Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 2



Nghĩ tới động tác ngửi áo đồng phục hồi nãy của mình, mặt Tạ Hoài có chút nóng lên.

Cậu liếc Giang Tự vài lần, trong lòng nghĩ thầm tại sao Giang Tự lại khoác áo đồng phục lên cho cậu, rõ ràng là bản thân cũng chỉ mặc một cái áo ngắn tay.

Tạ Hoài nhíu mày, người này không biết lạnh à.

Cuối cùng cậu thật sự không nhịn được ngồi thẳng người dậy, chống khuỷu tay trái lên bàn, tựa đầu vào, sau đó mang theo ánh mắt dò xét hỏi đối phương: “Giang Tự, tại sao cậu lại khoác áo đồng phục của cậu lên người tôi vậy?”

Giang Tự nghe vậy thì dừng bút lại nhìn Tạ Hoài, tầm mắt rơi xuống cổ áo Tạ Hoài, ngữ khí vừa ổn định bình vừa chậm rãi: “Sợ cậu bị lạnh.”

Tạ Hoài sửng sốt một lát, nhịp tim lúc này không thể khống chế được mà tăng nhanh.

Cậu kinh ngạc nhìn Giang Tự: “Sợ tôi bị lạnh?”

“Ừ.”

Giang Tự giọng rất thấp trả lời cậu một tiếng, trả lời xong thì thu hồi tầm mắt cúi đầu tiếp tục làm bài của hắn.

Tạ Hoài đang định nói thêm gì đó thì nhìn thấy giáo viên Tiếng Anh tay cầm tài liệu giảng dạy đập “bộp bộp bộp” đi vào lớp, thế là cậu nuốt lại lời định nói về.

Thảo nào cậu ngủ hẳn một tiết cũng không thấy lạnh, thì ra là Giang Tự khoác áo đồng phục cho cậu.

Tạ Hoài xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cậu đè xuống sự bối rối, nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Giang Tự: “Cảm ơn.”

Nói xong cậu liền quay đầu đi, sợ đối phương nhìn thấy vệt ửng đỏ trên mặt mình.

Tạ Hoài thật sự có hơi ngại, cậu không muốn mình bị mất mặt ở trước mặt Giang Tự.

Cho nên cậu không thấy được khóe miệng hơi nhếch lên cao của Giang Tự.

“Không có gì.”

Mấy tiết tiếp theo Tạ Hoài hiếm khi không ngủ, cái gì cần viết đều viết rồi,  cần ghi chép cũng ghi lại hết rồi.

Mặc dù thành tích trong trường của cậu chả ra sao cả, nhưng cậu lại có chữ viết rất đẹp, trong giờ giáo viên  thi thoảng đi ngang qua chỗ của cậu cũng sẽ không nhịn được khen ngợi vài câu.

Có lẽ là vì như thế, nên tất cả các giáo viên đều nhìn cậu tương đối thuận

mắt, khi Tạ Hoài ngủ trong giờ học cũng không gọi cậu dậy.

Cũng có thể là lười không muốn quản nữa.

Về vấn đề này Tạ Hoài cũng đã từng hoài nghi có phải ba mình đã đánh tiếng với trường học hay không, nếu không sao lại có thể cho phép cậu ngủ trong giờ, Diêu Văn Tĩnh mặc dù có gặp riêng cậu mấy lần, nhưng sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Đến tận giờ tan học buổi trưa, Tạ Hoài mới phản ứng lại áo khoác đồng phục mình đang mặc trên người là của Giang Tự, không chỉ áo đồng phục mà chỗ cậu ngồi cũng là chỗ của Giang Tự.

Mọi người trong lớp đều đã đi không ít rồi, chỉ còn lại hai người là cậu và Giang Tự.

Ánh nắng mặt trời buổi trưa rơi trên cửa sổ lớp học, từng tia nắng chói mắt Giang Tự ngồi đúng chỗ ánh sáng đó.

Tạ Hoài cởi áo khoác đồng phục đưa cho Giang Tự, hỏi: “Cậu không đi nhà ăn à?”

