Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 24: Ngoại truyện



Tạ Hoài là bị một trận tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu có hơi đau đầu, mấy giây sau mới phản ứng lại, không phải cậu đã chết rồi à, tiếng chuông điện thoại ở đâu tới vậy?

Tạ Hoài bỗng chốc mở mắt ra, từ trên giường chợt ngồi xuống.

Mặt kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh, sau đó cậu ngốc luôn.

Đây là một căn phòng ngủ, bày trí giống hệt với phòng ngủ của cậu hồi cấp ba.

Tạ Hoài có chút không thể tin được: “Đm, mình là sống lại hay là xuyên không vậy?”

Cậu vội vàng cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở ra nhìn, bên trên hiện rõ ngày tháng quả thực là kỳ nghỉ hè khi cậu tốt nghiệp cấp hai.

Cái này rất rõ ràng là không phải cái gì mà trò đùa dai, bản thân cậu đã chết rồi, sao có thể có loại trò đùa dai này được.

Cho nên, Tạ Hoài cậu, thật sự sống lại rồi!

Đệt, có phải là quá huyền ảo rồi không?

Vui mừng vì một lần nữa sống lại tràn ngập trong đầu Tạ Hoài, mỗi một giây thần kinh như đang kịch liệt run lên.

Cậu hồi phục lại tinh thần chuyện đầu tiên nghĩ đến là gọi điện cho Giang Tự, đang định nói cho Giang Tự, cậu sống lại rồi, nhưng trước một giây điện thoại gọi đi cậu dừng lại.

Cậu sống lại rồi, vậy Giang Tự đâu, Giang Tự có phải cũng xuyên không đến không? Nếu như không có, vậy bây giờ cậu gọi cho đối phương, nói hết tất cả cho đối phương, liệu hắn có tin không?

Nếu đổi lại là bản thân Tạ Hoài, có người nói với cậu như thế, cậu không những không tin còn cảm thấy người này chắc chắn là một tên thần kinh.

Tạ Hoài do dự không quyết, nội tâm giãy giụa mấy giây, cuối cùng vẫn bỏ điện thoại xuống không gọi cho Giang Tự.

Ít nhất cậu sẽ không để chuyện này phát sinh một lần nữa, không muốn trải qua xa cách nữa, càng muốn khỏe mạnh đi gặp Giang Tự.

Cậu nghĩ như vậy, rửa mặt xong liền bắt xe đi tới bệnh viện.

Tạ Hoài làm một kiểm tra toàn thân, nên kiểm tra đều kiểm tra rồi.

Bây giờ cậu vẫn là ung thư xương giai đoạn đầu, cho nên kịp thời điều trị thì chắc cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Bác sĩ nói hai ngày nữa cậu quay lại lấy kết quả, Tạ Hoài gật gật đầu nói cảm ơn bác sĩ xong thì về nhà.

Vừa đi đến cửa lớn của tiểu khu, Tạ Hoài hốt hoảng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Hô hấp trong nháy mắt trở nên khó khăn, lòng cũng theo đó nhảy lên kịch liệt.

Cậu không thể khống chế gia tăng nhanh bước chân đến gần bóng lưng kia, mỗi tế bào trong thân thể cũng kêu gào, muốn cậu không để ý bất cứ cái gì xông về phía trước ôm lấy người này.

“Giang Tự?” Lỗ mũi cậu chua xót, cố nén xúc động, thử thăm dò gọi cái tên này, mới phát hiện giọng của mình khàn khàn khó nghe.

Bóng người trước mặt đột nhiên dừng chân lại, sau đó từ từ xoay người.

Thiếu niên mặc một chiếc áo phông màu trắng, trong tay cầm điện thoại, bên trên cắm tai nghe, nhưng tai nghe chỉ đeo một bên, một bên tau nghe khác rủ xuống trước ngực.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn Tạ Hoài, ánh mắt rõ ràng mang theo sự lạnh nhạt và hời hợt.

Giang Tự chưa từng nghĩ người gọi hắn sẽ là Tạ Hoài, biểu cảm trên mặt dừng một chút, rất nhanh liền rút đi ánh mắt nhàn nhạt kia.

