Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 16



Khu vui chơi giải trí ngày Quốc Khánh rất nhiều người, khi Giang Tự và Tạ Hoài đến, chỗ soát vé vào khu vui chơi đã xếp hàng rất dài.

Nhìn hàng dài xếp hàng hàng không thấy điểm cuối, Tạ Hoài bỗng nhiên có hơi hối hận nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

“Đi với tôi.” Giang Tự vừa nói vừa kéo Tạ Hoài đi một nơi khác.

Giang Tự kéo cậu tới một chox cũng là cửa soát vé nhưng không có người, chỉ có lẻ tẻ hai ba người cùng với hàng người xếp hàng dài bên cạnh là hai thái cực khác nhau.

Tạ Hoài có chút nghi ngờ nhưng khi cậu nhìn thấy mấy chữ “lối đi VIP” thì đã hiểu rồi: “Tôi thắc sao ở đây chỉ có vài người xếp hàng.”

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa cũng không đến nỗi chỉ có vài người là VIP chứ?

Giang Tự dường như nhìn ra được sự hoài nghi của Tạ Hoài bèn giải thích: “Chỉ khi người nào đó chi hơn 5 vạn* vào khu vui chơi giải trí này hằng năm thì người đó mới có được thẻ VIP.”

“5 vạn?” Tạ Hoài sặc một cái.

Chi 5 vạn ở khu vui chơi giả trí? Một vé chỉ có 140, 5 vạn thì ngày nào cũng tới à?

Là ở luôn đây à?

“Tôi không tiêu tiền, cậu đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó.” Giang Tự bật cười.

“Vậy sao cậu…”

Giang Tự lơ đễnh trả lời: “Bởi vì khu vui chơi giải trí này thuộc công ty của ba mẹ tôi.”

Khóe miệng Tạ Hoài giật giật: “...” Được thôi.

Nói trắng ra gọi là lối đi VIP nhưng thật ra là dành cho một số công ty khách hàng hoặc là những người trong hội đồng quản trị.

Nhưng bình thường bọn họ sẽ không tới.

Có đến thì căn bản đều mang theo vợ con.

Hai người đi qua lối đi VIP đi vào trong khu vui chơi, tiếng người huyên náo, đập vào mắt là các loại hình vui chơi đa dạng.

Tạ Hoài chưa từng đến đây, chỉ nhìn thấy trên tivi hoặc trên phim hoạt hình, cho nên lúc tận mắt nhìn thấy thì ánh mắt sáng lên, tay chân bắt đầu ngứa ngáy.

Sau đó cậu hoàn toàn bật chế độ chơi điện cuồng, mặc dù chân vẫn có chút không tiện nhưng điều này hiển nhiên không cản trở cậu.

Cậu kéo Giang Tự xuống cầu thang, sau đó dẫn Giang Tự chơi con lắc lớn một lần, chơi một lần chưa đã ghiền, lại kéo đối phương chơi một lần nữa.

Lúc xuống Giang tự suýt nữa thì không đứng vững.

Sau đó là chơi trò tháp rơi tự do, yết hầu Giang Tự động một cái không nói lời nào lại ngồi xuống cùng Tạ Hoài.

Giống như loại trò chơi này mang lại sự kích tương đối lớn, Tạ Hoài cảm thấy hứng thú, nhưng đối với Giang Tự mà nói, thân thể rõ ràng có hơi không chịu nổi.

Giang Tự mới nhảy xuống từ tháp rơi tự do, Tạ Hoài liền phát hiện Giang Tự có chút không đúng.

Tạ Hoài nhìn sắc mặt Giang Tự tái nhợt dưới ánh mặt trời, ngây ra nửa giây, cau mày hỏi: “Giang Tự, cậu sao thế?”

“Không sao.” Giang Tự thở hổn hển mấy cái, lắc đầu.

Tạ Hoài rất muốn lấy điện thoại ra chụp lại gương mặt Giang Tự vào lúc này, sau đó cho hắn tự nhìn xem có giống dáng vẻ không sao không?

