Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 20



Rất hợp ý Mộc Mộc không chỉ là tiểu jj của chú Trầm mà còn có con người của chú Trầm.

Chín chắn trững chạc, biết người biết ta, hài hước lịch sự, tài giỏi cuốn hút, nói tóm lại, Mộc Mộc càng nhìn càng thích.

Đáng tiếc hết nghỉ hè Mộc Mộc phải quay về trường. Điều này cũng có nghĩa là cô không thể giống như hai tháng qua, ngày ngày được gặp Trầm Ngang.

Cũng may chương trình học còn lại không nhiều lắm, đa số đều đã sắp xếp trong những học kỳ trước, nói cách khác sang học kỳ sau Mộc Mộc có thể trở về công ty chính thức thực tập.

Trầm Ngang đã lên kế hoạch ổn thỏa cho cô sau khi tốt nghiệp: “Anh hi vọng em vẫn tiếp tục làm việc dưới trướng của Tần Hồng Nhan, học tập thái độ và phương pháp làm việc của cô ấy. Sau khi quen với công ty, em muốn chuyển sang phòng nào lúc đó anh sẽ giúp em tham khảo và thu xếp cho em.”

Nghe nói công ty HG lần này chuẩn bị tuyển ba sinh viên mới tốt nghiệp, mấy bạn sinh viên trường cô cho dù nhận học bổng hàng năm cũng chưa chắc có thể được tuyển vào, mà cô lại được thu xếp nội bộ như vậy.

Quan hệ bám váy quan lớn kiểu này Mộc Mộc cũng không phải không biết xấu hổ.

Tuy có người nâng đỡ nhưng cô không thể bôi nhọ Trầm Ngang được, vì thế Mộc Mộc không hề lười biếng, ngược lại càng thêm cố gắng, chịu khó học tập, điên cuồng làm việc khiến Lưu Vi Vi và An Lương nhìn thấy giật mình không thôi, hét to sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại.

“Mộc Mộc, không cần chăm chỉ học tập, lập gia đình mới quan trọng hơn. Nếu con chuột béo Trầm Ngang này bị mèo mù mày vớ được còn không mau mau nuốt vào bụng, đừng để cho anh ta có cơ hội nghỉ ngơi. Đương nhiên, để báo đáp tao vì mày suy nghĩ, mày lập gia đình rồi phải giúp tao để ý vài con rùa vàng bên cạnh Trầm Ngang nha.”

Mộc Mộc vội xua tay: “Chúng tao vừa mới qua lại mà, nói về hôn nhân còn sớm quá.”

“Đúng vậy, hai người họ chỉ mới tiến hành đến giai đoạn hôn môi mà thôi.” An Lương đứng bên cạnh vừa lau đàn violon vừa tiết lộ.

“Đã gần hai tháng rồi mà mới tới giai đoạn hôn môi thôi á?” Lưu Vi Vi sờ cằm, hít một hơi sâu: “Chẳng lẽ ông chú này không ** được?”

Mộc Mộc đang uống nước liền bị sặc lên mũi.

“Yên tâm, đã nghiệm chứng rồi, hoàn toàn không có vấn đề.” An Lương lại tiết lộ.

“Ông chú này, thế mà lại rất quân tử nha.” Lưu Vi Vi gật đầu tán thưởng.

Mộc Mộc đang vui mừng, ai ngờ Lưu Vi Vi tiếp tục nói khiến cô sặc thêm lần nữa: “Hay là rau xanh Mộc Mộc nó quá mức nhạt nên mới không thể khơi dậy nổi cảm giác thèm ăn nhỉ.”

Mộc Mộc thấy, hai đứa bạn cùng phòng của cô chắc chắn là tốt nghiệp hệ phun **.

“Mộc Mộc, ông chú kia có cho mày tiền không?” Lưu Vi Vi hỏi.

Mộc Mộc lắc đầu.

“Phù, không có ai là hoàn hảo cả, may mà anh ta còn có khuyết điểm keo kiệt, nếu không tao sợ bản thân quá ghen tị mà tiêu diệt mày mất.” Lưu Vi Vi vỗ vỗ bả vai Mộc Mộc mới sống sót sau tai nạn rồi leo lên giường xem phim.

Trầm Ngang quả thật không cho cô tiền, nhưng anh lại đưa cho cô một thẻ tín dụng mà trong đó có chứa 1 vạn nguyên.

Cô có thể tùy ý mua túi Gucci hay thời trang Chanel như Tần Hồng Nhan đều được, nhưng đối với hạng sinh viên nghèo một tháng phí sinh hoạt mới trăm ngàn như Mộc Mộc mà nói, tấm thẻ này đã khiến cô có cảm giác của người giàu.

Nhưng Mộc Mộc chưa từng sử dụng, dù sao Trầm Ngang chỉ mới là bạn trai chứ chưa phải chồng cô, cô cảm thấy không nên dùng.

Vì thế Mộc Mộc cất thẻ đi, vẫn như trước lui tới các cửa hàng ven đường mua áo thun và quần bò.

