Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 35



Tên Lục Ngộ như liều huyết thanh, nhanh chóng giải trừ độc tố cho cô.

“Buông ra!” Mộc Mộc kêu lên.

“Đừng để ý đến cậu ta.” Trầm Ngang dễ dàng chế ngự hai tay lôn xộn của cô, hơn nữa mười ngón tay đan vào nhau, hình thành tư thế ái muội .

“Trầm Ngang, tôi phải nhận cuộc gọi này!” Thái độ Mộc Mộc rất kiên quyết, sự mềm mại vừa nãy đã tan thành mây khói.

Thật ra cô vốn không cần nhận, nhưng giờ phút này cô phải làm gì đó để ngăn chuyện tiếp theo không nên xảy ra.

Mộc Mộc bực mình, nhưng bực mình này không phải vì Trầm Ngang, mà vì chính mình.

Cô đến gặp anh không phải là muốn phân rõ quan hệ giữa hai người ư? Sao bị anh hôn vài ba cái đã mất đi thần trí, thiếu chút nữa trong sạch cũng không còn.

Cô đúng là không có tiến bộ, chỉ cần cơ thể bị Trầm Ngang đụng chạm sẽ quên hết mọi thứ. Chẳng lẽ đúng như lời Lưu Vi Vi nói, cô ở phương diện tình dục không lên tiếng thì thôi, mà lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng?

Thật sự dọa người.

Trầm Ngang không nói gì, nhưng cánh tay vung nhẹ, di động Mộc Mộc liền “lạch cạch” rơi xuống đất, thành công cắt đứt tiếng chuông ầm ĩ vô cùng chói tai.

“Xin lỗi, anh sẽ bồi thường cho em cái khác.” Trầm Ngang nhún vai.

Nhưng trong mắt không hề tìm thấy một tia hối lỗi.

“Anh cố ý!” Mộc Mộc trừng mắt nhìn anh.

Nếu ánh mắt của cô là thìa, còn Trầm Ngang là kem, vậy thì lúc này đây cô đang từng muỗng từng muỗng khoét sạch anh.

“Mộc Mộc, em có thành kiến với anh.” Trầm Ngang thở dài, nhưng không thể che giấu nụ cười quanh khóe miệng.

“Lăn ra chỗ khác!” Lần đầu tiên Mộc Mộc tỏ ra bất lịch sự trước mặt anh.

Mộc Mộc bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, cô bắt đầu dùng toàn bộ suy nghĩ để chống lại Trầm Ngang. Nếu hai tay không thể dùng, vậy chỉ có thể sử dụng tới hai chân đang rảnh rỗi.

Cô dùng toàn lực, giơ đầu gối lên, muốn cho tiểu jj của chú Trầm một đòn trí mạng.

Nhưng thân mình Trầm Ngang chợt động, tránh được đòn công kích thâm hiểm của cô.

Mộc Mộc thẹn quá hóa giận: “Anh sống từ năm này sang năm khác có phải trải qua vô số lần công kích kiểu này không? Dựa vào cái gì mà linh hoạt như vậy?”

“Bởi vì em nghĩ cái gì, anh đều biết.” Trầm Ngang nhìn Mộc Mộc, ánh mắt rực lửa tựa như cô không hề mặc gì: “Bởi vì anh đối với em ngày nhớ đêm mong, đêm không thể ngủ.”

Mà trên thực tế, giờ phút này cô cũng gần như không mặc gì.

Tuy rằng tiểu jj của chú Trầm bình yên vô sự, nhưng công kích vừa rồi đã làm cho vị trí của hai người trở nên lỏng lẻo, Mộc Mộc nhắm đúng thời cơ, động thân, dùng cái trán mình đập vào cái cằm hoàn mỹ xinh đẹp của Trầm Ngang.

Tuy rằng một đòn này thành công giúp cô thoát khỏi giam cầm của anh, nhưng đau nhức ở trán khiến cô muốn nổ tung.

Xem ra bản chất đánh nhau và tình yêu đều giống nhau, giết địch một ngàn thì bản thân cũng tự tổn hại cả tám trăm rồi.

Trên người lạnh lẽo khiến Mộc Mộc bất chấp đau đớn, việc đầu tiên phải là sửa sang lại quần áo đang mặc, che dấu đi tất cả dấu hôn.

Cũng chính lúc cô cúi đầu sửa lại quần áo, Mộc Mộc mới phát hiện trên ngực toàn là dấu hôn, rậm rạp chi chít, khiến cho người ta nhìn thấy là muốn suy nghĩ bậy bạ.

“Thật sự là một ông già lưu manh!” Mộc Mộc đỏ mặt mắng.

“Anh thề, sau này anh chỉ sẽ đùa giỡn lưu manh với một mình em.” Trầm Ngang vuốt cằm, ánh mắt vẫn mang theo chút dục vọng chưa tan.

“Nghĩ hay nhỉ! Trầm Ngang, hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp anh, chúng ta núi xanh nước biếc, sau này đừng gặp nhạu nữa!” Mộc Mộc hạ quyết tâm.

