Nghề Làm Fan

Chương 41



Sáng hôm sau, bốn vị hội trưởng tập hợp lại, sau đó cùng tới địa điểm hoạt động.

Cuộc thi ca sĩ vườn trường đại học A bắt đầu vào buổi chiều, các thành viên Quả Hạnh fanclub Bắc Kinh của Lý Hi Hạnh hẹn trước cùng nhau ăn một bữa cơm trưa, sau đó cùng tham quan vườn trường. Nữu Gia chọn một nhà hàng buffet thịt nướng làm địa điểm. Nhà hàng này cách trường đại học A không xa, khoảng 10 phút đi đường, hơn nữa lại là nhà hàng tự phục vụ, rất thích hợp với các buổi liên hoan.

Đây là lần đầu tiên Lý Hi Hạnh đến Bắc Kinh sau cuộc thi tìm kiếm tài năng, vì thế lúc trước fanclub ở Bắc Kinh chưa từng có hoạt động offline. Vừa lúc có thể nhân dịp bữa cơm này, mọi người cùng gặp mặt tâm sự làm quen lẫn nhau một chút.

Tới giờ hẹn, mấy chục Quả Hạnh lần lượt kéo đến, trong chốc lát quán đã chật kín hơn một nửa.

Bạn bè trên mạng offline gặp gỡ, việc đầu tiên chắc chắn là tự giới thiệu. Người đầu tiên giới thiệu là hội trưởng Bắc Kinh Nữu Gia, sau khi cô giới thiệu xong liền thuận tiện giới thiệu ba vị hội trưởng khác.

"Vị này là hội trưởng fanclub Quảng Đông, mọi người có thể gọi cô ấy là Măm Măm."

"Chào mọi người!" Lục Trì cười ha hả chào hỏi: "Tớ là Măm Măm, tớ ăn rất nhiều!"

Nữu Gia tiếp tục giới thiệu đến Tiếu Khả Ngải.

"Vị này là hội trưởng fanclub Phúc Kiến, mọi người cứ gọi cậu ấy là..." trước mặt nhiều người như vậy nói ra tên thật của Tiếu Khả Ngải, chỉ sợ tên nhóc này nhìn chui xuống gầm bàn trốn mất. Nữu Gia mắc kẹt hai giây, muốn chừa chút mặt mũi cho Tiếu Khả Ngải, đánh dựa theo lời giới thiệu lúc nãy về Lục Trì, tiếp tục nói: "Mọi người có thể gọi cậu ấy là Ngải Ngải".

Tiếu Khả Ngải: "..."

"Ái Ái?" Có người lặp lại một lần: "Sao nghe cứ quái quái"

Mọi người: "..."

Vừa mới bắt đầu sao không khí lại khó giải thích như vậy!

"Là Tiểu Khả Ái à?" Một cô gái vội vàng hoà giải: "Em trai thực sự rất đáng yêu, anh mọi người đều gọi gọi em là Tiểu Khả Ái nhé?"

Nữu Gia, Lục Trì, Chu Tiêu Đồng và Tiếu Khả Ngải: "..."

Chúng ta đi một vòng lớn như thế kết quả lại quay trở về ban đầu. Thời gian đi vòng lớn như vậy có ý nghĩa gì cơ chứ?

Trong nhóm Quả Hạnh không phải chỉ có mỗi Tiếu Khả Ngải là nam sinh, nhưng nam sinh cũng rất ít. Cái tên Tiểu Khả Ái vừa xuất hiện, mọi người đều không nhịn được bật cười, sôi nổi đùa giỡn tiểu ca ca đáng yêu này.

Mặt Tiếu Khả Ngải đỏ như sắp luộc chín được cả cua, đôi mắt nhìn chằm chằm đầu gối của chính mình, ngượng ngùng không dám đối diện với ai. Cậu ấy lại không biết hình tượng như vậy dưới ánh mắt của các cô gái, quả thật đáng yêu đến có thể véo ra nước. Cậu càng như vậy, các cô gái càng háo hức muốn đùa giỡn một phen.

