Đưa Cố Thành Trạch trở về biệt thự cũng đã tới khuya.
Trên mặt Lương Thiệu lộ ra vài phần mệt mỏi, tra xét lâu như vậy, thế nhưng một chút manh mối cũng không có. Tâm đề phòng của Cố Thành Trạch cũng quá mức lớn, hắn hiện tại cũng không nắm được tin tức gì có lợi.
Giang Hàn đang lái xe.
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy, đầu mày Lương Thiệu cau chặt, một bộ tâm sự trùng trùng.
Giang Hàn mở miệng, "Không tìm được nhược điểm Cố Thành Trạch, rất bối rối phải không."
Trong lòng Lương Thiệu khẽ chấn động, không gấp không chậm đáp "Anh nói gì, tôi nghe không hiểu."
Giang Hàn cười lạnh một tiếng, "Đêm qua cậu đột nhập vào văn phòng Cố tổng, nếu như có thu hoạch, cậu sớm đã rời khỏi đây rồi."
Thân người Lương Thiệu hơn cứng lại, hắn cứ tưởng bản thân làm thần không biết quỷ không hay, không để lại chút dấu tích nào, không ngờ lại bị Giang Hàn bắt được, dứt khoát, Lương Thiệu không vòng vo nữa "Tại sao không tố giác tôi với Cố Thành Trạch?"
"Đợi cậu cầu xin tôi." Giang Hàn nhìn Lương Thiệu, sau đó chuyên tâm tiếp tục lái xe.
Trong giọng điệu mang theo sự chế nhạo trêu chọc rõ rệt khiến trong lòng Lương Thiệu nhất thời bốc lên một cỗ hỏa khí, "Cầu xin anh là chuyện không thể xảy ra. Mong anh hãy cứ công tư phân minh, đỡ cho tôi phải nợ anh nhân tình."
Lương Thiệu nói rất lớn, lồng ngực phập phồng, tựa hồ vô cùng tức giận.
Giang Hàn ngược lại cũng không nổi giận, hắn cười lớn nói "Tôi chính là muốn cậu nợ tôi nhân tình."
"Có bệnh." Lương Thiệu trừng mắt nhìn Giang Hàn, hất mặt sang một bên.
Giang Hàn tâm tình vui vẻ khe khẽ thổi sáo, sau đó vươn tay mở nhạc lên.
Là một ca khúc đã cũ, rất cũ rất cũ.
Cũng là một ca khúc tỏ tình.
Âm thanh tiếng nước trôi trên nền gạch trong phòng tắm phát ra rất lớn, mà người bên trong cũng không có đóng cửa.
Lương Thiệu hai mắt trừng trừng nhìn trần nhà, lặng người ba giây, trong lòng mắng một tiếng fuck.
Lại cmn muốn khẩu nghiệp.
Không lâu sau, tiếng dép lê mang theo âm thanh tiếng nước "loạch xoạch" từ phòng tắm bước ra. Lương Thiệu quay đầu lại nhìn người đi tới.
Lông chân rất nhiều, cặp đùi tráng kiện, bên eo quấn một chiếc khăn tắm, sau đó lọt vào tầm mắt là khuôn bụng với những cơ bụng săn chắc, trên bụng có mấy vết sẹo chồng chéo lên nhau, kéo dài tới ngực. Những giọt nước còn sót lại lăn từ những vết sẹo lăn xuống vùng bụng, có một loại cảm giác dụ hoặc khó nói.
Lương Thiệu nuốt một ngụm nước miếng, theo bản năng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người đến, hắn cả kinh đến mức từ trên giường nhảy dựng lên, đến nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "Thao...anh anh anh..."
Giang Hàn lấy chiếc khăn trắng trên đầu xuống, vắt lên cẳng tay, hai tay vòng lại khoanh trước ngực, "Thao tôi thì không được, nhưng tôi có thể thao em."
