Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 54



Trầm Ngang quả nhiên có giữ sức lực lại, sáng hôm sau Mộc Mộc tựa như một mảnh đất bị cày cấy quá mức, mệt mỏi rã rời, gần như bị Trầm Ngang ôm lên máy bay.

Ở khoang hạng nhất, Mộc Mộc vừa nằm xuống liền ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác thấy có người đắp chăn cho cô. Tấm chăn mềm mại ấm áp khiến cho cảnh trong mơ của cô vô cùng tuyệt vời.

Khi tỉnh táo lại, Mộc Mộc phát hiện đầu mình đang tựa vào vai Trầm Ngang.

Mà anh đang xem tạp chí, tập trung nhìn chăm chú, chiếc mũi cao thẳng, cái cằm đẹp đẽ quyến rũ như một hố đen, lẳng lặng hấp dẫn vạn vật.

Một ông chú chất lượng tuyệt đỉnh này về sau sẽ thuộc về cô ư? Mộc Mộc có chút hốt hoảng, không phải cô đang nằm mơ chứ?

“Mặc dù anh có sắc đẹp, nhưng có nhiều sắc đẹp hơn nữa cũng không đủ no bụng.” Trầm Ngang gấp tạp chí lại, đưa cho cô một hộp cơm, bên trong là thịt bò mềm đã được cắt thành những miếng nhỏ: “Bữa sáng chưa ăn, chắc chắn bây giờ em đói lắm.”

Mộc Mộc cảm khái, ông chú quả nhiên ông chú, quan tâm chu đáo đến mức sắp vượt qua cả cha mình.

Mộc Mộc ăn một miếng thịt bò đã được chú Trầm cắt nhỏ cẩn thận, hỏi: “Anh vừa xem gì thế, sao lại tập trung như vậy.”

“Tối qua bệnh tình của Phó lão gia đột nhiên trở nên trầm trọng, bác sĩ nói ông ấy đang trong tình trạng nguy kịch. Đa số vợ con cháu chắt đều tụ tập ngoài cửa, khóc lóc thảm thiết, bà bốn bà năm ghét nhau đã lâu, chồng chất mâu thuẫn, nhịn không được cãi nhau, bị phóng viên chụp được.” Trầm Ngang bình tĩnh thuật lại nội dung tờ tạp chí.

“Rõ ràng là anh vừa đọc tạp chí tài chính và kinh tế, sao lại nghe giống như tạp chí lá cải vậy.” Mộc Mộc tò mò.

Hơn nữa, bình thường luôn nghiêm túc quy củ như Trầm Ngang khi thuật lại những tin đồn này lại không hề cảm thấy phản cảm, trái lại lại cảm thấy cuốn hút.

Mộc Mộc tự thấy bản thân không xong rồi, bây giờ e chừng nhìn Trầm Ngang đi WC Mộc Mộc cũng thấy cuốn hút.

Cô đã bị Lưu Vi Vi và An Lương đồng hóa.

“Nếu vậy, cuộc đấu tranh trong công ty chẳng phải càng trở nên kịch liệt hay sao?” Mộc Mộc đột nhiên nghĩ đến điểm quan trọng.

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Không đợi Trầm Ngang trả lời, Mộc Mộc bắt đầu cúi đầu suy nghĩ biện pháp, tuy rằng kinh nghiệm trong lĩnh vực chính trị của cô căn bản chưa đủ, nhưng cô cảm thấy khi yêu một người là phải cố gắng hết sức để giúp người đó giải quyết vấn đề.

“Bây giờ có một chuyện quan trọng nhất phải làm ngay lập tức.” Trầm Ngang nghiêm túc nói.

“Chuyện gì?” Mộc Mộc ngồi ngay ngắn lắng nghe.

“Về nhà ngủ.”

“......”

Ông chú này quả nhiên biết cách phá hủy dòng cảm xúc, Mộc Mộc khinh bỉ.

Ngôi nhà mà anh nói chính là ngôi nhà mới của họ, sau khi đi vào Mộc Mộc liền phát hiện đồ đạc trong nhà trọ của cô đều đã được chuyển hết đến đây.

“Anh thần tốc quá.” Cô không khỏi cảm khái, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Muốn chuẩn bị hết thảy cũng phải mất một tuần, chẳng lẽ một tuần trước Trầm Ngang đã biết cô nhất định sẽ đồng ý chuyển đến sống cùng anh ư?

Nghĩ sâu hơn một chút, chẳng lẽ một tuần trước anh đã biết anh sẽ ăn cô sao?

Mộc Mộc nghi ngờ cẩn thận quan sát sắc mặt Trầm Ngang, nhưng không phát hiện ra sơ hở gì -- đương nhiên, nếu thực sự lộ ra sơ hở thì anh sẽ không phải là Trầm Ngang nữa!

Anh lại dùng thủ đoạn với cô, nhưng cô không hề thấy tức giận. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã hiểu rằng -- ít nhất Trầm Ngang sẽ không hại cô.

Hiểu được điểm này, vậy là đủ rồi.

Hai người tin tưởng lẫn nhau, đây là khởi đầu tốt của một mối quan hệ.

Mộc Mộc tin chắc rằng, cuộc sống cùng anh sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu không có điểm này thì tốt hơn -- trong phòng mới chứa đầy búp bê màu hồng, nhìn thoáng qua chẳng khác nào căn phòng của cô bé 14 tuổi cả.

