Nghe Nói Anh Đẹp Trai Nhưng Tiếc Là Tôi Mù

Chương 7



Phương Trì vẫn duy trì tư thế một tay chống trên giường, nửa người quay ra sau, nằm lì trên giường đợi đáp án của Lâm Hiểu.

… Mặc kệ cái tư thế xiên xẹo mẹo dậu này không hề phù hợp với thiết lập tính cách lạnh lùng tao nhã của thần tượng đang “hot”, nhưng xét thấy trong không gian nho nhỏ này chỉ có hai người, mà đối phương lại không nhìn thấy, cho nên vị thần tượng lúc nào cũng mang hai tấn quần áo theo – đội trưởng Phương Trì, hoàn toàn bung xõa, mặc sức vặn vẹo uốn éo.

Hắn ngoẹo cổ ra sau, cặp mắt đào hoa sáng ngời phản chiếu ánh sáng đèn điện, khóe môi treo nụ cười hờ hững… cũng chính là nụ cười khiến hàng loạt fan phải kêu gào cầu liếm màn hình, được fan tôn xưng là nụ cười “Lười biếng top 1”. Nhưng lúc này đối mặt với sư phụ Tiểu Lâm, đội trưởng Phương có cười hay nhếch mép cũng như không, dù sao đối phương cũng “không thèm liếc lấy một cái”, lòng không hoảng không loạn.

Lâm Hiểu thoáng sửng sốt, mở miệng nói: “Cái này… E là không được?”

Phương Trì đầy hứng thú: “Sao lại không được?”

“Bởi…” Lâm Hiểu do dự hai giây, ăn ngay nói thật: “Chúng tôi, là người mù… Dựa vào âm thanh chỉ có thể đoán được đái khái chiều cao và hình dáng đối phương, còn mặt mũi, cần phải dùng tay sờ…”

“Ồ…” Phương Trì ngẫm nghĩ một lúc, không biết nghĩ tới điều gì, hắn khẽ cười, lại nằm úp sấp trên giường nói: “Cậu tiếp đi.”

Lâm Hiểu: “…”

Thở một hơi dài.

Theo nội dung trò chuyện nãy giờ, cậu thiếu chút nữa cho là đối phương muốn nói “Vậy cậu sờ đi”.

Sư phụ Tiểu Lâm: Cho xin, tôi thực sự không dám đâu.

Đừng nói là sờ mặt, ngày hôm qua cậu mới chỉ yêu cầu đối phương cởi áo thôi đã bị báo cáo là buôn bán tình sắc rồi đó!

Khúc nhạc đệm qua đi, công cuộc xoa bóp lại tiếp tục, Lâm Hiểu vẫn phải tiếp chuyện, chủ đề lại vòng về “bệnh nghề nghiệp” ban đầu, dù sao ngoại trừ chuyện này ra cậu cũng không biết còn chuyện gì để nói với đối phương nữa.

“À…” Phương Trì thoáng dừng lại, cảm thấy hiện giờ mình nói thật cũng không sao, vị sư phụ Tiểu Lâm này… có vẻ như là một người biết giữ bí mật, vì vậy thẳng thắn trả lời: “Phải, là bệnh nghề nghiệp.”

“Công việc của ngài là gì? Giáo viên? Vận động viên?”

“Không phải.” Phương Trì nói: “Tôi là người đánh trống.”

“Đánh trống?”

Câu trả lời này quả thật có chút bất ngờ, Lâm Hiểu ngạc nhiên nửa ngày mới từ từ hiểu ra.

Trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đơn giản đến đơn điệu của sư phụ Tiểu Lâm, “người đánh trống” mà cậu từng tiếp xúc qua cũng chỉ có… Hồi cậu còn rất nhỏ, khi phương tiện giải trí còn chưa đạt tới đỉnh cao như bây giờ, ngược dòng thời gian về hai mươi năm trước của khu phố cổ này, khi nhà ai có hôn sự hay tang lễ đều một một đội trống có tiếng từ mười dặm tám thôn của vùng tới để chơi nhạc chúc mừng, tập hợp mọi người.