Bên cạnh có ghế nghỉ ngơi, Tạ Hoài kéo Giang Tự qua đó ngồi xuống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, thế là hỏi: “Giang Tự, có phải cậu sợ độ cao không?”

Giang Tự nhìn Tạ Hoài không nói gì.

Tạ Hoài xác nhận rồi, tốt, bạn trai cậu sợ độ cao.

“Cậu sợ độ cao sao lại không nói với tôi? Tôi sẽ không bảo cậu chơi những trò kia với tôi nữa.”

Màu sắc trên môi Giang Tự từ từ khôi phục lại, hắn nói: “Tôi không muốn cậu phải chơi một mình.”

Dù sao thì trước kia cũng đã đồng ý rồi.

Lúc hắn mới xuống thật ra đã cố gắng khắc chế bản thân rồi, nhưng không ngờ vẫn bị Tạ Hoài nhìn thấu.

Tạ Hoài hỏi hắn: “Cậu không nhắm mắt?”

Giang Tự ngẩn ra mấy giâu, đáp: “...Quên rồi.”

Tạ Hoài: “...”

Nhưng cậu cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra đối với người sợ độ cao mà nói thì nhắm mắt lại cũng không có tác dụng.

Cho nên từ lúc đầu đã không nên bảo Giang Tự chơi cùng cậu những trò này, nhưng người này từ đầu tới cuối lại không nói gì.

Tạ Hoài phức tạp nhìn Giang Tự, không biết nên nói gì.

Xung quanh có bán đồ nướng, quầy món ăn Ấn Độ[1], đậu hũ thối Trường Sa[2], trong không khí lẫn lộn rất nhiều vị, còn có quầy món ăn của các vùng miền khác nữa, tầm mắt của Tạ Hoài càng ngày càng dán vào khu thành phố nhỏ này.

(1) 印度飞饼 Hình ảnh

(2) 长沙臭豆腐 hình ảnh

Cậu quay đầu nói với Giang Tự: “Đợi tôi một chút.”

Sau đó xuyên qua đám người đi vào khu thành phố nhỏ.

Tạ Hoài nhìn thấy kệ hàng bày lon kia, vươn tay ra cầm lên sau đó tính tiền quay về.

Giang Tự đang cầm điện thoại trẳ lời tin nhắn cho mẹ hắn liền nhìn thấy Tạ Hoài từ từ đi tới đứng trước mặt hắn, Giang Tự ngẩng đầu, Tạ Hoài đem cái thứ trong tay mình đưa đếm trước mặt hắn.

Bên trên viết “Sáu quả óc chó”.[3]

(3) 六个核桃 hình ảnh

Giang Tự chầm chậm nhìn Tạ Hoài, có hơi khó hiểu: “?”

Tạ Hoài không khách khí nới với bạn trai mình bốn chữ: “Bồi bổ cho não.”

Giang Tự: “...”

Sắc mặt Giang Tự trong nháy mắt trằng bệch, cuối cùng Tạ Hoài không nhịn được cười: “Nói đùa thôi.”

“Uồng rồi thì sẽ cảm thấy đỡ hơn môt chút.” Tạ Hoài đặt lon sáu quả óc chó vào tay Giang Tự.

Giang Tự trầm mặc chốc lát, vẫn nhận lấy uống mấy ngụm.

Nếu Giang Tự không thể chơi trò có độ cao thì Tạ Hoài cũng không có hứng thú nữa, định dẫn Giang Tự đi chơi mấy trò kích thích.

Đi qua chỗ xếp hàng vào tàu lượn siêu tốc màu xanh lá, chỗ đó không có mấy người.

Lúc đầu Tạ Hoài không định đi qua đó nhưng Giang tự nói dù gì cũng tới rồi, không chơi một lần thì rất đáng tiếc, Tạ Hoài nghe thấy vậy thì đi lên, Giang Tự cũng định đi lên theo nhưng bị Tạ Hoài ngăn ở ngoài.

