Mọi người tụ tập trong lầu ở sân bóng hoàng gia ăn xong
bữa trưa ngự tứ, sau khi đợi Hoàng thượng đón thái thượng hoàng về cung
nghỉ ngơi, tất cả cầu thủ cũng giải tán.
Hạ Nguyên đuổi xong đám người Hạ Minh Triệu Nguyệt thì bảo Xuân
Sinh chuẩn bị xe, cậu đưa Bạch Vân về thành bắc. Trong xe, cậu nói với
cô kết quả thi đấu hôm nay không tồi, tiếp đó cậu lại nói hôm nay cô may mắn lắm, lại được gặp Chiêu Dũng hầu từ nơi cực bắc xa xôi về kinh báo
cáo công tác. Hạ Nguyên biết Bạch Vân vô cùng cảm thấy hứng thú với
Chiêu Dũng hầu, nhưng cậu vẫn không rõ nguyên nhân; cho nên cậu cũng
chia sẻ với cô tin tức mà Xuân Minh nghe ngóng được, để trong lòng cô có tính toán. Sau khi nói xong chuyện chính, Hạ Nguyên tiện thể nói tới
suy đoán bậy bạ của Hạ Minh về quan hệ giữa hai người họ, quả là khiến
cậu dở khóc dở cười, nhưng không ngờ lại khơi lên lòng ham học hỏi mãnh
liệt của Bạch Vân_____
- Khiết huynh đệ là gì?
Chỉ xét việc đời mà nói, Bạch Vân vô cùng thuần khiết. Cô đọc
nhiều sách thánh hiền, nhưng với vài thứ trong thế tục hồng trần mà
nhiều người đều biết nhưng giữ kín không nói ra thì cô lại hoàn toàn
không biết.
- Một nam nhân và một nam nhân khác có hành vi cử chỉ thân thiết như phu thê thì gọi là khiết huynh đệ.
Giọng Hạ Nguyên đều đều giải thích cho Bạch Vân.
- Ồ! Vậy cũng được à? Thế nếu hai nữ nhân ở với nhau thì gọi là gì?
- Gọi là khiết tương tri.
Giọng điệu vẫn vô vị nhạt nhẽo.
- Thú vị thật. Ta không biết hai nam hoặc hai nữ cũng có thể sống với nhau đấy.
Bạch Vân hiếm khi đầy lòng hiếu kỳ, lại hỏi:
- Chuyện như thế ở triều ta nhiều không?
- Không rõ. Dù có người kết làm khiết huynh đệ, họ cũng sẽ giữ kín không nói ra, người ngoài khó mà biết được.
Kỳ thực Hạ Nguyên biết rất rõ, nhưng cậu không muốn nói loại
chuyện này, làm bẩn tai Bạch Vân. Nếu khơi lên lòng hiếu kỳ của cô ta,
cô ta chạy đi tìm một “khiết tương tri”, vậy thì hỏng bét!
Có điều lúc này, người đọc rất nhiều sách cộng thêm trí nhớ tốt
đến dọa người – Bạch Vân, sớm đã lục lọi trong đầu tìm kiếm một vài chỗ
khiến cô thắc mắc trong những tạp thư cô từng đọc.
- Hạ Nguyên, trong “Khổng Tử gia ngữ”, công tử nước Lỗ là Công
Vi vì luyến đồng Uông Kỳ của mình mà cùng ngồi xe giết địch, cùng chết
trận, cùng đưa tang, quan hệ giữa họ là “khiết huynh đệ” chứ không phải
chỉ là chủ nhân và người hầu trung thành như Trần phu nhân nói, đúng
không?
- …..Ta không nhớ là ta từng gửi cho ngươi “Khổng Tử gia ngữ”. Đó là một quyển ngụy thư (sách lậu, không chính thống hoặc sách có nội dung không được kiểm định tính
chính xác, vô căn cứ; tuy nội dung hỗn loạn, pha tạp nhưng nó cung cấp
nguồn tư liệu phong phú cho dã sử và nghệ thuật), khoa cử sẽ không
ra đề trong đó, vì sợ ngươi đọc nó sinh ra ngộ nhận, dẫn tới trích dẫn
sai lầm nên ta không gửi cho ngươi, sao ngươi đọc được?