Trong ký ức thơ bé của Lâm Hiểu, cậu được sư phụ sư mẫu kéo đi tham gia cuộc vui khắp nơi, trong gánh hát rong nào là trống, nào là chũm chọe, kèn xô na, cái gì cũng có.

Vì vậy trong hồi ức ngắn ngủi của mình, trong đầu Lâm Hiểu lập tức hiện lên hình ảnh…

Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, ngài Trương “người đánh trống” cởi trần, mặc quần bông dài đen tuyền, đai lưng buộc một cái khăn vải hoặc đỏ hoặc trắng, tay cầm hai cái dùi, mồ hôi chảy dọc trên thái dương lấp lánh dưới nắng, hai chân đứng vững trước trống lớn, khí thế như hùm đánh thùng thùng thùng!

Lâm Hiểu: Đàn ông đích thực, tràn trề năng lượng!

Trong vòng vài giây, linh hồn nhóm nhạc “hot” nhất giới giải trí, thần tượng chất lượng cao đội trưởng Phương, trong thâm tâm sư phụ Tiểu Lâm đã thành công biến hình thành “người đánh trống lớn” mà không hề hay biết, thấy đối phương im lặng mới ung dung hỏi: “Sao, không nghĩ tới à?”

Lâm Hiểu: “Đúng là… Bất ngờ thật.”

Phương Trì nhàn nhạt cười, âm thanh chầm chậm mệt mỏi: “Thực ra cái nghề của tôi…”

“Hiện giờ kiếm ít tiền lắm đúng không?”

Thu nhập cả năm hiện tại không dưới 100 triệu, đội trưởng Phương: “???”

Lâm Hiểu lại nói tiếp: “Dù sao bây giờ không giống như trước. Hiện giờ bên trên có công văn, đám cưới, đám tang, mừng thọ không được làm lớn, nhất là mấy năm nay cũng có hiệu lực ở các khu đô thị cũ rồi. Tôi không còn nghe thấy tiếng của các đoàn hát rong nữa, nên chắc thu nhập không còn tốt như trước đây đúng không?”

Phương Trì: “…”

Từ từ cậu đợi một lát!

Cậu mới nói cái quái gì cơ… đoàn hát rong?

Phương Trì rơi vào khoảng lặng mơ hồ ngắn ngủi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, giữa bọn họ rốt cuộc có sự lệch lạc về cách truyền tải thông tin từ bao giờ.

Lâm Hiểu coi khoảng lặng của đối phương thành “đối diện với chuyện không kiếm được tiền mà lòng đau như cắt”, giọng cậu lại càng mềm mỏng hơn, ngữ khí tràn ngập sự an ủi: “Không sao đâu, ngài còn trẻ như vậy, dù con đường đoàn hát này khó đi nhưng vẫn còn thời gian để đổi nghề mà, đừng để bản thân khó chịu.”

Phương Trì: “…”

Phải nói là hiện giờ tôi không biết mình đang đau lòng vì bản thân là “người gánh hát” hay đang đau đớn vì “không phải là người gánh hát” đây.

“Tôi…” Phương Trì mất rất lâu mới sắp xếp được cảm xúc, lúc này mới miễn cưỡng lên tiếng được, lại nhận ra ý nghĩ của mình đã bị sư phụ Tiểu Lâm lái đi trật lất, “Chuyện đổi nghề… Nhưng tôi là đội trường, nó…”

“Woa, ngài là đội trưởng hả?” Lâm Hiểu mỉm cười, có chút bất ngờ.

Phương Trì: “…”

Cảm giác xấu hổ muốn thoát giới không hiểu từ đâu chui ra này là sao?

