Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Alice
Gần đây Hàn Thiên Âm vội đến sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì đơn xin ngân sách của Tổ chức khoa học tự nhiên sẽ được nộp vào tháng tới nên giáo sư đang định lấy báo cáo lần trước của cô ở Los Angeles để nộp.

Bởi vậy trách nhiệm viết lách và sửa sang lại đương nhiên đổ xuống đầu Hàn Thiên Âm.
Thí nghiệm lúc trước chưa được hoàn chỉnh, cô phải tăng ca để làm thêm vài thí nghiệm bổ sung, sau đó thức trắng mấy đêm để sửa sang và thu thập tài liệu.

Đến lúc báo cáo thành hình, nửa tháng đã thấm thoắt trôi qua.
Khoảng một giờ chiều hôm đó, cuối cùng cô cũng đã gõ xong chữ cuối cùng của báo cáo, cảm thấy trong người thật thoải mái dễ thở.
Cô ra khỏi văn phòng, thấy Giang Đồng đang ngồi bên cạnh bàn thí nghiệm nhìn chăm chú thùng điện di trước mặt, đang cố khóa keo điện di trong suốt ngâm trong chất lỏng.

Cậu cẩn thận hút một số mẫu màu xanh lam đậm bằng pipet rồi từ từ bơm chúng vào bể keo.
Ngồi bên cạnh còn có một cô gái, cô gái kề sát đầu lại, đôi mắt nghiêm túc nhìn chăm chú động tác tay của Giang Đồng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cậu.
Hàn Thiên Âm nhìn vẻ mặt sùng bái của cô ấy, cảm thấy có chút buồn cười.
Là Đàm Hi.
Một lúc lâu sau hai người mới chú ý đến Hàn Thiên Âm.
“Chị Thiên Âm.”
“Hôm nay Đàm Hi cũng tới đây à.”
Mặt Giang Đồng đỏ lên, vội vàng giải thích: “Đàm Hi muốn vào phòng thí nghiệm để làm đồ án tốt nghiệp, cô ấy cần học qua vài kỹ thuật làm thí nghiệm nên mới qua đây xem.”
"Vậy cố lên nhé."
Cô rời khỏi phòng thí nghiệm ra ban công đứng hóng gió một lát.

Phòng nhỏ bên cạnh ban công sân thượng đã được sửa sang lại, bên trong chỉ còn một cái bàn làm việc và một bộ sô pha.

Đúng lúc này chị Trương quản lý phòng thí nghiệm đi ngang qua, Hàn Thiên Âm tùy ý hỏi một câu: “Có người chuẩn bị tới đây sao?”
Chị Trương cũng liếc căn phòng trống kia một cái: “Nghe nói em trai của sếp sắp tới nên dành ra cho cậu ấy một phòng làm việc.”
Hàn Thiên Âm nhớ Đỗ Kiêu cũng từng nhắc qua với cô việc này.
“Bao giờ đến?”

“Việc này chị cũng không rõ, nghe nói cậu ấy là bác sĩ, ngày thường chắc là bận rộn lắm nên có thể sẽ không hay đến đây đâu.”
Chị Trương vào bếp rót một tách cà phê rồi rời đi, Hàn Thiên Âm cũng trở lại vị trí của mình tiếp tục chiến đấu.

Cô vừa sửa lại báo cáo, vừa vẽ hình minh họa.

Cô làm việc rất hăng say, đến khi định thần lại đã là 8 giờ tối, bầu trời cũng đã ngả màu tối đen.
Hàn Thiên Âm bước ra ngoài vẫn thấy hai thanh niên trẻ đang làm thí nghiệm.
Giang Đồng vừa đắp một lớp kháng thể lòng trắng trứng lên, đang dọn dẹp bàn, Thấy Hàn Thiên Âm đến liền hỏi: “Chị chưa tan ca sao?”
“Ừ," cô đứng nhìn Giang Đồng sửa sang lại dụng cụ đã dùng qua trên kệ, còn Đàm Hi đang lau dọn bồn rửa tay cách đó không xa, thật là một khung cảnh hài hòa, cô hỏi: "Hai đứa chưa ăn cơm à?”
“Vâng ạ,” Đàm Hi nói.
“Bao giờ dọn xong thì gọi chị, hôm nay chị bao hai đứa đi ăn khuya.”
Cuối cùng theo ý kiến của Giang Đồng và Đàm Hi, ba người đi tới chợ đêm cách viện nghiên cứu không xa ăn xiên nướng.
Ngồi bên trong lều dựng tạm bợ, trên đỉnh đầu là bóng đèn dây tóc chói sáng, có thể thấy được làn khói bay lơ lửng.

