- Cười cái gì? Ngươi đắc ý lắm đúng không? Nhiều nữ nhân vây quanh ngươi, ân cần hầu hạ ngươi như vậy, chỉ đợi được lọt vào mắt
xanh của ngươi____
- Họ chỉ là người không liên quan, ta không giận họ, cũng không cười với họ.
- Nhưng họ vây quanh ngươi.
- Phải, họ vây quanh ta.
Hạ Nguyên nắm một tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay, vô cùng dịu dàng nhưng giọng điệu lại có chút hờn mát:
- Họ muốn gả cho ta, hi vọng ta có ấn tượng tốt về họ, dù họ làm rối tung công việc của ta nhưng về tình có thể tha thứ. Huống hồ, đây
là Hoàng đế cho phép.
Bất kỳ ai cũng có quyền tranh thủ hạnh phúc cho mình, cậu có thể không tiếp nhận nhưng sẽ không vì không thích mà đùa cợt dụng tâm của
họ.
- Nhưng ta không cho phép.
Bạch Vân nói như đinh đóng cột.
- Đương nhiên nàng…….có thể không cho phép.
Cậu cho phép cô không cho phép.
- Nhưng, Tiểu Vân, không cho phép rồi thì sao? Nàng định thế nào? Giữa chúng ta, nàng tính toán thế nào?
Nghe cậu hỏi vậy, ánh mắt Bạch Vân không né tránh nữa mà nhìn thẳng vào cậu, hồi lâu sau mới nói:
- Ta biết ngươi để ý ta nhưng không biết để ý nhiều đến mức nào.
- Nhiều đến mức, ta hoàn toàn chấp nhận một ngày nào đó sau khi
cưới nàng, ta có thể sẽ gặp phải bất kỳ chuyện gì___bao gồm, cùng nàng
lên pháp trường bị chặt đầu.
- Thật ư?
Cô khẽ yêu cầu xác nhận.
- Nhân phẩm của ta không đáng tin? Giao tình mười năm của chúng
ta không đủ để nàng hiểu rằng ta nói được làm được hay sao? Lời ta nói
có bao giờ ta lật lọng chưa?
Cậu không thích cô không tin tưởng cậu, một chút xíu xiu cũng không được.
- Mười năm trước, chúng ta chỉ là bằng hữu, tình cảm đó không giống tình yêu nam nữ.
Cậu đang định lên tiếng thì bị cô đưa tay kia khẽ che miệng:
- Cách nhau trời Nam đất Bắc cũng có thể làm bằng hữu cả đời.
Nhưng làm phu thê thì phải chung sống bên nhau cả đời. Hoặc là ngươi rời khỏi kinh thành hoặc là ta rời khỏi thôn Tiểu Quy, ngươi có từng nghĩ
tới khả năng ngươi rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc chưa? Ta đoán là chưa.
Ngươi muốn cùng ta bị chém đầu, lời này nghe rất ngọt ngào, ta rất
thích. Thế nhưng, chuyện chém đầu nghe vô cùng đáng sợ, kỳ thực người
chết là hết chuyện, không cần phiền não gì nữa. Điều chân chính cần giác ngộ chính là, sau khi thật lòng quyết định sống với nhau, phải dùng
thời gian cả đời để chứng minh rằng mình không hối hận.
- Cả đời dài lắm, bây giờ ta không thể nào bảo đảm cho mỗi một
ngày trong tương lai, nàng cũng không thể. Nhưng, ta biết, chúng ta nếu
không thể làm phu thê thì chắc chắn ngay cả bằng hữu cũng không làm
được. Ta không muốn mất nàng, ta muốn ở bên nàng.
Tuy không quá nhìn ra được nhưng Hạ Nguyên luôn là người khá thực tế.
- Nhưng___
Cô cảm thấy hai người nên thận trọng hơn với chuyện này.
Hạ Nguyên có chút không kiên nhẫn, cậu hừ lạnh ngắt lời cô, nghiêm túc nói:
- Nhưng nhị cái gì? Nàng phải thừa nhận, nàng có nhiều điều
không chắc chắn như vậy, chẳng qua vì nàng nhu nhược, nàng không muốn
gánh vác hậu quả có thể xảy ra khi ở bên ta, dù ta có bảo đảm với nàng
nhiều hơn nữa cũng sẽ không nhận được lời ưng thuận dứt khoát của nàng
mà chỉ nhận được những cái “nhưng” mãi không hết! Bạch Vân, nàng hiếp
người quá đáng!
- Ngươi mắng ta?!
Bạch Vân trợn mắt.
- Ta chỉ đang nói ra sự thật, không phải mắng.
- Ta không nhu nhược! Ta đã quyết định cùng chàng đối mặt với tương lai nên mới muốn nói chuyện tử tế với chàng___
- Dựa vào sự thông minh nhạy bén của nàng, bất kể tương lai có
xảy ra chuyện gì nàng đều có thể ứng phó được, không cần nói lúc này.
