Ăn sáng xong, Mộc Mộc ngồi trên xe Trầm Ngang đến công ty đi làm.
Vốn dĩ cô còn âm thầm cảm thấy may mắn vì tối qua ba cô đi du lịch nước ngoài, mẹ cô chơi mạt chược suốt đêm không về nên không ai biết cô ra ngoài cả đêm, nhưng khi cùng Trầm Ngang bước vào công ty, cô liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô không giống bình thường.
Nhà vệ sinh luôn là nơi tụ tập và phát tán các tin đồn, trong lúc Mộc Mộc đang đi tiểu thì nghe thấy tin tức mình muốn biết.
“Biết không? Hôm nay từ trên xuống dưới công ty đều đồn rằng Giám đốc Trầm và Lâm Mộc Mộc cùng nhau đến công ty, xem ra là sống chung với nhau rồi.”
“Làm sao cô biết hai người đó sống chung, nói không chừng sáng nay Giám đốc Trầm đi đón bạn gái nhỏ thôi.”
“Cô ngốc à? Không thấy Lâm Mộc Mộc vẫn mặc quần áo hôm qua sao? Hơn nữa sắc mặt hồng hào, chắc chắn tối qua rất thoải mái.”
Sau đó là những trận cười mờ ám, Mộc Mộc nắm chặt tay -- các cô ấy cũng quá nể mặt Trầm Ngang nhỉ, nghĩ anh ta tuổi già mà chí chưa già, chí xa ngàn dặm sao?
“Phải nhìn Giám đốc Trầm cùng cấp dưới anh anh em em, chắc giờ trong lòng Trợ lý Tần ngứa ngáy như mèo cào nhỉ?.”
“Đáng đời, ai bảo suốt ngày ra vẻ lạnh lùng ngạo ngạo làm chi, gặp ai cũng đều khinh thường, nhìn mà ghét.”
“Nhưng tôi đoán cô ta sẽ không từ bỏ Giám đốc Trầm đâu, Lâm Mộc Mộc kia quá yếu đuối ngốc nghếch, nếu không cậy vào ** thì chắn chắn không phải đối thủ của cô ta.”
Nghe lén xong, Mộc Mộc rút ra được ba kết luận.
Thứ nhất, thanh danh của Trợ lý Tần không được tốt.
Thứ hai, thanh danh của cô cũng chẳng hơn là bao.
Thứ ba, Trầm Ngang là một người được rất nhiều nữ đồng nghiệp trong công ty tìm tòi nghiên cứu.
Cho nên mới nói, ánh mắt quần chúng không hẳn đều sáng như gương, cũng có lúc nhầm lẫn.
Sau khi nghe lén, đến lúc phải đối mặt với Tần Hồng Nhan Mộc Mộc có chút mất tự nhiên.
Cô vẫn còn nhớ rõ ràng lời của Tần Hồng Nhan nói với đứa cháu ngày đó --“Anh ấy một ngày không nhìn tôi, tôi chờ anh ấy một ngày; Một năm không nhìn tôi, tôi chờ anh ấy một năm.”
Có thể nói, chị Tần là một người si tình.
Mà hiện tại, tuy Mộc Mộc và Trầm Ngang vẫn chưa chính thức xác định quan hệ, nhưng mọi mờ ám đều bị Tần Hồng Nhan nhìn thấy hết, cô ấy nhất định rất khó chịu.
Mấy ngày qua cô và Tần Hồng Nhan đã khá thân thiết, có chút tình cảm, bây giờ bởi vì một người đàn ông chẳng lẽ lại trở thành hai người xa lạ?
Đang đau khổ suy nghĩ nên xử lý mối quan hệ phức tạp này như thế nào thì Tần Hồng Nhan bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hôm nay cả công ty đều đồn rằng cô và Trầm Ngang đang sống chung, là thật à?”
Đầu ngón chân Mộc Mộc lập tức căng thẳng, vội vàng giải thích: “Tất cả đều là lời đồn vô căn cứ!”
Tần Hồng Nhan phản bác: “Nhưng không có lửa làm sao có khói.”
Mộc Mộc hết đường chối cãi: “Dù sao tôi và anh ta đều trong sạch.”
“Là tạm thời trong sạch, hay là vĩnh viễn trong sạch?”
Tần Hồng Nhan nhướng mắt, đôi mắt lai sắc sảo đầy ngụ ý nhìn chằm chằm Mộc Mộc khiến da đầu không khỏi Mộc Mộc run lên.
Mộc Mộc cân nhắc từng câu từng chữ: “Chuyện đó...... cô hy vọng là vế nào?” Lại nói ngày thường cô và Tần Hồng Nhan nói chuyện đều thẳng thắn trực tiếp, hiện tại nói bóng nói gió kiểu này vẫn là lần đầu tiên.
Mà lần đầu này lại là vì Trầm Ngang, xem ra ông chú kia thực sự hấp dẫn vô hạn, phong thái ngàn dặm.
“Tôi hy vọng là vế trước.” Tần Hồng Nhan không chút do dự chọn.