Giang Tự gần như có hơi bất ngờ, qua mấy giây mới nói: “Cậu vẫn còn nhớ tôi?”

Sao có thể không nhớ được chứ, lồng ngực Tạ Hoài đau đớn khó chịu.

Người ngày nhớ đêm mong giờ phút này đang đứng trước mặt, ánh mắt cậu chua xót, nhịn hồi lâu mới không để cho nước mắt chảy ra.

Cậu cũng biết rõ Giang Tự trước mặt là Giang Tự thích cậu, nhưng lúc này mà cậu xông lên ôm lấy Giang Tự, thì có lẽ Giang Tự sẽ bị cậu hù chết.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ, Giang Tự chân chính ở bên cậu lâu như thế không xuyên về đây, Tạ Hoài nghĩ đến đây, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác trống rỗng.

Nhưng như thế thì sao.

“Vẫn còn nhớ.” Tạ Hoài thu lại biểu cảm của mình, gương mặt mang ý cười.

Giang Tự đột nhiên có hơi không biết phải làm sao, một bên tai nghe khác rơi xuống cũng không có phản ứng: “Cậu…”

Điện thoại của Tạ Hoài bỗng nhiên vang lên, cậu nhận điện thoại, liên tục gật đầu nói gì đó.

“Tôi đi trước nhé, khai giảng gặp.” Tạ Hoài mỉm cười phất phất tay với Giang Tự, sau đó chạy về hướng nhà mình.

Giang Tự nhìn chằm chằm bóng lưng của Tạ Hoài, cho đến khi biến mất không thấy nữa, hồi tưởng lại biểu tình hồi nãy của Tạ Hoài, trên gương mặt lạnh nhạt quanh năm hiện lên một nụ cười không rõ.

Hắn xoay người, đeo tai nghe lên đi về phía nhà mình.

Tạ Hoài đúng hạn đi bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, bác sĩ cau mày nói tình trạng của cậu với Tạ Hoài, cuối cùng vẫn là để cho Tạ Hoài thông báo cho gia đình.

Tạ Hoài đã sớm dự liệu được những thứ này, cậu trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại cho Triệu Lị, nói tình hình cho bà biết, Triệu Lị vội vàng bảo Tạ Hoài ở bệnh viện chờ bà, bà rất nhanh sẽ tới.

Bác sĩ có chút bất ngờ nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, nghe thấy bản thân mình mắc bệnh tim, còn bị bệnh ung thư xương giai đoạn đầu lại không có phản ứng gì.

Ngược lại trông còn có chút… nằm trong dự liệu?

Triệu Lị rất nhanh đã đến rồi, bà lo lắng hỏi tình hình của Tạ Hoài, cũng may những vấn đề này được phát hiện tương đối sớm, muốn chữa khỏi cũng rất dễ dàng.

Bác sĩ nhìn tình huống của Tạ Hoài, nói với mẹ Tạ Hoài, tình huống của Tạ Hoài làm phẫu thuật là lựa chọn an toàn nhất.

Nghe lời bác sĩ nói, Triệu Lị vẫn rất không yên tâm, bác sĩ nhiều lần bảo đảm với bà, loại phẫu thuật này không nguy hiểm đến tính mạng, Triệu Lị lúc này mới hơi yên tâm, nhưng trong lòng bà đột nhiên rất áy náy.

Nếu như không phát hiện sớm, bà không dám tưởng tượng tới sau này…

Tạ Hoài thấy dáng vẻ của Triệu Lị, vội vàng an ủi nói: “Mẹ, không sao đâu, bác sĩ cũng nói rồi, làm một cuộc phẫu thuật là được.”

“Xin lỗi Hoài Hoài, là mẹ không sinh cho con được một cơ thể tốt.” Triệu Lị che kín mắt.

Tạ Hoài cũng có chút muốn khóc, thậm chí cậu không dám nghĩ tới sau khi cậu mất rồi, ba mẹ cậu sẽ sống phải như thế nào.

Nhưng cậu vẫn nhịn được, chỉ nhẹ nhàng ôm Triệu Lị, nói: “Mẹ, đứng khóc nữa.”