Tạ Hoài cười chỉ tay vào biển báo bên cạnh: “Thấy không, cậu vừa mới uống đồ uống, không thể chơi, ở dưới đợi tôi đi.”

Nói xong liền bỏ Giang Tự lại, đầu cũng không thèm quay lại một mình đi lên, để một mình Giang Tự đợi ở khu nghỉ ngơi phía dưới tàu lượn.

Rất giống như người chồng cặn bã tàn nhẫn lại người vợ tốt của mình để đi tìm sự sung sướng.

Giang Tự rũ mắt cười.

Thế là hắn lấy điện thoại ra đăng vòng bạn bè.

Không có cap, chỉ có hai bàn tay đang nắm.

Là hồi nãy khi hắn và Tạ Hoài ngồi ở trên ghế, Tạ Hoài cầm điện thoại hắn tiện tay chụp.

Phía dưới rất nhanh đã có người bình luận.

Lục Nhất: Cái đệt đệt đệt đệt đệt, ngày nghỉ Quốc Khánh đầu tiên anh Tự đã thoát ế rồi??? Ai thế ai thế, thế mà lại có thể bắt được bông hoa cao quý lạnh như băng này.

“Bông hoa cao quý lạnh như băng” nhếch môi dưới, động tay kéo Lục Nhất vào danh sách đen.

Hùng Kỳ Kỳ: Tui muốn tố cáo, lớp trưởng yêu sớm! Trừ khi khai ra là ai!

Lâm Lan: Được dâyd Giang Tự, theo đuổi lâu như thế cuối cùng cũng theo đuổi được rồi à?

Lâm Lan là bạn thời thơ ấu của Giang Tự, chỏ là tốt nghiệp cấp hai xong thì đến Kinh Thành, Giang Tự cũng hơn một năm không gặp cậu chàng rồi.

Bình luận phía sau càng ngày càng nhiều, Giang Tự cũng không đọc nữa, tắt điện thoại tiếp tục đứng tại chỗ chờ Tạ Hoài.

Bữa tối hai người cũng ăn khu vui chơi, trước khi đi lại nổi lên hứnng thú còn thuận tiện xem một buổi biểu diễn xiếc.

Tạ Hoài hỏi Giang Tự có cảm thấy xiếc khỉ có hơi giống người nào đó, kết quả là bản thân người tý nữa thì qua đời tại chỗ.



Giang Tự đứng bên cạnh đường bắt xe, Tạ Hoài móc điện thoại ra xem giờ, sắp tám rưỡi rồi.

Luôn cảm thấy vẫn chưa chơi được bao nhiêu, một ngày cứ thế sắp trôi qua rồi.

Hoặc là chơi quá lâu quá mệt, trên đường về nhà Tạ Hoài dựa vào vai Giang Tự ngủ mất.

Giang Tự cúi đầu nhìn người trên vai mình, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của Tạ Hoài và một ít lông mi của Tạ Hoài bị tóc mái trước trán che mất.

Hắn yên lặng một lúc, động tác nhẹ nhàng xoa xoa tóc Tạ Hoài, hắn chớp mắt một cái như nhớ lại một chuyện nào đó cách đây không lâu.

Đó là chuyện của học kỳ trước rồi.

Thật ra hắn rất ít khi chọn đi con hẻm có cây sồi vàng kia, có mấy lần đụng phải Tạ Hoài đang đánh nhau với người ngoài trường.

Nói không phải trùng hợp thì là gì, nhưng cho dù đối phương có bao nhiêu người thì người chiếm thế thượng phong gần như đều là Tạ Hoài.

Hắn đứng ở đầu con hẻm nhìn vào trong, bởi vì khoảng cách khá xa nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng thiếu niên thon gầy, lúc vung nắm đấm ra vừa nhanh vừa khoe khoang.

Có điều đánh nhau cũng không tốt.

Cho nên có một lần Giang Tự nhân lúc Tạ Hoài bị gọi lên văn phòng nói chuyện thì tự mình đi vào con hẻm đó.