Đã tới nước này, Lâm Hiểu không ngừng cố gắng, tích cực hiến kế cho đối phương: “À, cái nghề này của ngài, có hạn chế hơi lớn, nhưng không đến nỗi không có lối ra.”

Tâm đội trưởng Phương đã lặng như nước: “… Ừm, cậu nói thử xem.”

Lâm Hiểu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, trả lời: “Làm nghề này, lực cánh tay và vai chắc chắn rất lớn đúng không? Nếu thực sự không ổn… Vậy cầm búa cũng được á, có thể, có thể đi phá dỡ và trang trí nhà cửa, ngài biết đúng không? Nghe nói năm nay kiếm được nhiều tiền lắm í!”

Phương Trì: “…”

Trong một tác phẩm kinh điển của Gala Xuân đã xuất hiện hai câu thoại nổi tiếng được truyền miệng suốt nhiều năm, không biết bạn đã từng nghe qua chưa…

“Nếu đã định biến ‘trưởng thôn Phạm’ thành ‘Ba béo’, vậy đừng có chạy ra để bị “ăn đòn” nữa.” [1]

Từ đó suy ra, nếu đội trưởng Phương đã biến thành “đánh trống lớn” rồi, vậy làm “phá dỡ trang trí” cũng có thể chịu được thôi?

Phương Trì nằm trên giường mát xa, vừa cảm nhận cảm giác tê dại trong từng thớ cơ vừa nghe đối phương nghiêm túc vạch ra “kế hoạch nghề nghiệp” tương lai cho mình, dần dần, khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên.

Ông nói gà bà nói vịt một hồi thế này, đột nhiên làm hắn cảm thấy… rất thú vị.

Được một lúc, Lâm Hiểu lại cảm thấy hai vai đối phương bắt đầu rung rung nhiều hơn, mà càng lúc càng dữ dội, cậu dừng tay ngay lập tức, không hiểu gì hỏi: “Tôi, tôi chạm vào chỗ ngứa của ngài à?”

Phương Trì chống tay xoay người lại lần nữa, lúc nhìn thấy trên mặt sư phụ Tiểu Lâm toàn là dấu chấm hỏi, cuối cùng cũng không nhịn được phì cười một tiếng.

Lâm Hiểu: “Ngài… Gần vai cũng có chỗ ngứa sao?”

“…” Phương Trì không biết tại sao lại vui vẻ: “Không, không phải là chỗ ngứa, là huyệt cười.”

Lâm Hiểu: “…”

Có nên nói cho anh ta biết cơ thể con người có tất cả 720 huyệt, cái huyệt này là huyệt bịa không.

Lâm Hiểu: “Được thôi… Vậy ngài cứ cười một lúc đi, cười xong rồi xuống giường.”

Ý cười trên khóe môi Phương Trì còn chưa kịp tắt, nghe thấy câu này thì sững sờ: “Hả? Đến giờ rồi?”

Lâm Hiểu: “Vâng, tôi mát xa cho ngài hơn bốn mươi phút rồi.”

Phương Trì không nghĩ tới thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, bây giờ lại cảm thấy chưa đã lắm.

Lâm Hiểu cầm chiếc khăn vắt ngang cổ lau mồ hôi, hỏi: “Ngài thử hoạt động vai cổ thử xem, cảm thấy thế nào?”

Phương Trì nghe theo, thử cử động vai cổ rồi ăn ngay nói thật: “Hình như thả lỏng hơn nhiều rồi, nhưng mà vẫn hơi đau.”

Lâm Hiểu cười nói tiếp: “Mới mát xa một lần không thể trị tận gốc, dù sao bệnh của ngài cũng là nhiều ngày tích tiểu thành đại-”

“Thôi dừng.” Thú vị thì thú vị, nhưng lúc này đội trưởng Phương không có nhu cầu nghe đến hai chữ “đánh trống lớn” và “búa lớn dỡ nhà”, dù sao mấy từ này gây sát thương quá mạnh, dễ làm hắn cảm thấy thương thay cho mấy fan ở nhà.

