Nghề Làm Fan

Chương 66



Nếu Tả Thiên Dương ở đây, anh ấy nghe xong lời Vương Ung Ung nói, chắc chắn sẽ nghĩ, lịch sử thế mà lại lặp lại lần nữa.

Vương Ung Ung nói công ty họ muốn tạo ra nghệ sĩ phát triển toàn diện về mọi mặt, chuyện này có mới không? Không hề!

Từ khi chương trình tìm kiếm tài năng bắt đầu xuất hiện, tuy hình thức thi đấu đều là ca hát, nhưng nghệ sĩ từ chương trình đi ra có mấy người vẫn còn là ca sĩ? Ai cũng đều ca hát một chút, diễn kịch một chút, tham gia gameshow một chút, còn có người thì thành MC. Phần lớn đều chuyển hình từ ca sĩ sang diễn viên.

Nguyên nhân cũng rất nhiều, nhưng chủ yếu là: Đại đa số các ngôi sao, tầm 98%, không có tài năng hơn người về mặt ca hát. Vì thế họ chỉ có thể có việc gì thì làm việc đó. Mỗi con đường đều xem qua, sau đó dần dần tìm được con đường mình có thể đi.

Năm đó Quảng Điện ra tay, hủy bỏ phương thức bình chọn bằng phiếu bầu của chương trình tìm kiếm tài năng, từ đó chương trình không thể dùng tiêu chuẩn bình chọn của người xem để đánh giá xếp loại thí sinh, chỉ có thể đi theo con đường chuyên nghiệp.

Vì thế chương trình tìm kiếm tài năng mấy năm nay đều đánh giá dựa trên trình độ ca hát của thí sinh. Nghệ sĩ được tuyển chọn thường có tài năng nhất định, tỉ lệ sau chương trình thành công trở thành ca sĩ cũng cao hơn trước.

Thời buổi các chương trình giải trí ngày càng hiện đại, gameshow giải trí càng ngày càng hot, ca sĩ chân chính, thậm chí diễn viên chân chính cũng không còn mấy người. Lấy một lưu lượng đang hot trong nước ra hỏi người qua đường, hỏi đây là ai, người qua đường chắc chắn biết; nhưng hỏi người này làm gì? Có bài hát nào hay diễn bộ phim nào? Người qua đường sẽ không trả lời được, chỉ biết đó là một minh tinh.

Ý nghĩa của việc đào tạo ngôi sao hiện giờ không còn giống như trước. Trước đây nếu muốn đào tạo một ngôi sao, thường chú ý đến cảm giác thần bí, có giá trị cao. Nhưng giờ đây, nếu không thường xuyên xuất hiện thì chính là đang đi vào con đường chết. Vì thế các công ty quản lý mặc kệ có hợp hình tượng hay không cũng cố nhét nghệ sĩ nhà mình vào gameshow cho bằng được. Có một số nghệ sĩ yên tĩnh làm bình hoa còn được người khác thích, cho lên show một cái lộ ra tính cách thật, bị người khác mắng cho đầy đầu.

Quay lại chuyện hiện tại.

Lý Hi Hạnh không ghét những công việc ngoài ca hát. Đừng nói riêng cô, cho dù là ngôi sao ca nhạc đang hot nhất, nào dám nói với ông chủ tôi chỉ ca hát thôi, không diễn phim, không nhận quảng cáo, không lên gameshow --- xin lỗi chứ, chả ông chủ nào dám nhận đâu, tốt nhất là tự đi mở công ty làm ông chủ đi bạn nhé.

Nhưng bây giờ, Vương Ung Ung đưa chuyện này ra, hơn nữa chưa nói điều kiện khác đã đưa ra điều kiện này ngay, vậy ý của họ chính là – Nếu họ ký hợp đồng với Lý Hi Hạnh, thì tương lai họ muốn đào tạo cô thành một thần tượng biết ca hát mà thôi.

Lý Hi Hạnh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời.

Nếu vài phút trước đối phương nói lời này ra, cô chắc chắn sẽ nói, xin lỗi, sợ là chúng ta không cùng quan điểm. Nhưng đối phương lại nói trước, họ có thể giúp cô phát hành album. Chuyện này làm cô do dự.

Vương Ung Ung biết cô còn do dự.