Rõ ràng lúc này là Giang Hàn ngẩng đầu nhìn Lương Thiệu, vậy nhưng Lương Thiệu lại có cảm giác như bị áp chế.
Nhìn lại mình từ trên xuống dưới được bao bọc kĩ càng cẩn thận, Lương Thiệu mới yên tâm mà thở phào một hơi. Bình ổn lại trái tim vừa rồi quá mức kích động, hắn chậm rãi hỏi "Sao anh lại ở đây?"
"Đợi ngủ với em."
"Anh có bệnh sao, ai muốn ngủ với anh? ĐM, ông đây là hảo hán, là hảo hán, chỉ có thể ngủ với đàn bà! Anh chắc chắn có bệnh rồi." Lương Thiệu bị một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Giang Hàn làm cho mặt đỏ tía tai, siết chặt nắm đấm rống lên với Giang Hàn.
"Cũng không phải chưa từng ngủ qua." Giang Hàn ngoáy ngoáy lỗ tai, bỏ dép ra ngồi lên giường.
"Đó là ngoài ý muốn, là cưỡng gian, không phải ông đây tự nguyện!" Lương Thiệu lúc này hận không thể một hơi bóp chết Giang Hàn, nghĩ đến bản thân còn chưa tìm được chứng cứ gì có ích, lại phải tiếp tục dây dưa với tên lưu manh này, hơn nữa, ngắm cái dáng người này của Giang Hàn, Lương Thiệu hắn cũng không phải là đối thủ.
"Lần này là em tự nguyện."
"Lần này là cái...cái quỷ gì? Tôi tự nguyện hồi nào?" Lương Thiệu cả mặt mờ mịt.
Giang Hàn kéo ngăn kéo ở đầu giường, lấy ra một chiếc máy ghi âm, ấn mở.
"Tối nay chúng ta ngủ cùng nhau được không?"
"Được. Tối nay cùng nhau ngủ."
Hai câu thoại rõ ràng rành mạch, Lương Thiệu lại nghe đến càng mờ mịt hơn. Giang Hàn nhanh chóng nhấn dừng lại, sau đó cười đắc ý với Lương Thiệu "Lần này tin rồi chứ."
"Nhưng tôi nói chắc chắn không phải ngủ này." Lương Thiệu đối với chuyện tối qua không có một chút ấn tượng, vẫn cố gắng giãy dụa tới cùng: chết cũng không thừa nhận!
"Nhưng tôi nói chính là ngủ này. Em cũng đáp ứng rồi." Giang Hàn đứng dậy, cùng Lương Thiệu đứng trên giường, cực kì có cảm giác áp bách.
"Ngại quá, ông đây làm sao có thể ngủ với đàn ông." Lương Thiệu đang chuẩn bị rời đi, lại bị Giang Hàn bắt lấy cánh tay, dùng lực đẩy ngã ra giường. Hai người như chơi chồng người mà ngã đè lên nhau.
Giang Hàn kề sát Lương Thiệu, vươn tay xé áo sơ mi trắng trên người hắn, nháy mắt chiếc áo liền bị Giang Hàn xé rách.
"Anh muốn làm gì?" Lương Thiệu bị ép đến không thể động đậy, chỉ có thể gân cổ rống lên.
"Làm em!" Giang Hàn đem hai tay Lương Thiệu áp lên phía trên, Lương Thiệu dùng lực giơ chân, ý đồ muốn tập kích hạ bộ của Giang Hàn.
Một chân Giang Hàn lập tức ép lại, áp chế cái chân không yên phận của Lương Thiệu, nhìn hắn cười lạnh "Cây gậy này của tôi mà bị phế đi, làm sao làm em được."
"Cút."
Hai tay bị giữ chặt, chân cũng bị áp trụ, Lương Thiệu chỉ có thể rống lên với Giang Hàn.
Giang Hàn không có phản ứng, cầm lấy mảnh áo sơ mi bị mình xé rách lên, hai ba vòng liền cột tay Lương Thiệu vào song sắt đầu thành giường.