- Lý phu nhân cho ta đọc. Vả lại, điển cố này không chỉ xuất xứ
từ “Khổng Tử gia ngữ” mà trong “Tả truyện” cũng có nhắc tới.
Cô khoát khoát tay, nói tiếp:
- Còn có Hàn Tử Cao trong “Trần sử” nữa, nếu Trần Văn Đế sống
lâu hơn một chút, hắn có lẽ đã thật sự trở thành vị nam hoàng hậu đầu
tiên trong lịch sử, đúng không? Trần phu nhân lúc ấy còn nói với ta, đó
chỉ là lời nói đùa của Trần Văn Đế chứng minh sự hợp ý của vua tôi họ mà thôi, Hàn Tử Cao là vị tướng tài ba như vậy, chỉ đơn thuần là tôn kính
và yêu quý nhà vua, chứ tuyệt đối không có tư tình. Nhưng ta không cảm
thấy họ không có tư tình, hai con kỳ lân trước lăng mộ của Trần Văn Đế
đều là con đực, thông thường trước mộ các đức vua đều là một đực một
cái, chỉ có mộ ông ấy đều là con đực, đây quả thực chính là bằng chứng
hùng hồn.
- Bạch Vân….
- Còn có Ngạc Quân và người Việt_____
- Đủ rồi.
Cậu xoa xoa thái dương.
Phát hiện bộ dạng Hạ Nguyên bỗng chốc trở nên khốn khổ, Bạch Vân vội hỏi:
- Ngươi vẫn ổn chứ?
Cậu rất ổn, người không ổn là cô ta kìa!
- Xin nhớ cho, ngươi là một thí sinh, tới kinh thành để đi thi
chứ không phải để đoạt danh tiếng “Bách Hiểu Sinh” của Hạ Minh.
- Bách Hiểu Sinh là gì?
Đây là lần đầu tiên cô nghe danh từ này.
- Chính là tất cả mọi chuyện như nhà Đông dài, nhà Tây ngắn, mấy chuyện tam cô lục bà biết thì người này đều biết.
Cậu bôi nhọ không hề khách sáo, đỡ phải khơi lên lòng hiếu kỳ của Bạch Vân.
- Ta không muốn làm Bách Hiểu Sinh, ta chỉ tò mò chuyện khiết
huynh đệ thôi, hỏi xong sẽ ném ra sau gáy. Ngươi biết đấy, cho nên không cần phải lo lắng như vậy.
Cô an ủi cậu.
- Không, ta không biết.
Hạ Nguyên khẽ than:
- Nếu ta thật sự biết ngươi, hiểu ngươi thì có lẽ sẽ không lo lắng cho ngươi thế này.
- ….Ta biết ngươi luôn lo ta bị chặt đầu.
Cô nhỏ giọng nói.
- Ta không hiểu tại sao ngươi không lo mà còn có lòng dạ thảnh thơi đi hiếu kỳ mấy chuyện không đâu.
- Ta sẽ nỗ lực khiến mình sống sót, nhưng nếu đã cố gắng hết sức mà kết quả vẫn là bị chặt đầu thì đành chịu, chỉ có thể…..
Đương nhiên là chạy trốn, ai lại ngoan ngoãn chờ chết chứ! Nhưng người trước mặt này là quý tộc, còn là thân thích của Hoàng đế, Bạch
Vân có ngốc đến đâu cũng sẽ không nói thẳng, đành phải hàm hồ cho qua,
ra vẻ cam chịu số phận.
- Chỉ có thể thế nào? Cam chịu số phận?
Cô cúi đầu không nói, âm thầm bĩu môi. Ai thèm cam chịu số phận chứ!
- Nhưng ta không đồng ý. Ta không chấp nhận bất kỳ kết quả nào khác ngoài kết quả ngươi được sống.
Giọng Hạ Nguyên nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều nặng tựa nghìn cân.
