Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 5: “Linh Thực sư...”



Dịch Đề nhẹ nhàng tiếp thu cái từ ngữ lạ lẫm, bình thường cô còn là rất thích xem tiểu thuyết đấy, cũng xem qua không ít loại từ ngữ. Nhưng mà, tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, cô chưa bao giờ thầm nghĩ qua, có một ngày cái từ “hợp thể” này chính thức xuất hiện ở trong hiện thực.

Hơn nữa, lại diễn ra trên bản thân cô.

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Cô lắc đầu, đem những tạp niệm này ném ra khỏi đầu, một lần nữa đem tinh thần tập chung vào trong thư.

Tại lúc phát hiện mình có thiên phú Linh Thực sư về sau, lúc còn trẻ tuổi, bà lão xem sách vở tổ tiên lưu lại, tập chung tinh thần mà tu luyện đi sâu thế giới bên trong, hơn nữa không nghĩ vừa đi chính là nhiều năm như vậy, cho nên mới không có kết hôn. Mãi đến đi đến lúc tuổi già, cảm giác được sinh mạng sắp sửa kết thúc, mới giật mình phát hiện mình cần một người kế thừa đời sau.

Cô muốn thử một lần đấy, bởi vì thành công có thể sống thêm được nhiều năm, mà nếu như thất bại, cũng không đến nỗi vài ngày sẽ chết.

Tuy rằng trong thư không có nói rõ, nhưng dễ dàng có thể cảm thấy được, sự xuất hiện của mình có lẽ lại để cho bà lão quyết tâm hơn. Vì vậy, cô thử, nhưng đáng tiếc chính là... Kết quả là thất bại.

Vì vậy, giờ phút này cô mới phải đứng ở nơi đây.

Cuối cùng,bà lão nói :

“Cô bé, thiên phú của ngươi vượt xa ta khi ta còn bằng tuổi con. Năm đó lúc ta thử sức, cũng chỉ có thể làm cho nghiệm Linh Thạch hơi hơi sáng lên mà thôi, mà con làm nó phát ra hào quang so với ta muốn sáng hơn nhiều lắm!”

“Nói nhiều như vậy, thật sự không phải là muốn bắt buộc con tiếp nhận truyền thụ của ta. Cuộc sống của con, con có quyền lựa chọn, phải dựa vào ý chí của mình để quyết định có nên tiếp nhận nó hay không . Vô luận con lựa chọn cái gì, ta đều chúc phúc cho con bình an mãi mãi.”

“Cuối cùng, ta phải nhắc nhở con, cái “động trời” tồn tại nhất định không được nói cho bất luận kẻ nào chỉ muốn lợi ích, nếu không sẽ nguy hiểm vô cùng.

“Còn có, nếu như cần giúp đỡ, con có thể đi tìm ở vùng bên cạnh một người tên là Lương Thần. Nhìn đồ vật của ta, hắn nhất định sẽ ra ra tay giúp con”.

“Lương Thần?” Tên kỳ cục cùng âm “Lúa Tốt” giống nhau. Hơn nữa, “Hắn”, còn là tên nam nhân sao?

Cố gắng ghi nhớ lấy cái tên này, Dịch Đề cầm lấy khối tảng đá màu đen. Ở trong thư Bà lão nói, khi bà chết, cùng cái khế ước “Động Thiên” này liền tự giải trừ, lại nhắc nhở cô, tốt nhất cô nên tiếp nhận cái Động Thiên này, một phần là vì bên trong có dược thảo giá trị rất cao, mặt khác có thể tùy ý mang quần áo không gian lộng lẫy cũng là chuyện đơn giản.

Nhưng đơn giản mà nói, nếu như đã tiếp nhận Động Thiên, vậy đại biểu cho cô đã chấp nhận chức Linh Thực Sư.

Muốn làm Linh Thực Sư sao?

Dịch Đề tự hỏi, cuối cùng lấy được kết luận là ——

Cô muốn thử xem một chút.

Vì vậy, cô dựa theo phương pháp bà lão chỉ dạy, cùng tảng đá kia ký kết khế ước.Cùng lúc đó, cô cảm giác mình cùng nó có mối liên hệ kỳ diệu hơn. Ngay sau đó, nàng dựa theo phương pháp có được, thăm dò , sau khi ký kết khế ước liền trôi lơ lửng ở không trung bên cạnh tảng đá, tâm niệm ở trong lòng

“Đến nơi đây“.

Sau một phút, cô chỉ cảm thấy cổ tay hơi đau, nó liền biến thành một hình vẽ hình mặt trăng màu đen, in dấu khắc vào da thịt trên người cô.

Sau đó, Dịch Đề tiến vào trong đó.

Cô đặt chân ở kế bên suối nước nóng, đi qua ruộng dược thảo bên ngoài, cách người cô không xa, mấy cái kệ có sách vở vẫn ở nguyên đó, các loại sách về thảo dược, đều là di vật quý giá của bà lão để lại.

Bất quá, bây giờ vẫn chưa thích hợp bắt đầu, đột nhiên biết tin tức như vậy, lòng cô trong thời gian ngắn không có khả năng ổn định được. Hơn nữa, lần đầu tiếp nhận cô cũng không có quá quan tâm vấn đề này.

Sau khi xem một vòng ở bên trong, dễ dàng trở về hiện thực, sau đó cô khiếp sợ ngây người.

Nguyên nhân là cả gian phòng này đều bị Cecil vươn ra xúc tua cho chật ních rồi.

Không sai, chen lấn đầy cả phòng rồi!