Thật sự không thể gặp lại Trầm Ngang, nếu không chính mình sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào tay giặc.

Hai người bọn họ vốn dĩ không cùng cấp bậc.

Giống như tham dự một trận đấu bóng rổ tiểu học, thắng thua không cần người sáng suốt nhìn thấy, ngay cả người mù cũng biết.

Trầm Ngang ngồi lại trên ghế, chiếc cà vạt hơi lỏng lẻo, cả người tỏa ra hơi thở lười biếng, càng thêm mê người: “Anh có linh cảm không phải, em tin không?”

Mộc Mộc bị sự chắc chắn trong giọng nói của anh gây chấn động, cầm di động, xoay người như thỏ con gặp sói dữ sợ hãi chạy trốn.

Ra khỏi Bridal Tea House, Mộc Mộc liền lên một chiếc xe bus gần đó, tựa đầu lên cửa sổ. Trời đông giá rét, kính thủy tinh lạnh thấu xương, đại não hỗn loạn dần dần trấn tĩnh.

Chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, đáng lẽ cô phải chấm dứt mối quan hệ rối rắm này, lại không ngờ rằng, trải qua việc thân thể tiếp xúc lại khiến quan hệ hai người càng thêm phức tạp khó hiểu hơn.

Hơn nữa theo ý của Trầm Ngang, dường như anh không muốn buông tay như vậy.

Anh rốt cuộc sẽ làm ra chuyện gì, cho dù Mộc Mộc có mọc ra mười cái đầu cũng chẳng thể đoán được.

Đương nhiên, đây không phải là chuyện quấy nhiễu cô nhiều nhất, mà là sự phản ứng của cơ thể cô.

Từ lâu cô đã nghe nói “Con đường để chinh phục một người đàn ông là thông qua dạ dày, còn con đường để đến lòng phụ nữ là thông qua lời nói”.

Cô không phải là người tùy tiện, nhưng bị Trầm Ngang đụng chạm lại không hề phản cảm, thậm chí còn nổi lên phản ứng.

Rốt cuộc là cơ thể cô phản bội trái tim mình, hay là cơ thể cô phản ánh chân thực trái tim đây.

Cô không thể không thừa nhận, phản ứng của cơ thể là thật, mà những giọt nước mắt mỗi đêm cũng là thật. Mộc Mộc không rõ, Trầm Ngang đối với cô mà nói, tâm cơ thâm trầm đến đáng sợ, cô hẳn phải nên tránh xa mới đúng, nhưng tại sao lại xuất hiện cảm giác lưu luyến thế này?

Chẳng lẽ là cô không thể từ bỏ được Trầm Ngang?

Nghĩ đến giận, Mộc Mộc bắt đầu đập đầu vào cửa sổ, khiến hành khách xung quanh kinh hồn sợ hãi, chỉ sợ cô hận đời muốn chết sẽ kéo toàn bộ mọi người trong xe làm đệm lưng. (ám chỉ kéo nhau cùng chết =

Trong lúc Mộc Mộc bị bao vây giữa đám người hoảng loạn, điện thoại một lần nữa lại đổ chuông.

Vẫn là Lục Ngộ.

Cô nhận điện, Lục Ngộ hẹn cô đến một câu lạc bộ sách gần trường cấp ba trước kia gặp mặt, Mộc Mộc đồng ý.

Giờ phút này Mộc Mộc thầm nghĩ muốn tìm một người quen để giúp cô ổn định tinh thần, giúp cô không phải nghĩ đến Trầm Ngang nữa.

Khi cô tới, Lục Ngộ đã ngồi chờ rất lâu.

Trong câu lạc bộ có hệ thống sưởi ấm, anh cởi áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi kẻ sọc xanh nhạt, nhìn qua mang dáng vẻ thư sinh ngời ngời. Trước mặt anh là một ly cà phê sữa và một cuốn ‘Lolita’ của Vladimir Nabokov*.(Mọi người có thế tìm trên mạng đọc cuốn sách này ^^)

“Lolita, ánh sáng của đời tôi, ngọn lửa nơi hạ bộ của tôi. Tội lỗi của tôi, tâm hồn của tôi.”

Trong đầu Mộc Mộc đột nhiên nhớ lại lời mở của cuốn sách này, không biết sao lại nhớ tới hình ảnh mình và chú Trầm thân mật, quá trùng hợp khiến cô tức khắc đỏ mặt, cả người nhanh chóng đổ mồ hôi.

“Em rất nóng sao?” Lục Ngộ thấy cô mặt đỏ tai hồng, quan tâm hỏi.

“Có một chút.” Mộc Mộc vội vàng ngăn chặn những hình ảnh không đứng đắn trong đầu, lỡ đãng đáp.

Cô tháo khăn quàng cổ, đặt lên bàn, đang định mở miệng gọi một ly cappuchino, lại phát hiện ánh mắt Lục Ngộ nhìn mình có chút khác thường.

“Sao vậy?” Mộc Mộc có chút lúng túng.