"Em biết mà, phát hành album không kiếm được nhiều tiền". Vương Ung Ung nói trắng ra, "Trước đây còn phải bù lỗ, giờ đến thời đại bản quyền, cuối cùng có thể kiếm được một chút tiền. Nhưng vất vả khổ cực bận rộn mấy tháng, bỏ ra bao nhiêu sức người sức của, cuối cùng còn không bằng nhận một quảng cáo đại diện sản phẩm. Cho nên công ty chỉ có âm nhạc bây giờ không thể sống nổi; ca sĩ chỉ có ca hát, cũng không có đủ cơm mà ăn".

Người Bảo Hộ Âm Nhạc được Tả Thiên Dương coi là công ty đáng tin cậy, vì trước đây, họ là công ty kinh doanh âm nhạc đáng tin cậy. Nhưng chuyện đáng tin cậy này thật hay không, chỉ có công ty họ mới biết.

Người Bảo Hộ Âm Nhạc đang có ý định chuyển hình, trọng tâm tương lai không định đặt trên âm nhạc nữa, mà đặt trên quản lý các nghệ sĩ dưới tay công ty – đây mới là thứ chân chính giúp họ kiếm tiền trong thời đại hiện đại hóa này!

Là một người đáng tin cậy mấy năm rồi, trong lời nói của Vương Ung Ung cũng khó tránh khỏi mang theo ý tứ phàn nàn và oán giận.

"Chỉ cần em có danh tiếng, cho dù em chỉ biết hát một bài hát thôi, thì với một bài hát này em tham gia biểu diễn thương mại cũng được mấy chục vạn đấy. Làm ra một album, chạy mấy show âm nhạc mới kiếm được chừng đó."

"Chị biết, một số nghệ sĩ thanh cao – chị không biết em có phải thế hay không – sẽ cảm thấy không hay, làm âm nhạc thì nên chăm chú vào âm nhạc, mình là ca sĩ cơ mà đâu phải idol chứ. Chị cũng từng nghe tiền bối trong nghề oán giận, thời đại này đang phá hoại, ngôi sao ca nhạc chẳng phải ngôi sao ca nhạc, diễn viên chẳng ra diễn viên, chính mình chẳng làm tốt chuyện của mình. Nhưng nói thật, chị thấy tiền bối này không đuổi kịp thời đại rồi!"

"Em nghĩ lại ca sĩ diễn viên mười mấy năm trước đi, thiếu tiền còn phải đi buôn bán. Ngôi sao nữ nào muốn cuộc sống nhẹ nhàng thì chỉ có thể lấy đại gia thôi. Nhưng giờ đâu giống thế nữa, vừa làm nghệ sĩ, vừa kiếm được tiền. Kiếm được đủ tiền rồi em muốn làm gì chẳng được chứ? Em muốn tìm ai chế tác album cho cũng được! Muốn bỏ bao nhiêu tiền làm album thì bỏ! Giờ chẳng phải đang lưu hành từ "tự do tài chính" à? Kiếm được đủ tiền mới tự do được chứ!"

Không thể không nói, miếng bánh nướng này rất mê người.

Lý Hi Hạnh yên lặng nghe cô ấy nói xong, mới mở miệng.

"Công ty chị trước đây chưa từng có thần tượng như vậy đúng không ạ?"

"....Đúng"

Người Bảo Hộ Âm Nhạc đang trong giai đoạn chuyển hình, cố ý muốn tìm Lý Hi Hạnh làm đối tượng thử nghiệm đầu tiên.

Vương Ung Ung cho rằng Lý Hi Hạnh lo lắng bọn họ không đủ tài nguyên cho cô, vội nói: "Em yêu, em yên tâm, quan hệ trong giới của ông chủ bên chị rất rộng, gameshow của nhiều đài đều có thể nhét người công ty mình vào, bên chị còn có..."

"Em nói," Lý Hi Hạnh cắt ngang lời cô, "Công ty các chị muốn làm thế nào?"

Vương Ung Ung sửng sốt.

"Em rất cảm ơn công ty bên chị công nhận em". Lý Hi Hạnh bình tĩnh nói, "Nhưng em không phải một người giỏi ở mọi mặt, gốc rễ của em, chỉ có âm nhạc."

Vương Ung Ung: "Gốc rễ của công ty là hiệu quả và lợi ích kinh doanh".

"Em hiểu". Lý Hi Hạnh nói, "Cho nên em mới hỏi mọi người muốn làm thế nào?"

Vương Ung Ung chớp chớp mắt. Cô ngồi ở đây lâu như vậy rồi mà lần đầu tiên không thể tiếp được chủ đề. Vấn đề Lý Hi Hạnh đưa ra, trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô không thể trả lời được ngay.

