Ba ngày còn lại, vào mỗi buổi sáng Trầm Ngang sẽ đi làm, sau đó ban đêm sẽ trở về cùng Mộc Mộc lăn giường.
Tinh lực dồi dào làm Mộc Mộc không chịu nổi.
Vào buổi tối thứ hai lăn giường, Trầm Ngang gọi phục vụ khách sạn mang bữa tối lên. Hai người vừa ngồi trên giường lớn ăn tôm chiên và mì hoành thánh thơm ngon, vừa ngắm thành phố đêm khuya bên ngoài cửa sổ.
“Anh nhìn trúng một căn hộ ở khu chung cư Thịnh Nguyên, là một căn hộ mới, nội thất trang trí đều đầy đủ cả, anh đã nói chuyện với người môi giới, sau khi chúng ta về sẽ sang tên cho em.” Trầm Ngang bóc một con tôm nhét vào miệng Mộc Mộc.
Mộc Mộc nghe xong bỗng quên nuốt, ngậm con tôm nói: “Vì sao lại sang tên cho em?”
“Bởi vì trên danh nghĩa em chưa có nhà.” Trầm Ngang cầm khăn giấy giúp cô lau dầu mỡ nơi khóe miệng, nhắc nhở: “Ngoan, ăn xong rồi nói, cẩn thận ế .”
Mộc Mộc nghe lời, nuốt con tôm vào bụng rồi mới tiếp tục hỏi: “Đang yên đang lành tại sao lại mua nhà cho em?”
“Đàn ông mua này mua nọ cho người mình yêu không phải là chuyện hết sức bình thường sao?” Trầm Ngang hỏi lại.
Đàn ông mua này mua nọ cho bạn giá đúng là chuyện bình thường, nhưng nếu mua một trong những căn hộ đắt nhất thành phố thì đó không còn là chuyện bình thường nữa.
Chẳng khác nào nhịp điệu bao dưỡng ngôi sao của các đại gia cả.
Mộc Mộc nhập ngừng: “Anh làm như vậy khiến em có cảm giác bị bao dưỡng.”
“Sao em lại nghĩ như vậy?” Trầm Ngang dùng tay nhẹ nhàng xoa hai má cô, nói: “Người lao động vất vả, mất ăn mất ngủ, bán đứng sắc tướng ở trên giường rõ ràng là anh mà.”
Mộc Mộc nghiêm túc nói: “Lời này của anh nếu bị người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ nhầm anh là người cha bán mì của nhân vật gấu trúc trong [Công phu panda] á.”
“[Công phu panda]? Xin lỗi, anh không xem mấy bộ phim hoạt hình đó.” Trầm Ngang buông tay.
Quả nhiên cách 15 tuổi vẫn có điểm khác nhau, Mộc Mộc không để ý, có lòng tốt giải thích cho anh: “Đó là một con vịt.”
Nghe vậy, biểu cảm Trầm Ngang không hề thay đổi, thành thật nói: “Nếu em muốn, anh có thể là con vịt của em cả đời.”
Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc nghe được một câu phi thực tế nhất nhưng lại nồng nàn nhất.
“Lần này sau khi trở về, chúng ta chuyển đến sống ở chung cư Thịnh Nguyên luôn nhé.” Trầm Ngang nói lời tâm tình xong liền chuyển qua nói chính sự, quá trình chuyển đề tài hoàn toàn tự nhiên thành thục.
Đây là nhịp điệu ở chung với cô sao? Mộc Mộc mở miệng muốn từ chối, nhưng lại không tìm không thấy lý do nào để từ chối cả.
Có lẽ trong lòng cô đã để mặc nó xảy ra tự nhiên.
Trầm Ngang vuốt ve tóc cô: “Anh đi tắm đây.”
Đây là thói quen của anh, trước và sau khi lăn giường tắm rửa sạch sẽ. Anh khỏa thân xuống giường, nhìn phía sau đặc biệt gợi cảm -- chú Trầm có mông nha.