"Khụ." Nữu Gia hấp dẫn sự chú ý của mọi người trở lại, tiếp tục giới thiệu Chu Tiêu Đồng, "vị này là hội phó fanclub Thượng Hải, tên trên mạng là Đồng Tâm Đồng Thoại".

"Cậu chính là Đồng Tâm Đồng Thoại sao?" Có người trên bàn cơm lập tức kích động.

Chu Tiêu Đồng tuy là người Thượng Hải, nhưng cô không chỉ hoạt động ở mỗi fanclub Thượng Hải. Trước khi gia nhập fanclub Thượng Hải cô đã từng tham gia rất nhiều nhóm. Hơn nữa luôn luôn kiên trì chỉnh sửa ảnh video, cũng có trái nhiều bài đăng trên Tieba, giữa các Quả Hạnh mức độ nổi tiếng không nhỏ. Quả Hạnh ở Bắc Kinh cũng có vài người biết đến cô.

"Đồng Tâm đại thần cũng tới! Nhận lấy một lạy của tui! MV cậu cut quá xuất sắc!!"

"Đại thần, tên của em là Tiểu Lệ, chị có nhớ em không?"

"Nhớ rõ, nhớ rõ!" Chu Tiêu Đồng nói: "Tiểu Lệ, em cũng giới thiệu với mọi người chút đi!"

Đây là đại hội gặp mặt của các Quả Hạnh ở Bắc Kinh, màn tự giới thiệu của mọi người còn chưa xong, đã bắt đầu thảo luận về tác phẩm của Chu Tiêu Đồng, thật sự không thích hợp. Vì thế Chu Tiêu Đồng dẫn đề tài từ trên người mình đi, quay trở lại với đề tài tự giới thiệu bản thân ban đầu.

Tiểu Lệ tự giới thiệu xong, một người khác vô cùng tự nhiên tiếp lời, giới thiệu ID của bản thân trong nhóm. Sau đó mọi người dựa theo vị trí chỗ ngồi, lần lượt giới thiệu từ trên xuống dưới. Một bàn giới thiệu xong, một bàn khác liền tiếp tục.

Hành động tri kỷ của Chu Tiêu Đồng vừa rồi, tuy rằng không có quá nhiều người chú ý, nhưng một số người có EQ cao để ý, yên lặng trong lòng tán thưởng cô. Nữu Gia cũng vô cùng khen ngợi mà nhìn cô một cái.

Không bao lâu sau đến lượt một nữ sinh mập mạp có một mái tóc ngắn quăn tít tự giới thiệu. Nữ sinh đứng lên: "chào mọi người, tớ là Quấn Tự Nhiên".

"A a a, cậu chính là Quấn Tự Nhiên!"

Quấn Tự Nhiên là một người hoạt động khá sôi nổi ở trong diễn đàn, rất nhiều người quen biết cô.

Chu Tiêu Đồng cũng nhìn vài lần.

Cô rất có ấn tượng với ID này. Người đầu tiên kêu gọi bố trí hiện trường tiếp ứng ở Bắc Kinh chính là vị này. Mà người ngày hôm qua đi mượn tài khoản để gia nhập diễn đàn trường đại học A xem bài đăng cũng là cô gái này.

Cô chú ý một chút, thấy khi mọi người tự giới thiệu, cô gái này tuy có nghe, nhưng phần lớn lực chú ý đặt ở trên di động của mình. Thường xuyên cầm di động lướt lướt, lúc thì nhíu mày, lúc thì vui vẻ.

Cũng không biết rốt cuộc cô ấy đang xem cái gì.

Chờ sau khi mọi người tự giới thiệu xong, tất cả liền sôi nổi đứng dậy đi lấy đồ ăn.

Chu Tiêu Đồng đi ngang qua bên người Quấn Tự Nhiên, những người khác đều đã rời chỗ ngồi, cô gái này vẫn ngồi lướt di động. Chu Tiêu Đồng dừng bước, hỏi: "Cậu đang xem gì thế?"