Đúng vậy, công ty cần lợi nhuận, không có lợi nhuận công ty không thể tồn tại.

Nhưng công ty có thể tự quyết định phương hướng phát triển. Ví dụ một công ty âm nhạc sẽ cố tìm cách phát triển âm nhạc, làm tốt âm nhạc, họ mới kiếm được tiền. Nhưng một công ty chỉ muốn kiếm tiền, họ sẽ kiếm con đường đi kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, sao có thể dừng bước để kiếm ít tiền hay không kiếm được tiền cơ chứ? Không thể vì một cá nhân mà thay đổi được. Còn bao nhiêu người cần tiền thưởng, bao nhiêu hợp đồng muốn chia hoa hồng kia kìa! Họ sẽ bị kéo đi càng đi càng xa – có tiền đương nhiên là tốt, nhưng chưa chắc càng nhiều tiền càng tự do.

Một lát sau, Vương Ung Ung móc ra một gói thuốc lá, tự mình ngậm một điếu, hướng bao thuốc về phía Lý Hi Hạnh: "Bảo bối, hút không?"

Lý Hi Hạnh lấy một điếu: "Cám ơn".

Vương Ung Ung châm lửa cho hai người, hút hai hơi thật sâu, nói: "Nói đi nói lại, công ty chị vẫn có tình cảm với em. Nếu không sẽ chẳng tìm đến em rồi, đúng không?"

Nếu những câu khen tặng lúc nãy đều có phần tâng bốc, thì những lời này của cô ấy đều là những lời thật lòng.

--- Nếu Lý Hi Hạnh không có tài năng âm nhạc, sao họ lại tới tìm cô chứ? Con đường quản lý phát triển nghệ sĩ này của họ thì đi tìm mấy hot girl hot boy nổi tiếng trên mạng cũng chẳng khác gì mà? Việc gì cần một Lý Hi Hạnh còn đang có một bản hợp đồng với công ty khác!

Lý Hi Hạnh nhả ra một làn khói.

"Trừ ca hát ra, không phải em không muốn làm gì khác". Lý Hi Hạnh nói, "Nhưng em hiểu chính mình. Có lẽ em có thể trở thành một ca sĩ nhạc sĩ được người khác công nhận, nhưng không thể làm một thần tượng khiến người khác thích"

Cô dừng một chút, nghiêm túc nói: "Năng lực của em, chỉ có thế mà thôi".

Vương Ung Ung: "......"

Cô ấy đã tiếp xúc rất nhiều người mới, ai cũng có quyết tâm to lớn. Hỏi họ có thích ca hát không, họ nói ca hát chính là sinh mệnh của họ; hỏi họ có hứng thú diễn kịch không, họ bảo vai nào cũng có thể diễn; hỏi họ có đồng ý lên gameshow chứ? Họ tự tin chính mình tham gia show cực tốt, có thể kéo thêm fan.

Đương nhiên cũng có những nghệ sĩ thanh cao, giống những nghệ sĩ đã có danh tiếng, bảo rằng mình ghét những hoạt động linh tinh đó, chỉ muốn an ổn làm tác phẩm của mình.

Lý Hi Hạnh là người đầu tiên nói với cô, em hiểu chính mình, năng lực em chỉ có vậy.

Hai người yên lặng hút thuốc, Vương Ung Ung cười cười, lại trở lại phong cách chị em tốt, ngọt ngào cười nói: "Em yêu, không vội. Em về nghĩ kĩ đi. Chị vẫn hy vọng có thể hợp tác với em. Rốt cuộc chị vẫn rất thích em".

"Cảm ơn." Lý Hi Hạnh lại nói lời cảm ơn lần nữa.

Ra khỏi nhà hàng, ngồi lên xe, Lý Hi Hạnh vừa móc di động ra liền thấy, Tả Thiên Dương đã hỏi trong nhóm WeChat.

Tả Thiên Dương: "Ăn xong cơm chưa? Nói chuyện thế nào?"

Lý Hi Hạnh: "Ăn xong rồi."

Chu Tiêu Đồng: "Thế nào?"

Tả Thiên Dương: "Thuận lợi không? Bọn họ còn muốn ký với em không?"

Lý Hi Hạnh cầm di động do dự trong chốc lát, tóm tắt những lời Vương Ung Ung vừa nói một chút, gửi vào nhóm.

Chu Tiêu Đồng: "......"

Tả Thiên Dương: "......"