Lúc này tiếng người huyên náo rộn rã, mùi thức ăn thỉnh thoảng lọt vào khiến người ta thèm thuồng.
Món đầu tiên là cà tím nướng và rau hẹ nướng vỉ sắt, ba người cúi đầu ăn.
Vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Mỗi người góp một câu, một lúc sau không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang Đỗ Kiêu.
Giang Đồng hỏi Đàm Hi: “Trong bệnh viện có thể gặp được thầy Đỗ không?”
“Có, anh ấy ở bên khoa ngoại, có chuyện gì sao?”
“Lần trước anh ấy cho anh mượn mấy cuốn sách nhiếp ảnh, giờ muốn trả lại cho anh ấy.” Giang Đồng nói: “Phiền em mang trả giúp anh được không?”
“Không thành vấn đề nha.” Đàm Hi cười: “Thích ghê, có thể gặp được nam thần rồi.”
“Mê trai.” Giang Đồng bĩu môi khinh thường.
“Hai người không biết lúc trước thầy Đỗ gây ra tin chấn động lớn ở bệnh viện thế nào đâu.”
Hàn Thiên Âm ngẩng mặt lên nhìn, Giang Đồng cũng tò mò hỏi: “Tin gì vậy?”
“Thầy Đỗ được một chuyên gia gây mê tỏ tình, hình như hai người đã cùng phẫu thuật hơn hai lần.


Kết quả người này chặn thầy Đỗ ở phòng thay đồ hẹn anh ấy đi chơi, một đồng nghiệp đi ngang qua đã tình cờ nghe được.”
Giang Đồng nghe xong, cảm thấy không đúng lắm: “Aiza, từ từ đã.

Người đó chặn anh ấy ở phòng thay đồ nam?”
Thật là táo bạo ghê.
Đàm Hi nhìn biểu cảm nghi ngờ của Giang Đồng, bật cười "phụt" một cái: “Người tỏ tình là đàn ông nha.”
Hàn Thiên Âm nghe xong, vừa tưởng tượng ra hai người đàn ông cởi trần, vừa hỏi: “Thật á?”, chẳng hiểu sao có chút vui vui.
“Sau đó anh ấy có đồng ý không?”
Đàm Hi nói: “Cái này em cũng không rõ lắm, phải nói xu hướng giới tính của bác sĩ Đỗ chính là một trong ba bí ẩn lớn nhất của khoa ngoại."
“Các em cũng thật nhiều chuyện ghê.” Giang Đồng có chút khinh bỉ.
“Càng nhiều chuyện càng khỏe chứ sao.”
Bởi vì hôm sau là cuối tuần nên ba người vừa nói chuyện vừa ăn đến 10 giờ mới xong.

Hàn Thiên Âm về đến nhà là ngủ mê man, sau đó bị cơn đau bụng đánh thức.
Không biết là do ăn phải đồ ăn mất vệ sinh hay do ăn cay bị đau dạ dày mà bụng đau đến long trời lở đất.

Một lát sau bụng không còn kêu nữa mà chỉ hơi ngâm ngẩm đau.
Lúc đầu cô nghĩ một lát chắc sẽ hết đau, Nhưng cả sáng trôi qua mà cơn đau vẫn không giảm bớt, cô chợt nhớ ra Đỗ Kiêu là bác sĩ khoa ngoại tổng quát nên nhắn tin cho anh.
“Chú nhỏ, đau bụng phải uống thuốc gì? Hình như tôi ăn phải đồ ôi thiu rồi.”
Mười phút sau bên kia nhắn lại: “Hiện giờ cô thế nào, cử động được không?”
“Cái khác không sao, chỉ đau bụng thôi.”
Vài phút sau, bên kia nhắn: “Hiện giờ tôi đang trực, cô có thể tới gặp tôi.”
Lúc Hàn Thiên Âm đến bệnh viện, Đỗ Kiêu đang nói chuyện với đồng nghiệp trong phòng.

Ánh nắng trưa lọt qua khe cửa sổ phủ xuống áo blouse trắng, khiến người ta sinh lòng sùng bái.
Anh đang dùng giọng nói êm dịu giải thích y lệnh trong đơn thuốc.
Hàn Thiên Âm đứng đợi một lúc, một bác sĩ khác đi qua nhìn cô vài lần: “Xin hỏi cô tìm ai?”

“Tôi tìm bác sĩ Đỗ.”
Bác sĩ cười: “À, anh Đỗ.” Anh ta hất mặt về phía bên kia nói: "Anh Đỗ, có mỹ nữ tìm anh!”
Vừa dứt lời, bảy tám bác sĩ bên trong cùng quay đầu ra, ai nấy đều tò mò khiến người da mặt dày như Hàn Thiên Âm cũng phải ngại.
Lúc này Đỗ Kiêu mới nhìn thấy cô, trên gương mặt vẫn không chút cảm xúc.
Hàn Thiên Âm xua xua tay: “Không sao, anh cứ bận việc đi.”
Đỗ Kiêu đi về phía cô: “Bận xong rồi.”
Hàn Thiên Âm bị Đỗ Kiêu dẫn đến phòng điều trị bên cạnh, bên trái là một cái bàn và một cái tủ, bên trên đặt rất nhiều dụng cụ mà cô không biết.