Cách ngày khai giảng còn hai tuần, Tạ Hoài không muốn làm chậm trễ ngày khai giảng, liền muốn làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Làm thủ tục nhập viện, ba Tạ Hoài vẫn chưa đến bệnh viện, Tạ Hoài đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật rồi.

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn năm tiếng.

Đèn phòng phẫu thuật tắt đi, cánh cửa đóng chặt mở ra, Triệu Lị liền chạy tới, lo lắng nhìn về phía Tạ Hoài, lúc này Tạ Hoài rất tỉnh táo, cậu nhìn về phía Triệu Lị lắc lắc đầu, biểu thị bản thân không có gì đáng ngại.

Bác sĩ đeo khẩu trang, cười nói: “Cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, hoàn toàn loại bỏ khối u tận gốc, tiếp theo chỉ cần nằm viện quan sát thêm một hai tuần thì có thể xuất viện rồi.”

Nghe tới đây trong lòng Triệu Lị và ba Tạ mới hoàn toàn yên tâm.

Tim của Tạ Hoài cũng có vấn đề, vì để tránh phát sinh những tình huống không đáng có, mấy ngày này Tạ Hoài uống thuốc còn nhiều hơn thuốc cậu uống cả đời nữa.

Bây giờ cậu nhìn thấy đống thuốc này liền muốn ói.

Thật không dễ dàng chịu đựng được đến ngày khai giảng, Tạ Hoài không thể chờ đợi được liền xuất viện rồi.

Cậu lại không nhịn được nghĩ, bây giờ bản thân khỏe mạnh, Giang Tự cũng không cần vì cậu mà buồn nữa rồi.

Ngày đầu tiên đi học, rất nhiều bạn học đều không quen biết, nhìn ai cũng xa lạ, nói chuyện đều ấp úng nửa ngày.

Ngược lại là Tạ Hoài, bọn họ kinh ngạc phát hiện Tạ Hoài nhìn danh sách chia lớp một cái liền nhớ hết tên của bọn họ rồi, chủ yếu là còn có thể gọi đúng người.

Sao phân biệt được hay vậy?

Coi như là trực giác cũng không chuẩn như vậy chứ??!

Tạ Hoài nhìn những gương mặt thân quen này, bỗng nhiên giật giật môi, thật sự là rất lâu rất lâu rồi cậu chưa thấy qua những bạn học cũ này.

Mọi người vẫn là dáng vẻ quen thuộc, thật giống như thời gian dừng lại rất lâu, tất cả đều không thay đổi.

Nhưng cậu rất rõ ràng, chỉ có thời gian của cậu dừng lại thôi.

Đặc biệt là Lục Nhất, Tạ Hoài quen Lục Nhất từ hồi tiểu học nhưng không học cùng lớp, coi như là không đánh nhau thì không quen biết, lúc đầu Lục Nhất là một kẻ kiêu ngạo muốn chết, kết quả là bị Tạ Hoài thu phục, từ đó bắt đầu đi theo cậu.

Cấp hai cũng không cùng lớp, lên cấp ba thì lại cùng lớp.

Cậu lén lút nhét cho Lục Nhất một túi kẹo mút to, Lục Nhất bị hành động kỳ quái này của Tạ Hoài dọa cho ngốc luôn.

Lòng Lục Nhất vô cùng phức tạp, do dự nhìn Tạ Hoài hỏi: “Anh Hoài, anh đây là?”

Không chỉ mình Lục Nhất, Tạ Hoài đều tặng kẹo cho cả lớp.

Tạ Hoài nhướng mày, cong mắt: “Ngày đầu tiên đi học, tặng quà cho các bạn học cũ.”

Ngày đầu tiên đi học tặng kẹo cho các bạn học thì Lục Nhất có thể hiểu được, nhưng câu cuối cùng Lục Nhất nghĩ mãi cũng không hiểu.

Cái gì mà bạn học cũ? Trong lớp ngoài mấy người quen biết với Tạ Hoài từ lâu ra thì những người khác đều mới quen mà?

