Nghề Làm Phi

Chương 10



Hoàng đế, Hoàng hậu và các phi tần đều ngồi đợi ở gian ngoài, khi Trang Lạc Yên bước vào, thấy sắc mặt mọi người đều không được tốt, hiển nhiên là tình hình của tam hoàng tử đã xấu đi.

Những người đang ngồi ở đây nghe thái giám báo lại, biết Trang Lạc Yên đã đến, thấy nàng cẩn thận bước vào, đều trao đổi với nhau một ánh mắt, lòng hiểu rõ, lại thêm một kẻ đến diễn trò.

Sau khi Trang Lạc Yên hành lễ, Phong Cẩn phất tay: “Không cần đa lễ.” Rồi sai người chuẩn bị chỗ ngồi cho nàng, không nói gì thêm.

Hoàng hậu nhìn Chiêu sung nghi giản dị khiêm tốn ngồi một chỗ, lên tiếng hỏi: “Chiêu sung nghi cũng tới thăm tam hoàng tử?”

Trang Lạc Yên nghiêng người cúi đầu: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp nghe nói tam hoàng tử bệnh nặng nên tới thăm, chẳng hay tam hoàng tử đã khá hơn chưa?”

“Thái y đang dốc hết sức chữa trị, Hoàng thượng cũng đã cho gọi ngự y tới rồi.” Hoàng hậu thở dài, “Chỉ cần tam hoàng tử bình an khỏe mạnh là đủ.”

Trang Lạc Yên phụ họa vài câu rồi cũng im lặng. Hoàng hậu hình như cũng không muốn nói nhiều, gian phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

“Bẩm Hoàng thượng, bệnh tình của tam hoàng tử trở nặng, chúng thần muốn châm cứu để chữa trị, nhưng…” Thái y run run rẩy rẩy đi ra quỳ xuống, có lẽ đã hết cách trước bệnh của tam hoàng tử rồi.

“Đợi ngự y tới, các ngươi bàn lại xem sao.” Phong Cẩn trầm mặt xuống nói, “Trẫm ra lệnh cho các ngươi dốc hết sức chữa trị, nếu cần gì thì cứ nói lại với trẫm.”

“Thưa vâng.” Thái y đã toát mồ hôi lạnh đầy trán, nghe Hoàng đế nói vậy, trong lòng lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, ý của Hoàng thượng là chỉ cần cố gắng hết sức, dù tam hoàng tử có thế nào, tính mạng của bọn họ cũng không bị đe dọa nữa.

Hiền phi hai mắt sưng đỏ vẫn đang vừa ra sức lau vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Hoàng đế, thấy ánh mắt hắn lạnh lùng, trong lòng chợt có một cơn lạnh từ từ dâng lên, khiến nàng ta không dám suy tính tiếp.

Không khí trong phòng tiếp tục nặng nề, cho tới khi ngự y đến mới thả lỏng hơn một chút. Trang Lạc Yên quan sát mấy vị bác sỹ chuyên dụng của Hoàng đế, bọn họ ngoài tác dụng khám chữa bệnh cho Hoàng đế thì còn là vật sống biểu thị ơn đức của Hoàng đế ban cho người khác, người thường ai có thể được ngự y khám bệnh cho.

Các ngự y vào phòng trong không đến nửa nén hương, lúc đi ra sắc mặt đều rất nghiêm nghị và nặng nề, ngự y cầm đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần vô năng.”

Sắc mặt Phong Cẩn lại hơi chìm xuống: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Bẩm, tam hoàng tử bị lạnh, hôm nay lại tiêu chảy, sốt cao không lùi, chỉ sợ… lành ít dữ nhiều.” Ngự y dập đầu thật mạnh, đợi lửa giận của quân vương.

Nghe ngự y nói xong, Hiền phi cầm đầu khóc nức nở, giữa gian phòng yên tĩnh như vậy, có vẻ rất nổi bật lại vẫn khiến người ta cảm giác vốn nên như thế.

Trang Lạc Yên nhìn bốn phía, các phi tần ai nấy đều tỏ vẻ đau buồn sâu sắc trên mặt, lại cúi đầu che đi đôi mắt tĩnh lặng vô tình. Những người này có mấy ai từng gặp tam hoàng tử, có thể không cười trên nỗi đau của người khác đã tính là có lương tâm, còn cố tình làm ra vẻ đau buồn thương xót này chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

“Bẩm Hoàng thượng,” Cao Đức Trung từ bên ngoài bước vào, thấy sắc mặt các vị chủ tử đều không tốt, thoáng do dự một chút mới nói, “Khổng tài nhân cầu kiến.”

Phong Cẩn nhíu mày: “Khổng tài nhân?” Thực sự không hề có chút ấn tượng với cái tên này, hắn xua tay phiền chán, “Không gặp!”

Trang Lạc Yên cũng nghĩ tới, hình như Thính Trúc vừa nói nàng Khổng tài nhân này là muội muội của thân mẫu tam hoàng tử? Nhìn Hoàng đế biểu lộ thái độ như vậy, chắc không nhớ ra được.

Quả là đặc biệt, lại một đôi chị em chung chồng, một người sinh hoàng tử rồi mất, một người lại không được chú ý, hồi ấy vì sao lại bị đưa vào cung?

“Vâng.” Cao Đức Trung thấy Hoàng đế như vậy, đâu dám nói nhiều, đành lui ra.

Hoàng hậu dường như không có phản ứng gì với chuyện này, nhưng Trang Lạc Yên lại nghĩ, động tác lau khóe mắt của nàng ta có hơi mạnh tay.

“Cao công công, Cao công công,” Khổng tài nhân đang quỳ ngoài cửa thấy Cao Đức Trung đi ra, vội vàng kéo vạt áo ông, hỏi dồn dập, mặt đã trắng bệch, “Hoàng thượng triệu kiến tần thiếp chứ, triệu kiến chứ?”

Tuy đây chỉ là một tài nhân nho nhỏ nhưng Cao Đức Trung cũng không dám đứng trước mặt nàng ta, dù sao vị này còn đang quỳ: “Khổng tài nhân, lúc này Hoàng thượng đang lo lắng bệnh tình của tam hoàng tử, thực sự không có tâm trí để gặp ngài, ngài nên quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Khổng tài nhân nghe xong, mềm người ngã xuống, bàn tay kéo vạt áo Cao Đức Trung cũng lỏng ra, ánh sáng trong mắt thoáng chốc đã tắt lịm.

