“Vậy......” An Lương cười khúc khích, hạ giọng hỏi: “Mày và người thầy tốt, bạn hiền, bạn trai tốt đó đã tiến tới bước nào rồi?”
Quả nhiên, Mộc Mộc lại biến thành quả cà chua chín.
“Sẽ không phải đã sống như vợ chồng chứ?” An Lương nghi ngờ.
Lại nói kiểu con gái ngây thơ như Mộc Mộc, tiến độ không nên nhanh như thế mới đúng.
“Đương nhiên không có!” Mộc Mộc vội xua tay: “Bọn tao chỉ mới ngang mức độ hôn môi mà thôi.”
Nhưng mà tần số hôn môi bây giờ hình như hơi cao.
Mỗi ngày đón Mộc Mộc đi làm, Trầm Ngang luôn tranh thủ đè cô lên ghế xe, hôn thật sâu thật dài.
Mỗi ngày ở công ty, Trầm Ngang luôn thừa dịp chốn không người kéo cô vào lòng, hôn cô ngấu nghiến.
Mà mỗi lần hôn xong, dáng vẻ Trầm Ngang luôn tỏ ra sảng khoái dễ chịu, còn Mộc Mộc lại biến thành tôm luộc, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
“Mới chỉ hôn môi mà mặt đã đỏ như vậy rồi?” An Lương không khỏi tán thưởng: “Xem ra ông chú này ở phương diện kia rất mạnh mẽ nha, Mộc Mộc, mày thật có phúc.”
Phúc này, đương nhiên là tính phúc.
*Tính phúc: ám chỉ hạnh phúc trong đời sống xxoo của vợ chồng
Mộc Mộc luôn là một cô bé khiêm tốn, mà chú Trầm cũng xem như là người trong nhà, Mộc Mộc phải giúp anh khiêm tốn chút: “Làm sao làm sao, anh ấy đã là ông chú rồi, về phương diện kia nhất định sẽ không lạc quan là bao đâu.”
“Nếu đúng như mày nói mà mày còn kiên quyết cùng anh ta qua lại, chẳng lẽ mày muốn làm Đức mẹ Maria?” An Lương hỏi.
“Tao không để ý đến chuyện đó.” Mộc Mộc ăn ngay nói thật.
“Đó là bởi vì mày vẫn chưa nếm thử cái chuyện mà mang đến cho mày sự ngọt ngào cho nên mày mới nói như vậy, nếu nếm thử khẳng định sẽ mê muội, muốn ngừng mà ngừng không được.” An Lương bình tĩnh vạch ra yếu tố quan trọng: “Hơn nữa, chuyện này nếu không hài hòa rất dễ ảnh hưởng tới tình cảm hai người, mày không thấy bao nhiêu đôi vợ chồng ly hôn đều tại chuyện này à.”
Mộc Mộc nhíu mày, An Lương nói cũng có lý. Nhưng mà cô không thể chỉ vì để xác minh chú Trầm được hay không mà trực tiếp thao tác với anh một lần chứ?
Cuối cùng vẫn là An Lương là người nghĩ ra cách, nhân lúc chú Trầm hôn cô, cô làm bộ như vô tình sờ vào tiểu jj của chú Trầm. Nếu tiểu jj có phản ứng, như vậy chứng minh chú Trầm ở phương diện kia không hề có vấn đề.
Mộc Mộc vốn không muốn, nhưng mấy ngày liên tiếp An Lương không ngừng nhắn tin và gửi mail cho cô những vụ án phạm tội có thật, toàn là chồng già vợ trẻ, sau khi kết hôn người vợ chịu không được tịch mịch mà ngoại tình, bị người chồng sát hại.
Ban ngày Mộc Mộc sợ hãi, ban đêm gặp ác mộng liên tục, luôn mơ thấy mình bị Trầm Ngang bắt gặp đang thông dâm trên giường, âm trầm mỉm cười giơ dùi cui lôi cô tách ra khỏi nhân tình.
Trước nghĩ sau tưởng tượng càng cảm thấy bất an. Vì thế tối nay, khi Trầm Ngang đưa cô về nhà, Mộc Mộc quyết định thực thi kế hoạch.
Nhưng lạ lùng thay, dừng xe tắt máy đã lâu mà Trầm Ngang vẫn chưa hôn cô. Mộc Mộc vốn nghĩ để anh trào dâng cảm xúc, nhưng đợi đến dài cổ mà Trầm Ngang chỉ có nhắc nhở một câu: “Xuống xe thôi.”