Thật ra hắn nghĩ mãi cũng không hiểu đám người này tại sao bị Tạ Hoài đánh nhiều lần như vậy mà vẫn kiên quyết ở trong con hẻm này bắt nạt học sinh cấp dưới.

Là thích bị ăn đòn à?

Ngày hôm đó lúc Giang Tự đi vào con hẻm thì quả nhiên trong con hẻm đã có người ở đó rồi.

Hắn ra tay còn ác hơn Tạ Hoài, có lẽ Tạ Hoài không muốn làm bị thương người quá, nhưng Giang Tự đấm một quyền kia khiến cho axit dạ dày* của Nguyên Thao bùng phát ngay tại chỗ, từ đó trở đi đám người đó cũng không xuất hiện ở con hẻm cây sồi vàng nữa.

(*)Axit dạ dày là thành phần chính của dịch vị - một chất lỏng không màu. Axit dạ dày chính là axit clohydric (HCl), ngoài ra còn một số thành phần khác là KCl (kali clorua) và NaCl (natri clorua). Axit dạ dày có tính axit rất cao, với độ pH nằm trong khoảng từ 1 - 2, chỉ thấp hơn axit trong bình acquy.

Lúc đó hắn đeo khẩu trang cho nên lúc gặp lại lần nữa Nguyên Thao không nhận ra hắn.

Cái đầu trên vai động một chút, Giang Tự lập tức hồi phục lại tinh thần từ trong ký ức.

Tạ Hoài chỉ dựa gần Giang Tự hơn một chút, không tỉnh lại.

Không biết trong mơ Tạ Hoài mơ thấy ác mộng hay là cái gì khác, hơi cau mày.

Giang Tự cầm tay cậu, xoa xoa trấn an.

Một tay khác ôm lấy Tạ Hoài, cố gắng để Tạ Hoài đến gần mình hơn một chút.

Tạ Hoài cảm nhận được hơi thở của Giang Tự, chân mày dần dần giãn ra, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.

Tài xế taxi thi thoảng liếc nhìn về phía Giang Tự và Tạ Hoài qua kính chiếu hậu, nhìn động tác quen thuộc của Giang Tự, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái đám con trai bây giờ đều thân mật như thế à?

Quả nhiên là do hắn lớn tuổi rồi, không hiểu được suy nghĩ của đám trẻ bây giờ.

Lại trôi qua nửa tiếng nữa, tài xế taxi cuối cùng cũng dừng xe trước cửa tiểu khu.

Lúc này Tạ Hoài đã tỉnh rồi, xe vừa mới ổn định, Giang Tự còn chưa có hành động gì Tạ Hoài đã nhanh tay trả tiền, Giang Tự hơi nhíu mày, không nói gì.

Khó tránh cậu nghĩ đến lần trước Tạ Hoài cũng ngủ ở trên xe, sau khi tỉnh lại thì mơ hồ đi theo Giang Tự vào nhà hắn, lần này thì cậu đã tỉnh táo rồi.

Xuống xe, Tạ Hoài đứng bên cạnh đường kéo Giang Tự, nói: “Tối nay tôi phải về nhà một chuyến không cùng cậu về nhà cậu được rồi.”

Giang Tự dừng chân lại, ừm một tiếng nói: “Được.”

Tạ Hoài có hơi bất ngờ: “Cậu không hỏi tôi là vì sao à?”

Ánh đèn đường màu trắng chiếu từ trên đỉnh đầu xuồng, rơi lên trên người hai người giống như có một tầng sương mù bao phủ.

Trong không khí hòa lẫn với mùi hoa quế nhàn nhạt, Tạ Hoài không nhớ gần tiểu khu ở đâu có loại hoa này, nghĩ có khi mình ngửi sai rồi.

“Đó là nhà của cậu,” Giọng nói của Giang Tự khiến cậu hoàn hồn, “Muốn về thì về thôi.”

Giọng của Tạ Hoài cũng mang theo ý cười: “Vậy cậu sẽ nhớ tôi chứ?”

