Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 47



“A!!!!!!!!!!!!!!!!!” Mộc Mộc không rõ đây là mộng xuân hay ác mộng tỉnh dậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Người ta thường nói giấc mơ là tiềm thức của con người, thế có nghĩa là, trong tiềm thức của cô, cô không muốn lăn giường với bạn trai hiện tại Lục Ngộ mà lại là bạn trai cũ Trầm Ngang ư?!

Chẳng lẽ bản chất của cô thật sự là người phụ nữ dâm đãng một chân đứng nhiều thuyền sao?

Bị ý nghĩ này đè nặng, buổi sáng khi Mộc Mộc bước vào văn phòng Trầm Ngang cũng không nói nhiều, trực tiếp gửi đơn xin từ chức, thừa dịp Trầm Ngang chưa mở miệng giải thích: “Bởi vì lý do cá nhân, tôi phải đi. Nhưng tôi nhất định sẽ làm việc đến cuối tháng này, sau khi chuyển công giao việc xong tôi sẽ đi.”

Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của Mộc Mộc .

“Em nghĩ kỹ chưa?” Trầm Ngang nhìn đơn từ chức, góc thư nhọn hoắt, anh dùng ngón cái vuốt ve, cảm nhận góc giấy đâm vào ngón tay đau buốt.

Mộc Mộc cân nhắc từng chữ.“Tôi xin lỗi, tôi biết bây giờ là thời điểm khó khăn nhất của anh, nhưng tôi không thể không đi.”

“Nếu vì chuyện ngày đó khiến em và bạn trai em để bụng thì anh xin cam đoan, về sau ngoại trừ công việc anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.” Trầm Ngang nắm chặt đơn từ trong tay.

“Không liên quan đến anh, là nguyên nhân từ tôi.” Mộc Mộc cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Trong đầu cô vẫn tràn ngập hình ảnh anh lỏa thể, thần hình gầy gò rắn chắc, quả thực khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Mộc Mộc thầm nghĩ, cô phải thật đi rồi, nếu không sẽ mắc chứng dâm bệnh.

Trầm Ngang nhìn cô, hàng lông mi in bóng xuống má khiến người khác không thể thấy rõ ánh mắt anh: “Anh tôn trọng quyết định của em.”

Ngày hôm sau, trải qua quá trình lựa chọn kéo dài cuối cùng cũng tìm được một người tên là Lily tiếp nhận vị trí thư ký thay Mộc Mộc, Mộc Mộc tận tâm hết sức đem những kinh nghiệm làm việc truyền lại cho Lily, việc to việc nhỏ, vô cùng nghiêm túc.

Cô muốn làm hết sức trong phạm vi năng lực của mình để giúp đỡ Trầm Ngang.

Tâm tư đặt vào công việc khiến Mộc Mộc có chút lơ là Lục Ngộ, số lần gặp anh cũng ít đi, hôm nay thật vất vả mới dành được chút thời gian đi ăn pizza với snh.

“Tổng giám đốc Lâm, muốn gặp ngài không dễ nhỉ?.” Lục Ngộ thở dài.

“Em xin lỗi, đợi thêm mấy ngày nữa là ổn rồi.” Mộc Mộc kéo tay anh, làm nũng.

Có điều hiệu quả của chiêu này vô cùng tốt, Lục Ngộ đành nhượng bộ: “Thôi được rồi, vì sự nghiệp của em, mấy ngày nay anh đành nếm chút tương tư vậy.”

“Chờ xong việc này em sẽ lập tức bồi thường cho anh.” Mộc Mộc lại sử dụng chiêu mật ngọt chết ruồi.

“Đúng rồi, Mộc Mộc......”

Lục Ngộ đang muốn nói chuyện, nhưng bị tiếng chuông điện thoại di động Mộc Mộc cắt ngang.

“Anh chờ em chút, em có điện thoại. Alo, tôi nghe đây, Lily, có chuyện gì vậy? Hả, tài liệu đấu thầu á, trong máy tính lý không có sao? Sao có thể như vậy? Cô tìm chưa...... tìm khắp nơi mà không có? Nhưng buổi chiều Giám đốc Trầm cần mà...... Như vậy đi, tôi sẽ quay lại ngay.”

Cúp điện thoại, Mộc Mộc lại dùng ánh mắt vô cùng xin lỗi nhìn Lục Ngộ, cho đến khi anh thở dài nói: “Đi đi, bạn gái ham việc của anh.”

“Anh thật sự là người bạn trai tuyệt vời!” Mộc Mộc cho anh một nụ hôn gió, sau đó cầm túi xách chạy ra khỏi cửa hàng pizza.

Cô không thấy ở phía sau, ánh mắt Lục Ngộ phảng phất nỗi cô đơn.

Mấy ngày sau Mộc Mộc bận tối mắt tối mũi, may mà Lily đủ thông minh để có thể học hỏi được tất cả mọi việc trong khoảng thời gian ngắn, xem ra cô sẽ mau chóng rời khỏi đây.

Ngay lúc cô bận rộn chỉ dạy người mới, vị cháu đích tôn vàng Phó Dịch Phong chính thức nhậm chức.

Ngày anh ta đến, tất cả toilet trong công ty đều chật ních nữ đồng nghiệp trang điểm, cảnh tượng đó, quả thực có thể sánh với Hoàng thái tử tuyển phi.

