nụ cười của cô. Còn có thể làm sao bây giờ chứ? Dù sao, Cố Sâm cũng gọi luôn cả “em dâu” rồi.
“À, phải rồi. Dựa vào chúng ta thì chắc chắn không tra nổi dãy số kia đâu nhỉ?” Quý Duyệt Sênh thẹn thùng không đến năm giây, lập tức buông tay ra, nói đến chính sự.
“Đương nhiên.” Kỳ Tư cũng không phủ nhận: “Nhưng mà, may mắn là số điện thoại biểu thị khu vực người này ở giống chúng ta. Nói cách khác, có lẽ anh ta cách chúng ta rất xa, nhưng phạm vi thì có thể xác định.”
Tuy nói vậy, nhưng biển người mênh mông, tìm một người hoàn toàn không biết thân phận thật sự là tìm kim trong biển. Quý Duyệt Sênh phiền muộn nghĩ.
“Cho dù Kiều Khải Vọng nói việc này là trò đùa hay là cái khác, chỉ nói đến việc cậu ấy lo lắng, tớ cảm thấy việc này cần phải tra ra manh mối.” Quý Duyệt Sênh đột nhiên nhiệt huyết sôi trào cảm khái nói.
Kỳ Tư hơi sững sờ, nhìn Quý Duyệt Sênh để bụng với chuyện của bạn bè như vậy. Trong lòng anh hơi hụt hẫng. Loại cảm giác này, anh có thể khái quát là “ích kỷ”, một loại tình cảm ích kỷ chỉ dành cho Quý Duyệt Sênh. Nhưng, anh không muốn phá hỏng tín ngưỡng của cô, không muốn dập tắt nhiệt huyết sôi trào của cô.
“Duyệt Sênh, anh rất tham lam với em.” Anh yên lặng nhìn cô, giọng nhẹ nhàng chậm chạp.
“Có đôi khi, anh hy vọng em chỉ nhìn mình anh, chỉ để ý mình anh, chỉ làm những chuyện có liên quan đến anh, vĩnh viễn chỉ thuộc về anh. Nhưng...” Anh lại bất đắc dĩ cúi đầu cười: “Việc ‘thích’ thật sự dễ làm con người lộ rõ bản tính, anh không tốt như em nghĩ. Anh sẽ ghen ghét, sẽ lòng dạ hẹp hòi, sẽ bùng nổ cảm xúc tiêu cực, sẽ không ngừng cường điệu chiếm hữu.”
“Kỳ Tư...” Quý Duyệt Sênh hơi hoảng loạn. Sao đột nhiên lại vậy? Một Kiều Khải Vọng khiến anh có cảm giác nguy cơ vậy sao? Nhưng rõ ràng cô không nói gì thêm mà?
Ồ, chẳng lẽ đây là bất ngờ tỏ tình trong truyền thuyết?
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng, trộn lẫn một phần cảm giác mâu thuẫn giữa “có được” và “không có được”. Ba năm quá, không phải anh không muốn tỏ tình, chỉ không tìm được cơ hội thích hợp. Có lẽ cơ hội rất nhiều, nhưng anh vẫn nâng niu Quý Duyệt Sênh trong lòng bàn tay, không dám bày tỏ tình cảm quá mức, sợ hủy hoại sự hoàn mỹ của cô.
“Nhớ tới năm nhất, đội trưởng Uông dặn dò chúng ta, thầy ấy nói: ‘Sinh viên trường cảnh sát không được phép yêu đương. Nếu yêu thì vào cổng trường cũng phải buông tay nhau ra’. Có trời mới biết, lần đầu tiên anh nắm tay em, đến suy nghĩ bỏ trốn cũng có.”
Trong giây lát, Kỳ Tư bị lời nói của mình làm cho bật cười. Lần đầu tiên thẳng thắn thành khẩn như vậy, không hề cố kỵ nói ra suy nghĩ của mình với cô. Đối diện với cô, đôi mắt trong veo kia thậm chí đang dụ dỗ anh hôn cô không cần bận tâm hậu quả.
“Đàn chị nói đúng, anh thật sự nói nhiều lên.” Quý Duyệt Sênh cười khẽ duỗi tay đánh anh một cái. Lần này không đau chút nào, thậm chí mang theo sự ngọt ngào: “Chỉ là anh có thể đừng nói mấy lời thẹn thùng như vậy với em ở lối ra vào sân thể dục trong trường học không? Bao nhiêu nhóm người đi qua thì da mặt em dày lên từng đó tầng rồi.”
“Xin lỗi.” Cuối cùng Kỳ Tư vẫn đưa tay véo lên gương mặt phúng phính của cô: “Nói hơi nhiều, về sau mong em thông cảm nhiều hơn.”
“Cho em ăn no là được, những cái khác dễ nói.” Quý Duyệt Sênh cười tươi rói, vẫn không tim không phổi vui đùa: “Về sau nếu em nghèo túng, thành kẻ lang thang, có khi cũng là người béo nhất trong đội ngũ lang thang. Bởi vì em dễ ăn đó.”
Kỳ Tư mang dáng vẻ “em nói gì cũng đúng”, nét mặt dịu dàng. Ngay lúc hai người quay đầu đi đến nhà ăn, anh lại đột nhiên dừng bước.
“Lang thang?” Anh nắm lấy cổ tay Quý Duyệt Sênh, trong đầu hiện lên rất nhiều tin tức. Mớ tin tức hỗn độn này khiến anh không cách nào bắt kịp, lúc ảo não, anh lại nghĩ tới Cố Sâm.
Nếu Cố Sâm ở đây thì tất cả đều dễ giải quyết. Nhưng không thể chuyện gì cũng trông cậy vào Cố Sâm, ít nhất ở trước mặt Quý Duyệt Sênh, anh không hy vọng mình bại trận.
“Làm sao vậy?” Quý Duyệt Sênh lo lắng hỏi.
Kỳ Tư không trả lời. Những tin tức đó tựa như giấc mơ hư vô mờ mịt, chỉ cần cắt ngang thì sẽ có khả năng không thể nhớ nổi. Vì thế anh cứ nắm tay Quý Duyệt Sênh, đứng ở cạnh bồn hoa trong trường, im lặng và cố gắng nhớ lại những suy nghĩ chợt lóe lên kia.
Trong lúc đó, Quý Duyệt Sênh cũng không nói thêm câu nào nữa. Cô mặc cho anh nắm tay mình, cùng anh trầm tư như đứa ngốc. Nhưng không hiểu sao, cô cảm thấy việc này cực kỳ lãng mạn, đôi bên không nói lời nào, lại hơn ngàn vạn lời nói.
“Đi.”
Không đợi Quý Duyệt Sênh hoàn hồn từ trong cơn mơ màng, Kỳ Tư đã kéo cô bước nhanh về phía thư viện. Lúc này Quý Duyệt Sênh không rảnh quan tâm đ ến cái bụng đói nữa, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được Kỳ Tư còn quan trọng hơn đồ ăn ngon.