"Fuck, sao đầu giường lại có song sắt?"
"Vì ngủ với em nên cố ý thêm vào." Giang Hàn cũng không nói dối, sau lần trước phát sinh quan hệ với Lương Thiệu ngay ngày hôm sau hắn liền thêm vào đầu giường một song sắt, biết ngày sau chắc chắn sẽ dùng đến, quả nhiên.
"Fuck, anh là tên biến thái."
"Em càng mắng khó nghe tôi càng hưng phấn."
"Giang Hàn, anh con bà nó có phải đàn ông không thế, có bản lĩnh chúng ta đấu một trận. Anh hiện tại trói tôi lại như vậy thì có mặt mũi làm nam nhân sao? Anh là tên biến thái chết tiệt thích giam cầm. Anh! Anh! Anh mẹ nó đừng có để ông đây tìm được cơ hội, ông đây làm chết anh!" Hai chân Lương Thiệu dùng lực đạp loạn, nhưng vẫn bị Giang Hàn chế trụ.
Giang Hàn cười như hồ li, "Tôi có phải nam nhân hay không, lát nữa em liền biết."
"Mẹ nó, ông đây phải giết anh! Ông nhất định phải giết anh!" Lương Thiệu xả yết hầu hô lớn.
Giang Hàn không để ý đến Lương Thiệu tức giận, đi ra khỏi phòng ngủ, lát sau trở vào trong tay cầm theo một chiếc bình nhỏ, đi tới cạnh người Lương Thiệu.
"Anh muốn làm gì?" Lương Thiệu giãy dụa đến thanh sắt đầu giường cũng bị lay động.
"Cho em ăn chút đồ để em không giãy loạn nữa, Nếu không cái thành giường nãy cũng sắp bị em giãy đứt rồi." Giang Hàn vặn mở nắp chai, tự mình ngậm một ngụm, sau đó nắm lấy cằm Lương Thiệu đẩy qua. Lương Thiệu gắt gao cắn chặt răng nanh, nước thuốc vẫn thuận theo mà trôi xuống cổ họng, có một chút vị ngọt nị.
Ngay khắc nuốt xuống Lương Thiệu đã cảm thấy cơ thể có chút mầm nhũn, quả nhiên còn có một chút cảm giác phiêu lâng lâng, thân thể vô lực, nhưng ý thức lại vẫn rất thanh tỉnh.
"Anh cũng uống rồi? Tại sao anh không bị gì?" đến thanh âm Lương Thiệu cũng mềm nhũn, cũng không đá loạn nữa.
"Mấy năm nay uống nhiều rồi, đã miễn dịch." Giang Hàn đem chai nhỏ đặt lên tủ đầu giường. Hắn nghiêng người dựa ở đầu giường, một tay tùy tiện nghịch nghịch những sợi tóc mai của Lương Thiệu.
Bất giác, trong lòng Lương Thiệu trào lên một cỗ đau lòng.
Nhìn những vết thương trên người cũng đủ biết mấy năm nay hắn đã ăn không ít khổ, đến loại thuốc này cũng miễn dịch, có thể thấy trước đây đã bị uống bao nhiêu.
"Em quá yếu ớt, dùng thứ này là có thể dễ dàng đối phó." Trong khi Lương Thiệu vẫn đang đau lòng cho Giang Hàn, câu nói này lại như một kích trí mệnh đem một chút đồng tình của hắn đạp tan nát, cặn cũng không sót lại.
"Anh tên biến thái này."
Ngón trỏ của Giang Hàn khẽ gảy gảy một hạt minh châu trước ngực Lương Thiệu, vừa nghe thấy hắn mở miệng mắng mình liền vươn tay xoắn ngắt.
"A." Lương Thiệu a lên một tiếng, thanh âm có chút hư nhuyễn, khiến tinh thần Giang Hàn nháy mắt dâng cao.
Bàn tay hắn xoa một bên ngực, nhẹ nhàng nhu nắn, dùng ngón cái có chút thô ráp mà vuốt ve, khiến Lương Thiệu nổi lên một trận rùng mình.