Giang Tự đứng dậy, đưa tay lấy áo khoác đồng phục từ tay Tạ Hoài rồi mặc vào, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía bục giảng, nhìn đồng hồ trên đỉnh bảng một chút, lúc này đã tan học được mười phút rồi.

Lông mày hắn hơi nhướng lên: “Cậu chắc chắn muốn đến nhà ăn vào lúc này?”

Tạ Hoài nghĩ nghĩ, cảm thấy Giang Tự nói đúng, bây giờ mà đi nhà ăn xếp hàng thì không chỉ nhiều người, mà rất có thể đến lượt hai người thì cũng chỉ còn lại cơm thừa canh cặn, thật sự không cần phải đi nữa.

Trường học vẫn chưa xếp thời khóa biểu, nếu ba khối cùng tan học thì đến muộn vài phút thôi đã không còn chỗ cho người đứng nữa rồi.

Giang Tự nói xong liền vượt qua Tạ Hoài đi về phía cửa phòng học.

Khi đi đến cửa hắn dừng lại, Tạ Hoài thấy hắn quay đầu, mặt không cảm xúc nói một câu: “Đợi tôi vài phút.”

Nhìn bóng lưng Giang Tự biến mất ở cửa lớp, Tạ Hoài cũng mặc kệ, lại ngồi xuống ghế nằm dài ra bàn.

Lúc này cậu không buồn ngủ, căn bản là cũng không ngủ được, chỉ là cậu đang nghĩ, từ lúc nào mà Giang Tự lại quan tâm cậu như vậy?

Thật ra làm bạn cùng bàn với Giang Tự một năm này, suy nghĩ kỹ thì, hình như thái độ của Giang Tự đối với cậu và người khác thật sự không giống nhau.

Lúc đầu khi Giang Tự đưa ra yêu cầu muốn làm bạn cùng bàn với cậu, Tạ Hoài nói không bất ngờ là giả, bởi vì cậu cho rằng loại học sinh giỏi như Giang Tự, cho dù có chọn bạn cùng bàn thì nhất định cũng phải chọn bạn cùng bàn có thành tích tốt, chắc chắn không phải loại học sinh dốt như cậu.

Nhưng Giang Tự lại chọn cậu.

Giang Tự có một quyển vở ghi chép chưa bao giờ cho người khác đụng vào, quan hệ tốt hơn một chút cũng không được, nhưng cậu thì được.

Nhưng Tạ Hoài chưa bao giờ mở cuốn sổ ghi chép đó ra xem, hơn nữa đồ riêng tư của người khác Tạ Hoài cũng không có hứng thú xem.

Cho nên cậu cũng không rõ rốt cuộc bên trong viết cái gì.

Con người hắn nhìn thì là người không dễ nói chuyện, đối với ai cũng là một dáng vẻ hờ hững, lạnh nhạt.

Nhưng Tạ Hoài nhớ rằng hồi lớp 10 khi mới khai giảng không lâu thì cậu nhờ Giang Tự trước mỗi tiết học gọi cậu dậy một lần, bởi vì cậu ngủ có thể không thể tự dậy được, dù sao thì có một số tiết vẫn phải nghe giảng, nếu không tất cả bài kiểm tra đều sẽ bị 0 điểm.

Giang Tự ngoài miệng thì không đồng ý, nhưng sau ngày hôm đó, Giang Tự trước khi vào tiết học đều thật sự đúng giờ gọi cậu dậy.

Đến bây giờ cũng gần một năm rồi, Giang Tự không quên, hắn vẫn còn nhớ.

Tạ Hoài cũng vẫn còn nhớ.

Tạ Hoài cũng biết rõ bản thân cậu thật sự không phải muốn trốn học, trèo tường trốn học đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay, nếu cậu mà thật sự muốn trốn học thì không ai có thể ngăn cản được.

Miễn là cậu đổi thời gian hoặc là trực tiếp không đến trường nữa thì Giang Tự không thể bắt được cậu.