Quấn Tự Nhiên vội đưa điện thoại cho cô xem: "Tớ đang rất diễn đàn của Trường Đại học A".

Quả nhiên.

Đã qua một đêm, cô gái này vẫn liều mạng nhìn chằm chằm diễn đàn, chỉ cần thấy có người đăng bài đăng mới chê bai các Quả Hạch thì cô liền mừng rỡ không thôi. Tâm lý cạnh tranh của cô gái này thật sự quá nặng.

"Đừng xem nữa!" Chu Tiêu Đồng vỗ vai cô: "Cùng đi lấy đồ ăn nào".

Quấn Tự Nhiên lúc này mới đứng dậy đi lấy đồ ăn, còn vừa đi vừa nhìn di động.

"Tớ cảm thấy bọn họ sẽ không bỏ qua ngày hôm nay đâu", Quấn Tự Nhiên nói nhỏ: "Tớ sẽ nhìn chằm chằm diễn đàn, nếu nhóm Quả Hạch có hành động mới, tớ sẽ báo với mọi người ngay."

Chu Tiêu Đồng chỉ cười.

"Cậu có biết tại sao những Quả Hạch đó lại gây ra động tĩnh lớn như vậy không?"

"Hả?" Quấn Tự Nhiên mờ mịt: "Vì sao thế?"

"Vì chúng ta đó".

"Hả?" Quấn Tự Nhiên vẫn chưa hiểu: "Vì chúng ta á? Sao lại thế? Chúng ta đã làm gì đâu?"

"Nếu lần này trường đại học A chỉ mời một mình Thạch Nhậm Viễn, cậu cảm thấy bọn họ có cần cố gắng quá mức như vậy không?" Chu Tiêu Đồng hỏi.

Quấn Tự Nhiên chớp chớp mắt. Điều này... Ngay từ đầu cô rất muốn đến đại học A làm hoạt động tiếp ứng, nguyên nhân ăn cũng bởi vì hoạt động lần này không phải chỉ mình Lý Hi Hạnh tham gia, còn có một người khác cũng xuất thân từ chương trình tìm kiếm tài năng, Thạch Nhậm Viễn. Nếu như không có đối thủ... đúng là không đáng vất vả như vậy.

Vì thế cô lắc lắc đầu.

"Cậu xem," Chu Tiêu Đồng nói, "Bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, mục đích là để khiêu khích chúng ta. Chúng ta không thể họ đạt như ý nguyện được."

Quấn Tự Nhiên nhíu mày. Cô ấy đã nhận ra Chu Tiêu Đồng nói với cô những lời này, chủ yếu là không ủng hộ hành động của cô. Nhưng cô không phục.

"Bọn họ khiêu khích chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại sợ? Đi rằng hôm qua bọn họ không chiếm được điều gì tốt, nhưng tớ cảm thấy vẫn nên nhìn chằm chằm họ. Bọn họ có hành động gì, chúng ta lập tức phản kích! Tớ cảm thấy Quả Hạnh không thể nào bại với bọn họ được!"

Chu Tiêu Đồng lắc đầu.

Quấn Tự Nhiên cho rằng Chu Tiêu Đồng sẽ nói cậu như vậy không tốt gì gì đó, cô ấy Tự biết mình là một người hung hăng và cộc cằn, ngày thường cũng có rất nhiều người chê cô. Nhưng cô cảm thấy chính mình không có vấn đề gì cả, chỉ cần Chu Tiêu Đồng nói gì, cô đều có cách mỉa mai trả lời lại.

Nhưng Chu Tiêu Đồng không hề phản bác lời cô.

"Tớ chỉ nghĩ là, bọn họ bận rộn lâu như thế, không những khiến người đi đường chán ghét, mà đối thủ của họ cũng không bị họ dắt mũi, còn ăn nhậu chơi bời, không xem họ vào trong mắt... Bọn họ sẽ cảm thấy thất bại như thế nào chứ? A, càng nghĩ càng thấy vui vẻ." Chu Tiêu Đồng ôn hoà mỉm cười.

