Nghề Làm Fan

Chương 157



EP lần này của Lý Hi Hạnh có ba ca khúc, theo thứ tự là □□, «Biết người biết tôi» cùng «Châu Á nhiệt đới gió mùa». Ba ca khúc đã hoàn thành ghi âm, chuẩn bị được phát hành, nhưng tên EP này là gì, mọi người cũng phí không ít công sức để suy nghĩ.

Dùng cách dễ nhất để đặt tên thì tương tự như «Đôi cánh», trực tiếp dùng tên ca khúc chủ đề thành tên EP, nhưng lại không đủ đặc sắc.

Công ty cũng hỗ trợ nghĩ một số tên, Lý Hi Hạnh cũng tìm bạn bè để tìm kiếm linh cảm, nhưng vẫn thấy không vừa ý. Cuối cùng vẫn là Chu Tiêu Đồng nghĩ cho cô một cái tên khiến cô cảm thấy không tệ.

Chu Tiêu Đồng nói: "Ba bài hát trong EP này đều dùng nhạc cụ Phương Tây kết hợp nhạc cụ dân tộc, vậy thì gọi là «D điệu cung thương » được không?"

Chu Tiêu Đồng không hiểu âm nhạc, nhưng cô nghe Lý Hi Hạnh giới thiệu về ca khúc chủ đề trong EP dùng âm giai Rê trưởng, lại dùng nhạc cụ dân gian. Nhạc cụ Trung Quốc cổ đại không dùng nốt nhạc phương Tây, mà dùng cung, thương, giác, biến chuỷ, trưng, vũ, thay cho do, re, mi, fa, so, la, si, thế nên cô cảm thấy «D điệu cung thương » có thể thể hiện được sự đặc sắc của album.


Lý Hi Hạnh và Tạ Mặc Đông thảo luận với nhau, đều cảm thấy ý nghĩ này không tồi, nhưng nếu theo phong cách EP này mà nói, dùng cái tên «D điệu trưng vũ » phù hợphơn. Thế nên cuối cùng tên của EP xác định là cái tên này.

Lúc quyết định ngày phát hành, Văn hóa Khuynh Thành trải qua một phen nghiên cứu, thảo luận, cuối cùng quyết định sẽ phát hành vào trung tuần tháng năm —— bởi vì ca khúc chủ đề của hội nghị giao lưu âm nhạc quốc tế XBD sẽ được chọn ra vào tuần đầu tháng năm. Nếu tác phẩm của Lý Hi Hạnh và Tạ Mặc Đông được chọn, đây sẽ là một cơ hội tuyên truyền rất tốt. Nếu như không được chọn, thì cuối tháng tư, album có ca khúc song ca của Chương Lệ Lị và Lý Hi Hạnh được phát hành, cũng tạo cho cô một cơ hội tiêu thụ EP tốt hơn.

Mà trong lúc này, Chu Tiêu Đồng cũng là đang quay như chong chóng.


Gần đây cô đang bận rộn với kịch bản của «Chung một giấc mơ». Tuy đoàn làm phim đã tìm cho cô một biên kịch có kinh nghiệm cùng hợp tác, nhưng rất nhiều việc vặt vãnh vẫn khiến cô bận rộn vô cùng. Chính thức được tham dự mới biết được, viết kịch bản và viết tiểu thuyết căn bản không giống nhau, không hề giống với viết kịch bản sân khấu năm đó. Phim truyền hình liên quan đến nhiều chuyện, chỉ tham dự cuộc họp thôi cũng không theo hết nổi. Một tháng mở họp chục lần, khiến đầu cô cũng to ra!

Mà nhức đầu nhất là, viết tiểu thuyết thì chỉ có một mình tác giả cô đây được định đoạt; còn viết kịch bản, người được định đoạt nhiều hơn biên kịch rất rất nhiều!

Phía đầu tư chắc chắn phải nghe lời, chứ không có người xuất tiền, phim này quay sao? Đại gia người ta nói sao, biên kịch phải thành thành thật thật mà làm; nhà sản xuất cũng có ý kiến, nhà sản xuất quản sổ sách, xem xét kịch bản, người ta nói cảnh này quá dự toán rồi, biên kịch phải lập tức thay đổi; hơn nữa còn có các đoàn đội các diễn viên có tiếng, người đại diện người ta mở miệng, ái dà, X nhà chúng tôi còn nhỏ, không diễn cảnh hôn, biên kịch đổi kịch bản đi nhé...


. . .

Bốn giờ chiều, Chu Tiêu Đồng vừa dự xong một cuộc họp, nhân sinh không còn gì luyến tiếc đi ra khỏi phòng họp.

Thẩm Vũ Châu cùng đi ra, an ủi vỗ vỗ vai cô: "Không sao chứ?"