Giang Tự vẫn chưa đi vào lớp, nghe thấy câu cuối cùng của Tạ Hoài, bỗng nhiên dừng lại ở trước cửa lớp, ánh mắt chợt ngước lên nhìn người cũng đang sửng sốt trong phòng học.

Trong nháy mắt cả lớp yên tĩnh lại, tầm mắt dồn dập nhìn về phía cửa lớp.

Yên tĩnh chốc lát, đột nhiên có người hét lên một tiếng: “Đm, Giang Tự!”

Ánh mắt giao nhau, hai người đều không di chuyển đi cho dù là một chút.

Tầm mắt rơi vào sau lưng Giang Tự, nét mặt thiếu niên giấu dưới ánh sáng đó, khuôn mặt dịu dàng lại vừa quen thuộc như thế.

Nhưng chỉ có hai người biết, ánh mắt này nhìn vào nhau là ngăn cách cả một đời.

Tầm mắt Tạ Hoài dần dần mơ hồ, trước mắt giống như có một tầng hơi nước, cho dù thế nào cũng không nhìn rõ.

Cho nên cậu đi về hướng Giang Tự, trong tay cầm một viên kẹo dẻo cá heo mà những người khác không có, sau đó đưa cho Giang Tự.

“Giang Tự, cậu có ăn cái này không?”

Giang Tự cúi đầu nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Tạ Hoài một cái, dùng âm thanh chỉ có mình Tạ Hoài mới có thể nghe được nhẹ nhàng nói: “Ừm, cảm ơn bé cưng.”

Buổi trưa tan học, vừa ăn cơm xong, Giang Tự liền kéo Tạ Hoài ra chỗ nghỉ mát ở cửa sau trường học.

Chỗ đó không có người, cũng không có ai giám sát.

Tiếng ve kêu vô cùng vui vẻ, lá cây sồi vàng che đi ánh mặt trời chói mắt, cành cây theo gió phát ra tiếng xào xạc nhẹ nhàng.

Hai người đứng mặt đối mặt đối diện nhau, không ai động đậy, rõ ràng là ngực vẫn đang phập phồng, hô hấp lại giống như dừng lại rồi.

Giang Tự rũ mắt, cuối cùng rốt cuộc cũng không kiềm chế nổi nữa, bóp cằm Tạ Hoài, vừa sâu vừa nặng nề hôn lên.

Có lẽ ý nghĩa của việc sống lại chính là ở đây.

Vòng vòng quay lại quá khứ, thay đổi vận mệnh trước đó, được gặp lại người yêu một lần nữa, được đoàn viên với bạn bè người thân, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ xa nhau nữa.

Tạ Hoài đã rất thỏa mãn rồi.

Cậu ôm Giang Tự, đặt cằm lên vai Giang Tự, nước mắt cũng theo gò má chảy xuống: “Giang Tự, tôi sẽ không rời xa cậu nữa đâu, bệnh của tôi đã khỏi rồi, tôi làm phẫu thuật, bây giờ tôi rất khỏe mạnh, sẽ không đi nữa.”

Giang Tự vùi đầu vào cổ Tạ Hoài, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có mà lừa tôi lần nữa.”

Lần trước Tạ Hoài đã lừa hắn, đã nói là ngày hôm sau để hắn kể tiếp câu chuyện còn dang dở, kết quả là không nói một lời liền đi mất, cũng không bao giờ quay lại nữa.

Tạ Hoài đau lòng muốn chết, cậu khàn giọng hỏi Giang Tự: “Cậu sống một mình bao lâu?”

Con ngươi Giang Tự giật giật, vô thức nắm chặt ngón tay, sợ Tạ Hoài nhận ra cái gì đó liền nhanh chóng buông lỏng ra: “Không lâu, chỉ mấy ngày liền xuyên về rồi.”

Tạ Hoài biết Giang Tự có một thói quen, mỗi lần nói dối hoặc cố ý giấu diếm cái gì đó, hoặc là bị người ta nói trúng thì sẽ vô thức siết chặt ngón tay.

“Giang Tự,” Tạ Hoài bỗng nhiên buông hắn ra, nhìn Giang Tự nói, “Cậu bảo tôi không được lừa cậu, vậy tại sao cậu lại lừa tôi? Có phải là sống một mình rất lâu không? Năm năm? Mười năm?”