- Ta quen ngươi mười năm, và không có ý định chỉ quen ngươi mười năm. Dù ngươi đã rửa sạch cổ chờ bị chém, cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không.
Trái tim Bạch Vân đột nhiên đập hơi nhanh, cô nhìn người trước
mặt, phát hiện hai người hình như ngồi quá gần……gần đến mức cô nghi ngờ
tiếng tim đập nhanh của mình cũng có thể bị cậu nghe được…..cô thế này
là…….thế nào?
- Ngươi, muốn ta sống……
Giọng cô lững lờ khó nhận ra.
- Đúng, ngươi phải sống.
Ý trong lời cậu vang lên lanh lảnh.
Cậu nhìn cô, cô nhìn cậu, sau đó, cô mất tự nhiên quay đầu đi
chỗ khác, cũng vì vậy mà để lộ bí mật vành tai ửng đỏ; còn cậu cứ thế
ngơ ngẩn nhìn màu đỏ kia, khí thế sắc bén vừa nãy thoáng chốc tiêu tan,
trong lòng chỉ nghĩ: vành tai đỏ như vậy nếu đeo khuyên tai trân châu
óng ánh mịn màng không biết sẽ đẹp đến nhường nào….
Sự mất tự nhiên của cô hình như cũng lây sang cậu, một khắc
trước cậu vẫn còn bình tĩnh quyết đoán, trong thoáng chốc lại trở nên
bứt rứt khó chịu.
Hai người từ trước đến nay luôn rất giỏi biện luận tranh cãi bây giờ đều yên tĩnh như người câm. Không gian trong xe ngựa cũng coi như
rộng rãi, cửa sổ hai bên mở rộng, gió xuân hây hẩy thổi vào khiến bầu
không khí trong lành mát mẻ nhưng họ đều nới lỏng vạt áo cho dễ chịu. Hô hấp, dường như cũng trở nên có chút khó khăn…..
Sau hồi lâu im lặng, Bạch Vân cảm thấy không thể tiếp tục thế
này, cô không thích tình trạng đầu óc không rõ ràng của mình. Không suy
nghĩ được khiến cô cực kỳ không có cảm giác an toàn, thế là cô vớ đại
một chủ đề để nói:
- Ừm, à, nếu ngươi không phát hiện ta là nữ mà vẫn giúp ta như
vậy, có phải mơ hồ có tâm tư muốn cùng ta kết làm khiết huynh đệ hay
không?
Hạ Nguyên không ngờ cái tên này vẫn chưa buông tha cái đề tài
khốn nạn kia, mà còn nói ra trong bầu không khí mờ ám thế này, đúng là
không hiểu phong tình biết mấy, đáng hận…..biết mấy! Cậu hít sâu một
hơi, vứt những ý nghĩ tốt đẹp về vành tai đỏ xinh của cô lên chín tầng
mây, mặt không biểu cảm nhìn cô, nói:
- Sáng nay, sau khi Hạ Minh hỏi câu tương tự, cậu ấy đã vác con mắt bầm tím về nhà.
Bạch Vân cẩn thận liếc bàn tay phải đang nắm thành nắm đấm của cậu, nuốt nước miếng.
- Ngươi nên may mắn vì ngươi là nữ nhân.
Cậu hừ nhẹ.
- Bằng không ngươi sẽ cho ta một đấm, để ta thành một cặp với Hạ Minh?
Cô hiểu ngụ ý của cậu tương đối chính xác.
Lời này tuy là hiểu đúng nhưng sao nghe thế nào cũng thấy không
thoải mái? Hạ Nguyên nhíu mày, nhìn thái độ hạ mình rất thức thời của
Bạch Vân, nhẹ nhàng nói:
- Những lời thế này đừng có nói nữa. Ngươi và cậu ấy không thành một cặp được. Ngươi là nữ nhân.
Ngươi là của Hạ Nguyên ta……
Giữa bằng hữu với nhau, không nên nói những lời linh tinh như thành một cặp.