Cao Đức Trung nhìn Khổng tài nhân tuyệt vọng đến thế, lắc đầu thương cảm, quay người đi vào trong.

Nhìn Cao Đức Trung đi vào, Khổng tài nhân chợt ngẩng phắt đầu, đột nhiên như thể bị kích thích, kêu lên thật to: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, cầu xin ngài cho thiếp gặp tam hoàng tử một lần, Hoàng thượng!”

“Ngươi là ai, kêu gào ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì?” Một đứa trẻ mặc áo choàng gấm cùng một đám cung nữ thái giám đi tới, bất mãn nhìn Khổng tài nhân đang như phát cuồng, “Mất hết quy củ, thật là không thể chịu nổi.” Nói xong liền dẫn đám người hầu nối đuôi nhau vào phòng, chẳng thèm đoái hoài tới Khổng tài nhân nữa, như thể người này chỉ là bụi bặm trên đường, không đáng để cậu ta chú ý.

Khổng tài nhân hoảng hốt nhìn cậu bé mặc áo gấm bước vào cửa, đột nhiên trên mặt nở một nụ cười méo mó, đứng phắt dậy, định lao vào bên trong, khiến những người xung quanh sợ ngây ra, một lát sau mới nhớ đến chuyện cản nàng lại.

“Bên ngoài có chuyện gì ồn ào thế?” Hoàng hậu hình như nghe được tiếng động bên ngoài, hơi nhíu mày. Phong Cẩn cũng ngẩng đầu nhìn ra cửa.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, bái kiến mẫu hậu và các vị nương nương.” Đúng lúc này, đại hoàng tử đi đến, nghe Hoàng hậu hỏi, bèn nói, “Ngoài cửa có kẻ nào đó cứ đòi vào, ồn ào như thế chắc là nàng ta gây ra đấy ạ.”

Hoàng hậu nghe vậy, mày càng nhíu chặt hơn, quay về phía Hoàng đế dò hỏi: “Hoàng thượng, người xem…”

“Để nàng ta vào đi,” Phong Cẩn bình thản mở lời, “Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì.”

Trang Lạc Yên nhìn ra cửa, khi thấy Khổng tài nhân nhếch nhác đi vào, nàng thở dài trong lòng, xem ra Khổng tài nhân thật sự thương yêu tam hoàng tử, có điều làm thành thế này nhất định khiến cho Hoàng đế bất mãn với nàng ta rồi.

“Khổng tài nhân, vì sao ngươi làm ầm ĩ ở đây?” Hoàng hậu ngồi trên cao nhìn xuống Khổng tài nhân đang quỳ trên đất, “Ngươi là một tài nhân nho nhỏ, không ngoan ngoãn ở trong phòng mình lại đến đây kêu gào, không biết ngự y đang bàn luận chuyện chữa trị cho tam hoàng tử sao? Ngươi làm ầm lên như thế, ảnh hưởng đến ngự y, nếu tam hoàng tử có gì bất trắc, ngươi gánh được trách nhiệm này không?”

Trang Lạc Yên nhíu mày, Hoàng hậu đúng là người rất có đầu óc, lúc này còn có thể tìm cách đẩy tội lên đầu Khổng tài nhân, quả là nhẫn tâm. Trang Lạc Yên tuy đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, đã luyện được một trái tim lạnh lùng thờ ơ, nhưng khi đối mặt với thân tình như vậy, dù không chìa tay giúp đỡ thì cũng không làm được chuyện giậu đổ bìm leo, thừa cơ hại người.

Hoàng hậu quả không hổ là Hoàng hậu, nàng không so được.

Khổng tài nhân dập đầu thật mạnh, âm thanh vang khắp gian phòng, Trang Lạc Yên thoáng động đuôi mày, dời mắt đi nơi khác.

Phong Cẩn đảo mắt qua các phi tần một lượt, chậm rãi thu hồi ánh nhìn, chăm chú vào Khổng tài nhân còn đang dập đầu: “Thôi, đứng lên đi, nàng tới có chuyện gì?”

“Hoàng thượng, thiếp biết quấy nhiễu Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương là tử tội, thiếp nhận tội, chỉ là muốn xin nhìn tam hoàng tử một cái, nhìn một cái là đủ rồi.” Khổng tài nhân ngẩng đầu nhìn chăm chú vào vị Đế vương trên cao, mặt cầu xin, “Chỉ đợi tam hoàng tử khỏe lại, thiếp không còn cầu gì nữa.”

Phong Cẩn nhíu mày, trong giây lát không hiểu vì sao Khổng tài nhân này lại yêu thương tam hoàng tử như vậy, đột nhiên nhớ ra, thân mẫu của tam hoàng tử cũng họ Khổng, hắn hiểu được, nhìn về phía Khổng tài nhân: “Nàng quấy nhiễu thánh giá vốn là có tội, song niệm tình nàng nhớ thương tam hoàng tử, liền miễn phạt nặng, chỉ phạt quỳ ba canh giờ, ra đó đi.” Phong Cẩn chỉ vào một góc nhỏ trong phòng.

Trong khoảnh khắc nghiêng đầu, ánh mắt hắn lần thứ hai đảo qua các phi tần.

***

Một đêm, nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, các phi tần ngồi đây có thể đã mệt, có thể không, nhưng Hoàng đế còn đang ngồi thẳng lưng thì không ai dám nói “muốn về”.

Trang Lạc Yên hối hận rồi, nếu biết trước rằng phải ngồi ngay đơ chịu đựng, nàng sẽ không đến “góp mặt” ở đây, giờ đã quá nửa đêm, dù nàng buồn ngủ lắm rồi cũng phải cố chống mắt lên, đây mới là thời khắc quan trọng nhất.

Phòng trong đột nhiên truyền đến vài tiếng ồn ào, mấy ngự y thái y nối gót nhau đi ra, đồng thời quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần vô năng, tam hoàng tử đã… hoăng rồi!”

Trang Lạc Yên nhận ra, căn phòng vốn yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ từng tiếng hô hấp nay đã tuyệt đối không một tiếng động, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt hắn vẫn không hề có một chút xao động, nhưng cặp mắt kia đã lạnh đến rợn người, Trang Lạc Yên vội nghiêng mặt đi, loại ánh mắt vô cùng bén nhọn này khiến nàng run sợ đến tận tim.

