Hạ Nguyên nhảy xuống khỏi con tuấn mã, ném dây cương cho mã phu
bên cạnh, sải bước đi về viện của mình, vừa đi vừa hỏi Xuân Sinh.
- Nhị gia, Xuân Hà sáng sớm đã đến Tiến Tấu viện của Môn Hạ Tỉnh rồi.
- Tiến Tấu viện?
Hạ Nguyên suy nghĩ, chợt hiểu ra:
- Hôm nay là ngày phát hành kỳ báo mới nhất.
Xuân Minh nhìn sắc trời, nói:
- Lúc này có lẽ sắp về. Nhị gia có gì căn dặn sao?
Tuy việc làm chân chạy là do Xuân Hà phụ trách nhưng mấy người bọn họ có thể làm thay việc của nhau bất cứ lúc nào.
Hạ Nguyên buồn bực đi tới cửa thư phòng mới nói:
- Thôi, không có chuyện gì.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, ngoại trừ hầu hạ
chủ tử tỉ mỉ thận trọng và kín miệng ra, bản lĩnh quan sát sắc mặt càng
được tu luyện thuần thục. Dù hai ngày nay chủ tử không thể hiện quá rõ
ràng nhưng Xuân Sinh vẫn nhạy cảm phát hiện tâm tình nhị gia rất không
tốt, vì vậy mà hắn luôn cực kỳ cẩn thận hầu hạ, không dám mảy may sơ
sót.
Còn Xuân Hà, sở dĩ được phân công làm chân chạy là vì hắn bẩm
sinh khéo miệng, rất dễ dàng hòa nhập với người khác. Dõi mắt nhìn những người gác cổng của các nhà các phủ, các lại sai vặt của nha môn khắp
kinh thành, bất kể là người hà khắc, nghiêm túc hay quái gở, không có ai mà hắn không kết giao được. Tuy người ngoài thấy hắn lanh lợi nhưng kỳ
thực Xuân Hà hơi thiếu tâm nhãn_____ít nhất, hắn hoàn toàn không cảm
giác được tâm trạng chủ tử rất tệ, hơn nữa lúc này tốt nhất là đừng nhắc đến tên của người khiến cho tâm trạng chủ tử rất tệ kia.
- Nhị gia, đây là kỳ báo mới nhất, tiểu nhân mới lấy được, ngài có muốn lập tức đưa cho Bạch công tử không?
Vừa nhắc tới Xuân Hà, Xuân Hà liền xuất hiện, vả lại vừa xuất hiện liền nhắc đến người không nên nhắc.
Xuân Sinh lặng lẽ lui ra sau nhị gia, cố hết sức cách xa Xuân Hà.
- Đưa cho Bạch công tử? Ai nói với ngươi là đưa báo này cho cô ta?
Dường như cơn khó chịu đè nén dưới đáy lòng suốt hai ngày nay
cuối cùng cũng tìm được đường thoát, cậu nhìn Xuân Hà, mặt không biểu
cảm hỏi.
- Nhưng……không phải luôn lấy đưa cho Bạch công tử sao? Từ sau
khi Bạch công tử thi đậu cử nhân vào mùa thu năm ngoái, nhị gia đã căn
dặn tiểu nhân, tuần nào cũng phải chạy đến Tiến Tấu viện lấy báo gửi cho Bạch công tử, ngài quên rồi sao?
Xuân Hà cảm thấy nhị gia đúng là quý nhân hay quên chuyện. Không thể vì Bạch công tử đang ở kinh thành mà quên mất chuyện này chứ! Những tờ báo này rất quan trọng với thí sinh, bởi vì đề thi luận đều là bàn
chuyện thời sự, nhất định phải xem báo để bất cứ lúc nào cũng hiểu rõ xu hướng của triều đình.
Hạ Nguyên dĩ nhiên không quên. Nhưng đối với “lòng tốt” của Xuân Hà, cậu cảm thấy rất không thoải mái. Đó là vì, hai ngày nay cậu đã cố
sức không nghĩ tới nữ nhân khốn kiếp kia, vậy mà cứ có kẻ ngốc không có
mắt nhắc tới, khiến thành quả hai ngày nay của cậu thất bại trong gang
tấc!
Cậu bây giờ lại nghĩ tới nữ nhân kia rồi!
Nhìn hộp báo trên tay Xuân Hà, cậu không thể không nghĩ, mười ngày nữa là thi rồi, cô ấy rốt cuộc đã học hành ra sao?