Ngón tay Giang Tự hơi cuộn chặt.

“Bé cưng em…” Giang Tự bất đắc dĩ khẽ thở dài, “Thông minh quá.”

Mười năm…

Giang Tự sống một mình mười năm?

Tạ Hoài cảm giác mình có chút không thở nổi, mười năm đó Giang Tự sống kiểu gì?

Cậu muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi ra miệng.

Giang Tự giơ tay lau nước mắt của Tạ Hoài, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể không nói cái này được không?”

“Ừm.” Tạ Hoài khó khăn nhắm mắt gật gật đầu, trong lòng vừa đắng chát vừa khó chịu.

Có lẽ là quá nhớ nhung, cũng có thể là thật sự mệt quá.

Dựa vào vai Giang Tự một lúc, Tạ Hoài bất tri bất giác ngủ mất.

Rõ ràng là còn rất nhiều lời muốn nói.

Giờ học buổi trưa là Giang Tự cõng Tạ Hoài quay về lớp.

Cả lớp xôn xao, nhìn đến ngốc luôn.

Không phải chỉ là ăn một bữa cơm trưa rồi quay lại thôi à, hai người này, sao nhìn có vẻ gay gay thế nhỉ?

Ngày đầu tiên đi học đã gay thế này, cái này không hay lắm nhỉ?

Cả lớp trố mắt nhìn nhau, nhưng không một ai dám mở miệng ra nói chuyện.

Học tiết tự học buổi tối một chút, Tạ Hoài liền theo Giang Tự về nhà.

Hai người nắm tay, ngọt ngọt ngào ngào, chó gặp cũng phải đi đường vòng.

Nhà Giang Tự vẫn giống như lần đầu tiên Tạ Hoài đến vậy, đến cả phòng đàn cũng không thay đổi, vẫn là dáng vẻ cũ.

Tạ Hoài đi tới phòng ngủ của Giang Tự, vốn dĩ muốn lặng lẽ để quà mà cậu đã chuẩn bị vào ngăn kéo của Giang Tự, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ nhìn thấy chiếc bút máy quen thuộc trên bàn sách của Giang Tự.

Cậ sững sờ tại chỗ.

Đó là quà mà cậu tặng cho Giang Tự vào sinh nhật mười tám tuổi.

Cái này… thế mà lại có thể đem về luôn sao?

Tên Giang Tự khắc trên nắp bút hình như bị chủ nhân của nó dùng rất lâu, tróc sơn có hơi nghiêm trọng.

Mười năm đó Giang Tự đều dùng chiếc bút này à?

Lỗ mũi Tạ Hoài chua xót, lồng ngực đau nhói, cậu bỏ cây bút máy lại, đi ra ngoài phòng ngủ.

Giang Tự đứng ở ban công, gió đêm thổi, trên tay cầm hai lon trà chanh.

Một tay hắn mở một lon đưa qua cho Tạ Hoài.

Tạ Hoài nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm, sau đó ngậm một viên kẹo chanh vào miệng, cắn vỡ.

Cậu bắt lấy ống tay áo Giang Tự, kéo Giang Tự qua, ngẩng đầu lên hôn lên môi Giang Tự.

Mấy giây sau, Tạ Hoài lui ra, một tay dựa vào lan can, một tay cầm lon trà chanh, nhìn có vẻ thoải mái, cậu nhướng mày nhìn Giang Tự.

“Ngọt không?”

Giang Tự rũ mắt cười: “Ừm, ngọt chết tôi rồi.”

—--END—--

—----------

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, đến đây bộ truyện này chính thức kết thúc rồi QVQ

Hi vọng Hoài Hoài và Tự Tự sẽ sống tốt với nhau ở kiếp sau, cả đời này của Tự Tự đến lúc chết cũng chỉ có một người, hắn chỉ thích mình Tạ Hoài, đại khái là dựa vào ký ức cùng với Tạ Hoài để sống hết đời.

Cuối cùng chính là trong thế giới song song Hoài Hoài và Tự Tự cùng nhau sống hết kiếp này và kiếp sau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.