“Truyền ý chỉ của trẫm, ban cho tam hoàng tử tên ‘Lạc’, phong làm Ninh vương, táng ở Cẩm Lăng.” Phong Cẩn chậm rãi đứng lên, không hề nhìn về phía phòng của tam hoàng tử nữa, giọng nặng nề mà đều đều, “Bãi giá cung Kiền Chính.”

“Cung tiễn Hoàng thượng.” Rõ ràng là tất cả các phi tần cùng đồng thanh tiễn Hoàng đế, vậy mà sao không khí trong phòng vẫn thật tĩnh lặng.

Nhìn Hoàng đế rời đi rồi, Hoàng hậu liếc mắt qua khắp các phi tần, lạnh lùng nói: “Tất cả về đi thôi.”

“Vâng.” Các phi tần nề nếp lui ra ngoài, hôm nay tam hoàng tử xảy ra chuyện bất ngờ ở chỗ Hiền phi, người phải đau đầu là nhóm người Hoàng hậu Hiền phi, có quan hệ gì với các nàng đâu?

Trang Lạc Yên cùng mọi người ra khỏi phòng, vô tình lướt mắt qua một góc, nhìn thấy vị Khổng tài nhân đang quỳ, sắc mặt nữ tử này đã trắng bệch như giấy, đôi mắt trợn trừng, dù ánh nến trong phòng rất sáng song nhìn như vậy trông vẫn rất đáng sợ.

Nếu nàng không lầm, ánh mắt vị Khổng tài nhân này đang chằm chằm vào Hiền phi, cực kỳ âm trầm, như thể đang nhìn hung thủ giết người.

Ngay khi Trang Lạc Yên cho rằng nàng ta sẽ phát cuồng, Khổng tài nhân đột nhiên đứng lên, nề nếp cúi chào Hoàng hậu, rồi lảo đảo liêu xiêu đi ra ngoài.

Hoàng hậu nhíu mày, song rất nhanh nhớ tới điều gì đó, không nói thêm, để mặc Khổng tài nhân đi mất.

Khổng tài nhân đi rất chậm, ra đến cửa cung, có một cung nữ bước đến đỡ tay nàng ta, khi Trang Lạc Yên đi ngang qua, không hiểu có phải do ảnh hưởng từ tâm lý hay không, nàng cảm thấy ớn lạnh đến rùng mình.

Ngồi trên kiệu, Trang Lạc Yên nghĩ đêm nay hình như hơi lạnh, đi được một đoạn lại rùng mình. Nhớ tới cái chết đột ngột và kỳ lạ của tam hoàng tử, nàng bóp trán, người của cung đình đúng là không có một ai được sống dễ chịu. Làm thái giám không dễ, làm cung nữ vất vả, làm phi tần càng mệt nhọc. Nếu có một chút sủng ái của Đế vương, có gia tộc làm chỗ dựa thì còn có chút ít hi vọng, nếu không có địa vị khá một chút, lại không được sủng ái thì dù bỗng dưng biến mất trong cung cũng không có ai quan tâm.

Phong Cẩn ngủ chưa tới một canh giờ đã phải dậy thiết triều. Sửa sang lại long bào quan ngọc, ngồi lên ngự liễn, đi đến đâu người quỳ đến đó, dọc đường đi, thứ hắn thấy nhiều nhất là gáy của các cung nữ thái giám.

Ngồi trên long ỷ bằng vàng đầy cao quý, nghe quan viên phía dưới trình bày những chuyện lớn chuyện nhỏ, hắn vẫn bình thản như không.

Có thể những quan viên này đã biết tin tam hoàng tử đi, hôm nay không thấy ai tranh cãi ồn ào, điều nên nói đều nói xong, điều không nên nói thì một câu cũng không động đến.

Tan triều, mọi người tốp năm tốp ba ra về, ai nấy đều cố vểnh tai nghe ngóng tin tức từ miệng người khác, còn bản thân vẫn tỏ ra không hay biết gì.

Nay trên triều, nhà họ Triệu, họ Tô, họ Diệp, họ Trang, họ Giang và họ Từ đều có con gái vào cung và đều được Hoàng thượng coi trọng, chắc những người này đều biết chút tin tức bí mật. Song nhìn bọn họ mà xem, người nào người nấy đều ra vẻ mù mờ không biết, những người khác oán hận thì oán hận nhưng vẫn chẳng làm được gì, đúng là đám cáo già.

Phong Cẩn nghe thái giám phòng ngự thiện đọc tên món ăn của bữa trưa, nghe được vài món, hắn thờ ơ vẫy tay cho thái giám lui ra ngoài, mở tấu chương trước mặt xem.

Thái giám phòng ngự thiện mới ra được một lát, thái giám nội thị lại xin gặp, trên tay bưng khay đựng thẻ bài của các phi tần. Hắn không kiên nhẫn thở ra một hơi, mắt lướt qua đám thẻ bài trên khay, đang định cho thái giám lui ra, sau lại nghĩ đến điều gì, lật một thẻ bài lên.

Thái giám nội thị nhìn xem, ồ, là thẻ bài của Chiêu sung nghi.

Hồ sen bên ngoài cung Hi Hòa, sen hồng sen trắng đan xen, đang thời điểm nở rộ, Trang Lạc Yên thỉnh an Hoàng hậu xong luôn đi theo đường này về cung, hôm nay lại bắt gặp một bóng người khá quen mắt trên đường.

Người này là biểu muội của Hoàng hậu, Tôn dung hoa, hôm nay Tôn dung hoa mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, đứng bên hòn non bộ, trông không giống như đang ngắm hoa.

“Tần thiếp bái kiến Chiêu sung nghi.” Sắc mặt Tôn dung hoa hơi tiều tụy hơn so với lần trước gặp, ngay cả nước da cũng không tươi sáng như mấy ngày trước. Trang Lạc Yên ngồi trên kiệu, miễn lễ cho nàng ta, hơi gật gù hỏi: “Tôn dung hoa tới ngắm sen?”

Mấy ngày trước, Tôn dung hoa vì nói năng không biết kiêng dè nên bị Nhu phi phạt quỳ nửa canh giờ, sau lại va chạm với Tô tu nghi nên bị vả miệng, Hoàng đế và Hoàng Hậu không hề có phản ứng gì trước việc này, vì vậy cuộc sống trong cung của Tôn dung hoa càng lúc càng gian nan.