Còn nữa……cô ấy thực sự muốn thi ư?
Dù Hạ Nguyên có thể hoàn toàn nắm chắc giữ được cái đầu trên cổ
cô ấy, nhưng nữ giả nam đi thi suy cho cùng vẫn là phạm tội, vả lại còn
là tội nghiêm trọng nhất____khi quân. Một khi bị tố giác, hậu quả khó mà tưởng tượng. Cách thức “danh chấn thiên hạ” thế này, e là cô ấy cũng
không muốn thấy.
Hạ Nguyên không cần nghĩ nhiều cũng biết, kể từ năm ngoái khi
tham gia thi Hương, Bạch Vân đã hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì đó; mà
chuyện đó, một nữ tử đơn thuần của thôn Tiểu Quy không làm được, cô ấy
phải có một thân phận gần với người ở trên cao, mà khoa cử chính là cơ
hội tiến thân duy nhất của những người nghèo trong thiên hạ, dĩ nhiên,
cũng là cơ hội tiến thân duy nhất của cô ấy.
Hừ! Nữ nhân kia xem cậu như chết rồi chắc?!
Thà một mình bí quá hóa liều cũng không muốn cân nhắc đến việc tìm cậu giúp đỡ.
Nếu cô ấy có chút để tâm đến cậu thì sẽ biết địa vị của cậu ở
kinh thành, từ đó sẽ lợi dụng năng lực của cậu chứ không phải khư khư cố chấp, đặt bản thân vào hoàn cảnh như hôm nay.
Mấy ngày qua, Hạ Nguyên lôi kéo cô, dẫn cô đi đá bóng, nhìn cô
mô phỏng “Thiên hạ quán quân thiếp”, không ngừng giảng giải cho cô mọi
thứ về kinh thành, về triều đình, thậm chí là về những nhân vật quan
trọng của hoàng gia, hi vọng giúp cô mau chóng dung nhập vào hoàn cảnh
kinh thành. Những điều nên hiểu, nên chú ý, nên lấy lòng, cậu đều nói
với cô rất rõ ràng rành rọt, chỉ mong có thể khiến cô sau khi thân phận
bại lộ sẽ không bị hoạch tội……
Họ luôn bận rộn, bận đến mức không có thời gian trò chuyện tử
tế, về lý do chân chính tại sao Bạch Vân muốn thi trạng nguyên____đương
nhiên, Bạch Vân đã nói, vì Chiêu Dũng hầu.
Cô ấy mơ hồ nói, Chiêu Dũng hầu sắp gặp đại nạn, cô ấy phải giúp hắn.
Bạch Vân không phải loại người nhiệt tình làm người tốt…..được
rồi, trên thực tế thôn Tiểu Quy không có ai là người tốt. Mấy trăm năm
nay, họ sống trong nghèo đói, chỉ biết kiên cường không từ thủ đoạn để
sống tiếp, chưa bao giờ biết cái gì gọi là chung tay vì lợi ích chung,
vui vì làm điều thiện……nếu thật có người tốt thì hẳn cũng sẽ bị xem như
trứng mối nhỉ?
Hạ Nguyên vẫn luôn chờ, chờ Bạch Vân chân thành thẳng thắn với
cậu. Trước đây hai ngày, cậu cho rằng tốt nhất là đợi sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, áp lực của Bạch Vân giảm đi nhiều, hai người mới từ từ
nói rõ ràng, nhưng bây giờ, Hạ Nguyên không muốn thế nữa. Nếu Bạch Vân
có thành ý, xem trọng người bằng hữu là cậu thì nên nhanh chóng nói cho
cậu biết, cũng để cậu sớm có chuẩn bị.
Nhưng cô ấy không chịu nói, nghĩa là cô ấy không muốn mượn sức cậu, hoặc là, cô ấy không cho rằng cậu giúp được.
Bất kể đáp án nào cũng khiến Hạ Nguyên buồn bực, bởi nó sẽ khiến hết thảy những gì cậu làm trước đó, những tâm trạng lo lắng cho cô ấy
của cậu đều có vẻ cực kỳ ngu xuẩn.
Cho nên, cậu tuyệt đối không tha thứ cho cô ấy____trước khi cô ấy nói lời xin lỗi.
Cậu chỉ là giận cô không tin tưởng cậu chứ không phải giận cô
quá quan tâm đến Chiêu Dũng hầu, cho nên lúc cậu chất vấn cô có phải để ý lão nam nhân Chiêu Dũng hầu kia không, kết quả lại bị một câu thuận
miệng của cô_____ta và huynh ấy không có tương lai, muốn văn võ cấu kết
cũng không trông cậy được vào huynh ấy____khiến cậu xù lông. Bắt đầu từ
câu đó, họ cãi nhau.
