Nghề Làm Fan

Chương 8



Chu Tiêu Đồng ngồi nhìn tệp tài liệu mới tạo thật lâu, không viết thêm được gì, đành đóng tệp lại, lên web, tìm video Lý Hi Hạnh tham gia chương trình.

Lúc trước cô không đặc biệt chú ý đến Lý Hi Hạnh. Cô chỉ xem một vài video vụn vặt của "Super Voice". Tuy rằng cô từ chối lời mời từ Lý Hi Hạnh, nhưng lại không nhịn được muốn tìm hiểu Lý Hi Hạnh nhiều hơn một chút.

Cô tìm được sân khấu đầu tiên của Lý Hi Hạnh, click mở ra xem.

Lý Hi Hạnh vừa lên sân khấu đã rất thu hút. Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu đen, tóc đen uốn lượn sóng, mặt đủ trắng, mắt đủ đen, môi đủ hồng, trên lưng còn đeo một chiếc ghita. Xinh đẹp đến sáng lạn, xinh đẹp đến kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Nhưng mà đẹp cũng là con dao hai lưỡi, nếu không có thực lực tương xứng, người ta sẽ chỉ coi bạn là một chiếc gối cỏ thêu hoa.

Trước khi Lý Hi Hạnh hát, bình luận trên video cũng có rất nhiều sự nghi ngờ.

[Đây là thi đấu ca hát hay là thi tuyển hoa hậu thế? Trang điểm đậm thế, thật kinh tởm!]

[Đồ thẳng nam không có mắt nhìn! Trang điểm thế mà đậm à? Tô son đỏ là trang điểm đậm hả?]

[Xem đến tận bây giờ mới thấy có một tuyển thủ lớn lên không tệ nha]

[Nếu tôi là huấn luyện viên, người đẹp thế này, hát có ma chê quỷ hờn tôi cũng chọn!]

[Tôi cược một trăm, có mờ ám ở đây!]

[Cô ta mà không có cha nuôi, tôi livestream chặt ciu]

Chu Tiêu Đồng nhìn những bình luận, đạn dược đầy màn hình, tìm kiếm khắp nơi nút đóng bình luận.

Lúc này Lý Hi Hạnh đã bắt đầu hát.

Cô ấy có một giọng nói từ tính, giàu tình cảm. Cô ôm ghita ung dung ngồi trên sân khấu thấp giọng hát, là một làn điệu dân ca, như dùng âm nhạc dịu dàng chậm rãi kể lại một câu chuyện xưa. Hơn nữa còn là bài hát chính cô viết.

Chu Tiêu Đồng lắng nghe, lại nhấn nút mở bình luận.

Quả nhiên toàn là những bình luận vả mặt những bình luận trước đó.

[Đây mà gọi là hát không tốt à? Đùa đấy hả?]

[wow! Ca sĩ tự sáng tác! Lợi hại ghê!]

[Huấn luyện viên bị điếc hả? Sao không quay lại? Bị mua chuộc rồi hả?]

[Chị gái lớn lên xinh đẹp vậy lại còn có thể tự sáng tác, hâm mộ quá QAQ]

[a a a a a a ta cổ vũ nhiệt tình cho chị gái nhỏ, quyết làm fan não tàn!]

Vừa nhìn thấy một vị huấn luyện viên quay người, bình luận một loạt đều là khen ngợi, Chu Tiêu Đồng bỗng cảm thấy niềm tự hào về thần tượng nhà mình, tâm tình vô cùng thoải mái.

Cô xem vài đoạn video, bỗng nhiên có một linh cảm, nghĩ đến một vai chính gặp thất bại trên con đường ước mơ của mình nhưng vẫn không ngừng cố gắng đi lên, thế là cô lại mở tệp tài liệu mới, gõ như bay trên bàn phím.

Cô viết một hơi mấy ngàn chữ, lúc viết đến đoạn tình cảm mãnh liệt, di động bỗng vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cô. Cầm di động lên, là một dãy số lạ. Cô do dự vào giây, rồi ấn xuống nút nghe.

"Alo, ai thế ạ?"

"Tiêu Đồng, anh ở dưới nhà em, em có thể xuống dưới một lúc không?" – Là âm thanh của Giang Lê.

Chu Tiêu Đồng nhíu mày. Cô định lập tức ngắt điện thoại nhưng nghe được Giang Lê nói đang ở dưới lầu, cô vội vàng chạy tới cửa sổ nhìn xem. Quả nhiên chiếc xe thể thao màu trắng đang dừng phía dưới.