Tuy không biết Hạ Nguyên đang để ý điều gì nhưng trực giác nhạy
cảm mách bảo Bạch Vân không nên mạnh miệng vào lúc này. Cô cúi đầu, cố
gắng đè nén gương mặt không hiểu sao cứ luôn nóng bừng….
Tình hình của Hạ Nguyên cũng không tốt hơn là bao, cậu mơ hồ cảm nhận được có chuyện gì đó đang mất khống chế.
Cậu muốn tìm câu trả lời, cho nên cứ nhìn cô chằm chằm_____dù
chỉ có thể nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô, cậu vẫn cảm thấy câu trả lời
đang ở chỗ cô nên nhất định phải nhìn.
Chỗ cô nhất định có thứ gì đó cực kỳ lợi hại, khiến người chưa
bao giờ nhận thua như cậu không còn chút sức kháng cự, chỉ muốn đưa tay
chịu trói……
Cậu nghĩ, cậu phải tìm cho ra…..
Cứ luôn nhìn cô ta như vậy là có thể tìm được chứ gì?
Nếu tìm không được, vậy thì…..tiếp tục nhìn, tới khi nào tìm được mới thôi.
***
- Mẹ, hôm nay con đã gặp Hoàng đế, và rất nhiều quý nhân.
Sau khi ăn tối, hầu hạ mẫu thân uống thuốc xong, Bạch Vân mới từ từ nói về những điều cô trải nghiệm hôm nay.
- Tiểu Vân, con không thể ngoan ngoãn ở nhà sao? Có thí sinh nào giống con như vậy không?
- Con ra ngoài vì nhất định phải quen biết một số người. Chuyện thi cử, mẹ đừng lo, con tự có tính toán.
- Một nữ nhi như con….mẹ không khuyên được con đừng thi trạng
nguyên, nhưng, con không nên cứ ngày ngày chạy ra ngoài, cùng người khác như hình với bóng, như thế, như thế thì ra cái gì chứ…….khụ khụ khụ!
Bà nói quá vội, hơi thở không đủ, ho khan liên tục.
Bạch Vân vội bước lên đưa nước cho mẫu thân làm dịu cổ họng, cô xoa xoa lưng bà, để bà dễ chịu, rồi mới nói:
- Mẹ, lúc nào mẹ cũng lo lắng đủ thứ, nhưng lo lắng thì làm được gì chứ?
- Sao mẹ có thể không lo? Nếu con chịu nghe lời mẹ, đừng khăng khăng cố chấp thì mẹ cần gì như thế?
- Mẹ, con không thể nghe lời mẹ. Nếu con nghe lời mẹ thì mẹ sẽ
vì thiếu thầy thiếu thuốc mà cam chịu nằm trong căn nhà rách nát ở thôn
Tiểu Quy chờ chết; dù mẹ không sợ chết, cảm thấy con đã lớn, có thể tự
chăm sóc chính mình, nhưng sao con có thể nhìn mẹ mang theo tiếc nuối mà chết? Mẹ, nếu con đã nghĩ hết cách mà vẫn không thể kéo dài tuổi thọ
cho mẹ, vậy thì, ít nhất con phải khiến trong lòng mẹ không còn tâm sự
và tiếc nuối gì nữa.
Bạch nương tử lắc đầu, không nói thêm được gì. Còn có thể nói
gì? Bà có nói nhiều hơn nữa cũng không lay chuyển được nữ nhi. Từ khi nữ nhi khăng khăng đi thi cử nhân, thậm chí còn to gan lớn mật dẫn bà vào
kinh đi thi, bà dù bệnh chỉ còn một hơi tàn nhưng vào những lúc tỉnh
táo, bà hoặc là khổ tâm tận tình khuyên nhủ nữ nhi đổi ý, hoặc là hờn
dỗi với nữ nhi.
Đáng tiếc, bất kể bà giận dỗi hay khuyên bảo, Bạch Vân hoàn toàn không hề dao động. Bạch nương tử lúc này không biết có nên hối hận vì
đã dạy nữ nhi đọc sách biết chữ hay không….hoặc là, nên hối hận vì đã
chạy đến Thận Nghiêm Am làm thuê, để nữ nhi quen biết ba vị quý phu nhân bị giam cầm, học được đủ thứ nên học và không nên học, khiến cá tính
của con bé trở thành như vậy…..