“Anh muốn làm cái gì a?” Mới vừa ra tới, liền bị vô số xúc tu quấn chặt lấy, Dịch Đề có chút bất lực hỏi. Không lẽ tên tiểu tử này có ý định đổi khẩu vị sao?

(ý là cô nghĩ anh muốn ăn thịt cô sao?)

“Cô đã trở về.”

Mềm mại Thạch Lam Cầu ngẩng đầu, nhìn chăm chú Dịch Đề bị mình giơ lên cao cao, giọng nói chứa đầy vui vẻ .

“A?”

“Vừa rồi cô biến mất.” Cecil vừa nói, một bên cẩn thận từng li từng tí đem cô thả xuống tại chỗ. Xúc tua đang cuốn chặt cô cũng lỏng đi chút ít, nhưng không có lập tức buông ra, ngược lại hỏi:

“Nếu như buông cô ra, cô sẽ biến mất lần nữa sao?”

“...”

Tên này... Là đang lo lắng cô a. Dịch Đề nhớ tới câu nói và suy nghĩ của mình vừa rồi, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cô hơi xấu hổ nói:

“Thật có lỗi, đã làm cho anh lo lắng rồi!”

“Cô sẽ lại biến mất sao?” Anh lập lại câu hỏi lúc trước, dường như trong lòng rất để ý đáp án này.

“Anh rất sợ hãi ta biến mất sao?”

“Tôi biết được tin tức nói, một khi người Trái Đất biến mất trên thế giới này, có nghĩa là sẽ biến mất vĩnh viễn. Mà biến mất vĩnh viễn, đồng nghĩa là sẽ chết.” Cecil nghiêm túc hỏi

“Tôi không hy vọng nhìn thấy bạn bè chết đi, cô sẽ chết sao?”

( Ôi, na9 thật ngây thơ :D3 )

“Nói linh tinh cái gì đó.” Dịch Đề nhịn không được cười lên.

“Tôi là loài người, đương nhiên sẽ chết a.” Không chết chính là lão Yêu tinh à?

“...”

“A, đương nhiên là ... “ Dịch Đề vội vàng nói thêm:

“Khẳng định không phải là hiện tại! Tôi nghĩ, tôi sẽ sống thật lâu về sau rồi, lâu đến... Ừ, lâu khi anh đã bổ sung năng lượng tốt, về đến quê hương, sau đó lại về đây thăm tôi, thuận tiện cho mang tôi ít quà cáp ngoài Vũ Trụ đặc sắc chứ.”

“Thật sự hiện tại sẽ không chết?”

“Đương nhiên.” Dịch Đề gật đầu liên tục để anh có thể tin tưởng.

Vốn cô tưởng rằng đối phương sẽ hỏi lại nữa, hơn nữa cô cũng đang tính toán có nên giải thích với Cecil rõ một chút. Bởi vì năm giác quan của Cecil hoàn toàn chính xác, lợi hại giống như anh đã nói. Chuứ không thì tại sao anh ở bên ngoài liền biết được chuyện này, hơn nữa lập tức chạy tới. Phải biết rằng, cô chỉ ở trong không gian có mấy phút, còn ở ngoài thế giới thật, cũng chỉ mất một phần mười giây. Nói tiếp, dù sao anh ta cũng là người ngoài hành tinh, có lẽ không đến mức để ý đến Động Thiên này đi?

Nhưng mà, chẳng qua anh rất vui vẻ nói:

“Thật tốt quá!” Có lẽ là bởi vì lý do quá mức vui vẻ, đang khi nói chuyện, lần nữa anh đem Dịch Đề giơ lên.

Dịch Đề quýnh lên, anh ta đang cùng mình chơi trò chơi nâng người lên sao? Cô cũng không phải đứa bé... Nhưng mà, có người quan tâm mình thật sự là một chuyện đáng vui vẻ. Vì vậy cô vươn tay cười, vỗ vỗ đầu Cecil:

“Cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi.”

Một giây sau, đột nhiên Dịch Đề cảm thấy trên người bắt đầu nóng lên.

Đương nhiên không phải là nhiệt độ cơ thể của cô lên cao, mà là những cái xúc tua quấn quanh lấy cô kìa...

Tên này, lại thẹn thùng sao?

“Này, anh muốn đem tôi làm thành thịt nướng sao?”

Người ngoài hành tinh tan chảy xuống, giống như thân thể khẽ run, lập tức đem Dịch Đề thả trên mặt đất, nhanh chóng thu hồi tất cả xúc tua. Rồi cả người co lại dưới đất, mềm nhũn như bánh nướng.

Dịch Đề kinh ngạc: “Anh bị sao vậy?”

“Không cần lo lắng, chẳng qua là mới tiêu hao một ít năng lượng, qua một thời gian có thể phục hồi như cũ.”

“...” Không lo lắng mới là lạ ? Nói cho cùng, anh cũng là bởi vì cô mà trở nên như vậy.

Đáng tiếc, lần này sự việc nghiêm trọng hơn những gì đã nghĩ, Dịch Đề đã chờ đợi rất lâu, Cecil cũng chỉ khôi phục đến gần một nửa , vẫn còn hơn phân nửa mềm nhũn như kem tan chảy. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể ôm lấy anh , nghĩ đến đi ra ngoài trước rồi hãy nói.

“Hô HƯU...U...U hô HƯU...U...U —— “

“...” Cho xin đi! Đừng tự tiện làm nhiệt độ cơ thể nóng lên rồi sau đó bị tan chảy lần nữa a!

Thiệt là, chẳng qua là bị ôm lên, mà thẹn thùng đến nước này sao? Thẹn thùng cũng nên có một mức độ đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.