Quấn Tự Nhiên sửng sốt, không bị họ dắt mũi...

Nếu ngày hôm qua Nữu Giá không ngăn cản các cô, cô ấy rất muốn kêu gọi mọi người lập tức tới khi tranh địa bàn với Quả Hạch. Quả Hạch phát 100 tờ rơi, họ liền phát 101. Quả Hạch dán 100 poster, họ liền dán 101... Nếu cô thật sự làm như vậy, không phải là đã bị nhóm Quả Hạch kia dắt mũi rồi sao? Kết quả thế nào? Có khi bây giờ trên diễn đàn đại học A đang chửi bới không chỉ mỗi Quả Hạch đâu.

Mà cô vội vàng gấp gáp nhìn chằm chằm diễn đàn đại học A, kỳ thữ cũng muốn biết nhóm Quả Hạch đang làm gì. Cô muốn theo chân đối đầu lại với họ. Tuy cô biết rằng việc các Quả Hạch làm không tốt, nhưng nếu mình không làm gì khiến họ thất bại, thì cảm thấy không vui chút nào!

--- Không sai, cô muốn những Quả Hạch đó biết thế nào là thất bại!

Còn Chu Tiêu Đồng lại nói, phương pháp khiến họ thất bại, chính là bơ họ đi... nghĩ kỹ lại, thứ bảy cuối tuần Quả Hạnh các cô ăn chơi nhảy múa, hưởng thụ một cuối tuần vui vẻ, còn các Quả Hạch, cực khổ bận việc nhưng tốn công vô ích... Điều này không phải khiến cho chính mình vô cùng vui sướng rồi sao!

"Vui vẻ ăn, vui vẻ chơi đi." Chu Tiêu Đồng gắp vào đĩa của cô ấy vài miếng thịt.

Nếu Chu Tiêu Đồng áp dụng phương thức thuyết giáo và phê bình, Quấn Tự Nhiên chắc chắn sẽ không tiếp thu. Nhưng Chu Tiêu Đồng hiểu trong lòng Quấn Tự Nhiên muốn gì, nói với cô ấy, cách tốt nhất để thực hiện được mục đích của cô ấy là gì, thành công khiến Quấn Tự Nhiên chịu phục.

Quấn Tự Nhiên gật đầu, cuối cùng cũng cất điện thoại đi.

Lúc nãy khi còn đang tự giới thiệu, mọi người còn khá kiềm chế. Nhưng sau khi mọi người tâm sự, cùng nướng thịt, chê trách phê bình đủ thứ, không khí nhanh chóng trở nên sôi động. Một nhóm người nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt.

Trong lúc nhóm Quả Hạnh ăn uống, nhóm Quả Hạch đã bận rộn rất lâu.

Ngày hôm qua họ bố trí chưa được bao nhiêu đã bị nhóm bảo vệ đuổi đi mất, vì thế hôm nay 8 giờ sáng, bọn họ đã tập hợp lại, chưa từ bỏ ý định tính toán tiếp tục nhiệm vụ ngày hôm trước.

Sau khi mọi người đều tập hợp đầy đủ, Quả Hạch dẫn đầu tuyên bố: "Hôm nay chúng ta phải giúp Thạch Nhậm Viễn vẻ vang, thắng hay bại đều ở đây!".

Đại học không cho phép các fan tùy tiện bố trí. Mà cũng không riêng gì các trường đại học, đa số các nơi công cộng không cho phép người khác tùy tiện bố trí. Muốn tuyên truyền sao? Được nha. Nơi công cộng nào cũng có có vị trí chuyên dùng để quảng cáo, sân vận động có màn hình lớn, công viên có bảng hiệu, nhưng nếu muốn quảng cáo, giao tiền ra đây! Nhóm fan nhỏ làm gì có tiền để mà mua quảng cáo? Nhưng muốn xây dựng được danh tiếng, chỉ có một con đường có thể đi -- các người không cho phép tôi bố trí, chẳng lẽ tôi liền không bố trí sao? Các người nghĩ tôi ngốc à?