Cô hít một hơi thật sâu: "Giang Lê, sao lại đến nữa?"

"Anh rất nhớ em".

"Đại ca, anh đừng náo loạn nữa".

"Xuống dưới gặp anh một lúc đi, anh muốn nói chuyện với em".

"Chúng ta không còn gì để nói nữa".

Giang Lê còn muốn nói, nhưng Chu Tiêu Đồng lập tức ngắt máy.

Không đến hai giây, dưới lầu liền liên tục vang lên âm thanh bấm còi xe ô tô.

Một lần là sáng sớm tinh mơ, lần này là tối muộn. Trong tiểu khu rất nhiều hộ gia đình đã đi ngủ, hành vi này của Giang Lê chắc chắn gây khó chịu. Nếu cô bỏ qua, chút nữa bảo an sẽ tới, nhưng dựa vào tính cách của Giang Lê, tuyệt đối sẽ không chịu thua, không biết sẽ gây rối thành thế nào.

Chu Tiêu Đồng cắn răng, mắng một tiếng tên thiểu năng này, nổi giận đùng đùng thay giày chạy xuống.

Cô vừa ra khỏi khu dân cư, Giang Lê liền ra khỏi xe. Một tuần không gặp, Giang Lê dường như gầy đi, trên cằm xanh rờn một vòng, không biết đã mấy ngày không cạo râu.

Anh ta hướng Chu Tiêu Đồng mở rộng vòng tay: "Tiêu Đồng, tới đây".

Chu Tiêu Đồng không tiến lên, đứng trên bậc thang lạnh lùng nhìn.

Giang Lê vẫn cố chấp: "Lại đây".

"Không".

Giang Lê liền đỏ hốc mắt, giọng nói có chút nức nở: "Xin em đấy, đừng nhẫn tâm như thế".

Chu Tiêu Đồng chưa từng thấy Giang Lê khóc. Dù sao cũng là người mình từng thích, nhìn thấy Giang Lê như vậy, cô cũng khó chịu. Nhưng nếu đã quyết định muốn chia tay, càng mềm lòng càng gây tổn thương cho nhau.

"Giang Lê, nếu anh không đi, hoặc sau này lại tới, tôi liền báo cảnh sát. Tôi nói được cũng làm được".

Giang Lê không tin được nhìn Chu Tiêu Đồng. Nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, anh ta cố mở to mắt nhìn, dùng sức hít mũi, cố gắng thu lại nước mắt.

Anh ta run giọng nói: "Em thật sự đối xử như vậy với anh?".

Chu Tiêu Đồng nhẫn tâm nói: "Đúng"

"Tiêu Đồng..." Anh ta khổ sở không nói ra lời, đem mặt vùi vào bàn tay, dùng tay chà mặt, đứt quãng nói tiếp: "Anh rốt cuộc khiến em không chấp nhận được điểm nào chứ?"

"Anh biết anh không phải người hoàn mỹ, anh cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng anh luôn cố gắng trở thành người đối tốt nhất với em. Em nói điều gì anh đều ghi nhớ trong lòng, em nói muốn một ngôi nhà, giá sách lắp quanh cầu thang, anh đã chọn phòng, định sinh nhật năm nay cầu hôn em, cho em một ngạc nhiên. Anh thực sự rất yêu em."

"Anh thừa nhận, anh không thích em viết tiểu thuyết, anh không muốn em vất vả, cũng không thích em vì công việc không quan tâm anh. Anh hy vọng em dựa dẫm anh, cần anh. Anh có thể cho em cuộc sống em muốn mà!"

Chu Tiêu Đồng hít sâu một hơi.

"Anh nghĩ em muốn cuộc sống thế nào?"

Giang Lê ngẩn ra.

"Áo cơm không lo, gia đình mỹ mãn, hơn nữa còn tự hào vì mình có người đàn ông tốt nhất thế giới? Đây mà là cuộc sống à?"

Giang Lê giật giật môi.

"Xin lỗi, đó là người phụ nữ trong hy vọng của anh muốn thế, bởi vì anh hy vọng có người xem anh là người tốt nhất". Chu Tiêu Đồng nói gằn từng chữ: "Nhưng không phải cuộc sống tôi muốn. Thật đấy. Bởi vì tôi cũng muốn trở thành một người tốt nhất".