Nhưng cậu vẫn như cũ kiên trì đi tới cổng sau trường học trốn tiết tự học buổi sáng vào thứ hai, rồi lại gặp được người quen ở dưới chân tường, sau đó lại để mặc cho đối phương xách mình tới lễ kéo cờ.

Suy nghĩ của cậu ngày càng đi xa, đến ngay cả Giang Tự vào lớp khi nào cũng cậu cũng không rõ.

Đợi đến lúc cậu hồi thần lại thì Giang Tự đã đặt đồ ăn ở trước mặt cậu rồi.

“Hửm?”

Tạ Hoài sửng sốt một chút, khó hiểu ngẩng đầu lên, Giang Tự gần như thấy được sự nghi hoặc trong mắt cậu liền mở miệng giải thích: “Đồ ăn.”

Tạ Hoài lúc này mới chạm vào mở ra xem, bao bì chiếc hộp bên trong rất tinh xảo, trong trường sẽ không có loại như này, nhìn cũng không giống đồ ăn ngoài.

“Hồi nãy mẹ tôi mang cho tôi, tôi bảo bà ấy mang nhiều hơn một phần.” Giang Tự ngồi xuống, lấy đôi đũa dùng một lần ra đưa cho Tạ Hoài.

“Ồ, cảm ơn.” Tạ Hoài vừa nói vừa nhận đũa, cắn môi suy nghĩ nửa giây, hỏi Giang Tự, “Bao nhiêu tiền thế?”

Không chỉ vì cậu không muốn lấy đồ của người khác, mà chuyện quan trọng là, bữa cơm này nhìn có vẻ không hề rẻ.

Giang Tự trầm mặc một lúc, bàn tay đang tách đũa dừng lại.

“Không cần,” Giang Tự theo thói quen vân vê phần bụng của ngón trỏ, sau đó mặt không cảm xúc trả lời, “Không lấy tiền của cậu.”

Không lấy tiền của tôi…?

Tạ Hoài biết bây giờ mình nên ăn phần cơm của mình, không nên hỏi nhiều như thế. Nhưng câu không nhịn được, vẫn mở miệng hỏi một câu: “Tiền của người khác thì cậu sẽ nhận à?”

Giang Tự nghiêng đầu thản nhiên nhìn Tạ Hoài một cái: “Không có phần của người khác.”

Tạ Hoài sửng sốt, là cái ý mà cậu đang nghĩ hả?

Người khác sẽ không có, nhưng cậu thì có.

Không biết tại sao, Tạ Hoài nghe xong lời mà Giang Tự nói trong lòng lại có

chút vui vẻ, nhưng cậu không muốn biểu hiện ra trước mặt Giang Tự, cho nên chỉ đành cắn đũa trộm vui vẻ.

Tạ Hoài vừa ăn vừa nghĩ, đồ ăn mẹ Giang Tự nấu thật sự rất ngon, trước kia Giang Tự không lừa cậu, hơn nữa căn bản đều là những món cậu thích ăn.

Xem ra về khẩu vị của cậu và Giang Tự rất giống nhau, đến cả món ăn yêu thích cũng gần giống nhau.

Bất giác, hộp cơm đã thấy đáy rồi.

Giang Tự thấy Tạ Hoài ăn xong rồi, định cầm luôn phần của cậu đi ra ngoài vứt vào thùng rác, Tạ Hoài không đồng ý.

“Chân tay của đôi đâu có gãy, cậu vứt giúp tôi làm gì? Tôi đi cùng với cậu.”

Cả một đoạn đường hai người không ai nói chuyện, Tạ Hoài tự cảm thấy bản thân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cậu và Giang Tự thật sự không có chuyện gì có thể nói cả.

Nếu thành tích học tập của cậu tốt, có thể nói chuyện học tập với Giang Tự,

đáng tiếc cậu lại đứng cuối bảng.

Nhưng lúc này không ai nói chuyện cậu lại thấy hoảng sợ.

Tạ Hoài đi nhanh hơn mấy bước đến trước mặt Giang Tự, sau đó cậu xoay

người đi lùi, nhìn Giang Tự tìm chuyện để nói: “Ài, Giang Tự, sao cậu lại đối xử tốt với tôi thế?”

