Sau khi đọc xong tin nhắn này Mộc Mộc liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng còi ô tô. Cứng ngắc quay đầu, cô nhìn thấy một chiếc xe tương tự màu xám bạc -- rửa sạch thiếu chút nữa nhận không ra.
Mộc Mộc đứng chôn chân tại chỗ, cảm thấy đau đầu -- cùng ông chú chơi trò IQ quả thật là hành vi không biết tự lượng sức mình.
Ngồi trong xe, vẻ mặt Trầm Ngang điềm tĩnh nhìn Mộc Mộc vật lộn lê lết đến cạnh xe với tốc độ rùa bò.
“Anh tìm tôi có việc sao?” Mộc Mộc tự thôi miên chính mình chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là áo giác.
“Lên xe rồi nói sau.” Trầm Ngang dùng ánh mắt ý bảo cô quan sát bốn phía: “Có người nhìn thấy, ảnh hưởng không tốt.”
Biết rõ ảnh hưởng không tốt còn đỗ xe ngay trước cổng? Mộc Mộc u oán nghĩ, ông chú Trầm này nhất định là cố ý tới.
Mộc Mộc là một thiếu nữ như đóa hoa vừa chớm nỏ, Trầm Ngang lại là một người đàn ông trung niên trưởng thành chững chạc, cùng với chiếc xe này, thật dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến hai từ rất phổ biến -- bao dưỡng.
Bây giờ là giờ ăn cơm tối, trong sân trường lượng sinh viên rất lớn, Mộc Mộc tự thấy nếu mình không lên xe, thanh danh của mình chắc chắn sẽ bị hủy.
Không còn cách nào, Mộc Mộc chỉ có thể bị chú Trầm tính kế ngồi xuống vị trí phó lái.
“Anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Mộc Mộc hỏi.
“Không phải đã nói rồi sao? Cô muốn ăn gì, cô chọn nơi đi.” Trầm Ngang mỉm cười.
Mộc Mộc choáng, cô có nói với anh ta khi nào vậy?!
Xem ra để đối phó loại ông chú tu luyện ngàn năm này, chỉ có thể dùng sát chiêu.
Mộc Mộc quyết tâm nói thẳng: “Trầm tiên sinh, lần trước có thể là do tôi chưa nói rõ ràng. Ý của tôi là, chúng ta không hợp, về sau xin đừng gặp mặt nữa, tránh làm lãng phí thời gian lẫn nhau.”
Lực sát thương của câu này rất mạnh, cho dù là thần long bái vĩ cũng khó mà kháng lại được, người thường ai trúng chiêu này, ít nhất cũng phải nằm trên giường dưỡng thương ba đến năm ngày.
Cho nên sau khi Mộc Mộc nói xong, nhìn Trầm Ngang đột nhiên trầm mặc cúi đầu, trong lòng có chút hối hận.
“Tôi nghĩ ......” Trầm Ngang chầm chậm nói: “Ít nhất chúng ta vẫn có thể là bạn.”
Trong giọng nói có chút cô đơn buồn bã, tựa như lá cuối thu bị gió lạnh thổi qua rơi rụng xuống đất.
Mộc Mộc mủi lòng: “Thật ra tôi cũng xem anh là bạn ......”
“Nếu đã là bạn, thỉnh thoảng ăn một bữa cơm cũng là chuyện thường, tôi rất vui mừng khi chúng ta có thể cùng chung nhận thức này.”
Trầm Ngang nhoẻn miệng cười, sự cô đơn vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.
Mộc Mộc có cảm giác lại bị rơi vào bẫy.
Cũng khó trách, khi cô còn là một đứa trẻ người quấn tã lót thì Trầm Ngang đã giải đề toán trung học, cô làm sao mà là đối thủ.
Tâm trạng ăn cơm giờ phút này đối với Trầm Ngang hỏi linh tinh ăn nơi nào cùng với ăn cái gì, Mộc Mộc chỉ nói hai chữ --“Tùy anh”.
Trầm Ngang bẻ tay lái, đi tới một nhà hàng Sushi nổi tiếng.
Sau khi ngồi xuống, Mộc Mộc quyết định hóa bi phẫn thành thèm ăn, vùi đầu vào ăn sushi.
Cá ngừ sushi, cá hồi sushi, tôm ngọt sushi, gan ngỗng sushi...... Dù sao ông chú này cũng không thiếu tiền, Mộc Mộc nhìn trúng món gì liền gọi món đó.
“Nhìn không ra khẩu vị của cô tốt thật đấy.” Trầm Ngang uống một ngụm rượu, bình luận.
“Đúng vậy, tôi ăn rất nhiều, về sau phỏng chừng tiền lương một tháng cũng không đủ mua đồ ăn cho mình, vì thế bạn tôi thường nói không ai dám cưới tôi cả.” Mộc Mộc vội vàng tự hạ thấp bản thân mình.