Vì thế các fan cuồng đến đâu cũng phát sinh xung đột. Ở sân vận động treo bóng bay phát sinh xung đột với bảo vệ sân vận động, ở công viên treo biểu ngữ cũng phát sinh xung đột với bảo vệ công viên, ở ngoài rạp hát dán poster lại phát sinh xung đột với bảo vệ rạp hát...

Hơn nữa sau khi phát sinh xung đột, những người hâm mộ chuyển tuổi này cũng không thấy xấu hổ, còn thấy tự hào, thấy mình chẳng khác gì đấu sĩ thời đại mới. Bọn họ cho rằng chính mình phản kháng quyền quý, phản kháng các thế lực hắc ám, viết nên một bản anh hùng ca buồn vui lẫn lộn trong tuổi thanh xuân của chính mình.

Hiện tại Quả Hạch dẫn đầu cũng giữ ý nghĩ này trong đầu. Cô ấy chỉ muốn dẫn nhóm của mình đánh một trận thật đẹp mắt!

Tuy nhiên không phải tất cả mọi người đều đồng ý với ý kiến của cô.

Có người nói: "Hôm qua chúng ta đã bị bảo vệ trường học cản trở, hôm nay lại tới nữa, chắc chắn bị nhận ra và chán ghét. Có phải trong chúng ta giống những người không có tư cách lắm không".

Người này vừa nói ra, một đám fan để cảm thấy có đạo lý, do dự đề nghị hay chúng ta đối phương pháp tiếp ứng đi, đừng bố trí trường học của người ta như vậy.

Nhưng Quả Hạch dẫn đầu trừng mắt: "Bố trí tiếp ứng tại hiện trường, xong việc chúng ta liền tháo dỡ, tốn mấy thời gian đâu? Bảo vệ trường học đâu nhàn rỗi đến mức không có việc làm, tới quản chúng ta tỏ vẻ oai phong mà thôi. Trong trường đâu có quy định không được treo poster, bóng bay, mọi người nghĩ lại đi, các câu lạc bộ hội học sinh trong trường cả ngày dán poster phát tờ rơi chẳng phải bảo vệ cũng kệ họ sao? Quy định linh tinh gì đó là họ lấy ra gạt chúng ta mà thôi! Họ thấy Quả Hạch chúng ta dễ bắt nạt, nếu đổi lại là Vương Phi hay Trần Dịch Tấn đến tham gia hoạt động của trường học, mọi người nghĩ bảo vệ dám đối xử như thế với fan của bọn họ sao? Chắc chắn là không dám rồi!"

Mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý! Các câu lạc bộ hội học sinh suốt ngày tuyên truyền trong trường học, tại sao họ có thể làm các fan lại không thể? hơn nữa trưởng nhóm lại đưa ra ví dụ về các thiên vương thiên hậu, khiến các fan cảm thấy họ bị bắt nạt! Có người không chịu được kích động như vậy, lập tức phẫn nộ.

Nhưng vẫn có những người phản đối, trưởng nhóm fan xua tay, nói: "Ai không muốn không cần đi, đây là cơ hội để chứng minh chúng ta yêu Thạch Nhậm Viễn như thế nào, cần sự tự nguyện của mỗi người."

Nói như vậy người khác còn có thể nói gì? Ai bảo mình không phải người đứng đầu? Nếu tiếp tục phản đối còn bị đội cho một cái mũ không đủ yêu idol, vì thế đành ngậm miệng lại.

--- một đội ngũ, nếu người lãnh đạo lệch mông, thì đội ngũ này rất khó không đi lầm đường.

Thủ lĩnh giải quyết ổn thỏa những kẻ muốn nổi dậy, bắt đầu tuyên bố kế hoạch của chính mình.

"Chúng ta phải tiếp thu kinh nghiệm ngày hôm qua học được, chuẩn bị thật tốt! Sau đó tiếp ứng cho Thạch Nhậm Viễn thật hoàn mỹ!"