Chu Tiêu Đồng mang theo vẻ mặt cầu xin quay đầu lại, ném cho cô một ánh mắt đồng bệnh tương liên.

Thẩm Vũ Châu là biên kịch nhà sản xuất mời đến hợp tác với cô, trong giới có danh tiếng, làm biên kịch đã rất nhiều năm, từng tham dự công tác biên kịch rất nhiều phim truyền hình nổi tiếng. Lần đầu Chu Tiêu Đồng gặp cô, thầm nghĩ đoàn làm phim mời đến một tiền bối lớn tuổi thế này rất phù hợp. Nào ngờ đây đây phải tiền bối lớn tuổi nào chứ? Thẩm Vũ Châu chỉ lớn hơn Chu Tiêu Đồng hai tuổi, nhưng bề ngoài dường như lại già hơn hai mươi tuổi, nghề nghiệp biên kịch này đã tàn phá thanh xuân con người biết bao!
Hai cô phấn đấu suốt hai tháng, viết đi viết lại, trải qua vô số lần thay đổi, khó khăn lắm mới viết xong kịch bản 30 tập phim. Hôm nay vừa mở cuộc họp, lại bắt viết lại kịch bản từ tập 10 trở đi!

"Chuyện này phải làm thế nào đây." Chu Tiêu Đồng im lặng hỏi trời.

Thẩm Vũ Châu không hề kinh ngạc an ủi cô.

"Quen rồi thì sẽ không cảm thấy gì nữa," Tiền bối đã đạt đến cảnh giới thoát khỏi hồng trần, "Lúc này mới vừa bắt đầu. Chờ em quay xong bộ phim này sẽ biết, kịch bản có thể thay đổi đến tận một khắc cuối cùng trước khi đóng máy."

Chu Tiêu Đồng: ". . ."

Lúc Ngu Thanh Thần nhận vai nam chính, Ngu Thanh Thần nói anh là một nhân vật nam chính rất nhiều chuyện, sẽ thường xuyên tìm biên kịch đòi đổi kịch bản. Lúc ấy Chu Tiêu Đồng còn tưởng Ngu Thanh Thần đang nói đùa. Đến cùng Ngu Thanh Thần nói đùa hay không thì cô không biết, nhưng khi cô làm biên kịch rồi thì mới biết được, loại chuyện thế này thật đúng là không ít. Biên kịch không phải cứ giao kịch bản chờ phim bắt đầu quay là xong, còn phải theo vào đoàn, đạo diễn diễn viên một lời không hợp liền bắt đổi kịch bản cũng không phải chuyện gì lạ!
Vừa nghĩ đến mấy tháng cuộc sống bi thảm sắp tới, hai mắt Chu Tiêu Đồng liền biến đen.

"Cùng đi ăn cơm chiều không?" Thẩm Vũ Châu hỏi.

"Thôi, lần sau đi chị," Chu Tiêu Đồng nói, "Hôm nay em có hẹn rồi."

"Được, về sẽ liên hệ với em sau." Thẩm Vũ Châu vẫy tay từ biệt, quay người rời đi.

Chu Tiêu Đồng đi đến bãi đỗ xe, chiếc Land Rover màu đen quen thuộc đã chờ ở đó. Cô chạy tới kéo cửa ghế phụ, chui vào trong xe, nhanh chóng đóng cửa xe lại.

"Cuộc họp thế nào?" Ngu Thanh Thần bên ghế lái hỏi cô.

Anh không đề cập tới thì thôi, vừa nói liền khiến Chu Tiêu Đồng như quả bóng bị xì hơi, mềm nhũn trượt xuống thành ghế.

Ngu Thanh Thần bật cười.

"Thế nào, lại bắt em viết lại à?" Anh vươn tay, đưa đến bên gáy Chu Tiêu Đồng, lòng bàn tay ấm áp hơi dùng sức, xoa bóp cái cổ đau nhức của cô.
Được anh xoa bóp, thân thể Chu Tiêu Đồng càng mềm nhũn. Điều hoà không khí trong xe đang chạy, cô nóng đén muốn đổ mồ hôi.

Cô yếu ớt ngồi dậy: "Ừm, lại phải đổi. . ."

Ngu Thanh Thần thở dài. Chuyện đổi kịch bản này cũng không còn cách nào khác, đoàn làm phim khổng lồ như vậy, liên lụy đến hàng trăm hàng ngàn người, muốn thỏa mãn hết thì thật không dễ dàng. Đừng nói anh chỉ là nhân vật chính, dù anh có là đạo diễn, hay là nhà đầu tư, có đôi khi nên đổi thì vẫn phải đổi, không có quyền tự quyết. Làm một người bạn trai, anh cũng chỉ có thể làm tốt công việc hậu cần thôi.