Ngay sau đó, Chu Tiêu Đồng và Tả Thiên Dương mỗi người trả lời một ý.

Tả Thiên Dương: "Anh cảm thấy Vương Ung Ung nói rất đúng. Bọn họ không phải không chịu giúp em phát hành album, chẳng qua họ hy vọng em có thể có giá trị thương mại lớn hơn nữa, giúp bọn họ kiếm được nhiều tiền. Em đừng quá khó chịu, em không thử sao biết em không làm được?"

Chu Tiêu Đồng: "Em cảm thấy bọn họ đầu đuôi lẫn lộn."

Tả Thiên Dương: "Đầu đuôi lẫn lộn? Lẫn lộn ở đâu? Anh cảm thấy ý nghĩ của bọn họ rất rõ ràng, mỗi thời đại có một phong cách làm việc khác nhau."

Chu Tiêu Đồng: "Bọn họ là một công ty có tình cảm, bọn họ tìm ca sĩ họ có tình cảm, sau đó đem ca sĩ có tình cảm đó chế tạo thành hot girl mạng? Tình cảm kia cuối dùng để làm gì? Dùng để tự an ủi mình chính mình à? Cái gì mà 'công ty chị vẫn có tình cảm với em' chứ?"

Tả Thiên Dương: "......"

Tả Thiên Dương: "Có thể do anh là một người phàm tục, anh cảm thấy không có gì không ổn cả. Hơn nữa các em phải hiểu, bây giờ Lý Hi Hạnh không còn lựa chọn nào khác. Nếu không có công ty khác tới tìm cô ấy, vậy chỉ còn hai sự lựa chọn, Dream Music và Người Bảo Hộ Âm Nhạc. Ai hơn ai kém, hai người hiểu chứ?"

Tình cảnh hiện tại của Lý Hi Hạnh, chẳng khác gì mấy cô nương thời cổ đại đến tuổi đi lấy chồng. Cô chỉ có thể bị động chờ người khác tới cửa cầu hôn, không thể chủ động theo đuổi chân ái --- trừ khi cô xác định được mình và chân ái hai bên cùng có ý vừa lòng, có thể cưới cô về nhà.

Tả Thiên Dương đưa ra vấn đề hiện thực, trong nhóm yên tĩnh một lúc, không ai lên tiếng.

Vài phút sau, Chu Tiêu Đồng nhắn mấy tin trong nhóm.

Chu Tiêu Đồng: "Tuy em không ủng hộ người chỉ có yên ổn và nghèo khổ mới có thể an tâm sáng tác. Nhưng em biết, sinh hoạt quá nhiều chuyện phù hoa vụn vặt sẽ tiêu hao tình cảm mãnh liệt của người sáng tác. "

Chu Tiêu Đồng: "Cho dù chúng ta không ai nguyện ý tin rằng chính mình sẽ có một ngày hết thời kia, nhưng ít nhất, cuộc đời ai cũng sẽ có lúc lên rồi xuống."

Chu Tiêu Đồng: "Ngày đi xuống, nhớ lại thời điểm hoàng kim của chính mình, thời gian khi đó chúng ta đã dùng để làm gì vậy? Em sẽ căm thù đến tận xương tuỷ chính mình đã làm những chuyện mất não đó."

Chu Tiêu Đồng: "Thật sự, căm thù đến tận xương tuỷ."

Chu Tiêu Đồng nhắn xong tin nhắn này, trong nhóm lại quay về yên lặng.

Một lúc lâu sau.

Lý Hi Hạnh: "Đúng vậy."

Lý Hi Hạnh: "Chính là như vậy."

Tả Thiên Dương: "Aida......"

Tả Thiên Dương: "Tóm lại, em cũng đừng từ chối vội, trước không nói gì với họ, để lại cái lốp xe dự phòng. Xem xem còn lựa chọn nào tốt hơn không".

Tả Thiên Dương: "Còn nữa, có thể những lời này của anh em không thích nghe, nhưng anh muốn nói. Người nên cầu, thì nên cầu; cần ôm đùi, nhất định phải liều mạng mà ôm lấy; người muốn dẫm em xuống, em phải đánh cô ta sưng mặt! Đến khi em thành công rồi, em có thể trả lại những lòng tốt và ác độc đó. Nhưng nếu em không thành công, cái gì em cũng không có".

Tả Thiên Dương: "Đừng đem thế giới này nhường cho những tiểu tiện nhân chúng ta khinh thường!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.