Hôm qua họ mang túi lớn túi nhỏ đến hiện trường, sau đó đem từng đạo cụ tiếp ứng bày ra, dán từng poster lên, bóng bay cũng là đem tới nơi rồi mới thổi sau đó treo lên cây. Vì vậy rất phí thời gian, bóng bay còn chưa thổi được mấy cái, bảo vệ trường đã tới rồi.

Hôm nay trưởng nhóm đã nghĩ ra một phương pháp nhanh hơn. Cô chuẩn bị trước mấy đoạn dây thừng thật dài, trước khi tới hiện trường, treo hết vật tiếp ứng lên trên dây thừng, sau khi đến nơi thì đem dây thừng buộc trên hai cây lớn, chẳng phải như vậy đã hoàn thành việc tiếp ứng rồi sao?

Nhưng giai đoạn bố trí tại hiện trường nhanh thì giai đoạn chuẩn bị lại cần nhiều thời gian. Bọn họ không thể chuẩn bị trước ở ngoài trường, bởi vì đoạn dây thừng như vậy rất dễ nhìn thấy, lại không dễ di chuyển, chưa đến cổng trường chắc chắn đã bị bảo vệ ngăn lại. Vì thế họ nghĩ ra một phương pháp, đi đến khu nhà dạy học của Đại học A chiếm một phòng tự học, khoá cửa lại, có thể ở bên trong chuẩn bị đồ.

Bên kia.

Nhóm Quả Hạnh ăn uống no đủ, trước khi vào trường đại học A, Nữu Gia lại nhấn mạnh thêm một lần, yêu cầu mọi người giữ trật tự, không được gây náo loạn trong trường học.

Chu Tiêu Đồng không phải người phụ trách của fanclub Bắc Kinh, nên không tiện giảng qua quy củ với mọi người. Cũng may có người hỏi cô về hoạt động của Lý Hi Hạnh tại Thượng Hải, cho cô một cơ hội nói chuyện.

Cô kể về chuyện các Quả Hạnh Thượng Hải đã cổ vũ cho các nghệ sĩ khác trong hoạt động biểu diễn thương mại như thế nào, cuối cùng khi Lý Hi Hạnh lên sân khấu được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt ra sao.

"Lát nữa khi chúng ta đi xem thi đấu ca sĩ vườn trường, mọi người cũng cổ vũ cho các sinh viên khác một chút". Cô nói: "Các cậu cứ nghĩ rằng, đó là bạn học của mình, chúng ta cho các sinh viên một ấn tượng tốt, ấn tượng của Hạnh Hạnh đối với mọi người cũng sẽ tốt hơn."

Mọi người nghe xong nếu cảm thấy có đạo lý, vui vẻ đồng ý.

Quấn Tự Nhiên hỏi: "Vậy lúc Thạch Nhậm Viễn tới, chúng ta cũng phải vỗ tay à?"

Chu Tiêu Đồng nghe thế liền quay đầu đối diện với cô ấy.

"Tại sao không?" Cô bình tĩnh hỏi lại.

Quấn Tự Nhiên sửng sốt.

Tại sao không?

Nhóm Quả Hạnh ăn xong cơm trưa, đi đến trường đại học A để đi dạo trong vườn trường.

Bắc Kinh không giống Thượng Hải, Thượng Hải là một thành phố hiện đại, còn Bắc Kinh là thủ đô văn hóa, những ngôi trường có tuổi đời hàng thế kỷ cũng là một trong những đại diện văn hoá của thủ đô.

Cây xanh rậm rạp, những con đường nhỏ trong khuôn viên trường, hồ nước xinh đẹp, ao cá nở rộ hoa sen... đi dạo một vòng trong khuôn viên trường, có thể nhìn thấy thăng trầm của lịch sử, còn cảm nhận được bầu không khí văn hóa phong phú phú, quả thật có thể làm người ta quên hết trần tục hỗn loạn, tận hưởng sự gột rửa về tâm hồn.

Vì quá nhiều người, Quả Hạnh chia thành mấy nhóm, có người đi tham quan các kiến trúc của trường, có người đến sân thượng phơi nắng, có người ngồi bên hồ nói chuyện phiếm, tự do lại vui vẻ...