Bạch nương tử đương nhiên hiểu rõ nữ nhi nhà mình. Tiểu Vân có
thể to gan nhưng bẩm sinh không phải người gây rắc rối. Nó có cả một
bụng tài học nhưng chưa từng muốn đem ra khoe khoang, nếu không phải tại người mẫu thân này thì có lẽ Tiểu Vân sẽ sống ở thôn Tiểu Quy cả đời,
không vì có tài học đầy mình mà cảm thấy nên thi thố ra bên ngoài. Với
Tiểu Vân mà nói, chỉ cần có thể ăn no mặc ấm thì sống ở đâu đều không
sao cả.
Đầu Tiểu Vân rất thông minh, suy nghĩ rất phóng khoáng, nhưng mơ ước lại rất bình thường_____cô chỉ mong mẫu thân có thể khỏe mạnh an
khang sống đến già. Nhưng một trận bệnh nặng năm ngoái khiến thân thể
trông có vẻ khỏe mạnh của Bạch nương tử nhiều năm qua lập tức lộ ra bản
chất ngoài mạnh trong yếu. Khi bà được các thôn dân suốt đêm khiêng đến
chỗ đại phu có y thuật tốt nhất huyện thành, đại phu nói mẫu thân cô lúc còn trẻ từng bệnh nặng một lần, lúc đó sức khỏe đã bị hư tổn quá độ,
không những không được điều dưỡng mà hình như còn chịu vất vả khổ nhọc
một thời gian dài, có thể sống đến bây giờ quả thực là kỳ tích.
Đại phu kết luận Bạch nương tử đã là đèn cạn dầu, nếu có thể
nghỉ ngơi đàng hoàng, không làm việc nặng, không nhọc tâm tư thì có lẽ
có thể sống lay lắt được thêm nửa năm hoặc một năm. Thôn Tiểu Quy là sơn thôn nghèo nhất huyện Vĩnh Định, có thể ăn no là may mắn lắm rồi, đương nhiên không thể nào có đồ bổ tốt để bồi bổ sức khỏe cho Bạch nương tử,
cho nên đại phu cũng không kê toa thuốc gì cả_____dù sao chắc chắn mua
không nổi, lời dặn duy nhất của người thầy thuốc là nghỉ ngơi nhiều,
đừng làm việc nữa, sau đó thì mặc cho số phận.
Tiểu Vân là vì người mẫu thân này nên mới tới kinh thành. Mỗi
lần nghĩ đến đây, Bạch nương tử đều đau lòng hối hận không thôi.
- ……Lúc đó, nếu mẹ không bệnh đến mức nói năng hồ đồ thì tốt rồi.
Bạch nương tử giận chính mình không hề ít hơn giận nữ nhi. Bà
thường hay nghĩ, nếu lúc đó phát bệnh bà lập tức chết ngay thì tốt rồi,
tại sao còn mơ mơ màng màng, thổ lộ ra hết những tâm tư đã tích tụ nhiều năm trong lòng, cho nên mới tạo thành hậu quả như hôm nay……
Đều là lỗi của bà.
- May mà khi đó mẹ khai báo hết, nếu không chỉ sợ dù con có tìm
được thánh phẩm bồi bổ như nhân sâm linh chi cũng không điều dưỡng được
sức khỏe cho mẹ. Chỉ có chữa khỏi tâm bệnh, mẹ mới có cơ hội bình phục.
- Mẹ đâu có tâm bệnh gì chứ. Tiểu Vân, chúng ta về thôn Tiểu Quy, có được không?
Mặc dù biết không thể lay động được nữ nhi, Bạch nương tử vẫn ngày ngày nói như vậy mấy lần.
Bạch Vân hầu hạ mẫu thân uống xong nước ấm, không để ý đến lời khẩn cầu của bà, chỉ nhẹ giọng nói:
- Mẹ, con vẫn chưa nói hôm nay những quý nhân con gặp có những ai mà.