Trang Lạc Yên vẫn còn nhớ trước đó không lâu, cô bé này còn đứng bên hồ sen khiêu khích mình, vậy mà mới chưa được nửa tháng, một thiếu nữ đầy sức sống và kiêu hãnh đã trở nên tang thương như vậy.

“Thấy hoa sen đang nở đẹp quá nên tới xem một chút mà thôi.” Tôn dung hoa ngơ ngẩn nhìn hồ sen, vẻ mặt lạ lùng khó hiểu, “Không ngờ đã quấy rầy Chiêu sung nghi.”

“Quấy rầy gì đâu, hồ sen vốn ở trong cung, ai tới ngắm cũng được mà.” Trang Lạc Yên ra hiệu cho Thính Trúc, Thính Trúc nhắc thái giám hạ kiệu xuống, Trang Lạc Yên vịn tay nàng đi tới bên cạnh Tôn dung hoa, “Nếu Tôn dung hoa thích thì đó là vinh hạnh của hoa sen.”

Tôn dung hoa nghe vậy, ánh mắt liền chuyển từ hoa sen lên người Trang Lạc Yên, kinh ngạc nhìn nàng: “Nàng thay đổi nhiều quá.”

Trang Lạc Yên cười cười, không hề e ngại ánh mắt nhìn mình như nhìn một quái vật của nàng ta.

Tôn dung hoa bước thêm vài bước, khi còn cách Trang Lạc Yên chừng nửa bước, nàng ta hạ giọng rất thấp, trong giọng nói có gì đó thần bí lạ lùng: “Ta vẫn không hiểu, một người vì sao có thể thay đổi nhiều đến như vậy chỉ trong vài ngày, chẳng lẽ ông trời giúp nàng thông suốt?”

Nói xong, nàng ta đột nhiên lảo đảo, nghiêng về phía hồ sen, rơi xuống.

“Tôn dung hoa, nàng làm gì thế?”

Các cung nữ thái giám theo hầu không thể nhìn thẳng vào mặt chủ tử, vì vậy khi nghe Chiêu sung nghi thét lên mới ngẩng đầu dậy, thấy Tôn dung hoa và Chiêu sung nghi đã cùng ngã vào hồ, bọt nước văng lên khắp nơi.

Thính Trúc và Vân Tịch sợ tái mặt, vội vã gọi người tới cứu hai vị chủ tử.

Trang Lạc Yên cảm thấy rất may mắn vì nước trong hồ khá sạch, nàng cố ý để mình chìm hơi sâu một chút, mở mắt trong nước khá khó khăn nhưng nàng vẫn thấy Tôn dung hoa đã được người ta kéo lên. Trang Lạc Yên cười lạnh trong lòng, loại thủ đoạn tầm thường này đã được diễn đi diễn lại trong các bộ phim truyền hình cổ trang kiếp trước nàng xem rồi, vị Tôn dung hoa này còn không biết xấu hổ dùng lại. Xem ra Hoàng hậu không hề dạy dỗ cẩn thận cho biểu muội này hiểu, hậu cung là nơi nào.

Thấy có người đang bơi về phía mình, Trang Lạc Yên hạ quyết tâm làm đến cùng, mở miệng cho nước tràn vào miệng mũi xuống hầu, cảm giác bị ngợp nước này cực kỳ khó chịu. Vờ giãy giụa lung tung như thể không biết bơi, Trang Lạc Yên âm thầm ghi món nợ này vào lòng.

“Chủ tử!”Thính Trúc và Vân Tịch thấy Chiêu sung nghi được kéo lên đã hôn mê rồi, vội sai người đi gọi thái y, hai người nhìn sang vị Tôn dung hoa đang ra sức ho khan bên cạnh, gắng nhẫn nhịn, luống cuống sơ cứu cho chủ tử của mình.

Tôn dung hoa ho đến chảy cả nước mắt, đợi khi nàng ta thở lại bình thường, bèn căm hận nhìn sang Trang Lạc Yên đang hôn mê bên cạnh, vốn nàng ta không phải chịu khổ như vậy, ai ngờ khi người đàn bà này nhảy xuống đã cạy miệng nàng ta ra, khiến nàng ta uống phải mấy ngụm nước lớn, còn bản thân ả thì hôn mê bất tỉnh.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Tôn dung hoa trắng nhợt cả mặt: “Không phải ta, là tự ả nhảy xuống, không phải ta!” Đúng là nàng ta muốn hãm hại Trang Lạc Yên, mặc dù có thể hãm hại không thành cũng sẽ khiến Trang Lạc Yên mang tiếng làm hại phi tần phân vị thấp, nào biết Trang Lạc Yên phát giác ra, trong nháy mắt đã có thể phản ứng lại.

Nàng ta biết thủ đoạn này chẳng được coi là thông minh nhưng nàng ta cũng biết, người thường trong tình huống bất ngờ như vậy không thể phản ứng kịp, mà nàng ta chỉ cần một khoảnh khắc ngây người của Trang Lạc Yên mà thôi.

Nhưng Trang Lạc Yên đến một khắc cũng không cho nàng ta, lại tương kế tựu kế, làm hại nàng ta giờ đây không thể biện minh, lúc này dù nàng ta có lý hay không, Hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho.

“Hoàng hậu nương nương, có chuyện rồi!” Hòa Ngọc lo lắng chạy vào, thấy Hoàng hậu và Hiền phi đang ngồi nói chuyện, vội hành lễ rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ quy củ hằng ngày, “Chiêu sung nghi bị Tôn dung hoa đẩy vào hồ sen, hiện tại thái y đã tới cung Hi Hòa, Chiêu sung nghi vẫn chưa tỉnh lại.”

Hoàng hậu biến sắc, Tôn dung hoa là biểu muội của nàng ta, nếu Chiêu sung nghi thực sự có chuyện, sợ là Hoàng thượng sẽ không vui vẻ gì với nàng.

Hiền phi nghe vậy, nhíu mày: “Tôn dung hoa và Chiêu sung nghi không có khúc mắc gì với nhau, vì sao Tôn dung hoa lại đột nhiên làm như vậy?”

Hòa Ngọc nói lại tường tận mọi chuyện nghe được, sắc mặt Hiền phi và Hoàng hậu càng lúc càng tối hơn, cả hai đều nghĩ, có lẽ Tôn dung hoa muốn làm hại Chiêu sung nghi, ai dè bị tương kế tựu kế, hoặc là giữa đường xảy ra chuyện bất ngờ.