Nàng chỉ là lấy cớ, bởi nàng không dám đối mặt với sự yếu đuối của chính mình; chỉ có người yếu đuối mới tìm lý do để lùi bước, mới lải nhải
không ngớt, không dám hạ quyết tâm, không dám gánh trách nhiệm!
Hạ Nguyên không chút khách khí tiếp tục công kích cô.
- Ta không có lải nhải không ngớt! Ta cũng hạ quyết tâm rồi, ta
không có vô trách nhiệm với chàng! Bằng không ta sẽ không tới!
Bạch Vân bị chọc xù lông. Mấy lần trước____được rồi, mười năm
trước, cô đã chọc Hạ Nguyên xù lông vô số lần, tự cảm thấy mình rất vô
tội, ngoại trừ thầm cười trộm ra thì cô cũng có chút cảm thán, quý công
tử này tính tình thật tệ, thật dễ trêu……đâu ngờ thời thế đổi thay, bây
giờ đổi thành chỉ với hai ba câu nói của cậu, người bị chọc xù lông lại
là cô.
Cậu khiêu khích lửa giận của cô. Mười bảy năm cuộc đời, lần đầu tiên cô thực sự tức giận.
Hạ Nguyên hận không thể khích cô càng giận hơn nên không xem dáng vẻ giận dữ của cô ra gì, giọng nói lạnh tanh:
Bạch Vân cắn răng, oán hận rút lại bàn tay vẫn đang bị cậu nắm,
không cho nắm! Sau khi hít sâu vài hơi, cô đứng thẳng người, hung dữ
trừng cậu, nói:
- Được, ta chứng minh! Chàng đợi đấy!
Nói xong, cô nhìn quanh, tìm được cái bàn thì lập tức bước nhanh qua, trải giấy mài mực liền một mạch. Sau khi mài mực xong, cô nhấc bút viết nhanh, ngòi bút như bay, trôi chảy lưu loát, sát khí hào hùng.
Hạ Nguyên không bước qua quấy rầy cô viết, cũng không vội vã
muốn biết ngay cô viết những gì; có lẽ là một lời thề, có lẽ là liệt kê
ra đủ loại cam đoan, cũng có lẽ……chỉ là những lời mắng cậu.
Bất kể là gì, cậu đều chờ.
Lúc này, cậu đứng cách Bạch Vân hơn năm bước, nhìn khuôn mặt
nghiêng nghiêng của cô, nhìn bộ y phục xanh chính trực trên người cô,
nhìn nữ nhân không hề giống nữ nhân, không hề xinh đẹp ấy, nhưng lại là
nữ nhân sắp thuộc về cậu. Nữ nhân của cậu. Từ khoảnh khắc biết cô là nữ
nhân, trái tim cậu đã đập loạn đến mức không ra gì. Những khuyết điểm mà trước đây cậu thấy có chút chướng mắt khi nhớ lại đều trở thành thuận
mắt, thậm chí dáng vẻ cô bị cạo trọc đầu năm xưa cũng trở thành rất có
phong cách, cái đầu tròn vo, đáng yêu như quả bóng, hèn gì chơi bóng
giỏi như vậy……..Khi cậu nhìn một người kiểu gì cũng thấy tốt, hết thảy
đều muốn tốt cho người đó, tốt đến mức đầu óc không cách nào vận hành
như bình thường được, lúc đó cậu chợt giật mình nhận ra một sự thật, nếu không phải cô cho cậu uống nước bùa chú thần kỳ thì chính là, cậu thích cô mất rồi.
Con người cậu có chút tự phụ về bản thân, bằng hữu thật lòng kết giao không nhiều, phần lớn là người khác nhân nhượng cậu; trong lòng
cậu lặng lẽ tự đắc mình tài trí hơn người, đối với rất nhiều sĩ tử nổi
tiếng đều không mấy để mắt; năm mười sáu tuổi, trên sân xúc cúc, cậu đã
đá đến mức kinh thành không có đối thủ, được mọi người hâm mộ. Nói cậu
là đứa con cưng được trời ưu ái không hề quá đáng, thái thượng hoàng là
cữu cữu của cậu, hoàng đế là biểu ca của cậu, trưởng công chúa là mẫu
thân của cậu, từ khi ra đời, cậu đã được định sẵn là không cần cúi đầu
với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, cũng không cần lấy lòng ai; dù cậu có
dốt nát kém cỏi, hoành hành ngang ngược khắp kinh thành thì vẫn có thể
bình an hưởng phúc cả đời.
Hạ Nguyên không chỉ nghĩ một lần, tại sao cậu lại để ý Bạch Vân? Tại sao cậu lại xem như không thấy với những tiểu thư khuê các muôn
hồng nghìn tía khắp kinh thành? Không phải tất cả họ đều có tính tình
hung dữ đanh đá, trong số họ cũng có những đại gia khuê tú dịu dàng thùy mị, có thông minh đọc đủ thi thư, có yêu kiều mềm mại ngây thơ…….kiểu
gì cũng có, hơn nữa, họ đều xinh đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ, không
phải loại ngoại hình trời sinh trời dưỡng như Bạch Vân có thể so sánh.