Bóng cây lốm đốm trên đầu rơi trên áo đồng phục của Tạ Hoài. thiếu niên cộng mắt, lộ ra hàm răng trắng.

Có gì mà vui thế?

Giang Tự hơi cuộn đầu ngón tay lại, qua một lúc mới chậm rãi mở miệng: “ ‘Tốt’ ở đâu?”

“Cậu đưa áo đồng phục của cậu cho tôi, còn mang cơm cho tôi,” Còn một số chuyện khác nữa Tạ Hoài không nhớ ra, “Hơn nữa tôi cảm thấy cậu đối xử với tôi và với người khác hình như không giống nhau.”

“Thế này đã là ‘tốt’ rồi?” Nghe những lời Tạ Hoài nói, khóe miệng của Giang Tự hơi cong lên, hắn tạm dừng rồi lại nói, “Nhưng mà tôi đối với cậu và

người khác thật sự không giống nhau.”

Ý muốn tìm hiểu sâu hơn của Tạ Hoài lập tức bị lời nói của Giang Tự khơi dậy: “Tại sao?”

Giang Tự không biết tại sao Tạ Hoài lại có nhiều câu hỏi “vì sao” thế, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì tôi…”

Lời còn chưa nói xong, biểu cảm của Giang Tự chợt thay đổi.

Giây tiếp theo, Tạ Hoài nhìn thấy Giang Tự tiến về phía mình, sau đó cậu bị kéo vào lồng ngực của Giang Tự.

Tim Tạ Hoài bỗng nhảy lên một cái, vẫn chưa phản ứng lại là đã xảy ra chuyện gì.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Cho đến khi một giọng nói có vẻ khẩn trương chút lọt vào tai Tạ Hoài.

Người luôn nói xin lỗi với Tạ Hoài là một cậu học sinh mới, cậu ta vừa mới từ cửa sau trường đi xe đạp vào, kết quả là dây giày của cậu ta bị mắc vào bàn đạp, cậu ta cúi đầu xuống gỡ, lúc cậu ta rẽ sang không chú ý đằng trước có người, đợi đến khi cậu ta kịp phản ứng lại thì chiếc xe đã lao về phía trước rồi, căn bản không kịp phanh lại.

Nếu hồi nãy Giang Tự không kéo cậu qua thì có thể bây giờ cậu đang trên

đường tới phòng y tế của trường rồi.

Tạ Hoài dán chặt vào Giang Tự, khoảng cách tiếp xúc gần như thế này làm cho hai gò má của Tạ Hoài có chút nóng lên.

“Tôi thật sự không phải cố ý đâu, tôi vừa mới gỡ dây giày, không để ý phía

trước có người, xin lỗi…” Giọng nói của cậu nam sinh càng ngày càng nhỏ, nghe như sắp khóc đến nơi rồi.

Giang Tự cau mày, cảm giác được Tạ Hoài không được tự nhiên, đầu ngón tay hơi hơi cuộn lại, buông tay đang ôm cậu ra, ngữ khí của hắn hơi lạnh, hỏi nam sinh kia: “Cậu không biết không được đi xe trong trường?”

“Tôi tưởng rằng bên này không có người…” Nam sinh mặt đỏ bừng lên, đầu cũng cúi xuống.

Tạ Hoài lập tức nhận ra cảm xúc của Giang tự không đúng.

Cậu liền vội vã kéo Giang Tự, xoay Giang Tự lại: “Bỏ đi Giang Tự, bỏ đi, chúng ta về lớp học thôi.”

Giang Tự dừng lại, không nói gì nữa, cứ để cho Tạ Hoài kéo mình đi.

Về tới lớp học, đã có vài người ăn xong cơm trưa trở về lớp học rồi.

Ai cũng đều nằm trên bàn ngủ.

Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ nhưng ngủ vẫn rất thoải mái.

Tạ Hoài không ngồi chỗ của Giang Tự nữa, cậu ngồi về lại chỗ của mình, Giang Tự rũ mắt kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Ánh mắt Tạ Hoài rơi trên gương mặt Giang Tự, sau đó cậu thử thăm dò hỏi một câu: “Giang Tự, cậu tức giận rồi à?”