Cùng trong một ngôi trường, nhóm Quả Hạch đã bận rộn chuẩn bị xong.

Quả Hạch thấy còn tầm một giờ nữa bắt đầu hoạt động, trưởng nhóm mở cửa phòng tự học, vung tay lên: "Đi thôi, chúng ta tới đó nào!"

Nhóm Quả Hạch đông đúc oai vệ cầm treo sợi dây dài treo đủ thứ, kéo theo bóng bay, xong về phía sân khấu chính của trường.

Ngày hôm qua lúc nhóm Quả Hạch đến trường tuyên truyền, trên người đều mặc áo của fanclub. Hôm nay là ngày hoạt động diễn ra, họ lại không mặc đồng phục -- nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, thời tiết hôm nay nóng như vậy, Quả Hạch lại mặc những trang phục lỗi thời. Phần lớn mọi người đều khoác áo khoác, hoặc mặc áo thun bên ngoài -- không phải là họ không mặc đồng phục, mà là giấu áo để phục vào bên trong!

Nguyên nhân của việc này cũng về quy định của cuộc thi ca sĩ vườn trường Đại học A.

Khán phòng đại học A rất lớn, có thể ngồi một ngàn người. Cuộc thi ca sĩ vườn trường lần này không bán vé vào cửa, mọi người báo tên lấy vé, người nào lấy được vé vào cửa có thể vào trước, người không lấy được vé thì sau khi cuộc thi bắt đầu cũng có thể vào, chẳng qua vào rồi thì không còn chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở phía sau xem.

Mười hàng ghế đầu tiên là bài hàng ghế cuối cùng là vị trí nhà trường lưu lại, những chỗ khác mọi người đều có thể tự do lựa chọn, ai vào sớm cũng có thể ngồi. Ngoài ra có hai loại người không cần vé, đã có chỗ cố định từ trước --- một là người thân của thí sinh tham dự cuộc thi, mười hàng đầu tiên gần sân khấu nhất chính là chỗ của họ, hai là fan của hai vị ca sĩ khách mời, nhà trường cấp cho họ năm mươi vé vào cửa, chỗ ngồi của họ được xếp ở vị trí cuối cùng.

Sở dĩ có sự sắp xếp như vậy bởi vì vai chính của cuộc thi ca sĩ vườn trường là sinh viên, nên người thân bạn bè của họ đương nhiên phải được xếp đầu. Trường cho phép fan tới xem thi đấu, nhưng không hi vọng giọng khách át giọng chủ, nên để chỗ ngồi của fan ở cuối cùng. Cách sắp xếp này rất hợp lý.

Nhưng nhóm Quả Hạch không hài lòng--- tại sao cùng tới xem thi đấu, fan lại có địa vị thấp hơn sinh viên? Người thân bạn bè của các tuyển thủ ngồi ở mười hàng đầu, fan cũng coi như người thân của nghệ sĩ, đáng lẽ phải được xếp lên trước chứ! Không thể hiểu được trường các người muốn rắp tâm làm chuyện gì!

Đương nhiên bọn họ không thể tranh luận cùng nhà trường, cũng không thể ép nhà trường thay đổi quy tắc. Như trên có chính sách dưới có đối sách, nếu đến sớm có thể được chọn chỗ ngồi, vậy thì ngụy trang thành học sinh trong trường, tới thật sớm không phải là có chỗ ngồi rồi sao!

Nhóm Quả Hạch tới ngoài khán phòng, nhanh chóng buộc lên thân cây. Lần này bởi vì chuẩn bị trước, nên họ bố trí hiện trường vô cùng nhanh chóng, chỉ vài phút ngắn ngủi đã chuẩn bị xong. Sau đó họ để lại hai người trông coi, còn lại đều đi đến xếp hàng.