“Vậy nếu trông cậy được thì sao? Ngươi sẽ lập tức cấu kết liền
đúng không?!” Lúc đó đầu cậu nóng lên như lửa cháy lan tràn, tạo thành
từng chuỗi lửa phun ra khỏi miệng.
“Ngươi giận gì mà giận? Ta chỉ đùa thôi.”
“Vậy sao ngươi không đem ta ra đùa? Mà cứ đùa hắn? Ngươi thanh
cao khinh thường cấu kết cùng kẻ quyền quý như ta nhưng cứ nghĩ tới tính khả thi khi cấu kết cùng một thứ tử nghèo túng như hắn___”
“Đừng có gọi huynh ấy là thứ tử nghèo túng, tốt xấu gì người ta
cũng là một hầu gia, còn là một đại tướng quân đấy.” Cô nói chen vào.
“Đúng! Ta chỉ là một ấu tử không thể thừa kế tước vị, càng là
một tên công tử bột, chưa từng lên chiến trường, đương nhiên là không
làm được đại tướng quân! Ta hai bàn tay trắng nên không đáng cho ngươi
để ý, đúng không?!” Hạ Nguyên tức giận nói.
“Ngươi hai bàn tay trắng chỗ nào? Tùy tiện thứ gì trên người
ngươi, có đem ta đi bán một trăm lần cũng mua không nổi. Còn nữa, ngươi
đừng có so sánh với Triệu Tư Ẩn, các ngươi hoàn toàn không giống
nhau____”
“Triệu Tư Ẩn? Ngươi đã quen thuộc với hắn đến mức có thể gọi
thẳng họ tên rồi sao? Ta quen ngươi mười năm nhưng sau khi ngươi tới
kinh thành mới gọi tên ta! Bây giờ nghĩ lại, ta cũng muốn hoài nghi có
phải ngươi căn bản không nhớ tên ta là gì hay không! Nếu không thì sao
mỗi lần ngươi hồi âm cho ta, đều chỉ gọi ta là ‘Hạ nhị gia’!”
“Hạ Nguyên, Hạ nhị gia, hôm nay ngươi đặc biệt tới tìm ta để gây lộn à? Ngươi có thể nói lý một chút không?”
Nhìn vẻ mặt Bạch Vân rất nhẫn nại, rất lười so đo với người không lý trí, Hạ Nguyên trực tiếp bùng nổ!
“Bạch Vân! Tên khốn kiếp nhà ngươi rốt cuộc có biết ta đang giận cái gì hay không?!”
“Ta đương nhiên biết. Ngươi tâm trạng không tốt nên tìm ta cãi lộn, lại cãi không thắng ta, thế là giận.”
Nghe lời nói vô lại của Bạch Vân, Hạ Nguyên quả nhiên giận như cô muốn.
Sau đó, cuộc tranh cãi kết thúc khi hai người đều cảm thấy đối
phương không thể nói lý, lời lẽ ấu trĩ, thế là hầu như cùng một lúc, họ
ngoảnh mặt đi, xoay người, kẻ nam người bắc rời khỏi Trấn Ninh Am, quên
mất dự tính ban đầu trước đó là gì…….
Đây đúng là một trận tranh cãi vừa không chút ý nghĩa vừa ấu
trĩ, Hạ Nguyên thừa nhận. Nhưng…..đối phó với loại người không tim không phổi như cô ta, cứ một mực đối tốt là vô dụng. Cuộc sống quá bình yên,
cô ta sẽ không chịu dùng đầu để suy nghĩ. Hạ Nguyên mơ hồ bất mãn với
mối quan hệ của hai người hiện nay, cậu không cho phép cô ta vẫn tiếp
tục ngây ngốc, cô ta phải suy nghĩ, phải nghĩ đến cậu!
Cô ta chưa từng để tâm tới cậu, ngược lại cứ một lòng lao vào
Chiêu Dũng hầu; buồn cười chính là, cô ta ngay cả tướng mạo Chiêu Dũng
hầu ra sao, thân thế cảnh ngộ thế nào đều hoàn toàn không biết nhưng lại cứ vô cùng quan tâm.
Nếu cô ta dụng tâm với cậu bằng một phần mười với Triệu Tư Ẩn, có lẽ cậu sẽ không phẫn nộ đến như vậy.