Mộc Mộc thèm thuồng nhìn theo, cho đến khi anh bước vào phòng tắm mới lau nước miếng, khoác áo choàng mở máy tính của Trầm Ngang, bắt đầu vào nhóm đi tìm những đứa bạn chí cốt.
Tất nhiên cô phải che giấu chuyện mình và Trầm Ngang mới hắc hưu xong, bởi vì Lưu Vi Vi chính là điển hình của sắc nữ ở bên ngoài, còn An Lương lại là điển hình của sắc nữ ở bên trong, nếu biết chuyện này, chắc chắn sẽ bắt cô chụp lại ảnh khỏa thân của chú Trầm cho bọn nó xem.
“Nếu mục đích của anh ấy là sống chung thì tại sao lại đổi nhà, trực tiếp nói tao dọn đến ở nhà của anh ấy không phải là xong rồi sao?” Mộc Mộc không hiểu.
“Rất bình thường mà, chú ấy biết sống bên cạnh nhà chú ấy là bạn trai cũ của mày, làm sao có thể để mày sống trong đó chứ. Tựa như con trâu đang ăn cỏ, mà bụi cỏ lại nhìn ra ngoài, sau đó lại nhớ đến bạn trai cũ của mình, vậy con trâu kia chắc chắn sẽ nghẹn chết mất.” An Lương dùng biện pháp tu từ để so sánh.
“Nỗi buồn và sợ hãi lớn nhất của đàn ông đó là việc người phụ nữ của mình yêu đương vụng trộm với hàng xóm cạnh nhà.” Lưu Vi Vi tổng kết.
“Hóa ra là như vậy, nếu anh ấy nói rõ có phải đã tốt rồi không, còn nghĩ ra nhiều thứ đa dạng như vậy nữa, nhưng trên mặt lại chẳng có một chút khác thường nào, chú Trầm đúng thật là sâu không lường được.” Mộc Mộc thở dài.
“Sâu không lường được? Mày đang ám chỉ đến biểu hiện của chú Trầm ở trên giường sao?” Bạn học Lưu Vi Vi ba câu không rời được chủ đề này.
“Tao không muốn nói đến chủ đề không thuần khiết này.” Mộc Mộc đứng đắn nói.
Ít nhất là phải giả bộ đứng đắn.
“Thôi đi, mau nói chú Trầm ở giường biểu hiện thế nào?” An Lương cũng tò mò.
Mộc Mộc từ nhỏ đến lớn là một đứa trẻ khiêm tốn, mà chú Trầm bây giờ là người một nhà, như vậy cô phải giúp người nhà khiêm tốn chút.
Kết quả, Mộc Mộc gõ một câu: “Ừm, cũng tạm, bình thường thôi.”
Ai ngờ gõ xong, phía sau đột nhiên có người đọc lên --“Ừm, cũng tạm, bình thường thôi.”
Sau lưng Mộc Mộc vã mồ hôi như tắm -- cô nói chuyện quá tập trung đến mức không phát hiện Trầm Ngang đã tắm xong ra ngoài.
Mộc Mộc không dám quay đầu, bỗng nghe thấy Trầm Ngang nói: “Mộc Mộc à, là anh không tốt, là anh đã không cố gắng. Có điều hai ngày qua là anh kiêng kị lo lắng cho cơ thể em, nhưng xem ra lại khiến em không hài lòng, quả thật là anh không đúng.”
Giọng Trầm Ngang nhẹ nhàng, như bàn tay vuốt ve làn da, khiến da gà cô lập tức nổi khắp núi đồi.
Cô đang định mở miệng giải thích nhưng Trầm Ngang đã dùng một ngón tay đặt lên môi cô.
Tư thế này, đặc biệt ái muội.
“Vào thời khắc này, mọi lời nói đều là thừa thãi.”