Trong một cuốn tiểu thuyết, nếu kết cục tiểu thuyết vai chính chỉ có một gia sản kếch xù, thì đây không phải một tiểu thuyết hay mà là một loại tiểu thuyết châm chọc, như Grandet(*) vậy. Tiểu thuyết khiến người đọc vui sướng phải là loại tiểu thuyết có vinh dự, có ước mơ, có tình yêu, được người khác công nhận, thiếu một thứ cũng không được.

(*) Eugénie Grandet là một tiểu thuyết của Honoré de Balzac. Tóm tắt truyện: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Eugénie_Grandet

"Tôi đương nhiên thích tiền, càng nhiều càng tốt, tôi cũng muốn có một người bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai". Cô nói đến đây, bỗng thấy mũi cay cay. Cô dừng một chút, hít hít mũi, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi hi vọng, cũng có một người cảm thấy tôi là tốt nhất. Anh ấy sẽ ủng hộ mọi thứ tôi làm, mọi thứ tôi thích, thậm chí giúp tôi hoàn thành việc ấy mà không phải biến tôi thành vật sở hữu".

Cô bỗng nhiên nhớ tới lời Lý Hi Hạnh từng nói. Cô ấy hi vọng âm nhạc của cô ấy được mọi người công nhận, cũng mong kiếm được tiền. Cho dù cô ấy muốn kiếm tiền, nhưng Chu Tiêu Đồng không hề nghi ngờ, nếu có người cho cô ấy thật nhiều tiền, muốn cô ấy bỏ âm nhạc, cô ấy sẽ không đồng ý.

--Bởi vì đó là tình yêu và ước mơ của cô ấy.

Giang Lê ngơ ngẩn nhìn Chu Tiêu Đồng, anh ta chưa từng nhận ra mình sai điều gì, cũng không hiểu tại sao Chu Tiêu Đồng vì một sai lầm nhỏ mà đòi chia tay. Nhưng đến lúc này, anh ta bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ anh ta thực sự đã sai.

"Tôi không chỉ trích gì anh cả, anh cũng không làm gì sai hết. Có lẽ anh nên tìm một người khác, cô ấy sẽ cảm thấy anh rất tốt. Chỉ là hai chúng ta không hợp nhau mà thôi." Chu Tiêu Đồng lùi về cổng lớn, "Anh đừng đến tìm tôi nữa, Giang Lê. Tạm biệt".

Cô tiến vào hiên nhà, đóng cửa lớn. Một cánh cửa sắt vô tình ngăn cách cô và Giang Lê.

Giang Lê ngơ ngác đứng rất lâu dưới lầu.

Một giờ sau, anh ta cuối cùng cũng rời đi.

==

Chu Tiêu Đồng trở lại trước máy tính, giao diện còn dừng lại ở đoạn cô đang viết dở. Ý nghĩ bị xen ngang, hứng thú mãnh liệt đã tan thành mây khói, cô đành ngồi đọc lại những gì mình đã viết. Vừa nãy lúc viết rõ ràng thấy nội dung rất vừa lòng, nhưng hiện tại càng đọc càng thấy không ổn, không có chỗ nào đáng khen. Cô giận dữ xóa hết những thứ vừa viết, ngẩn người ngồi trước máy tính.

Bỗng nhiên cô cầm di động, nhắn tin cho Tả Thiên Dương.

"Nói em nghe, trước kia cũng có người đòi quy tắc ngầm với anh?"

Tin nhắn gửi chưa bao lâu, hồi âm của Tả Thiên Dương đã tới. Cô mở ra, Tả Thiên Dương lại gửi tới một tấm hình tự chụp nửa người trên để trần trước tấm gương trong phòng tập thể thao cho cô – anh ấy gần đây đang tập thể hình, vừa mới luyện ra chút cơ bắp liền tìm người khen ngợi.

Tả Thiên Dương: "Ha ha"

Tả Thiên Dương: "Nói đùa gì thế?"

Tả Thiên Dương: "Mở to mắt ra mà nhìn. Khuôn mặt này, dáng người này. Em cảm thấy vấn đề em hỏi có ngu ngốc không?"

Chu Tiêu Đồng: "..."

Tả Thiên Dương: "Nam nữ, già trẻ, xếp hàng từ tháp truyền hình Đông Phương Minh Châu đến Thiên An Môn".

Chu Tiêu Đồng: "... Anh thắng rồi".

Chu Tiêu Đồng: "Về sau mặc quần áo đầy đủ hẵng chụp ảnh, em chưa muốn chưa già đã mù".