Không lâu sau Trầm Ngang nhận ra bèn hỏi: “Thẻ kia sao em không dùng, không muốn mua gì à?”

Mộc Mộc chỉ có thể nói: “Phí sinh hoạt của em đủ dùng rồi.”

Trầm Ngang nghe xong cũng không nói gì, nhưng sau đó bắt đầu đưa cho cô mấy phiếu giảm giá, nói là khách hàng tặng, bình thường anh không đi mua sắm, giữ cũng vô dụng.

Mộc Mộc nhìn hạn giảm giá, phát hiện quả thật sắp đến ngày hết hạn liền vội cầm túi chạy đi mua quần áo.

Nhưng mà mấy phiếu trong tay còn chưa dùng hết thì ngay sau đó Trầm Ngang lại đưa thêm cả một đống, và tất cả đều sắp hết hạn.

Mộc Mộc có ngốc cũng nhìn ra được, Trầm Ngang làm như vậy chẳng qua là vì muốn cô có thể yên tâm thoải mái dùng tiền của anh.

Sau đó Trầm Ngang lại tiếp tục đưa cô đủ loại phiếu giảm giá: cửa hàng bánh ngọt, của hàng pizza, quán ăn nhanh, quán thịt bò, quán sushi, cửa hàng tự chọn......

Nói tóm lại, Mộc Mộc nghĩ không có gì là Trầm Ngang không thể cho cô.

Trong đó cũng bao gồm một đống phiếu giảm giá sách.

Cầm tấm thẻ kia, Mộc Mộc nghĩ, thì ra cũng có lúc cô được hưởng ké hơi thở của người giàu.

Trầm Ngang càng nhìn càng tốt đẹp, nhưng trên thế giới không có ai là hoàn mỹ không tỳ vết, mà tỳ vết của Trầm Ngang chính là đứa cháu của anh.

Trầm Thịnh Niên năm nay cũng là sinh viên năm bốn, học tại trường Khoa Học cách trường Mộc Mộc hai mươi phút đi xe. Sau khi Mộc Mộc đi học lại không lâu thì Trầm Thịnh Niên bỗng dưng chạy đến trường tìm cô.

Tìm còn chưa tính, cậu ta lại khoa trương lái Mercedes-Benz G55 đến khiến không ít người để ý.

“Một sinh viên mà lái chiếc xe 2 vạn, anh có thể bớt khoe mẽ một chút được không?.”

Ở căn tin, Mộc Mộc vừa ăn khoai tây vừa nói.

“Cô đường đường là bạn gái tổng Giám đốc công ty HG vậy mà lại ở trong này ăn khoai tây chiên, có thể bớt chút thê thảm được không?” Một khi Trầm Thịnh Niên đã mở miệng là không khoan nhượng.

“Chú anh sau khi tan tầm sẽ đón tôi đi ăn.” Mộc Mộc nhún vai: “Hơn nữa sinh viên ăn thế này vốn là chuyện bình thường, đại gia như anh không hiểu được đâu.”

“Cha mẹ tôi là giảng viên đại học, sống bằng tiền lương cho nên tôi cũng chẳng phải thuộc dạng đại gia gì đó.” Trầm Thịnh Niên giải thích.

“Vậy xe này ai mua?” Mộc Mộc tò mò.

“Tự tôi mua.” Trầm Thịnh Niên tự tin cười đáp.

Mộc Mộc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trước mặt, lập tức tỉnh ngộ: “Chuyện anh bán thân đổi xe đừng để cho chú anh biết, nếu không chú ấy chắc chắn sẽ đánh chết anh.”

Nghe nói bây giờ đại gia không còn bao dưỡng người đẹp nữa mà chuyển sang bao dưỡng giai đẹp. Mà Trầm Thịnh Niên này ngũ quan tinh xảo như nữ giới, tuyệt đối có thể khiến cho các đại gia vung tiền như rác.

Điều này cũng có thể giải thích vì sao Tần Hồng Nhan lại không đồng ý ở cùng với cậu ta.

Nghe vậy, ánh mắt xinh đẹp Trầm Thịnh Niên tựa như muốn giết người: “Xe kia là đo tôi đầu tư cổ phiếu kiếm được!”

“Thì ra không phải là anh bán thân đổi xe” Mộc Mộc lại tỉnh ngộ: “Mà là anh bán thân để đổi lấy tin tức mật.”

Giờ khắc này, Trầm Thịnh Niên đặc biệt muốn giết chết cái người đang ăn khoai tây chiên trước mặt.

Mộc Mộc không biết bản thân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, bỗng hỏi: “Hôm nay anh không vội đến chỗ Trợ lý Tần ư, sao lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm tôi thế?”

Trầm Thịnh Niên chớp chớp hàng lông mi cong dài, mỉm cười: “Bởi vì tôi phát hiện tôi và cô ấy không hợp, bên cạnh đó bỗng nhận ra rằng, tôi với cô mới thật sự là hợp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.