"Đi thôi, dẫn em đi ăn bồi bổ!"

Ngu Thanh Thần đã sớm đặt trước ở một nhà hàng cao cấp, rất yên tĩnh, có phòng riêng, có đủ các loại đồ biển hải sản.

Vào phòng, Chu Tiêu Đồng cầm menu lên, mở trang đầu, vừa nhìn thấy giá cả, mí mắt đã không nhịn được nháy vài cái.
"Sashimi ở đây khá ngon, nhím biển cũng không tệ.", Ngu Thanh Thần không phải lần đầu tiên đến đây, vừa cầm menu vừa giới thiệu cho cô, "Hải sâm rất bổ, em có muốn gọi một phần không?"

Chu Tiêu Đồng nhìn món ăn anh nói, nhìn giá niêm yết, mí mắt không cách nào khống chế được lại nháy thêm vài cái.

Ngu Thanh Thần lật menu, nghe thấy đối diện không nói gì, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô. Chỉ thấy Chu Tiêu Đồng đang nghiêm túc nhìn anh.

"Em hỏi nè," Cô hạ giọng, dường như sợ nói chuyện to quá bị kẻ cướp nghe được, "Tin tức nói về cát sê của anh có bao phần là thật thế? Đến tay anh được tầm bao nhiêu?"

Trước đó cô từng nghe tin tức nói về cát sê của lưu lượng tiểu sinh tiểu hoa, cô rất tò mò có bao phần là thật và đến tay minh tinh còn được bao nhiêu. Khi «Chung một giấc mơ» chọn diễn viên, cô cũng hóng hớt hỏi thăm nhà sản xuất Thiệu Thần về cát sê của diễn viên chính, bao gồm cả Ngu Thanh Thần. Hoàn toàn chính xác, cát sê của Ngu Thanh Thần rất cao rất cao, nhưng vẫn chênh lệch với tin tức. Cho nên cô hơi hoài nghi tính chân thực tin tức lúc trước cô xem.
Vấn đề này khiến Ngu Thanh Thần ngẩn người, bật cười.

"Đây là hỏi về bổn phận của vợ anh đấy à?" Anh cười hỏi.

Mặt mo của Chu Tiêu Đồng đỏ ửng. Thực ra cô chỉ tò mò lưu lượng như Ngu Thanh Thần đến cùng có thể cầm bao nhiêu tiền cát-sê, sau đó. . . thuận tiện hiểu rõ chuyện của cái thân phận vợ này cũng không tệ. . .

"Lúc nhận « Chung một giấc mơ» vì sợ bị người khác đoạt, mà đây là phim hiện đại, kịch bản không dài, thời gian quay chụp cũng ngắn, cho nên cát sê thấp hơn bình thường một chút." Ngu Thanh Thần không nhanh không chậm nói.

Chuyện này Chu Tiêu Đồng cũng đoán được. Cô hỏi: "Thấp hơn bao nhiêu?"

"Không nhiều không nhiều, " Ngu Thanh Thần mỉm cười nói, "Tầm một nửa thôi."

Chu Tiêu Đồng: ". . ."

"Suỵt," Anh nháy mắt mấy cái, "Đừng nói ra ngoài nhé, không thì bộ tiếp theo anh khó chào giá lắm."
Chu Tiêu Đồng: ". . ."

"Về phần em hỏi chính anh cầm được mấy phần. . ." Ngu Thanh Thần nghĩ nghĩ, "Vì anh tự mở phòng làm việc, nên chắc là tầm tám phần —— đương nhiên, vẫn phải trừ thuế."

Chu Tiêu Đồng: "..."

Vài giây sau, cô khép thực đơn lại, hào khí ngất trời kêu lên: "Phục vụ! Đem tất cả món ngon nhất ở đây đến đây một phần... không, mang cho tôi hai phần!"

Ngu Thanh Thần giật mình, bật cười.

Chu Tiêu Đồng hóa bi phẫn thành sức mạnh, ăn đến tròn vo bụng. Ngu Thanh Thần phải lái xe, không thể uống rượu, vốn định để cô uống chút rượu, cũng bị cô từ chối —— thời gian eo hẹp, cơm nước xong xuôi cô còn phải viết kịch bản đó! Mặc dù kịch bản đổi lại đổi, lượng công việc tăng thêm, nhưng thời gian không thay đổi, cuối năm nay đã phải khởi động máy rồi!
Ăn xong, Ngu Thanh Thần đưa cô về nhà —— về nhà của anh.