Hoàng hậu càng bực bội hơn, biểu muội này của nàng giỏi thật đấy, lại có thể nghĩ ra một kế ngu ngốc đến thế, dù cả hai cùng vào cung một lượt, Chiêu sung nghi lại được sủng ái hơn nàng ta thì cũng không nên đố kị đến nỗi gây ra chuyện như vậy.

Thật là… Ngu xuẩn!

“Chuẩn bị đi cung Hi Hòa!” Hoàng hậu rít qua kẽ răng, nàng biết chuyện hôm nay không ổn rồi, Hoàng thượng vừa lật thẻ bài cung Hi Hòa, chủ nhân cung Hi Hòa liền bị biểu muội nàng đẩy xuống hồ, nếu không xử lý cẩn thận, e rằng cái tiếng ghen ghét đố kỵ sẽ chụp xuống đầu nàng.

***

Trong cung đình, không có ranh giới giữa sạch sẽ hay không sạch sẽ, chỉ có thông minh hay không thông minh mà thôi. Đôi khi thông minh vẫn chưa đủ làm nên thắng lợi, thứ mơ hồ có tên là “vận khí” này chính là có khi bạn đã tính toán hết mọi nhẽ vẫn không thể chống đỡ được trò đùa của vận mệnh.

Hoàng hậu biết chuyện Trang Lạc Yên bị Tôn dung hoa đẩy vào hồ sen không hề đơn giản như vậy, nhưng hồ sen ở ngay bên ngoài cung Hi Hòa, Trang Lạc Yên lại chưa từng cho gọi Tôn dung hoa, vì sao Tôn dung hoa đột nhiên tới chỗ đó, các cung nhân có mặt đều làm chứng rằng Tôn dung hoa chủ động ngăn kiệu của Trang Lạc Yên, nếu nhìn toàn cảnh, khả năng Tôn dung hoa đẩy Trang Lạc Yên xuống nước là rất lớn.

Hoàng hậu gọi cung nữ phục vụ bên cạnh Tôn dung hoa tới, thấy nàng ta hoảng hốt sợ hãi, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Ngươi kể lại tỉ mỉ xem, lúc đó chuyện xảy ra như thế nào?”

Cung nữ này là người được phân đến hầu hạ Tôn dung hoa sau khi nàng ta vào cung, vì sợ bị liên lụy nên lúc này đang thấp thỏm bất an, Hoàng hậu vừa hỏi, đã vội vã kể hết mọi chuyện mình biết.

“Lúc đầu chủ tử thỉnh an xong, có nói hoa sen bên ngoài cung Hi Hòa đang nở rất đẹp, muốn tới ngắm. Tới đó được một lát, Chiêu sung nghi đã về đến, chủ tử đi tới chào, nói là làm phiền đến Chiêu sung nghi. Chiêu sung nghi liền xuống kiệu nói đó là cảnh vật trong cung, ai cũng có thể tới xem, hai vị chủ tử nói chuyện, nô tì không dám ngẩng đầu, chỉ thấy chân chủ tử động trước, sau đó… nghe thấy Chiêu sung nghi thét lên, lúc ngẩng đầu thì cả hai vị chủ tử đều đã rơi vào hồ rồi.”

Cung nữ này nói xong, Hoàng hậu đã đen cả mặt, thầm mắng Tôn dung hoa, đồ không có đầu óc! Trình độ chỉ đến đó mà còn muốn lập kế hại người, huống chi, coi như hại được Chiêu sung nghi thì chẳng phải gây phiên toái cho nàng hay sao, giờ đây các phi tần tuy bề ngoài cung kính nàng, nhưng nàng không con không cái, lại không có thánh sủng như mấy người Thục quý phi. Chiêu sung nghi này xuất thân cao, lại không có xung đột lợi ích với nàng, nay Tôn dung hoa ra một chiêu như vậy, chẳng phải đã khiến Trang gia hận Triệu gia của nàng sao?

“Nương nương,” Hòa Ngọc vội vã đi đến, vẻ thận trọng chững chạc hằng ngày nay đã bị thay bằng kinh hoàng, “Nương nương, Hoàng thượng đã tới cung Hi Hòa, nghe nói Chiêu sung nghi giờ còn chưa tỉnh, Hoàng thượng giận dữ, muốn đích thân thẩm vấn Tôn dung hoa.”

Hoàng hậu nghe xong, biến sắc. Hòa Ngọc bước lại gần, ngập ngừng một chút rồỉ nói: “Hay là, chúng ta tới cung Hi Hòa một chuyến xem sao, nghe nói Thục quý phi nương nương đã tới đó rồi.”

“Đi, sao không đi được chứ?” Hoàng hậu vươn tay cho Hòa Ngọc đỡ, đứng lên, liếc nhìn cung nữ đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt sa sầm đáng sợ.

Trên đường, Nhu phi tình cờ gặp Hiền phi, hai người đều cùng phân vị, bèn nhìn nhau cười, kiệu song song đi.

Nhu phi lựa một tư thế thoải mái để ngồi, cười nói: “Hiền phi tỉ tỉ cũng tới thăm Chiêu sung nghi?”

“Chiêu sung nghi rơi vào hồ sen đến nay chưa tỉnh, chúng ta đều là tỉ muội, đương nhiên nên đi thăm hỏi một chút.” Hiền phi đoan trang đáp.

“Nghe nói Chiêu sung nghi bị đẩy vào hồ sen, còn bị ngộp nước mất một lúc đấy.” Nhu phi dùng “đẩy” mà Hiền phi lại nói “rơi”, một từ thôi cũng có thể nhìn ra hai người bất đồng lập trường, “Hồ sen đó sâu thế nào chứ, ta vừa nghe tin này liền bị dọa nhảy dựng.”

“Đúng là rất sâu,” Hiền phi không cố tình muốn tranh cãi về chuyện Chiêu sung nghi ngã vào hồ như thế nào, tuy nàng cùng phe với Hoàng hậu nhưng Tôn dung hoa làm ra loại chuyện ngu ngốc này thực sự khiến nàng nhìn không thuận mắt, không đáng vì một kẻ như thế mà chuốc rắc rối vào người, chỉ là không muốn nói khó nghe quá mà thôi.