Hai người ở lại có nhiệm vụ nếu như ai tới động vào đồ tiếp ứng của bọn họ, thì cố sử dụng mọi biện pháp kéo dài. Chỉ cần kéo dài đến lúc hoạt động bắt đầu, những người bọn họ mong muốn nhìn thấy đều đã nhìn thấy -- sinh viên đại học A đã thấy, nhóm Quả Hạnh cũng thấy, Thạch Nhậm Viễn và Lý Hi Hạnh đến tham gia hoạt động cũng đã thấy. Mọi người đều đã thấy, đồ tiếp ứng có bị tháo dỡ cũng không sao, không quan trọng nữa. Cho nên chỉ cần kiên trì mấy chục phút, mục đích của bọn họ đã hoàn thành.

Không bao lâu sau, mọi người bắt đầu vào trong hội trường.

Nhóm Quả Hạch nhận vé vào dành cho fan, sinh viên tình nguyện dẫn họ đến khu vực dành cho fan, nhưng sinh viên tình nguyện vừa quay đi, họ liền tốp năm tốp ba đứng dậy, tiến về phía các học sinh, lên phía trước tìm chỗ ngồi.

Còn nhóm Quả Hạnh lúc này vẫn chậm rãi dạo vườn trường.

Có người hỏi Nữu Gia: "Còn tầm nửa tiếng nữa là thi đấu bắt đầu, chúng ta có nên tới sớm một chút không?"

"Không cần đâu" Nữu Gia nói: "Chúng ta không cần chuẩn bị gì, cũng không cần tranh vị trí, trước khi bắt đầu năm phút vào là được, đến sớm còn phải xếp hàng, thời gian đó để đi dạo còn hơn."

Mọi người cũng đi Lý Hi Hạnh không thể là người đầu tiên lên sân khấu, đến trước vài phút, thậm chí đi muộn cũng không vấn đề. Vì thế không cần vội!

Mười phút trước khi bắt đầu, phần lớn nhóm Quả Hạch đã ổn định chỗ ngồi. Từng nhóm người của bọn họ chiếm chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, sau đó lại dùng cách "Đây là bạn học của tớ, có thể đổi vị trí hộ tớ được không?" hoặc "Chúng tớ đi cùng nhau, đổi chỗ cho chúng tớ nhé!". Dùng nhiều cách như vậy đổi chỗ ngồi, cuối cùng cũng thành công tạo thành một nhóm ở phía trước khán phòng.

Mà lúc này, ở lối vào khán đài đã có một hàng dài người cầm vé đang tiến vào.

Mọi người xếp hàng đều thấy được đồ tiếp ứng treo ở hiện trường, sôi nổi bàn luận.

"Hôm qua tớ có xem bài đăng trên diễn đàn, không phải bảo vệ đã tháo dỡ hết đồ của đám fan Thạch Nhậm Viễn rồi sao? Sao hôm nay lại có nữa?"

"Ai mà biết? Đám fan đó điên cuồng thế, bảo vệ sao có thể nhìn chằm chằm họ 24 giờ."

"Ôi, con đường đẹp thế mà bị họ biến thành vậy, khó chịu ghê."

"Tớ chụp một tấm ảnh, đăng Weibo chửi bới phát!"

Nhưng lúc này, mấy người trẻ tuổi mặc đồng phục màu đỏ đi tới. Họ nhìn đối tiếp ứng treo trên cây, nói nhỏ với nhau vài câu, rồi đi thẳng về phía hàng cây hai bên đường, mắt lồi theo sợi dây buộc vào cây.

Hai Quả Hạch ở lại liền thấy, đây là sao? Áo đỏ mũ đỏ, Quả Hạnh đánh tới? Tuy bọn họ không biết áo fanclub Lý Hi Hạnh màu gì, nhưng họ biết màu tiếp ứng nhà đó màu đỏ nha!

--- ai đến trước người đó được quyền lập quy củ, đám Quả Hạnh này có hiểu quy tắc không vậy?

Vì thế một Quả Hạch liền lao ra ngăn cản, một người khác vội gọi cứu viện.

"Quả Hạnh tới phá đồ tiếp ứng của chúng ta!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.