Dù sao Ngu Thanh Thần cũng nhân vật của công chúng, hẹn hò bên ngoài có nhiều bất tiện, thế là tốt nhất vẫn nên hẹn hò ở nhà anh. Đừng nói gì cả, kẻ có tiền không giống người thường, trong nhà rất phong phú thứ có thể chơi —— không đề cập đến trò chơi trên giường —— Ngu Thanh Thần mua một ngôi biệt thự ở ngoại thành, trừ tầng hầm thì còn hai tầng phòng ở, trên tầng ba có một cái gác lầu. Trong nhà có rạp chiếu phim gia đình và bàn bi-a, trong phòng khách thậm chí còn có thể đánh cầu lông!

Mà căn nhà cao cấp này của anh, thứ gì cũng đủ đầy, bóng bàn cầu lông tennis bơi lội phòng tập thể thao. . . Thật sự là muốn khỏe mạnh thế nào thì có bấy nhiêu khỏe mạnh. Từ khi Chu Tiêu Đồng hẹn hò với anh đến nay, thịt thừa đã giảm đến ba năm cân!
Nhưng mà lúc này Ngu Thanh Thần dẫn Chu Tiêu Đồng về nhà, hai người chỗ nào cũng không đi. Chu Tiêu Đồng làm tổ trên ghế sô pha, bật máy tính lên bắt đầu viết bản thảo. Ngu Thanh Thần thì ngồi xuống bên kia ghế sô pha, bắt đầu nghiên cứu kịch bản phim.

Gần đây họ luôn hẹn hò như vậy, dù sao công việc đều bận rộn. Chu Tiêu Đồng phải viết kịch bản, Ngu Thanh Thần tháng này tuy không có công việc gì, nhưng anh phải quay một bộ phim trước «Chung một giấc mơ», nửa tháng nữa sẽ khai máy, nên anh phải xem trước kịch bản chuẩn bị diễn.

Chu Tiêu Đồng viết một lát, bỗng nhiên ôm Laptop, thuận theo ghế salon bò về phía Ngu Thanh Thần. Cô hì hục hì hục bò đến trước mặt Ngu Thanh Thần, đem máy tính giơ cho anh nhìn.

"Nè, anh nhìn hộ em, em viết thế này có quay được không?" Dù sao cô cũng không có kinh nghiệm viết kịch bản, tiểu thuyết và kịch bản không giống nhau, tiểu thuyết viết như thế nào cũng được, kịch bản thì còn phải suy xét viết ra rồi có thể thực hiện được không. Có đôi khi chính cô viết, gặp phải vấn đề gì thì đi tìm Thẩm Vũ Châu hỏi. Nhưng bây giờ Ngu Thanh Thần đang ở bên cạnh, anh quay phim nhiều năm như vậy, có nhiều thứ còn hiểu hơn Thẩm Vũ Châu.
Ngu Thanh Thần bỏ kịch bản trong tay xuống, một tay nhận máy tính của cô, một tay thuận thế giơ lên, kéo cô vào ngực mình.

Đầu tiên anh xem những gì Chu Tiêu Đồng viết một lần, sau đó chỉ vào màn hình ôn hòa nói: "Chỗ này, 'Cún con quay đầu sang chỗ khác' 'Cún con tức giận quay người' . . . Chú cún con nhân vật chính nuôi ấy, em viết ít một chút thôi. Nếu trong tiểu thuyết đương nhiên rất thú vị, nhưng khi quay phim thì rất khó, động vật sẽ không nghe lời như vậy. Dù em viết đặc sắc thế nào, đạo diễn cũng sẽ tự điều chỉnh theo hoàn cảnh thực tế thôi."

Chu Tiêu Đồng hiểu, gật gật đầu.

Ngu Thanh Thần lại chỉ cho cô một vài chi tiết nữa, Chu Tiêu Đồng nghe xong cảm thấy có lý, nghiêm túc thay đổi.

Đổi xong, cô đang muốn bò lại bên kia ghế sô pha, Ngu Thanh Thần lại ôm chặt eo của cô, giữ cô trong lồng ngực, không chịu cho cô rời đi.
"Anh không xem kịch bản nữa, nhìn em viết." Anh dựa cằm lên hõm vai Chu Tiêu Đồng, nói đùa, "Anh giám sát em, cho anh nhiều cảnh vào, viết kịch tính một chút. Mấy năm nữa anh có tích đủ tiền cưới vợ không toàn bộ nhờ vào kịch bản này của em đấy!"

Hơi thở ấm áp của anh phả vào cần cổ Chu Tiêu Đồng, làm cô hơi ngứa. Cổ ngứa, lòng cũng ngứa, lập tức khép máy tính lại không viết nữa!

Viết kịch bản gì chứ? Xem kịch bản gì chứ? Cô làm biên kịch chỉ vì muốn mệt đến chết sao? Không phải! Rõ ràng là vì cô muốn quy tắc ngầm với nam chính như hoa như ngọc đó!

╮(﹃)╭


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.