Giang Tự nói mình không tức giận thì là giả, nếu như hồi nãy chiếc xe đạp thật sự đâm vào Tạ Hoài, với tốc độ đó Tạ Hoài mà không vào bệnh viện là không thể nào.

Nhưng hắn không có tư cách để tức giận.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh trả lời: “Không có.”

Rõ ràng là có.

Tạ Hoài bĩu môi không nói gì.

“Cậu đừng tức giận nữa mà, tôi không sao. Hơn nữa, hồi nãy không phải còn có cậu à.” Tạ Hoài để tay trái của cậu lên bàn của Giang Tự gõ gõ, ngữ khí ngả ngớn, càng giống như là đang dỗ người.

Bị Tạ Hoài nói như thế, tâm trạng của Giang Tự bỗng nhiên lại tốt hơn nhiều.

Thế là hắn nói: “Ừm, cho nên cậu định báo đáp tôi thế nào đây?”

“...” Tạ Hoài dừng lại một giây, “Lấy thân báo đáp?”

Tạ Hoài vốn dĩ chỉ là nói đùa, kết quả là Giang Tự thật sự gật đầu.

Giang Tự: “Được.”

Tạ Hoài: “???”

Không phải, sao Giang Tự có thể nói một chữ(*) này ra một cách nhẹ nhàng như thế chứ?

(*) Gốc là hai từ “可以” nha.

Tim Tạ Hoài đột nhiên đập có hơi nhanh, không kiềm chế được nghẹn một chút: “...Vậy để tôi suy nghĩ đã.”

Người ngồi bàn trước nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của hai người họ không nhịn được quay đầu lại: “Cái đó, hai vị đại ca này, có thể suy nghĩ đến cảm nhận của tôi được không?”

Tạ Hoài nghe không hiểu, lông mày nhíu lại: “Có ý gì?”

“Ừm…” Bàn trước sắp xếp lại ngôn từ, thuật lại một cách đơn giản rõ ràng,

“Chính là, cậu không cảm thấy cuộc đối thoại bây giờ của hai người rất mờ ám giống một đôi sao?”

Tạ Hoài tỉ mỉ suy nghĩ, hình như có hơi giống thật, nhưng cậu và Giang Tự cũng chỉ là nói đùa thôi.

Cậu xin thề, cậu tuyệt đối không có ý nghĩ khác đối với Giang Tự.

Tạ Hoài phục hồi tinh thần nhẹ nhàng “chậc” một cái, cầm bút gõ một cái lên cái tay đang để trên bàn của đối phương, đối phương ăn đau, vội vã rút tay về.

“Đệt, anh Hoài anh còn đánh em?” Đối phương vừa ngạc nhiên vừa oan ức.

“Hách Học Tịch trong đầu cậu cả ngày đều nghĩ cái gì vậy? Thế mà lại nói tôi với bạn cùng bàn của tôi là loại quan hệ đó, quả thật là sỉ nhục tình anh em hữu nghị thân thiết của chúng tôi, đúng không bạn cùng bàn?”

Tạ Hoài một bên nói, tay còn đặt lên vai Giang Tự.

Giang Tự: “...”

Khi mở miệng nói lần nữa nhiệt độ xung quanh hình như giảm xuống vài độ: “Ừm, tình anh em hữu nghị thân thiết.”

Hách Học Tịch chạm vào cánh tay của mình cảm thấy rùng mình, lúng túng ngậm miệng lại, quay người lên không nói gì nữa.

Tạ Hoài đang chuẩn bị tiếp tục cùng Giang Tự nói chuyện, nghiêng đầu thấy vẻ mặt của đối phương lại hồi phục lại dáng vẻ ban đầu người lạ chớ đến gần.

Tạ Hoài có hơi không chắc chắn.

“Bạn cùng bàn, cậu lại tức giận rồi à?”

Giang Tự phớt lờ cậu.

“Lớp trưởng?”

Giang Tự lấy ra một quyển sách.