Điều mà các quý tiểu thư có, Bạch Vân xuất thân nhà nghèo không
có; nhưng điều mà Bạch Vân có, nữ nhân khắp thiên hạ tuyệt đối không có. Ít nhất……Bạch Vân cực kỳ có khả năng là nữ trạng nguyên đầu tiên cũng
là nữ trạng nguyên duy nhất từ trước tới nay của Đại Ung, không, là của
cả đất Trung Nguyên. Chỉ điểm này thôi, khắp thiên hạ đã không có nữ
nhân nào sánh được với cô.
Bang!
Sau khi viết xong nét bút cuối cùng, Bạch Vân thuận thế quăng
bút trong tay, bút lông được làm từ ngọc rơi xuống đất, gãy thành hai
đoạn, vang lên một tiếng “rắc”, kéo thần trí của Hạ Nguyên trở về.
Bạch Vân nhìn cậu, vươn một ngón tay ngoắc ngoắc về phía cậu:
- Qua đây xem.
- Viết gì thế?
- Quyết tâm của ta.
Cô quay đầu nhìn bản thư thiếp mình viết, hài lòng trước nay chưa từng có.
- Loại văn chương gì mà đủ để chứng minh quyết tâm của nàng?
Hạ Nguyên chậm rãi đi về phía cô, đến khi nhìn rõ cái cô viết là gì thì giật mình kêu lên:
- Thiên hạ quán quân thiếp!
“Thiên hạ quán quân thiếp” giống y như bản gốc!
Bạch Vân có thể viết được những con chữ giống nhau không có gì
đặc biệt, điều đặc biệt là trong những con chữ ấy có sát khí và kiên
quyết ngút trời. Là người từng tận mắt thấy bút tích thực, Hạ Nguyên
đương nhiên đủ uy tín để bình luận độ mô phỏng chính xác của bản thư
thiếp này, quả thực là giống y hệt…..không, còn thiếu một chút, thiếu
những chữ sai.
- Nàng viết thiếu mấy chữ sai bị tô lên.
Vẻ mặt Hạ Nguyên rất khó tả….nếu nói về mô phỏng thì bản này
viết hỏng; nhưng so với bản gốc mà nói, bản này càng giống với bản chính hoàn mỹ hơn. Có lẽ, nếu năm xưa Thái Tổ không có không cẩn thận viết
sai thì cũng sẽ không luôn tâm niệm muốn tiêu hủy “thiên hạ quán quân
thiếp” này, đúng không?
- Cái ta mang đến là bản thư thiếp có chữ sai.
Bạch Vân cầm cái hộp bên cạnh qua, lấy một quyển bên trong, trải ra đặt bên kia, để Hạ Nguyên so sánh sự khác nhau giữa hai bản:
- Luyện nhiều ngày, bản này viết giống nhất nên mang tới cho chàng. Nhưng không đủ so với bản vừa rồi.
- Nàng không thể viết ra được bản thế này lần nữa, đúng không?
Chỉ vào bức thư thiếp vừa rồi Bạch Vân kiềm nén cơn giận viết
ra, Hạ Nguyên hiểu. Bởi vì Thái Tổ cũng vậy, lúc sinh thời không thể nào viết ra được một bản có khí thế hào hùng như vậy nữa.
- Ừ.
Dù có bị chọc giận lần nữa cũng không viết ra được.
- Đây chính là quyết tâm của nàng?
- Không thành công, thì chịu chết.
Không còn dài dòng dáng vẻ tiểu nữ nhi “nhưng mà” nữa, Bạch Vân
kiên định đứng lên, trong thiên hạ chưa có chuyện nào cô không dám làm.
Lời thề của cô khiến Hạ Nguyên cười khẽ, cậu xoay người kéo cô
vào lòng, nhìn cô vì sự thân mật đột ngột này mà mất đi vẻ trấn tĩnh thì không nhịn được cúi đầu hôn lên má cô. Nhận ra cô giật người, cậu lại
hôn. Bên này một cái bên kia một cái, liên tục thay phiên, đến khi cô
không còn giật mình vì sự thân mật của cậu nữa, đến khi cô thả lỏng cơ
thể yên ổn trong lòng cậu, đến khi đôi tay của cô lặng lẽ vòng quanh eo
cậu…….
- Tiểu Vân____
Nữ nhân này cuối cùng đã chân chính thuộc về cậu.
Hạ Nguyên bắt đầu không kiềm được bắt đầu mong đợi vào cuộc sống chung mỗi ngày sau này của hai người, cuộc sống ấy không nhất định rất
vui vẻ, có lẽ họ sẽ thường xuyên đấu võ mồm tranh hơn thua nhưng chắc
chắn đó sẽ là một cuộc sống cực kỳ náo nhiệt sôi động.
Thật tốt.
Editor: Thế là đôi trẻ đã chính thức xác nhận
yêu đương rồi, cơ mà nói chuyện với nhau vẫn ngang ngang như cũ, hổng có giống tình nhân gì hết, làm mình đổi xưng hô cũng thấy ngại, mà không
đổi thì thấy kỳ, hổng lẽ yêu đương rồi mà cứ “ta - ngươi” miết, hic.