Làm sao có thể không nhớ được, không biết bắt đầu từ lúc nào, không lúc nào là không nhớ.

Giang Tự cúi đầu nhìn vào mắt Tạ Hoài, lồng ngực phập phồng mấy cai, nói: “Sẽ nhớ.”

Vừa dứt lời thì Tạ Hoài hơi hơi ngẩng đầu, hôn lên môi Giang Tự một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ lặng lẽ móc vào trong tim.

Tạ Hoài lui ra, nhếch môi dưới, nhìn Giang Tự cong môi cười: “Đi nhé, còn nữa… Ngủ ngon, bạn trai.”

Tạ Hoài đang chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên bị một sức mạnh rất lớn kéo trở lại.

Một tay Giang Tự ôm chặt eo Tạ Hoài, một tay khác đặt lên gáy Tạ Hoài, yết hầu chuyển động hai cái, cúi đầu hôn xuống.

Lông mi Tạ Hoài khẽ run.

Trong góc chật hẹp, Giang Tự từng chút từng chút cướp lấy hơi thở của Tạ Hoài, Tạ Hoài dần dần bị hôn cho không thở được, muốn thở, duỗi tay đẩy Giang Tự nhưng lại phát hiện không đẩy được.

Đầu óc Tạ Hoài có chút choáng váng, cậu không nhịn được nghĩ, rõ ràng Giang Tự cũng là lần đầu tiên yêu đương, sao chuyện hôn môi lại thuần thục như vậy?

Thật vất vả mới tách ra, Tạ Hoài cúi đầu thở hổn hển, cổ cùng tai đỏ bừng, ở dưới ánh đèn màu trắng vô cùng rõ ràng.

“Không biết lấy hơi?” Giang Tự cúi đầu xuống hỏi Tạ Hoài.

Tạ Hoài muốn phản bác nhưng nghĩ nghĩ thì thật sự không biết, cậu lại thấy có chút xấu hổ cho nên ngậm miệng không lên tiếng.

“Từ từ đến, cậu sẽ học được thôi, tôi dạy cậu.” Giang Tự thấp giọng dụ dỗ nói.

Tạ Hoài hơi ngước mắt, ánh mắt dừng trên môi Giang Tự, liếc thấy cái gì đó, rất nhanh đã lui ra, mặt có chút nóng, sau đó mơ hồ “ừm” một tiếng coi như trả lời.

Thời gian không còn sớm nữa, Giang Tự cũng không muốn Tạ Hoài tiếp tục ở bên ngoài hứng gió, vì thế lại nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Tạ Hoài một cái, nói: “Ngủ ngon, bạn trai.”

Lúc đi vào Tạ Hoài còn cố ý nhìn xung quanh một cái, thật may ở đây là cửa sau tiểu khu, không có người.

Nhưng cậu nghĩ lại, cảm thấy mình có chút ngu ngốc.

Cậu lại không phải đi ăn trộm còn sợ có người hay không?

Về đến nhà, Tạ Hoài sắp nóng chết rồi, mở điều hòa lên lại chậm rãi đi lấy một viên vitamin uống.

Trong lòng không nhịn được phàn nàn, rốt cuộc nhiệt độ của Giang Thành đã giảm xuống tới mức nào mà sao càng ngày càng nóng.

Vừa phàn nàn vừa nhanh chóng cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cậu lau tóc bước ra từ phòng tắm, điện thoại kêu lên một cái, cậu mở lên, mở wechat ra.

Giang Tự Tự: Ngày mai còn đến nhà tôi không?

Tạ Hoài: Còn QVQ

Giang Tự Tự: Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi đến đón cậu.

Tạ Hoài: Được, cậu cũng ngủ sớm đi.

Thoát khỏi khung chat với Giang Tự, Tạ Hoài ma xui quỷ khiến nhấn vào vòng bạn bè, lướt xuống một chút, nhìn thấy bài đăng lúc chiều của Giang Tự.

Là một tấm ảnh mười ngón đan xen.