Lâm Hiểu rất phối hợp ngậm miệng.

Phương Trì ngồi trên giường, nhìn cậu vài giây rồi bật cười: “Một lần không thể trị tận gốc, vậy cậu sẽ làm cho tôi nhiều hơn hai lần?”

Lâm Hiểu mím môi cười: “Thật ra… Bệnh kiểu này không có cách chữa cụ thể, chỉ có thể kiên trì làm vật lý trị liệu, nếu như không chăm sóc cẩn thận thì dễ tái phát lắm.”

Phương Trì “Ồ” một tiếng thật dài: “Vậy nên, tốt nhất là tôi nên kiên trì, không gián đoạn tới tìm cậu để… mát xa?”

Sư phụ Tiểu Lâm lòng dạ đơn thuần làm không thể nghe thấu ẩn ý trong lời nói của tay cáo già Phương Trì, cậu biết sao nói vậy trả lời: “Phải, ngài còn đang trong giai đoạn bị đau tương đối nghiêm trọng, tốt nhất là mỗi ngày kiên trì mát xa bốn mươi phút, đợi đến khi qua gian đoạn đau đớn này, bệnh cũng thuyên giảm đi nhiều, tới lúc đó nếu vẫn muốn tiếp tục trị liệu thì ngày hôm sau đến, hoặc là một tuần đến hai, ba lần cũng được.”

“Ừ.” Phương Trì hỏi: “Tính tiền dưới lầu à?”

Lâm Hiểu: “…”

Chuyển đề tài gượng gạo quá vậy?

Thuận mua thuận bán thôi.

“Ở dưới tầng.” Lâm Hiểu đi đầu, chủ động mở cửa, “Ngài xuống lầu cẩn thận.”

Phương Trì đeo khẩu trang và mũ xong mới theo cậu xuống lầu.

Phương Trì đứng trước bàn máy tính của tầng một, nhìn hai cái máy quét trên bàn, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Lâm Hiểu ngồi trước bàn máy, cầm tai nghe nhưng chỉ nghe một tai, lòng bàn tay che lỗ tai, tay còn lại thì di chuột, hai giây sau đó cậu ấn ấn mấy nhịp.

Phương Trì lơ đãng liếc qua, hơi bất ngờ… Màn hình máy tính trước mặt Lâm Hiểu đen ngòm.

Lâm Hiểu nghe theo hướng dẫn của phần mềm đọc nói, ấn vào ứng dụng tính tiền, trả lời: “Một lần mát xa vai gáy là 80 đồng.”

Phương Trì lôi di động ra, vừa ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt thanh tú lấp ló sau màn hình máy tính kia có cảm xúc muốn nói lại thôi.

Phương Trì cười thầm trong lòng, giả vờ hỏi vu vơ: “Có ưu đãi gì à?”

Lâm Hiểu sững sờ, lập tức trả lời ngay: “Có, 80 đồng một lần. Nếu ngài làm thẻ, ngài có thể gia hạn thêm 812 lần, mà 1015 lần cũng được! Không có thời gian giới hạn, thẻ có thể sử dụng lâu dài, lúc nào rảnh qua đây cũng được!”(Mình không hiểu lắm đâu, chắc kiểu đăng ký một lần là làm suốt 2-3 năm luôn)

“Ừ.” Phương Trì cố gắng nhịn cười. “Làm thẻ có vẻ có lời, vậy thì…”

Lâm Hiểu hơi ngẩng đầu, ngọn đèn ánh lên đôi mắt lấp lánh như sao xa, khóe mắt đuôi mày như lóe sáng, chính cậu cũng không biết biểu tình hiện tại của mình là mong chờ, hy vọng.

“…” Phương Trì nghiến răng, câu trêu ghẹo “Vậy thì để sau tính” va vào ánh mắt vô tội của sư phụ Tiểu Lâm nhanh chóng thụt vào trong, lời tới miệng lại đổi thành: “Vậy làm một cái đi. Cũng tiện.”

