Đôi mắt tội lỗi của Giang Hú lại hiện lên trong đầu tôi, tôi cúi đầu không dám nhìn họ lần nữa.
Sau một hồi trầm mặc, Tống Thư Dương đột nhiên quàng qua vai tôi, cong khóe miệng nói câu thoại kinh điển của mình “Thật trùng hợp.”
Trùng hợp trùng hợp cái quỷ gì, tăng ca đến giờ này, Tống Thư Dương còn chở tôi đến một nơi xa như vậy để ăn khuya, rõ ràng là có ý xấu.
Giang Hú cũng cười, khác hẳn nụ cười trước đây của anh, chuyện này càng khiến tôi kinh hồn bạt vía.
Anh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen đầy tức giận, bình tĩnh bước về phía tôi.
“Tăng ca? Với cậu ta?”
Tôi đẩy Tống Thư Dương ra, giải thích “Em thật sự tăng ca mà, anh ta là Bên A của em …”
Giang Hú nắm lấy cổ tay của tôi “Sao em không nói với anh cậu ta là đối tác?”
“Em quên mất……”
Giang Hú tức giận cười cười.
Trước lúc đi làm, Giang Hú đã gửi cho tôi một tin nhắn nói với tôi rằng tôi nay anh ấy đi họp lớp đại học, có thể đưa người nhà đến, hỏi tôi có muốn đến cùng anh không.
Tôi đang định nói đi thì lại nhận được lời nhắc phải tăng ca từ Tống Thư Dương.
Giờ nghĩ lại, tất cả đều do anh ta lên kế hoạch.
Đúng là tên chó chết.
Tôi quay lại nhìn anh ta, chỉ thấy Lương Tiểu Lâu ở bên cạnh anh ta với thái độ dò hỏi như cũ, còn Tống Thư Dương thì đút hai tay vào túi, trông chả khác gì tên căn bã.
Trước khi tôi có thể hiểu hết tình hình trước mắt, Giang Hú đã đẩy tôi lên xe, đưa tôi về nhà.
Thay giày xong, Giang Hú bế tôi đến sô pha, ngồi xuống, cao cao tại thượng nhìn tôi.
Lúc này, tôi đã bình tĩnh lại,quyết định ra đòn trước.
“Giang Hú, chúng ta chia tay.”
Vẻ mặt Giang Hú sửng sốt một chút, sau đó cả khuôn mặt lạnh lùng “Tại sao?”
Anh nghiêng người, đôi môi khéo lại, lúc nói hơi thở phả lên mặt tôi: “là chơi anh chán rồi, hay là thích Tống Thư Dương rồi?
Vừa ẩm ướt vừa thờ ơ.
Mũi tôi đau đớn, gần như bật khóc “Đều không phải.”
Có lẽ vì mắt tôi quá đỏ, Giang Hú sững sờ, anh thở dài, lấy đầu ngón tay lướt qua khóe mắt tôi.
“Nói rõ, sao lại khóc?”
Nghẹ thấy giọng điệu của anh ấy dịu đi, tôi không thể chịu đựng được nữa, những bất bình đang âm ỉ trong lòng tôi đều bị cuốn đi.
“Anh còn thích Lương Tiểu Lâu không? Anh đã qua đêm với cô ấy … Bây giờ anh biết rằng cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chia tay với anh. Anh có muốn quay lại với cô ấy không … Cô ấy thật đẹp như thế lại còn giỏi giang nữa… ”
Tôi khóc nức nở, nhưng Giang Hú không biết nên cười hay nên khóc, cứ đưa khăn giấy cho tôi.
“Tửu lượng của anh như thế nào? Không phải em cũng biết rồi sao. Hôm đó anh về phòng ngủ thiếp đi, còn Lương Tiểu Lâu say đến mức đi nhầm phòng, cả đêm ngủ trên thảm. Tụi anh không xảy ra chuyện gì cả. ”
“Vậy thì sao sau này hai người lại ở bên nhau.”
“Cậu ấy đã thích anh, nên sau hôm đó anh đã thử quen nhau. Về sau, trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện, cậu ấy không nói với anh, là Tống Thư Dương đã giúp cậu ấy.”
Giang Hú vuốt tóc tôi, vỗ lưng tôi.
“Bọn họ cứ chung đụng hồi lâu, Lương Tiểu Lâu cũng dần yêu Tống Thư Dương. Cậu ấy đã cố gắng trả hết số tiền mà mình nợ Tống Thư Dương, muốn sống với Tống Thư Dương một cách bình đẳng, nhưng Tống Thư Dương hiểu lầm rằng cậu ấy sẽ quay lại với anh nhên mới chiến tranh lạnh với cậu ấy. Chia tay đi. Đó là toàn bộ những gì Lương Tiểu Lâu nói với anh.”
Giang Hú nhéo thịt trên má tôi, cười nói: “Chỉ có một giấc mơ thôi đã buồn như vây? Thích anh nhiều thế sao?”
Đúng là xấu hổ, tôi đứng lên “suỵt” một tiếng “Em vẫn muốn chia tay với anh”.
Giang Hú bình tĩnh lại, nói: “Nói xem, nguyên nhân là gì.”
“Anh hoàn toàn không thích em, không cho em sơ múi, lần nào cũng miễn cưỡng làm trò cười…”
Tôi dừng lại. Bởi vì Giang Hú đã vươn tay chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
“Anh chỉ nể mặt anh em là giả bộ thích em thôi…”
Anh lại cởi thêm hai cái nữa.
“Dao Đào nói đúng, mấy anh già quá không đáng tin, em đi tìm chó con…”
Cơ bụng của anh ấy đã lộ ra.
Cuối cùng không chống đỡ được nữa, tôi bịt mũi, lảo đảo một bước “Dừng tay!”
Giang Hú kéo tôi vào lòng “Anh em nói, Em chỉ được có ba phút nhiệt tình với đám con trai. Nếu để em dễ dàng tóm được, không phải đến lúc thấy sự tươi mới khác liền bỏ anh sao? ”
“Không đâu ” ta xoa xoa mặt anh “Giang Hú, em yêu anh, muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long cơ.”