Tả Thiên Dương: "Ha ha".

Tả Thiên Dương: "Mau đem nước miếng của em lau đi".

Chu Tiêu Đồng vui vẻ cầm di động. Cãi nhau cùng Tả Thiên Dương chính là một loại thú vui.

Giới giải trí, có người nghĩ nó quá sạch sẽ, cũng có người nghĩ nó quá xấu xa. Tuy rằng không phải ai cũng sạch sẽ, nhưng cũng không phải tất cả đều không sạch sẽ. Có người muốn đi lối tắt, cũng có người không muốn chịu thua.

Cô đương nhiên biết Tả Thiên Dương đã từng bị quấy rầy, thực ra cô muốn hỏi cảm nhận của Tả Thiên Dương. Liệu có một lần nào đó, anh ấy bị áp lực đè nặng, từng muốn cúi đầu?

Tuy Tả Thiên Dương chưa từng nói chuyện này với cô, nhưng cô suy nghĩ cẩn thận chốc lát, chắc chắn là chưa từng có.

Thời điểm ra mắt của Tả Thiên Dương rất tốt, lại không do bối cảnh của bản thân mà do vận khí tốt gặp đúng thời điểm. Nhưng con đường về sau của anh ấy lại không thuận lợi, cuối cùng tuyệt vọng mà chấm dứt, trước sau đều không có quý nhân phù trợ. Cô nghĩ nếu cô hỏi chuyện này, Tả Thiên Dương sẽ khinh thường mà nói: "Ông đây nếu nguyện ý, sớm đã nổi tiếng toàn vũ trụ! Hiện giờ liệu có Justin Bieber không?"

Một lúc sau, cô lại nhắn tin cho Tả Thiên Dương.

"Lúc mấy con cóc đó muốn ăn thịt thiên nga, anh đã nghĩ gì?"

Lần này, Tả Thiên Dương rất lâu không trả lời.

Chu Tiêu Đồng chờ đến chán ngán, đi làm chuyện khác. Chờ đến lúc cô quay lại cầm di động, phát hiện Tả Thiên Dương gửi cho cô một đoạn ghi âm rất dài.

"Cái lúc anh mới tiến vào làng giải trí ấy, muốn ngủ với anh á? Mang chế tác Céline Dion tới làm album cho anh, phải cho anh hát ở khai mạc thế vận hội Olympic, còn sao nữa à? Chỉ cần hắn không soái như Tom Hiddleston, JJ không dài 18cm, vậy lăn trở về mơ tiếp đi! Tiểu gia ta không hiếm lạ!!!".

"Còn trước lúc anh muốn rời khỏi giới giải trí, chỉ cần ai có thể giúp anh ra một đĩa nhạc, dù hắn có xấu xí như Võ Đại Lang, hắn bảo anh quỳ xuống liếm chân anh chắc chắn sẽ không ngồi xổm".

"... Nói thật, bây giờ nhìn lại, anh thấy thật may mắn vì không gặp ai khiến anh phải quỳ xuống. Thế giới lớn như vậy, sao tầm nhìn lại ngắn như vậy? Anh lúc ấy, đúng là ngu ngốc."

Đoạn lời nói này khiến Chu Tiêu Đồng nghe ra rất nhiều chuyện. Tả Thiên Dương đúng là chưa từng nói gì với cô.

Tả Thiên Dương mà cô quen, chuyện nhỏ đã khiến anh ấy kêu ầm lên. Có một lần anh ấy gọt trái cây bị đứt tay, chụp n bức ảnh ngón tay bị thương 360 độ không góc chết gửi lên vòng bạn bè, ai không biết còn tưởng anh ấy băm nát ngón tay mình, trên thực tế chỉ là một miếng nhỏ xíu xìu xiu. Nhưng khi gặp phải thời điểm anh ấy tuyệt vọng nhất, anh ấy cũng đã chán nản suy sụp rất nhiều. Thời gian anh ấy thất bại nhất, thường xuyên rủ rê Chu Tiêu Đồng đi uống rượu, uống say mèm rồi trở về ngủ, ngày hôm sau lại làm việc nên làm, cũng không kể gì với Chu Tiêu Đồng cả, trên mạng cũng yên lặng im ắng.

Ở trong mắt cô, Tả Thiên Dương luôn luôn cao ngạo, là khổng tước nhỏ độc miệng, tuy rằng có lúc khiến người khác ghét đên muốn đánh, nhưng lại xinh đẹp khiến người ta không đánh được, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng mà từ bỏ.