“Được!” Ngón tay trắng gầy của Lâm Hiểu lần mò trên bàn phím, trong giọng nói là sự hân hoan rõ rệt: “Ô điền tên này tôi điền là ngài Trương Viễn nhé? Ngài để lại số điện thoại, à đúng rồi, ngài định làm thẻ bao nhiêu lần?”

Phương Trì hơi nhíu mày, đang tự hỏi xem nên lưu số của Trương Viễn hay không, thấy cậu hỏi thì thuận miệng đáp: “Tối đa bao nhiêu?”

Lâm Hiểu: “…”

Không dám giấu anh, chỉ cần anh thích, tôi bấm tới vô cực cho anh cũng được.

“Khách hàng khác đều làm… mười hoặc mười lăm lần.”

“Vậy làm mười lăm.”

Phương Trì quyết định để lại số của trợ lý Tiểu Du, sau khi quét mã trả tiền xong thì đi về, nhưng vừa tới cửa thì hắn sực nhớ ra, quay đầu hỏi: “Ngày mai giờ này, được không?”

“Là mười giờ tối ạ?”

“Có lẽ là… muộn hơn một chút.”

Lâm Hiểu: “…”

Được rồi, nể tình 1000 tệ tiền thẻ, muộn tí cũng okay tất.

Lâm Hiểu gật đầu, mặt lại hoang mang vô tội, không hiểu sao một “nghệ nhân dân gian truyền thống” “đánh trống lớn” lại còn thất nghiệp này, buổi tối lại chỉ có một chút thời gian rảnh đến vậy.

Không logic.

Phương Trì nhìn cậu chàng ngồi trên ghế bày mặt ngốc ngốc, cảm thấy chắc cũng hơi ngốc thật, còn hơi… ngoan. Vì vậy trước khi bước chân ra khỏi cửa, không nuốt xuống câu nói đùa, trêu cậu.

“Ngày mai quay lại, nhớ đổi xưng hô.”

Lâm Hiểu: “???”

Phương Trì cười: “Có thể gọi tôi bình thường được không, bỏ cái xưng hô thấp vế kia đi nhé?”

“À…” Lâm Hiểu cười ngượng, sờ sờ sống mũi, “Tôi… quen miệng thôi.”

“Sửa lại.” Phương Trì nói: “Cậu là thợ đấm bóp, người tới cửa là van xin cậu trị cho khỏi đau. Nghe đâu có người từng vào rồi phải ra luôn? Họ phải lịch sự với cậu, cậu thì không cần.”

Lâm Hiểu: “…”

Cậu mở to mắt ngơ ngác, thẫn thờ ngồi trên ghế, mặt hướng về phía cửa không nói nên lời.

Phương Trì quay đầu lại nhìn cậu, khóe môi cong cong, đoạn bước ra cửa, bóng lưng biến mất dần trong đêm thanh gió mát.

“Sư phụ Tiểu Lâm, mai gặp.”
[1] Đoạn kịch trong Gala Xuân của Trung Quốc, câu chuyện có thể tóm tắt như sau:

Vở kịch gồm 3 người, vợ chồng nhà nọ có thuê một lô đất của trưởng thôn Phạm để nuôi cá, hợp đồng hết vào dịp Tết nên hai vợ chồng nhà này vừa qua chúc Tết vừa xin gia hạn hợp đồng. Lúc đó ông Phạm nói tôi không là trưởng thôn nữa, hai vợ chồng nhà này tưởng ông Phạm bị cách chức; nhưng thực ra ông Phạm lên làm quan huyện rồi nên không làm trưởng thôn nữa. “Ba béo” là biệt danh mọi người gọi ông Phạm trước khi ông thành trưởng thôn.

Cả câu có thể hiểu là: Nếu anh còn nhầm tưởng tôi thành nghèo khổ như trước thì tôi sẽ đánh anh đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.