Bạch nương tử được nữ nhi đỡ, từ từ nửa nằm xuống giường. Bà lắc đầu nói:
- Bất kể là quý nhân nào, dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, con đừng có ý nghĩ muốn trèo cao.
- Con không có lòng dạ thảnh thơi đi trèo cao ai đó đâu. Nhưng,
trong những quý nhân kia, có một người mà mẹ chắc chắn biết, cũng chắc
chắn sẽ quan tâm.
Giọng Bạch Vân càng nhẹ hơn.
Bạch nương tử vốn mang vẻ mặt nghi ngờ, nhưng khi đưa mắt nhìn
nữ nhi, trong lòng bà chợt lóe lên một suy nghĩ, bà thình lình trợn to
mắt, hai tay không tự chủ nắm chặt cánh tay nữ nhi, miệng há hốc, kinh
hãi không thốt nên lời.
Bạch Vân ghé vào tai mẫu thân, mỉm cười nói:
- Mẹ đoán đúng. Con đã gặp người đó, gặp Chiêu Dũng hầu____thứ
tứ tử của hầu gia tiền nhiệm Triệu Thủ Chính, tên Triệu Tư Ẩn, năm nay
hai mươi tám tuổi.
- Con……thật sự……gặp nó rồi.
Bà lẩm bẩm không dám tin.
- Đúng vậy, mẹ, con gặp rồi. Con chỉ nhìn từ xa, huynh ấy ngồi ở vị trí thứ ba bên tay phải Hoàng đế, cách rất xa những người đá bóng
bọn con. Nhưng chắc chắn là huynh ấy.
- Nó……nó trông thế nào?
- Tốt lắm. Dựa vào bản lĩnh của chính mình kiếm được chức đại
tướng quân tam phẩm, việc này có thể khiến huynh ấy thẳng lưng làm người còn hơn cả việc thừa kế tước vị. Một người trẻ tuổi như huynh ấy ngồi
giữa một đám tướng lĩnh già, trông rất có tiền đồ, càng nhận được sự nể
trọng của Hoàng đế.
Bạch Vân đương nhiên ra sức chọn những cái tốt mà nói.
- Thật, thật không? Nó trông rất tốt à?
- Thật!
Ngữ khí âm vang, kiên định như vàng đá.
- Vậy thì tốt……tốt quá……
Bạch nương tử nhắm chặt mắt, muốn cười nhưng không cong nổi khóe môi, cũng không ngăn được những giọt nước mắt rơi tí tách thành dòng,
cuối cùng bà thất thanh khóc nức nở, cả người nằm xuống giường, kéo một
chiếc khăn tay che mặt lại. Bà không muốn kiềm chế, vào lúc này bà chỉ
muốn mặc sức khóc một trận, đem những lo âu, bi phẫn, chua xót, tủi
thân, thống khổ tích tụ đầy bụng bấy lâu khóc ra ngoài tất cả.
Bạch Vân đưa mẫu thân đi khám mấy đại phu, ai cũng nói mẫu thân
ngoại trừ thân thể cực kỳ suy yếu, còn quanh năm tích tụ tâm sự trong
lòng, nếu có thể thì nên khiến bà khóc lớn hoặc cười lớn một lần để hóa
giải những tích tụ ấy. Cho nên vào lúc này thấy mẫu thân khóc lớn không
kiềm chế được như vậy, Bạch Vân không hề ngăn cản mà chỉ chuẩn bị đầy đủ khăn bông cho mẫu thân dùng, muốn khóc bao lâu cũng không thành vấn đề.
Bất kể Bạch nương tử nói bao nhiêu lần là muốn về thôn Tiểu Quy, không muốn tới kinh thành, nhưng, khi tận đáy lòng bà suốt hai mươi tám năm qua luôn lo nghĩ về một người thì khi nghe được chút tin tức về
người đó, bà sao có thể không để ý? Sao có thể kiềm chế nỗi nhớ nhung
dâng trào của mình?