Phong Cẩn nghe tin Trang Lạc Yên rơi xuống nước lúc đang phê tấu chương, khi ấy hắn cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng nghe thái giám nói sau khi đưa lên vẫn chưa tỉnh thì đặt tấu chương trên tay xuống, cau mày hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Người báo tin là thái giám của cung Hi Hòa, nói chuyện không thêm mắm dặm muối, chỉ tường tận kể lại chuyện lúc đó.

“Chiêu sung nghi bây giờ còn chưa tỉnh?” Phong Cẩn nhíu mày càng chặt hơn.

“Bẩm Hoàng thượng thái y nói chủ tử rơi vào hồ đã hít phải quá nhiều nước, còn chưa biết lúc nào mới tỉnh.” Là người hầu của cung Hi Hòa, tiểu thái giám đương nhiên sợ chủ tử gặp chuyện không may, giọng nói còn mang theo lo lắng.

“Trẫm biết, bãi giá cung Hi Hòa.”

Thánh giá của Đế vương đi ra, đương nhiên uy nghi hơn người khác, nhưng đến cung Hi Hòa, uy nghi trên người Phong Cẩn nhanh chóng tan biến, bước vào phòng ngủ của Chiêu sung nghi, liền thấy một nữ tử sắc mặt trắng bệch nằm trên giường.

Trước vốn là một nữ tử hoạt bát sinh động, dường như chỉ trong chớp mắt đã trở nên nhợt nhạt mỏng manh, ngay cả đôi môi khiến hắn lưu luyến cũng đã bệch bạc.

Không nhìn các cung nữ thái giám và thái y quỳ đầy đất, Phong Cẩn bước đến bên giường ngồi xuống, vươn tay chỉnh lại góc chăn cho Trang Lạc Yên, trong lúc mọi người đều đang lo sợ thì chợt lên tiếng: “Đứng dậy cả đi.”

Cao Đức Trung hơi nhấc mí mắt lên một thoáng, sau đó lại vùi đầu càng sâu hơn.

“Chiêu sung nghi lúc nào mới tỉnh lại được?” Phong Cẩn nhìn về phía mấy thái y đang run rẩy, giọng vẫn bình tĩnh, “Trẫm không muốn nuôi một đám vô dụng, các ngươi hiểu cả chứ?”

Có đôi khi càng bình tĩnh càng làm người khác sợ hãi, mấy thái y nhìn nhau hội ý, một người trong đó thận trọng bẩm báo: “Bẩm Hoàng thượng, Chiêu sung nghi rơi xuống nước khá lâu, may mà không bị thương tổn đến tính mạng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng hai canh giờ có thể tỉnh lại.”

“Lúc này Chiêu sung nghi đã hôn mê được nửa canh giờ rồi,” Phong Cẩn tiếp tục nhìn người nằm trên giường, “Đều đợi ở đó đi.”

“Vâng.” Lưng các thái y đều đã ướt đẫm mồ hôi.

“Cao Đức Trung,” Phong Cẩn vuốt nhẹ lên mái tóc còn hơi ẩm ướt của Trang Lạc Yên, “Đi mang Tôn dung hoa đến.”

“Vâng.” Cao Đức Trung khom người ra ngoài.

“Lấy khăn khô lại đây.” Phong Cẩn vươn tay, Thính Trúc thấy thế bèn vội đưa một chiếc khăn trắng tới, Phong Cẩn tự tay lau tóc cho Trang Lạc Yên, “Sau này phải hầu hạ chủ tử các ngươi chu đáo, nô tài không bảo vệ được chủ tử thì còn dùng làm gì.”

Cung nhân hầu hạ Trang Lạc Yên nghe thấy vậy đều sợ hãi, quỳ sụp xuống, nhưng không ai dám mở miệng cầu xin.

Phong Cẩn không nói phạt cũng không nói tha, cứ để mặc những người này quỳ trên mặt đất, còn hắn vẫn cẩn thận tỉ mỉ lau từng món tóc mềm mại, cả căn phòng rơi vào tĩnh mịch.

“Thục quý phi nương nương tới, Tô tu nghi tới.”

Phong Cẩn dừng tay lại, ném chiếc khăn qua một bên, nhìn Thục quý phi và Tô tu nghi bước vào, bình thản hỏi: “Hai vị ái phi tới thăm Chiêu sung nghi?”

Tô tu nghi biết mình không khéo nói, lúc này chỉ im lặng không lên tiếng, Thục quý phi hành lễ rồi trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, thiếp nghe tin Chiêu sung nghi rơi xuống nước bèn tới thăm hỏi, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.”

Phong Cẩn gật đầu, không đáp.

Thục quý phi nhìn các cung nhân quỳ trong phòng, biết lúc này tâm trạng Hoàng đế không được vui, cũng chỉ yên lặng đứng sang một bên, không nói thêm mấy lời khách sáo nữa để tránh chọc Hoàng thượng không vừa ý.

“Hiền phi nương nương tới, Nhu phi nương nương tới.”

“Ninh phi nương nương tới, Từ chiêu dung nương nương tới.”

“Diệp thục dung nương nương tới, Lâm tần tới, Diệp dung hoa tới.”

“Yên quý tần tới, Tương hiền tần tới, Uông tần tới, Trang tiệp dư tới.”

Chốc lát sau, không ít phi tần kéo tới hỏi thăm, tuy đông người nhưng tất cả đều biết ý mà giữ im lặng, nhìn thấy ngay cả Thục quý phi cũng không nói gì, các nàng sao dám mở miệng?

Phong Cẩn nhìn một phòng đầy mĩ nữ, đột nhiên nói: “Hoàng hậu quản lý hậu cung vất vả rồi.”

Các phi tần nghe được, đều cúi đầu, người thân cận nhất với Hoàng hậu là Hiền phi cảm thấy tim thót lên, thầm nghĩ, xem ra lần này chuyện của Tôn dung hoa làm liên lụy đến Hoàng hậu rồi.

“Hoàng hậu nương nương tới.”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ngay, lúc này, Hoàng hậu đã đi vào, y phục trên người đoan chính, bước đi thong thả.

“Bái kiến Hoàng thượng.” Hoàng hậu vẫn bình tĩnh hành lễ, như thể không phát hiện không khí lạ lùng trong phòng vậy.