Tạ Hoài ở trước màn hình cười một tiếng, nhấn vào, nhấn lưu lại, đây là bức ảnh cậu và Giang Tự ở khu vui chơi cậu cầm tay Giang Tự chụp.

Bên dưới còn có rất nhiều bình luận, Tạ Hoài tùy ý lật xem, phát hiện rất nhiều người lớp họ tới tham gia náo nhiệt.

Bình luận của Lục Nhất khiến cậu cười một lúc lâu, bông hoa cao quý lạnh như băng, vì sao bình luận wechat không thể haha*, nếu như có, Tạ Hoài nhất định sẽ cho Lục Nhất một nút haha.

(*) Gốc là “点赞 /dian3 zan4/ like, yêu thích”. Nhưng mình nghĩ trong trường hợp này thì nên để haha, mà hình như wechat không có nút haha giống facebook đúng k mn?

Tạ Hoài tiếp tục lật xem bình luận, lại nhìn thấy Lục Nhất lại bình luận một câu.

Lục Nhất: Đầu tiên xin cảm ơn anh Tự đã kéo tôi ra khỏi danh sách đen, nhưng mà tui nói này, cái tay này…sao nhìn quen thế nhỉ? Hơn nữa trông thế nào cũng không giống tay của con gái, là tui cảm giác sai sao? Sao tui thấy giống tay anh Hoài thế?

Tạ Hoài dừng mấy giây, thầm nói, rõ ràng thế á?

Cậu giơ tay mình lên nhìn, hình như cũng chả khác gì với tay của người khác, Lục Nhất nhìn kiểu gì mà ra được vậy?

Bên dưới là Hách Học Tịch trả lời Lục Nhất.

Hách Học Tịch: Cậu đừng nói, còn thật sự rất giống, hơn nữa càng nhìn càng thấy giống.

Tạ Hoài thầm nói, đừng có thấy giống nữa, thật sự là tôi.

Vui sướng xem xong khu bình luận, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, cậu tắt đèn xong liền đi ngủ.

Một đêm không mộng.

Buổi sáng thức dậy, Tạ Hoài có hơi đói, muốn dậy xem xem trong tủ lạnh còn trứng gà hay không liền xuống giường đi vào phòng bếp nấu hai quả và uống một lon sữa óc chó.

Mới sáng sớm Lục Nhất đã gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu và Giang Tự tối nay có muốn cùng đi xem phim không, nói hôm qua mấy người bọn họ tạm thời đều không có thời gian, dổi thành hôm nay nên thuận tiện hỏi luôn.

Tạ Hoài suy nghĩ chốc lát, thoát khỏi đoạn chat với Lục Nhất nhấn vào đoạn chat với Giang Tự, hỏi Giang Tự có đi hay không.

Giang Tự Tự: Tỉnh rồi à?

Tạ Hoài: Ừm, vậy cậu đi không?

Giang Tự Tự: Cậu đi thì tôi đi, nghe cậu hết.

Tạ Hoài cong môi, nghĩ hôm nay dù gì cũng không có việc gì làm liền trả lời Lục Nhất.

Tạ Hoài: Tôi đi, Giang Tự cũng đi, các cậu chọn phim đi.

Lục Nhất: OK, đợi tý nữa tôi gửi địa chỉ cho hai người.

Tạ Hoài: Được, cảm ơn.

Không lâu sau Tạ Hoài nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên mấy tiếng, cậu lê dép dê đi ra mở cửa.

Vừa mới mở cửa cậu liền bị Giang Tự ôm vào trong ngực.

Trước kia Tạ Hoài lại không phát hiện Giang Tự dính người như vậy, trong ấn tượng của cậu thì vẫn trước sau như một, thật ra Giang Tự đối với ai cũng lạnh lùng và cũng luôn không nói chuyện.

Năm chữ “cách xa tôi một chút”* suýt nữa thì in luôn trên mặt Giang Tự rồi.

(*) Gốc chỉ có bốn từ “离我远点” thôi nha.