Mộc Mộc thật bực mình, bởi vì ngày đó đúng lúc cô bị tiêu chảy, mỗi lần đi toilet là giống đi vào cửa hàng đại hạ giá, mức độ nguy hiểm tăng lên dữ dội.

Tần Hồng Nhan thẳng thắn đánh giá: “Công ty này chính là một cái ao, mà tất cả phụ nữ ở đây đều là người đánh cá, luôn mong chờ có thể câu được con rùa vàng Phó Dịch Phong.”

“Cô không tính thử một lần sao?” Mộc Mộc tò mò.

“Bản thân tôi là vàng rồi.” Tần Hồng Nhan không chút đỏ mặt đáp.

Mộc Mộc thầm nghĩ, may mà Lưu Vi Vi không có ở đây, nếu không chắc chắc sẽ làm bộ như thực thuần khiết nhưng không hề thuần khiết hỏi: “Cô rõ ràng có trứng, làm sao có t*ng trùng được.”

“Không biết con rùa vàng này thế nào nhỉ?” Mộc Mộc khá tò mò.

Sáng nay cô định đi sang văn phòng anh ta chiêm ngưỡng thử xem, nhưng người vây quanh văn phòng anh ta chật như nêm cối, công lực Mộc Mộc có hạn, không thể đi vào, chỉ có thể thở dài rút lui.

“Đêm nay các vị giám đốc cấp cao sẽ tổ chức tiệc chào đón Phó Dịch Phong, có lẽ Trầm Ngang sẽ mang cô đi, đến lúc đó cô dĩ nhiên sẽ được gặp.” Tần Hồng Nhan tiết lộ.

Quả nhiên, buổi chiều khi tan sở Trầm Ngang bảo cô buổi tối tham sự tiệc chào đón với anh. Dù sao cũng là nhiệm vụ của thư ký riêng, Mộc Mộc chỉ có thể đồng ý, lén nhắn tin cho Lục Ngộ xin lỗi anh vì không thể đến buổi hẹn tối nay.

“Vậy khi nào em về?” Lục Ngộ hỏi.

“Có lẽ khoảng 12 giờ đêm.” Mộc Mộc giơ tay tính toán, cho câu trả lời.

Lục Ngộ không nói gì nữa, Mộc Mộc liền nhanh chóng mang chút đồ trang sức đơn giản, sau đó lên xe của Trầm Ngang.

“Thật ra hôm nay anh có thể dẫn Lily đi cùng, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để cô ấy rèn luyện.” Mộc Mộc vừa soi gương trang điểm vừa nói.

“Tối nay em có hẹn sao?” Trầm Ngang quả nhiên là Trầm Ngang, không có gì có thể che giấu được anh: “Như vậy đi, để bồi thường, ngày mai anh cho phép em được nghỉ phép có lương.”

Mộc Mộc đương nhiên vui mừng, nhanh chóng lấy lại tinh thần đi dự tiệc.

Vị trí tổ chức tiệc chào mừng là ở hộp đêm, khi bước vào Mộc Mộc lập tức bị khói thuốc và mùi rượu xông lên mũi khiến cô liên tục bị sặc. Trầm Ngang vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng hỏi: “Trước kia em rất ít khi tới nơi này hả? Chịu đựng một chút, anh sẽ mau chóng đưa em về.”

Mộc Mộc nghẹn ngào lau nước mắt, gật đầu.

Uống ngụm nước bạc hà, Mộc Mộc nhìn quanh đánh giá, phát hiện ngồi chính giữa sô pha là một người đàn ông trông rất khác so với những người xung quanh, hẳn đây là vị cháu đích tôn vàng rồi. Sống mũi người nọ thẳng tắp, khuôn mặt thon thả, có thể xứng với hai từ “đẹp trai”, chỉ có điều nhìn hơi kiêu căng.

Thật xứng với danh hiệu quần áo lụa là trong truyền thuyết.

Người nọ vừa mới ngồi xuống lập tức có một đoàn công chúa trang điểm xinh đẹp lần lượt tiến vào, nhanh chóng chiếm hết ánh mắt của đám đàn ông trong phòng.

Vị cháu đích tôn vàng híp mắt nhả khói thuốc, sau đó thu hai nàng công chúa xinh đẹp nhất vào túi, một trái một phải ngồi bên cạnh.

Sau đó những vị giám đốc cấp cao phân theo thứ hạng cũng làn lượt chọn công chúa cho mình.

Duy chỉ có Trầm Ngang vì bên cạnh đã có Mộc Mộc, cự tuyệt cơ hội lựa chọn công chúa.

Mộc Mộc nói nhỏ: “Đáng lẽ hôm nay tôi không nên tới, hại anh mất đi cơ hội tốt này rồi.”

Trầm Ngang cười nhẹ: “Đây là lý do anh đưa em đến.”

“Thế trước đây anh làm sao giữ mình trong sạch được?” Mộc Mộc hỏi.

“Trước đây anh lấy Hải Luân làm lá chắn.” Trầm Ngang thành thật trả lời.

“Anh thường xuyên vào chốn hồng trần này, đáng lẽ phải quen rồi chứ?” Mộc Mộc không tin.

“Anh có bệnh sạch sẽ, nếu không có cảm tình, một ngón tay cũng không muốn chạm.” Nói xong, Trầm Ngang nhìn Mộc Mộc.

Ánh mắt kia, phải nói là vô cùng thâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.