“Đứng lên đi.” Phong Cẩn thản nhiên nói, quay về phía các cung nhân đang quỳ, “Còn quỳ ở đó làm gì, thu dọn mời các chủ tử ngồi đi.”

“Vâng.” Bọn người Thính Trúc dập đầu rồi đứng lên vội vàng thu dọn chỗ cho các vị phi tần.

Các phi tần thận trọng ngồi xuống, thỉnh thoảng có người liếc mắt sang giường Trang Lạc Yên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch lại cuống quýt cúi thấp đầu.

“Hoàng hậu có biết trong cung vừa xảy ra chuyện gì không?” Phong Cẩn nhìn về phía Hoàng hậu, ánh mắt không hề lộ vẻ giận dữ, tựa như thật sự là hỏi han mà thôi.

“Trước khi tới, thiếp có nghe qua, chỉ là có vài điều còn không rõ lắm.” Hoàng hậu cũng thấy bộ dáng thê thảm của Trang Lạc Yên, trong lòng càng thêm phẫn nộ với Tôn dung hoa. Trên thế giới này, điều đáng sợ nhất không phải là có đối thủ lợi hại mà là gặp phải đồng đội ngu ngốc.

“Bẩm Hoàng thượng, đã đưa Tôn dung hoa tới.”

Cao Đức Trung vừa nói vậy, Hoàng hậu cảm thấy dường như toàn bộ ánh mắt trong phòng đều dồn vào mình.

***

Tôn dung hoa bị mang vào phòng, trông nàng ta lúc này đã không còn vẻ rạng rỡ ngày xưa, dù áo váy đầu tóc còn chỉnh tề nhưng mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được loại hơi thở lụn bại từ nàng ta.

“Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” Tôn dung hoa suy sụp quỳ xuống, cái nóng bức của mùa hạ vẫn không xua được hết hơi lạnh từ sàn nhà khiến nàng ta thoáng rùng mình. Nhẹ ngẩng đầu muốn nhìn sắc mặt của Hoàng đế lúc này, còn chưa kịp thấy rõ, một tách trà nóng hổi đã nện xuống ngay bên cạnh chân, nước trà nóng bắn lên mu bàn tay nàng ta, bỏng rát đau đớn. Nàng ta hơi run lên, không biết vì sao, tâm tình vốn đã chết lặng nay hóa thành sợ hãi vô tận.

Tách trà Phong Cẩn vừa nhận từ tay cung nữ, không phải là đồ sứ quý giá gì nhưng được làm rất tinh tế và đẹp mắt, đập xuống đất, vỡ vụn ra, khiến những người còn lại trong phòng đều giật mình kinh ngạc.

Hoàng hậu cũng giật mình thót tim, nàng biết Hoàng đế không thích mấy chuyện âm u này của hậu cung, mà những phi tần khác trong cung tuy ai nấy đều có tính toán riêng nhưng bề ngoài vẫn diễn được rất chu đáo, dù sau lưng đâm chết người thì trước mặt vẫn rất dễ coi, nay đột nhiên xảy ra loại chuyện này, nhìn vào đã thấy ngu xuẩn, nhưng giờ Chiêu sung nghi hôn mê rồi, chuyện tình đã trở nên nghiêm trọng.

“Trẫm vì nể Hoàng hậu, sủng ái ngươi ít nhiều, không ngờ lại sủng ái một độc phụ xấu xa.” Phong cẩn nhận khăn tay từ Cao Đức Trung, cẩn thận lau, mắt không buồn liếc đến Tôn dung hoa đang quỳ, “Ghen tỵ độc ác, hoàng cung không thể chứa chấp loại người như thế, nhà họ Tôn cũng thật giỏi, có thể nuôi dạy ra một kẻ như ngươi, vốn ngươi cũng chỉ xứng với ba thước lụa trắng nhưng niệm tình Chiêu sung nghi chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, nay đoạt lại phong hào, biếm thành cung nữ tới lãnh cung hầu hạ chủ tử đi.”

Các phi tần ngồi đây đều lạnh buốt trong lòng, trở thành nô tài trong lãnh cung, chẳng phải khốn khổ hơn cả chết hay sao? Mà Hoàng thượng cố tình nhắc tới nhà họ Tôn, đây là khiến Tôn dung hoa đến cả quyền tự xử cũng không có.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, không phải ta, không phải ta làm,” Tôn dung hoa nghe Hoàng đế phán xong, kích động thẳng người lên, “Là nàng ta tự nhảy xuống, ta không đẩy nàng ta! Nàng ta hãm hại ta!”

Tôn dung hoa vừa dứt lời, vẻ mặt các phi tần biến hóa rất khác nhau.

Thục quý phi hơi cong khóe miệng, nhìn Tôn dung hoa đang cố gắng biện giải, cái nhìn như thương hại như chế giễu. Trong chuyện này, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng, quan trọng là ai được sủng ái hơn, ai còn đang hôn mê. Huống chi, bản thân Tôn dung hoa này cũng không được sạch sẽ.

“Ý của ngươi là, Chiêu sung nghi đẩy ngươi xuống trước rồi tự nhảy vào hồ?” Phong Cẩn cười nhạt, “Người ngã xuống trước không bị ngạt nước, lại thành Chiêu sung nghi hôn mê, thú vị thật.”

Tôn dung hoa há hốc miệng, do dự một lát, sau cùng, dường như đã hạ quyết tâm nói ra sự thật thì đột nhiên trong phòng có tiếng cung nữ kêu “chủ tử tỉnh rồi”, giọng cung nữ này nàng ta vẫn nhớ, đó là một trong những đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Chiêu sung nghi.

Nhìn Hoàng thượng đã chuyển toàn bộ lực chú ý lên người nằm trên giường, Tôn dung hoa trắng bệch cả mặt, nhũn người ngã xuống đất, như thể đã thấy được tương lai u ám của mình, toàn thân khẽ run lên, mà điệu bộ này vào mắt người khác lại thành có tật giật mình.

Thả cần dài câu con cá lớn, Trang Lạc Yên lần này đúng là đuối nước rất thảm, khi Tôn dung hoa bị mang vào thì nàng đã tỉnh rồi nhưng còn chờ xem tình hình, song lúc này nếu không mở mắt, một số việc sẽ không được hay.

“Sao Hoàng thượng lại tới đây?” Giọng nói của Trang Lạc Yên hơi khàn khàn, nói một câu đã ho khan, vẻ mặt tỏ ra không hiểu.