Thật ra cậu cũng không biết từ lúc nào mình đã thích Giang Tự, nếu thật sự muốn nghĩ thì có lẽ là một ngày nào đó của nửa học kỳ năm lớp 10.

Ngày hôm đó vừa mới có thành tích của nửa học kỳ, Tạ Hoài nhìn thấy tên mình xếp hạng nhất từ dưới lên, mặc dù nằm trong dự liệu của cậu nhưng vẫn không rõ lý do mà hoảng hốt.

Cậu biết thành tích của bản thân đã tụt xuống rất nhanh, nhưng không ngờ lại tụt nhanh như vậy, mới chỉ có một tháng, cậu từ thành tích hạng giữa tụt xuống hạng chót.

Không phải cậu chưa từng nghĩ qua sẽ nghiêm túc học tập, nhưng cho dù thế nào cũng không nghe vào, thậm chí ở trong lớp luôn trong tình trạng mệt rã rời.

Đến cả khi đang thì cũng có thể ngủ được.

Kết quả thành tích ngày hôm đó, tâm trạng của Tạ Hoài vô cùng kém nhưng cậu vẫn như bình thường, nằm dài ra bàn học ngủ.

Cậu tưởng rằng sẽ không có ai có thể nhìn ra.

Buổi trưa tan học, Tạ Hoài ra bậc thang phía sau tòa nhà dạy học hút điếu thuốc, ở đó không có ai giám sát cũng có rất ít người đi qua. Bật lửa trên tay còn chưa có bất kỳ động tác nào thì điếu thuốc đang ngậm trong miệng đã bị một người khác cướp mất rồi.

Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của Giang Tự rất kém, bị Giang Tự làm như vậy, tức giận không có chỗ phát tiết, cậu không kiên nhẫn nhìn Giang Tự: “Trả lại cho tôi.”

“Không vui à?” Giang Tự không quan tâm đến giọng điệu không mấy thiện cảm của Tạ Hoài, hắn vứt điếu thuốc trong tay mình, đi về hướng Tạ Hoài.

Tạ Hoài lùi về phía sau một bước, giẫm lên một bậc thang khác, cau mày cảnh giác nhìn chằm chằm Giang Tự: “Cậu muốn làm gì?”

Giang Tự không nói gì, hắn đi tới trước mặt Tạ Hoài, nói một câu: “Há miệng.”

Sự nghi ngờ trong đáy mắt Tạ Hoài càng sâu hơn: “Cái gì…”

Lời còn chưa dứt Tạ Hoài liền ngậm miệng.

Ngọt quá.

Tạ Hoài vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nhìn thấy Giang Tự càng đi lại gần hơn một chút, giây tiếp theo, Giang Tự liền vươn tay ôm lấy cậu.

Con người Tạ Hoài mở to, nhịp tim cũng bắt đầu gia tăng tốc độ: “!”

“Vui hơn chút nào chưa?” Giang Tự hỏi.

Lần đó Tạ Hoài ma xui quỷ khiến không đẩy Giang Tự ra, bởi vì cậu nhớ lúc đó bản thân cậu thật sự vui hơn rồi, cho dù chỉ có một chút.

Cậu vốn tưởng rằng tâm trạng của bản thân lên xuống quá lớn cho nên mới dẫn đến tim đập càng đập càng nhanh.

Trước kia Tạ Hoài không biết nhưng bây giờ cậu biết rõ rồi.

Chẳng qua là cậu rung động với một người mà thôi.

Tạ Hoài ngước mắt lên nhìn vào mắt Giang Tự, lùi về sau nửa bước, dựa vào tủ đá cẩm thạch phía sau, bắt Giang Tự cúi đầu, dùng giọng điệu mệnh lệnh nói: “Giang Tự, hôn tôi.”

—-----

Tác giả có lời muốn nói:

Mau hôn cậu ấy mau hôn cậu ấy, dùng sức hôn cậu ấy!!!

Nếu không sau này không hôn được nữa ●^●

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.