Gần cửa sổ còn có một chiếc xe đẩy nhỏ.

Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng.
“Cô nằm xuống trước đi.” Đỗ Kiêu chỉ vào chiếc giường bọc da màu đen trong góc.
Anh xắn tay áo lên bắt đầu rửa tay.
Hàn Thiên Âm nằm lên giường, yên lặng quan sát căn phòng.

Anh hỏi cô: “Bắt đầu đau từ khi nào?”
Hàn Thiên Âm nghĩ ngợi: “Chắc là sáng sớm hôm nay."
“Trước đó có ăn gì lạ không?”
Cô nói: “Tối hôm qua có đi ăn đêm……”
Đỗ Kiêu tiến tới: “Đau như thế nào?”
“Hơi trướng đau.”
“Vị trí?”
Hàn Thiên Âm chỉ vào phần bụng bên phải của mình.
Lúc này cô nằm thẳng, ánh mắt nhìn người đang đứng bên mép giường.

Khuôn mặt đẹp trai của anh rất nghiêm túc, giống như một cỗ máy tinh vi không có cảm xúc.
“Vén bụng ra, cong chân lên.”
Hàn Thiên Âm đơ ra rồi mới vén áo lên để lộ ra phần bụng.

Tuy rằng dạo này không có mỡ bụng nhưng vẫn cảm thấy ngại.
Anh cúi xuống đặt tay lên bụng cô, bàn tay vững chãi mà ấm áp.
“Trước kia có từng mắc bệnh nền gì không?” Anh hỏi.
“Có, tôi từng bị đau ruột thừa, vài ngày sau bác sĩ nói chưa làm phẫu thuật được phải quan sát thêm.


Ngoài ra không còn bệnh gì khác.”
“Ừ.” Anh cúi đầu.
Hàn Thiên Âm cảm nhận được lực tay nhẹ nhàng trên bụng mình, vô thức rời mắt quan sát khuôn mặt anh đang kề sát.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.

Nhìn kỹ mới phát hiện đôi mắt anh rất sáng, tuy không có bất kì cảm xúc dư thừa nào, không dịu dàng cũng không thâm sâu, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được anh là người tốt.
Có lẽ vì cảm thấy không thoải mái nêm Hàn Thiên Âm xoay eo một chút.
“Sao thế?”
“Hơi ngứa.”
Nhớ lần trước anh băng băng bó cho cô thô bạo là thế, lực đạo êm ái thế này chẳng giống Đỗ Kiêu chút nào.
Cô đang suy nghĩ miên man thì người trước mặt đang ấn nhẹ nhàng đột nhiên tăng thêm lực đạo trở về với phong cách vốn có.
Hàn Thiên Âm nghĩ tới một danh từ từng đọc được trong một cuốn sách y khoa.
Cái này gọi là gì nhỉ, palpitation, bắt mạch?
“Đau không?” Vẫn là giọng nói vô cảm đó.
“Một chút.”
Anh đặt tay dưới xương sườn bên phải của Hàn Thiên Âm, khuôn mặt lạnh lùng lại kề sát cô hơn một chút.

Hàn Thiên Âm ngẩng đầu, cảm giác cả người mình được ôm trọn bởi hơi thở của anh.

Ánh mặt trời chiếu vào từ sau lưng anh, khiến áo blouse trắng như được mạ thêm một lớp hào quang, thời gian giống như trôi chậm đi.
Tim Hàn Thiên Âm đập lỡ một nhịp.
Nhưng nhớ lại lời anh nói lúc trước, nhớ lại chuyện mà Đàm Hi nói, không hiểu sao sâu trong lòng cô cảm thấy hơi mất mát.

Cô nhìn anh, cất giọng hỏi khẽ: “Chú nhỏ.”
“Sao?”
“Anh……có cần tôi giới thiệu bạn trai cho không?”
Sắc mặt Đỗ Kiêu vẫn bình thản, không đáp lời.
Ngay sau đó, ngón tay đặt trên túi mật của cô ấn mạnh xuống một cái khiến Hàn Thiên Âm hô lên vì đau.
Đỗ Kiêu dừng động tác lại, đôi mắt đen láy nhìn cô giống như chưa có chuyện gì xảy ra, từ tốn nói: “Có khả năng phải làm thêm siêu âm B.”
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.