Phong Cẩn cách chăn vỗ nhẹ lên vai nàng: “Ái phi tỉnh rồi? Nghe nói nàng ngã xuống hồ, trẫm tới thăm.”

“Thiếp không phải bị rơi xuống hồ,” Trang Lạc Yên nói khó khăn, Thính Trúc bèn đút cho nàng vài thìa nước ấm pha mật ong để thấm giọng, sau đó mới tiếp tục, “Sáng nay tình cờ gặp Tôn dung hoa trên đường, không hiểu vì sao nàng ấy đột nhiên đẩy thiếp ra rồi nhảy xuống hồ. Lúc đó thiếp sợ quá, tưởng rằng nàng ấy nghĩ quẩn gì chăng, không kịp nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo, vậy mà vừa rơi vào nước thì hình như có cái gì kéo chân thiếp. Không biết Tôn dung hoa thế nào rồi?”

“Nàng ta không việc gì, có chuyện là nàng đấy.” Ánh mắt Phong Cẩn dịu đi một chút, đưa mắt ra hiệu cho Cao Đức Trung, Cao Đức Trung lập tức lui ra ngoài.

Hoàng hậu cùng những người khác không ngờ Trang Lạc Yên lại nói như vậy, bề ngoài thì nghe như không hề có ý đổ tội cho Tôn dung hoa, dường như thực sự là một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng trong cung đình đâu có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, huống chi nếu Tôn dung hoa thực sự nghĩ quẩn thì cũng không đến mức chạy tới tận cung Hi Hòa mà gieo mình chứ?

Lời giải thích này rất xuất sắc, xuất sắc đến độ có thể đánh bay chút hoài nghi trong đầu của Hoàng đế đối với nàng ta, thậm chí còn biến nó thành khen ngợi.

“Sao Tôn dung hoa lại ở đây?” Trang Lạc Yên như là vừa mới nhìn rõ những người trong phòng, muốn đứng dậy hành lễ, bị Hoàng đế đẩy quay về giường, hắn nhìn Tôn dung hoa một cái, “Tôn dung hoa đẩy nàng vào cảnh nguy hiểm, đương nhiên phải phạt.”

Trang Lạc Yên thoạt đầu sửng sốt, sau đó như nghĩ tới điều gì, rồi bừng tỉnh, lại thoáng như sợ hãi, ánh mắt nhìn Tôn dung hoa cũng không còn quan tâm lo lắng, thậm chí cả lời xin thay Tôn dung hoa cũng cố nuốt xuống.

Không vờ thiện lương, không làm bộ ngớ ngẩn không hiểu, trông lại có vẻ chân thực.

Những người khác vốn nghĩ Trang Lạc Yên khôn ngoan cao tay có thể tương kế tựu kế bẫy lại Tôn dung hoa, lúc này nhìn nàng như vậy lại bắt đầu hoang mang, không biết Trang Lạc Yên thật sự bị mưu hại hay là đang vờ diễn kịch nữa.

Còn những người vốn tính đến xem một màn diễn thì lại thất vọng, một trò hề lớn như vậy chắc thế nào cũng có vài chuyện hay để nhìn, nhưng màn dạo đầu sao lại nhàm chán thế này?

Chừng một nén nhang sau, sắc mặt Trang Lạc Yên đã khá hơn đôi chút, nói thêm được vài câu, chợt thấy Cao Đức Trung đi vào, phía sau còn có vài thái giám đi theo, sắc mặt không được tốt lắm.

Về phần Hoàng hậu, vốn đã tươi tỉnh hơn, khi thấy rõ thứ trên khay trong tay mấy thái giám thì hơi sững sờ, ngay sau đó, mặt đã tái đi.

Trong khay là một ít thủy tảo quấn lấy nhau chằng chịt cùng với một ít dây cỏ nước tết lại, mấy thứ này còn đang rỏ nước ròng ròng, nhìn cũng biết vừa được vớt từ trong hồ ra.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, nô tài vớt được mấy thứ này từ trong hồ sen.”

Hồ sen trong cung cứ một thời gian lại có người dọn dẹp sạch sẽ để tránh cho nước có mùi vị lạ, hoặc là nước không sạch sẽ ảnh hưởng đến hứng thú ngắm cảnh của các chủ tử, cho nên loại cỏ nước và vòng cỏ này vốn không nên có mặt, vì sao lại vớt được chúng từ trong hồ sen này?

Nghĩ đến lời Chiêu sung nghi vừa nói, lúc nhảy vào nước liền có cảm giác chân bị cái gì đó cuốn lấy, các phi tần biến sắc, ánh mắt nhìn Tôn dung hoa cũng thay đổi.

Đã nói mà, trong hậu cung làm gì có kiểu hãm hại vụng về như thế, thì ra Tôn dung hoa muốn “một mũi hai đích”, nếu chỉ mình nàng ta rơi xuống nước, vậy Chiêu sung nghi sẽ bị quy kết tội đẩy nàng ta xuống hồ, nếu Chiêu sung nghi nhảy theo, có thể sẽ chết đuối, bớt được một đối thủ, bởi vì nàng ta biết vị trí đặt cỏ nước mà Chiêu sung nghi thì không.

“Thú vị thật, hồ sen có những thứ này từ khi nào?” Phong Cẩn cười lạnh nhìn Tôn dung hoa đang quỳ, lãnh đạm nói, “Còn ngây ra đấy làm gì, tha tiện tì này ra ngoài đi.”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, thiếp bị oan, là…” Tôn dung hoa còn chưa dứt lời, đã bị mấy cô cô lớn tuổi bịt miệng kéo ra, đã thế này rồi, làm gì còn tư cách gặp mặt các vị chủ tử.

Hoàng hậu thấy thế, đứng dậy quỳ gối trước mặt Hoàng đế: “Bẩm Hoàng thượng, thiếp quản lý hậu cung không tốt, xin Hoàng thượng trách phạt.”

Phong Cẩn bình tĩnh nhìn nàng ta, thong thả nói: “Chuyện này không liên quan đến Hoàng hậu, đừng nên tự trách.”

Hoàng hậu thở ra nhẹ nhõm, chỉ có Thục quý phi lại nhìn thấy rất rõ, ánh mắt Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu đã lạnh hơn xưa đôi chút.

Về phần đương sự, vì đã cạn kiệt sức lực mà ngủ thiếp đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.