Cho nên, cậu không có lỗi, tất cả lỗi đều là của Bạch Vân, cô ta thật quá đáng!
Đang lúc Hạ Nguyên sa sầm mặt oán thán đủ loại hành vi tồi tệ
không biết tốt xấu, không xem cậu ra gì của Bạch Vân, Xuân Hà rón ra rón rén chuẩn bị rời đi, Hạ Nguyên lơ đãng thoáng thấy, giọng nói bất thiện gọi hắn lại_____
- Xuân Hà, ngươi đi đâu thế?
Trên tay vẫn đang cầm hộp báo, định đi đâu thế hả?
Xuân Hà giật mình nhảy dựng lên, mất thăng bằng, trượt chân, đập mạnh trán vào khung cửa, phát ra một tiếng “Cốp” rất to, nghe cũng biết là đau lắm.
Đang lúc Xuân Hà choáng váng đầu óc, cố gắng thẳng người dậy để
trả lời câu hỏi của nhị gia thì thình lình bị người từ ngoài cửa xông
vào đụng phải, không còn sức đứng dậy nữa, cả người té ngã nằm ngay đơ
trên đất.
- Xuân Minh!
Xuân Sinh thấy người lỗ mãng xông vào thư phòng chính là người
trước giờ luôn bình tĩnh – Xuân Minh thì không khỏi giật mình.
- Ngươi sao thế?
Xuân Minh vội vàng tạ lỗi với Hạ Nguyên, không hề để ý tới người bị mình đụng đau đơ người kia, hắn khom người nói:
- Nhị gia tha lỗi, tiểu nhân thất lễ, lát nữa tiểu nhân sẽ đi
nhận phạt. Nhị gia cho phép tiểu nhân thưa lại, vừa rồi người bên dưới
tới báo, Kỷ Tiểu Phương cô nương bị người của Chiêu Dũng hầu phủ đánh!
- Kỷ Tiểu Phương?
Hạ Nguyên trừng Xuân Minh, nhất thời không nhớ ra người này là ai.
- Nhị gia, Kỷ cô nương là đồng hương của Bạch Vân công tử, hiện đang làm việc dưới bếp của Minh Tuyên hầu phủ.
Xuân Sinh vội vàng nói rõ.
Là cô ấy! Cô ấy sao lại bị đánh? Người đánh cô ấy còn là người
của Chiêu Dũng hầu phủ? Chiêu Dũng hầu tìm cô ấy không phải là để đánh
cô ấy đó chứ? Rõ ràng chỉ muốn hỏi thăm tin tức của “Bạch Muội” từ miệng Kỷ Tiểu Phương thôi, không phải sao?
Không cần Hạ Nguyên lên tiếng hỏi, Xuân Minh đã vội báo cáo tiếp:
- Kẻ sai người đánh Kỷ cô nương chính là một thị thiếp của Chiêu Dũng hầu. Thị thiếp đó là nữ nhi của Quế ma ma, rất được Chiêu Dũng hầu sủng ái. Hôm nay cô ta vô tình gặp Kỷ cô nương ở phố Nam, một lời không hợp bèn sai những bà hầu khỏe mạnh bên mình đánh người. Người phụ trách theo dõi Quế ma ma thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng về báo.
- Vậy bây giờ thế nào rồi?
Phố Nam không xa đường Kim Dương nơi phủ quốc công tọa trấn,
bình thường đi bộ chưa đến hai khắc, còn cưỡi ngựa thì chỉ trong chốc
lát.
- Chắc là vẫn đang đánh.
Xuân Minh đưa ra phán đoán căn cứ vào sức chiến đấu của Kỷ Tiểu Phương, sau đó báo cáo tiếp:
- Tiểu nhân đã bảo mã phu đóng yên ngựa xong xuôi, đang chờ ở cổng lớn.
- Rất tốt.
Hạ Nguyên gật đầu, lập tức sải bước đi ra ngoài, lúc ngang qua
Xuân Hà ngã trên đất không dậy nổi, bước chân cậu hơi ngừng lại, nhìn
Xuân Sinh một cái rồi mới rời đi.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, hiểu rất thấu đáo ý muốn của chủ tử, một tay hắn kéo cái hộp bị Xuân Hà cầm chặt trong
tay, phí sức như nhổ củ cải ra khỏi đất, khi chiếc hộp đến tay, chân hắn không chút trì hoãn, cùng Xuân Minh nối gót theo nhị gia ra ngoài.