Chu Tiêu Đồng buông di động, đến ban công hóng gió.

Nửa giờ sau, cô trở lại trước máy tính, mở weibo, mở lịch sử trò chuyện cùng Lý Hi Hạnh.

Hôm nay Lý Hi Hạnh đã gửi cho cô một tin nhắn, cô chưa nghe qua. Cô ấn vào nút phát tin nhắn.

Bài hát này tên gọi là "Đôi cánh", lời bài hát đều do Lý Hi Hạnh viết.

"Ngày đó chúng ta ngồi ở sân thể dục

Cỏ xanh qua mưa xanh bóng ánh mặt trời

Tuổi trẻ cùng nhau kể mơ ước

Tớ nhớ rõ trong mắt cậu tràn ngập ánh sáng

Nói sau này muốn đi đến phương xa

Tớ cười không nói

Sau lưng giấu một đôi cánh nhỏ

Sau đó chúng ta bước trên con đường riêng của mỗi người

Cậu mang hành trang vội vàng bước

Tớ lại bỏ xuống hết thảy ngả ngả nghiêng nghiêng

Cậu là một đường cảnh xuân đẹp mắt

Tớ lại đã đi qua biết bao núi, bao bụi gai

Cũng từng mờ mịt mà lạc giữa biển người

Dala dalala

Hôm nay gặp lại nhau

Tớ nghe cậu kể chuyện phương xa cậu tới

Cậu thấy cánh tớ đầy vết thương

Chúng ta từng nói về ước mơ tuổi trẻ

Đã từng là những đứa trẻ non nớt lớn bên nhau

Hiện giờ đôi cánh rộng mở

Cũng không phụ năm ấy tuổi thanh xuân."

Dù là giai điệu, ca từ hay giọng hát luôn có một cảm giác nhàn nhạt. Nhưng rất kỳ diệu, trong đầu Chu Tiêu Đồng lại hiện lên một hình ảnh. Trên sân khấu ánh sáng đầy màu sắc, cô gái nhỏ mặc áo khoác da đỏ, tô son môi đỏ đánh đàn ghi ta, cô ấy tươi cười dịu dàng, ánh mắt lại nóng cháy, âm nhạc của cô ấy cũng tràn ngập sức sống cùng tươi sáng.

Cô nghe mà lệ tràn mi.

Chu Tiêu Đồng nghe bài hát ba lần, mở khung chat, gửi qua một tin nhắn.

"Cô thực sự tin tưởng tôi như vậy?"

Lý Hi Hạnh gần như trả lời ngay

"Đúng".

Chu Tiêu Đồng: "..."

Chu Tiêu Đồng: "Tôi trước kia từng theo đuổi thần tượng nhưng chưa từng được thần tượng theo đuổi đâu".

Lý Hi Hạnh: "Vậy cô đồng ý sau này sẽ chạy theo tôi không?"

Chu Tiêu Đồng: "Nói thật, tôi sắp không nhịn được nữa".

Chu Tiêu Đồng: "Tôi không nhịn được".

Chu Tiêu Đồng: "Được"

Lý Hi Hạnh cầm di động, lúc cô nhìn thấy Chu Tiêu Đồng nói sắp nhịn không được, cô mới đánh một câu "Vậy đừng nhịn nữa", đối diện Chu Tiêu Đồng tốc độ tay càng nhanh hơn gõ cho cô hai tin nhắn. Cô sửng sốt nhìn một lúc, liền bật cười.

Sau đó, cô gọi điện tới.

Kết nối được, hai người lại cùng không nói gì.

Cùng nhau im lặng nửa phút, Chu Tiêu Đồng nhịn không được cười.

"Từ giờ tôi chính là fangirl của cô". Cô nói, "Chị gái nhỏ, chị thích fan gọi chị thế nào? Hi Hạnh? Hạnh Hạnh? Tiểu Hi? Tiểu Hạnh? Chị gái nhỏ? Hoặc là – bà xã?"

"Cô thích là được." Tiếng Lý Hi Hạnh cười truyền tới, "Tôi đều thích".

"..." Chu Tiêu Đồng bỗng có một cảm giác trêu người không được bị người trêu lại. Cô nhanh chóng thanh thanh giọng: "Vậy thì, chúng ta nói đến kế hoạch làm việc tiếp theo đi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.