Tạ Hoài lại gọi thêm một tiếng: “Giang Tự.”

Đối phương không thèm quan tâm.

Tạ Hoài thở dài, nắm lấy áo đồng phục của Giang Tự, hạ thấp giọng gọi: “Giang Tự Tự.”

Bàn tay đang lật sách của Giang Tự dừng lại, con ngươi tối lại, mắt nhắm lại giống như đang kìm nén cái gì đó, khi mở ra lần nữa không nhìn thấy được cảm xúc nào khác.

“Tạ Hoài, cậu muốn làm tôi tức chết phải không?”

Tạ Hoài nghĩ thầm trong lòng người này cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi.

“Làm cậu tức chết đối với tôi có lợi ích gì đâu?” Tạ Hoài không nhịn được ngáp một cái, trả lời một cách nghiêm túc, “Được thừa kế vị trị số một của cậu?”

Giang Tự hít sâu một hơi, không biết trong đầu Tạ Hoài cả ngày đều đang nghĩ cái gì, muốn xem thử xem Tạ Hoài muốn nói cái gì, đợi nửa ngày cũng không thấy Tạ Hoài có động tĩnh gì.

Giang Tự xoay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Tạ Hoài đã nằm ra bàn ngủ rồi.

Biểu cảm của thiếu niên khi ngủ không có gì thay đổi, nằm im không động đậy, thu lại sự hung dữ hằng ngày, nhìn có vẻ cũng rất ngoan.

Áo khoác đồng phục của Tạ Hoài vẫn không mặc như cũ, Giang Tự cụp mắt xuống, phát hiện áo đồng phục của người này đã bị cậu nhét vào gầm bàn rồi, lôi cũng không ra, Giang Tự hoài nghi Tạ Hoài là cố ý.

Hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn cởi áo đồng phục của mình xuống, nhẹ nhàng khoác lên lưng của Tạ Hoài.

Đầu Tạ Hoài chôn càng sâu hơn, cả khuôn mặt đều bị khuỷu tay che hết.

Giang Tự nhìn chằm chằm cái ót lộ ra ngoài của Tạ Hoài một lúc, cuối cùng lấy bừa ra một bài thi thử rồi bắt đầu làm.

Buổi chiều tan học, Tạ Hoài và Giang Tự cùng nhau về nhà, hai người đều  không trọ ở trường, dù sao thì trường cách nhà cũng gần, đi học và đi về đều rất thuận tiện. Hai người vừa hay lại ở cùng một tiểu khu, cho nên chỉ cần hai người đều không bận gì thì sẽ hẹn nhau cùng về nhà.

Bố mẹ Tạ Hoài bởi vì công việc rất bận, nên rất ít khi về nhà, nhưng Tạ Hoài phát hiện trong một năm gần đây, số lần bố mẹ cậu về nhà rõ ràng nhiều hơn, hơn nữa thời gian ở nhà cũng lâu hơn so với trước kia.

Ví dụ như hôm nay cậu vừa về nhà liền thấy bóng dáng của bà Triệu Lị đang ở trong phòng bếp bận trong bận ngoài.

“Mẹ?” Tạ Hoài có hơi bất ngờ, thay giày ở huyền quan xong thì đi vào

phòng bếp, “Mẹ về sớm thế ạ?”

Triệu Lị quay đầu nhìn Tạ Hoài một cái, ngữ khí dịu dàng: “Ừm, nấu một ít canh cho con, còn làm thêm mấy món con thích ăn.”

“Thảo nào từ xa con đã ngửi thấy mùi thơm rồi.” Tạ Hoài cười nói.

Triệu Lị tắt bếp, cười một tiếng: “Bớt nịnh nọt, đi gọi ba con ra ăn cơm.”

“Tuân mệnh.”

Đợi tất cả món ăn được mang lên, cả nhà cùng ngồi ăn với nhau, tuân theo quy tắc ăn không nói chuyện, không ai nói gì, nhưng Tạ Hoài vẫn rất vui, bởi vì bọn họ rất ít khi được ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm tử tế.