Kỳ thực, vào mùa xuân năm ngoái Bạch nương tử đột nhiên bị bệnh, hơn nữa còn nguy đến tính mạng, nguyên nhân chủ yếu khiến bà phát bệnh
chính là Triệu Tư Ẩn. Ba chữ “Triệu Tư Ẩn” trong nháy mắt đánh gục thân
thể trông có vẻ khỏe mạnh của Bạch nương tử, bà sau khi nghe cái tên này liền ngất xỉu, tưởng chừng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tiếp đó bà mơ mơ màng màng suốt ba đến năm ngày, trong lúc mê
man bà đã nói mê sảng những lời vụn vặt lộn xộn, lúc hiếm hoi tỉnh lại
dặn dò hậu sự với Bạch Vân, bà đã nói đứt quãng về những bí mật ẩn sâu
trong lòng nhiều năm. Đầu óc Bạch Vân bẩm sinh đã thông minh cộng thêm
trí nhớ tốt, sau khi sắp xếp, chỉnh lý, đắn đo, chứng thực những lời mẫu thân nói lúc hôn mê và lúc tỉnh táo... chân tướng đã lộ ra.
_____Mẫu thân luôn tự xưng là “Bạch nương tử”, kỳ thực vốn tên là Lý Thuận Nhi.
_____Lý Thuận Nhi mồ côi phụ mẫu, năm bốn tuổi bị cữu mẫu bán
cho người môi giới, sau đó được quản sự của Chiêu Dũng hầu phủ mua về.
_____Lý Thuận Nhi năm mười tuổi được đưa đến phòng của tiểu
thiếu gia Triệu Thủ Chính làm nha hoàn tam đẳng, nhờ giọng nói trong
trẻo ngọt ngào nên được tiểu thiếu gia chọn đến thư phòng hầu hạ, được
yêu cầu phải đọc sách biết chữ, bất cứ lúc nào cũng phải đọc sách hoặc
ngâm văn chương cho tiểu thiếu gia nghe.
____Năm mười lăm tuổi, tiểu thiếu gia say rượu mất lý trí, ở thư phòng bụng mang dạ chửa.
____Năm mười sáu tuổi sinh hạ thứ tứ tử của tiểu thiếu gia, tên là Triệu Tư Ẩn.
____Năm mười bảy tuổi, thế tử và nhị thiếu gia khi lãnh binh đi
tiêu trừ thổ phỉ phương nam thì bị lây bệnh dịch, bệnh chết dọc đường.
Thế là tiểu thiếu gia thân là đích ấu tử, từ trước đến nay chỉ biết ngâm gió vẽ trăng không hề có chút chuẩn bị nào đã trở thành thế tử Chiêu
Dũng hầu phủ. Cũng trong năm ấy, đích tử duy nhất của tiểu thiếu gia
chết yểu, thiếu phu nhân nhận nuôi nhi tử của Lý Thuận Nhi, đồng thời
khiến Lý Thuận Nhi “sau khi sinh suy nhược quá độ, chẳng bao lâu thì
mất”, thực ra là bảo ma ma tâm phúc đem bán đi thật xa. Dù không bị bán
đến nơi bẩn thỉu hèn hạ nhưng cũng không được sống tốt, Lý Thuận Nhi bị
bán đến mỏ đá phương Bắc làm khổ sai, trải qua bảy năm sống không bằng
chết, đến khi thân mang bệnh nặng mới bị quản sự mỏ đá vứt ra chợ bán,
được cha Bạch Vân mua về nhà, dốc hết gia sản ra chữa bệnh, điều dưỡng
hai ba năm mới khiến Lý Thuận Nhi trở lại hình người. Sau đó, Bạch Vân
ra đời.
Cho nên, Bạch Vân xuất thân nơi sơn thôn nghèo túng có một huynh trưởng phú quý cùng mẹ khác cha.
Cho nên, Bạch Vân thân là đích nữ có một ca ca là thứ tử.
Sau đó, vì mẫu thân, cô phải cứu người huynh trưởng này.
Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô nhất định phải đi thi cử nhân, nhất định phải vào kinh đi thi.