Ý ngầm chính là: Giá của tôi không cao, nếu anh có ý tưởng bậy bạ với tôi thì xin hãy dừng lại đi.
“Ăn được là phúc, cô có thể ăn chứng tỏ thân thể cô rất khỏe, sau ba năm ôm con cũng không thành vấn đề, người cưới cô làm sao có thể mệt, tránh mới là thiệt.” Trầm Ngang phiêu phiêu nhẹ nhàng đánh Thái Cực quyền trở về.
Không hổ là người lớn, rất có tài ăn nói, Mộc Mộc bái phục, giơ đũa gắp sushi đầy vào bát -- bi phẫn quá lớn, thức ăn cũng không đủ bù lại.
Đang ăn, bỗng nhiên có một giọng nữ hét lên: “Trầm Ngang? Anh ở đây ư, thật là trùng hợp!”
Mộc Mộc quay đầu nhìn, phát hiện người phát ra tiếng hét là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ công sở, nhưng cặp mắt kia nhìn cô và Trầm Ngang giống như chó Ngao Tạng trông thấy xương heo, nói chuyện phải nói là rất nhiệt tình.
Lời này có chút hơi sơ xài, dùng từ ngữ tao nhã mà nói -- tò mò hiếu kỳ chính là ngọn lửa tâm hồn của cô ấy.
“Trầm Ngang, người này là?” Bà chị mặc đồ công sở cố gắng kiềm chế kích động bình tĩnh hỏi.
Quả nhiên bà chị mặc đồ công sở kia lập tức bỏ rơi người bạn trai bên cạnh vọt tới bàn của bọn họ, nhắm ngay Mộc Mộc, bắt đầu tấn công: “Em gái, trông em thật dễ thương, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Quen với Trầm Ngang bao lâu rồi? Có sống cùng nhau không? Cha mẹ hai bên đã gặp mặt chưa? Đã tính đến kết hôn chưa? Tuần trăng mật sẽ nghỉ ở đâu?”
Mắt thấy danh dự lại sắp bị hủy, Mộc Mộc đang muốn giải thích mình và chú Trầm chỉ là bạn bè bình thường, nhưng vừa mở miệng, trong miệng đột nhiên bị nhét vào một nắm cơm, suýt nữa làm cô nghẹn chết.
Trầm Ngang nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mộc Mộc, sau lại vuốt mái tóc cô, dịu dàng nói: “Xem em kìa, ăn một miếng cơm cũng có thể bị nghẹn, làm sao có thể khiến anh yên tâm đây?”
Mộc Mộc dùng ánh mắt rực lửa căm tức nhìn Trầm Ngang -- ông chú này đang muốn giết người diệt khẩu hả?
Tuy vậy, một cảnh tàn sát khốc liệt này lại bị người ngoài nhìn thành mối tình thắm thiết tình chàng ý thiếp -- bà chị mặc đồ công sở che mặt nói: “Oa, em thật có phúc, chị chưa từng thấy Trầm Ngang đối xử với ai tốt như vậy.”
Mộc Mộc lúc này mới tỉnh ngộ, khó trách cô vẫn cảm thấy bà chị mặc đồ công sở này nhìn rất quen, nhiều chuyện như vậy, hành động như thế, chắc chắn là họ hàng thân thích với Lưu Vi Vi nhà mình!
Người bạn trai luôn luôn im lặng của bà chị mặc đồ công sở nhịn không được, liên tục ho khan như bệnh nhân lao phổi đến rát họng mới thức tỉnh được bạn gái của mình.
Bà chị tiếc nuối nói: “Chị còn có hẹn, gặp lại sau nhé.”
Lúc đi ra cửa, ánh mắt lưu luyến không rời, hận không thể tiếp tục ở lại xem hết từ đầu đến cuối.
Đợi bà chị mặc đồ công sở rời đi, Mộc Mộc thở dài: “Tôi có dự cảm rằng, chuyện của tôi và anh ăn cơm nội trong vòng ngày mai sẽ bị bạn bè anh biết hết.”
Trầm Ngang tươi cười trong veo: “Với công lực của cô ấy -- khẳng định một giờ sau đã truyền khắp rồi.”
Mộc Mộc đau đầu: “Vậy sao anh còn nói tôi là bạn gái anh, chẳng lẽ anh không sợ bạn bè hiểu lầm hả?”
Trầm Ngang uống một ngụm rượu, yết hầu chuyển động, ánh mắt sắc bén: “Cô vốn là bạn gái của tôi.”
Mộc Mộc suýt nữa lại đánh rơi cái bát xuống: “Anh nói cái gì?”