Ăn cơm xong, Triệu Lị như thường lệ hỏi Tạ Hoài ở trường như thế nào.

Trong đầu Tạ Hoài bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Giang Tự đối với ai cũng bày ra vẻ mặt thờ ơ liền cười: “Đều rất tốt ạ, không có gì khác với trước đây.”

Triệu Lị lại lo lắng hỏi: “Vậy Hoài Hoài cơ thể con có thấy chỗ nào khó chịu

không?”

Ba Tạ nhìn Triệu Lị một cái, sau đó lắc lắc đầu.

Triệu Lị hiểu ý.

Tạ Hoài không nhìn thấy động tác nhỏ của ba mẹ cậu, cậu dựa vào ghế, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, hai tay buông thõng xuống, rõ ràng có chút tùy ý, “Không có ạ, đều tốt hết ạ.”

“Không có thì tốt, không có thì tốt.” Triệu Lị âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng Tạ Hoài luôn cảm thấy lời của bà Triệu Lị có gì đó không đúng, nhưng nghĩ có lẽ bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi, cũng không suy nghĩ kỹ.



Tạ Hoài vừa mới tắm xong đi ra từ phòng tắm, mở điện thoại lên thì nhìn thấy tin nhắn của Giang Tự gửi cho cậu vào năm phút trước.

Giang Tự: Thứ năm thứ sáu có bài kiểm tra, ở đây tôi có một số bài tổng hợp, cậu có thời gian thì có thể xem thử, có gì không hiểu thì có thể đến hỏi tôi.

Sau đó bên dưới chình là file tài liệu mà đối phương gửi tới, Tạ Hoài nhấn vào xem, không nhấn vào thì không biết, bị dọa cho một trận.

Bảy môn học, số trang vượt quá 700 trang, nhiều vậy á?

Tạ Hoài sửng sốt một lúc mới trả lời lại Giang Tự.

Tạ Hoài: Đều do cậu tự tổng hợp?

Giang Tự: Ừm, có thể vẫn chưa được đầy đủ.

Giang Tự: Trọng điểm nằm ở hơn 400 trang đầu, các trang sau cậu có thể lựa chọn để xem.

Hơn 700 trang mà còn chưa đầy đủ? Cậu không nhớ lầm thì bây giờ hai người mới học lớp 11 nhỉ, chưa gì đã nhiều thế này á?

Tạ Hoài chậc một tiếng, lắc đầu cảm thán, thế giới của học sinh giỏi quả nhiên không phải thứ mà một học sinh dốt như cậu có thể hiểu được.

Tạ Hoài: Ừm, cảm ơn nhé.

Gửi câu này xong lại cảm thấy thái độ của bản thân có hơi không được tốt, thế là cậu lại gửi thêm một icon [quỳ bái đại lão] đi.

Tạ Hoài: Tôi nhất định sẽ nghiêm túc xem, bạn cùng bàn cậu yên tâm [chắp hai tay lại].

Giang Tự: Cậu tốt nhất là như thế.

Nhìn tin nhắn mà Giang Tự gửi tới, Tạ Hoài có cảm giác mình đã bị hắn

nhìn thấu tất cả.

Nhưng khi nghĩ đến đây là do đối phương tự tay đánh từng câu từng chữ, vì tình nghĩa anh em, Tạ Hoài không muốn lãng phí công sức của Giang Tự, thế là cậu thật sự nghiêm túc xem hơn một tiếng đồng hồ.

Kết quả kiên trì chưa được bao lâu thì cậu không thể kiên trì tiếp nữa.

Xin lỗi nhé người anh em.

Cậu lặng lẽ lạy Giang Tự.

Có thể do học tập quá mệt, cũng có thể do trước khi ngủ trong đầu đều là mấy bài tổng hợp mà Giang Tự gửi cho nên Tạ Hoài lần đầu tiên nằm mơ một giấc mơ, là … mộng xuân.

“Đm.” Ngày hôm sau thức dậy, Tạ Hoài vén chăn ra nhìn, sau đó cậu ngốc luôn tại chỗ.

“Mình ở trong mơ hôn Giang Tự?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.