Không biết tại sao, nghe xong lời này tim Mộc Mộc bỗng chậm nửa nhịp: “Vì...... vì sao?”
“Lâm Mộc Mộc, Trầm Ngang không phải dành cho cô.” Tần Hồng Nhan thở dài: “Cô không phải là đối thủ của anh ta.”
Cô không phải là đối thủ của Trầm Ngang.
Đây là lần thứ hai Tần Hồng Nhan nói lời này.
Mộc Mộc cảm thấy hết sức kỳ lạ, lời này của Tần Hồng Nhan giống như một ngày nào đó Trầm Ngang sẽ đem cô ăn tươi nuốt sống, một nửa kho, một nửa hấp không bằng.
Mộc Mộc tin vào nhân cách của Tần Hồng Nhan, cô ấy không phải là loại người thủ đoạn thích tính kế, cho dù yêu Trầm Ngang đến chết cũng tuyệt đối sẽ không châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa cô và Trầm Ngang.
Nghe giọng điệu kia có thể thấy được Trầm Ngang trong tâm trí của Tần Hồng Nhan hẳn là người rất đáng sợ, nhưng một khi đã đáng sợ như vậy thì tại sao cô ấy lại lưu luyến anh ta không rời?
Câu hỏi này liên tục lởn vởn quanh đầu Mộc Mộc cho tới khi đi gặp Trầm Ngang.
Đương nhiên, đây là hẹn hò trong miệng Trầm Ngang, còn trong mắt Mộc Mộc là tăng ca -- cô lại bị Trầm Ngang mượn cô từ Tần Hồng Nhan đến làm việc.
Cũng giống như lần trước, Trầm Ngang gọi đồ ăn ngon ép Mộc Mộc ăn no, sau đó để cô ngồi trên sô pha tự sinh tự diệt, còn anh ta lại tập trung xử lý các văn kiện.
Mộc Mộc buồn chán chịu không nổi, đành hỏi: “Tại sao không có việc lại bắt tôi ngồi đợi ở đây, chẳng lẽ anh không biết đây là đang lãng phí tài nguyên xã hội à?”
“Chẳng lẽ để em về nhà chơi game là việc sử dụng hợp lý tài nguyên xã hội?” Trầm Ngang tuy rằng không ngẩng đầu nhưng khóe miệng lại mỉm cười: “Hơn nữa em ở đây, tuy rằng không làm gì, nhưng anh lại cao hứng, làm cho cấp trên cao hứng chẳng lẽ không phải là việc cấp dưới nên làm sao?”
Lời của Trầm Ngang lại khiến Mộc Mộc đỏ mặt-- từ lúc quen Trầm Ngang, Mộc Mộc không cần mua phấn hồng nữa.
“Có phải anh thường xuyên nói thế này với phụ nữ cho nên mới khiến họ hiểu lầm không?” Mộc Mộc hỏi.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ băn khoăn vì sao Trợ lý Tần lại thích anh như vậy. Lại nói trên thế giới này không có chuyện vô duyên vô cớ yêu một người, có phải bình thường anh cũng đùa giỡn cô ấy như vậy, hại người ta hiểu lầm không?” Mộc Mộc bắt đầu phát huy trí tưởng tượng cường đại của mình.
Trêu chọc đùa giỡn người ta rồi không phụ trách, nếu thật sự là như vậy, Trầm Ngang này phải tự kiểm điểm bản thân sâu sắc.
Trầm Ngang không có trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Sao em lại biết cô ấy thích anh?”
Mộc Mộc đương nhiên không dám nói ngày đó cô trốn trong toilet nghe trộm được tiếng lòng của Trợ lý Tần, đành lảng tránh nói: “Toàn công ty đều biết.”
“Thế toàn công ty cũng nói chúng ta sống chung đấy.” Trầm Ngang nói.
Môi Mộc Mộc run run: “Anh cũng nghe nói?”
“Ngay cả tổng công ty bên Mĩ cũng nghe nói.”
Lúc này đến cả răng nanh Mộc Mộc cũng run lên.
Lời đồn thật đáng sợ.
“Tuy rằng anh rất muốn điều này xảy ra, nhưng trên thực tế nó không hề xảy ra, bởi vậy có thể chứng minh lời đồn trong công ty là không thể tin được.” Trầm Ngang kết luận: “Tương tự như vậy, chuyện Trợ lý Tần thích anh cũng không thể tin.”
“Vậy, nếu cô ấy thật lòng thích anh, anh định làm sao bây giờ?” Mộc Mộc kiên trì hỏi.
Thậm chí chính cô cũng không biết tại sao cô lại nóng lòng muốn biết câu trả lời của anh ta nữa.
“Cô ấy thích anh, anh phải làm sao bây giờ?” Trầm Ngang khép văn kiện lại, duỗi lưng, dáng vẻ mệt mỏi: “Trước khi trả lời vấn đề này, phiền em giải quyết vấn đề của anh trước-- anh thích em, em định làm sao bây giờ?”