Bất giác mà khẽ rên một tiếng "ưm" đầy thoải mái.
Giang Hàn chớp ngay lúc hắn rên một tiếng ấy nhanh chóng đưa đầu lưỡi trượt và khoang miệng hắn, tùy ý phiên giảo, tham lam mút mát mật ngọt trong miệng hắn.
Lương Thiệu muốn cắn đầu lưỡi Giang Hàn, nhưng động tác đầu lưỡi hắn quá nhanh khiến hắn căn bản cắn không được.
Giang Hàn buông tha cho đôi môi bị cắn đến có chút sưng đỏ của hắn, sau đó môi lại trượt xuống dưới, lúc đi qua điểm đỏ nổi lên bên trái thi dừng lại nhẹ nhàng đảo quanh, một tai cởi bỏ đai lưng Lương Thiệu, bàn tay mò vào trong quần lót.
Sờ đến thứ cứng rắn đã ngóc dậy, hắn hài lòng nhếch nhếch khóe môi, há miệng ngậm lấy nó, không ngừng dùng đầu lưỡi liếm mút.
Bàn tay phía dưới cũng ở trên thân thể hắn lên xuống vuốt ve giúp hắn thả lỏng.
Lương Thiệu thoải mái đến mức nhịn không được rên ra tiếng, "A, không được, tên biến thái này..."
Câu này vừa như làm nũng lại như mắng chửi, khiến toàn thân Giang Hàn phát nhiệt, muốn ngay lập tức được cắm vào nơi ấm áp kia, thực hiện những động tác nguyên thủy nhất.
Nhớ đến điều này, Giang Hàn hai ba cái liền lột quần lót Lương Thiệu xuống, lột xuống cẳng chân.
Quần lót bất ngờ bị cởi, khiến Lương Thiệu thất kinh hô lên một tiếng "Không được."
Một tiếng này tựa hồ như đã dùng hết sức lực toàn thân, hấp dẫn sự chú ý của Giang Hàn "Sao thế? Em cũng đã cứng đến dạng này rồi? Còn muốn giãy loạn?"
Lương Thiệu biết vào lúc này nói loại câu đó cũng quá mức giống nữ nhân, nhưng nhớ lại lần trước bị cưỡng gian cũng chẳng có gì là vui vẻ, phía sau đau đớn nóng cháy, đi WC cũng phải lao lực, hắn kiềm không được trong lòng phát run, uất ức nói ra một từ "Đau..."
Lúc nói ra lời này nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi.
Nếu là trên người bị thương, dù có đau hơn nữa Lương Thiệu hắn cũng chưa từng kêu lấy một tiếng, chỉ là cái đau này, cùng với cái đau kia, thực sự là cách biệt một trời một vực.
Khi Giang Hàn trông thấy Lương Thiệu hai mắt ngập nước kêu lên một tiếng đau, trái tim bất giác cũng mềm nhũn, thanh âm cũng mềm lại, dịu dàng nói "Yên tâm, lần này nhất định không đau, tôi đảm bảo."
Lương Thiệu quay đầu đi, xem như ngầm đồng ý với lời Giang Thiệu.
Không đồng ý còn có thể thế nào?
Lương Thiệu nhớ rõ hình như hắn từng nghe được trên một trang mạng nào đó, rằng: Cuộc sống giống như cưỡng gian, nếu phản kháng không được, cũng chỉ có thể khoái trá mà hưởng thụ.
Hiện tại thật sự bị cưỡng gian rồi, hắn cũng không thể phản kháng, vậy thì hưởng thụ thôi.
"Tối nay cùng nhau ngủ đi."
"Được, tối nay cùng nhau ngủ." Lương Thiệu mờ mịt trừng mắt nhìn gương mặt bị phóng đại của Giang Hàn, khinh thường chửi rủa "Ngủ cái con mẹ anh ấy!"