Lục Ngộ rũ mắt, hàng mi dài in bóng mờ ảo trên hai gò má: “Không có gì.”

Đứa nhỏ này, vài năm không gặp sao lại có chút cổ quái thế này.

Đúng lúc này Mộc Mộc bỗng nhiên buồn tiểu, cũng không nghĩ nhiều, nói với Lục Ngộ một tiếng rồi đứng dậy đi vào toilet.

Nhưng trong lúc vô tình nhìn thấy mình trong gương, nước tiểu trương phình lập tức xấu hổ bốc hơi sạch, một giọt cũng không còn.

Trên cổ của cô, tất cả đều dấu hôn rậm rạp hồng hồng đỏ đỏ!

Lại còn là một đống dấu hôn nóng hổi vừa mới ra lò nữa chứ!

Mộc Mộc hận không thể nhét đầu mình vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, cô sao lại bất cẩn đến thế, rõ ràng biết vừa rồi Trầm Ngang hạ thủ nhiều nhất là nơi cổ mình, ấy thế vẫn vô ý vô tứ cởi khăn ra.

Khó trách ánh mắt vừa rồi Lục Ngộ kỳ lạ như vậy, chắc anh nghĩ rằng cô vừa mới cùng người ta xxoo nhỉ?

Thật sự là ông trời muốn diệt cô.

Mộc Mộc che cổ, tâm tình phức tạp trở về chỗ Lục Ngộ ngồi, vội vàng quàng khăn quanh cổ.

Hành động này cực kỳ giấu đầu hở đuôi, nhưng cô quả thật không tìm ra biện pháp thứ hai tốt hơn.

Vì vậy trong tiếng nhạc, bầu không khí giữa hai người nháy mắt trở nên lúng túng.

Đợi người phục đặt cốc cappuchino xuống rời đi, Mộc Mộc mới mở miệng: “Ừm, anh tìm em có việc gì không?”

Lục Ngộ hắng giọng: “Anh muốn xin lỗi em, lần trước là anh đã mạo phạm em.”

“A, không sao.” Mộc Mộc lấy tay chạm vào khăn quàng cổ, vải nhung mềm mại thoải mái, khiến cô cảm thấy yên tâm.

Lục Ngộ quả thật rất lịch sự, anh mới làm như vậy mà đã xin lỗi, vậy Trầm Ngang chắc nên mổ bụng tự sát.

“Năm đó anh đột nhiên rời đi, bây giờ lại bỗng nhiên trở về, căn bản không nghĩ đến cảm nhận của em, thật sự không phải.” Lục Ngộ nhìn Mộc Mộc, ánh mắt mềm mại dịu dàng, giống như vải nhung trên khăn quàng cổ của cô.

“Trước kia chúng ta còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện, mỉm cười một cái sẽ quên thôi.” Mộc Mộc vịt chết còn mạnh miệng.

Có trời mới biết năm đó cô vì anh rời đi mà mất ngủ bao nhiêu đêm.

“Nhưng anh quên không được, bốn năm qua, anh ở bên kia luôn nhớ rõ những chuyện trước kia.” Tay Lục Ngộ vuốt ve miệng cốc cà phê, ngón cái vuốt nhẹ thành cốc, như là đang vuốt ve quá khứ.

“Thật không? Nhưng anh không trở lại, em tưởng anh đã quên rồi.” Mộc Mộc phát hiện trong giọng nói của mình có mang theo sự oán hận.

Đúng là vẫn còn để ý.

Mộc Mộc không hiểu, từ nhỏ cô chính là một đứa bé ngoan ngoãn. Là nhóm đầu tiên được mang khăn quàng đỏ, thường xuyên giúp đỡ các cụ già qua đường, là người yêu tổ quốc, yêu đồng bào, thấy chó mèo đi lạc còn giúp mua thức ăn mua nước uống.

Nhưng những người cô gặp đều là người xấu.

Có lẽ số mệnh cô đã bị Thiên Lôi Điện Mẫu bỏ rơi.

“Bởi vì anh không đủ can đảm.” Lục Ngộ nhìn cô cười, nụ cười rất sạch sẽ, sạch sẽ thậm chí chứa đầy ưu thương: “Cho nên mới để mất em bốn năm.”

Mộc Mộc không thể chịu nổi nụ cười đó, vội quay sang nhìn hướng khác. Mặc dù câu lạc bộ này đã được tân trang lại, nhưng đại khái kết cấu vẫn giống trước đây.

Năm đó, anh và cô ngồi ở góc trái góc phải, làm bài tập, thỉnh thoảng ngước lên nhìn nhau, ngẫu nhiên tầm mắt giao nhau, cô vội vàng né tránh giống như bị bỏng.

Cái kiểu bẽn lẽn xấu hổ thời con gái, bây giờ nghĩ lại tựa như nắng sớm đầu xuân, chiếu lên hai gò má, từ từ nóng lên.

Có lẽ đây chính là ‘thanh xuân’ mà người ta hay gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.