Sự kiên nhẫn của Mộc Mộc đã đạt đến cực hạn, nếu hôm nay không có đáp án e chừng cô sẽ bị ác mộng tra tấn đến chết. Nghĩ vậy, Mộc Mộc quyết tâm hỏi: “Anh...... Hôm nay có phải anh đã quên làm chuyện gì không?.”
“Chuyện gì?” Trầm Ngang hỏi.
“Chính là...... cái này.” Mộc Mộc từ từ nhắm hai mắt, chỉ chỉ môi mình.
Lúc làm động tác này, đáy lòng Mộc Mộc vô cùng lo lắng, thấy mình không đứng đắn xí nào.
“Anh biết em ám chỉ điều gì!.” Mộc Mộc nắm chặt tay.
Nếu không phải vì nghiệm chứng năng lực của anh thì có đánh chết cô cũng không nguyện ý làm loại chuyện này.
“Hôm nay vốn anh thấy đã muộn, để một người con gái như em về một mình không an toàn nên muốn đưa em về tận cửa rồi mới hôn em, nhưng mà không ngờ Mộc Mộc của anh lại nóng vội như vậy.” Giọng Trầm Ngang mang theo ý cười réo rắt vang lên.
Mộc Mộc xấu hổ giận dữ không chịu nổi, tháo dây an toàn, che mặt chạy xuống xe. Nhưng eo bị Trầm Ngang ôm lấy, kéo vào lại trong xe.
u phục của anh cọ xát hai má cô, hơi thở nam tính quyến rũ thật khiến cô muốn ỷ lại.
“Thật ra, anh so với em càng nóng vội hơn.” Anh cúi đầu nói, giọng nói trầm ấm từ tính vọng ra từ yết hầu.
Sau đó Trầm Ngang nâng cằm Mộc Mộc lên, hôn xuống.
Môi trên môi dưới mềm mại ấm áp, đầu lưỡi linh động quét sạch toàn bộ khoang miệng Mộc Mộc, mỗi lần dường như đều chạm đến linh hồn cô.
Mộc Mộc bị hôn đến mất phương hướng, tâm trí trống rỗng, chỉ còn ham muốn và dục vọng của Trầm Ngang.
May mà trong lúc mê man, di động phát ra tiếng “Tí tách”, báo hiệu có tin nhắn mới.
Người gửi tin chắc chắn là An Lương -- trước khi lên xe cô đã nói với An Lương, bất kể đêm nay ra sao nhất định phải xác minh được năng lực của chú Trầm.
Nhắc tới An Lương, những vụ án mạng đẫm máu cùng những cơn ác mộng chân thật thi nhau kéo tới, chen lấn vào đầu khiến Mộc Mộc nháy mắt thanh tỉnh.
Nhất định phải xác minh.
Đây là ý nghĩ duy nhất của Mộc Mộc vào giờ phút này.
Hạ quyết tâm, tay Mộc Mộc liền di chuyển tới tiểu jj của chú Trầm.
Nhưng ngay lúc tiểu jj của chú Trầm trong sạch khó giữ, chú Trầm bỗng kịp thời chìa tay, ngăn cô lại.
Thời khắc bị bắt ấy, cả người Mộc Mộc nóng rực giống như bị hỏa thiêu.
Rất dọa người!
Mộc Mộc chỉ có thể biến thành đà điểu từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy môi Trầm Ngang rời môi mình, cảm thấy bàn tay to nóng rực cầm tay mình, cảm thấy giọng nói mờ ám đến chết người: “Em muốn nghiệm chứng? Sợ anh không được?”
Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt.
Ông chú Trầm này làm sao có thể là lão yêu ngàn năm chứ, rõ ràng là Như Lai phật tổ, nhất cử nhất động của cô đều không thể thoát khỏi pháp nhãn của anh kia mà.
Mà động tác sau đó của Trầm Ngang lại khiến đà điểu Mộc Mộc lập tức xấu hổ đến chết -- anh cầm tay cô đặt trên tiểu jj, nhẹ nhàng cọ sát.
“Đã hợp với tâm ý em chưa?” Hơi thở nóng rực của Trầm Ngang thổi vào tai cô, hòa tan mọi tế bào thần kinh trong cơ thể.
Sau đó, đà điểu Mộc Mộc thẹn chết cũng được về nhà.
Mười hai giờ đêm, di động của An Lương nhận được hồi báo của Mộc Mộc --“Rất hợp ý trẫm.”