“Anh nghĩ em là trẻ con à?” Mộc Mộc cảm khái.

“Anh thật sự không rõ con gái thời nay thích gì.” Rốt cuộc Trầm Ngang cũng có lĩnh vực anh không am hiểu.

Mộc Mộc cầm tai nghe hell kitty mày hồng lên nhìn, cảm thấy da gà nổi khắp người: “Anh như vậy khiến em cảm thấy anh có sở thích yêu nhi đồng á.”

“Anh yêu gì, đều quyết định ở em.” Trầm Ngang đi vào bếp, bắt đầu nấu ăn.

Dựa theo câu nói này, Mộc Mộc chợt nghĩ, nếu cô qua đời trước, chẳng phải Trầm Ngang sẽ trở thành người yêu xác chết ư?

Da gà vừa chìm xuống lập tức lại nổi lên.

Sau khi quay lại công ty, Mộc Mộc chính thức trở thành thư ký riêng độc quyền của Trầm Ngang, bắt đầu cố gắng hết sức vì anh cống hiến.

Đương nhiên, địa điểm cống hiến không chỉ ở công ty, mà còn ở trên giường.

May mà Trầm Ngang luôn không thể hiện tình cảm cá nhân ở công ty, cho dù ở nhà anh nhiệt tình nóng bóng với cô đến cỡ nào, thì một khi đến công ty, luôn trưng ra bộ dáng cấm dục.

Loại tương phản một trời một vực này trái lại càng khiến cho Mộc Mộc dục hỏa đốt người, mỗi ngày ở công ty đều muốn trêu chọc Trầm Ngang.

Quan hệ của hai người rất nhanh bị Tần Hồng Nhan nhìn thấu.

“Hai người cuối cùng đã làm.” Vào bữa trưa, Tần Hồng Nhan thẳng thắn nói.

Đây là câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn.

Mộc Mộc suýt nữa bị nghẹn hạt sen mà hy sinh.

“Làm sao cô biết?” Mộc Mộc kinh hãi.

Là Tần Hồng Nhan có luyện hoả nhãn kim tinh hay là trên mặt cô hiện ra thế?

“Nhìn là biết.” Tần Hồng Nhan cảm thấy đây là điều đương nhiên.

“Là trên người tôi có hương vị phụ nữ ư?” Đôi mắt Mộc Mộc long lanh.

Tần Hồng Nhan liếc Mộc Mộc: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi nhìn bộ dáng Trầm Ngang là biết.”

Mộc Mộc không hiểu: “Nhìn dáng vẻ của anh ấy á? Nhưng cũng không phải là lần đầu tiên của anh ấy mà.”

Tần Hồng Nhan kiên nhẫn giải thích: “Sau lần đi công tác này về, bộ dáng cấm dục của anh ta càng thêm rõ ràng. Cho nên, chắc chắn ở nhà anh ta cùng cô ‘chơi’ rất vui vẻ.”

Mộc Mộc âm thầm nghĩ, hai người bọn họ quả thật chơi rất vui vẻ.

Nhưng mà tạm gác việc riêng của bọn họ sang một bên đã, Mộc Mộc hỏi một vấn đề khác: “Tại sao cô lại là người của Phó Lỗi thế?”

Tần Hồng Nhan hỏi lại: “Tôi được Phó Lỗi một tay đề bạt lên, cô nói xem tôi có thể không làm người của ông ta được không?”

“Nhưng ông ta có thể dạy dỗ đứa con như Phó Dịch Phong, chắc chắn ông ta cũng không tốt hơn con mình là bao, vì loại người này cống hiến có đáng không?” Mộc Mộc âm thầm dụ dỗ.

“Tôi cũng không phải là giáo viên đạo đức, quan tâm nhân phẩm của bọn họ làm gì, tôi chỉ quan tâm lợi ích của bản thân mà thôi.” Tần Hồng Nhan thản nhiên trả lời.

“Cô muốn ích lợi gì Trầm Ngang cũng có thể cho cô mà.” Mộc Mộc chưa từ bỏ ý định.

“Nhưng tôi không thích thân thiết quá mức với người nhà họ Trầm.” Nữ vương Tần Hồng Nhan lại tái xuất giang hồ: “Tôi đã đứng ngoài cuộc rồi, cho nên sẽ mãi mãi đứng ngoài cuộc. Hơn nữa đáng lẽ cô nên quan tâm tại sao Trầm Ngang lại đứng bên Phó Miểu chứ không phải tại sao tôi lại đứng bên Phó Lỗi, hiểu chưa?.”

“Cô có ý gì?” Mộc Mộc không hiểu.

Tần Hồng Nhan đứng dậy: “Vấn đề này dừng ở đây, không cần thảo luận nữa.”

Mộc Mộc chỉ có thể bỏ cuộc, nhưng trong lòng vẫn tồn tại nghi hoặc.

Tần Hồng Nhan không phải là người nói nhiều, nói cách khác mỗi câu mỗi từ của cô ấy đều có hàm nghĩa nhất định.

Rốt cuộc những lời này có ý gì?

Mộc Mộc cũng không phải là người thích cất giấu, buổi tối đợi Trầm Ngang đi làm về cô liền hỏi: “Tại sao anh lại đứng bên phía Phó Miểu thế?”

“Tại sao đột nhiên em lại hỏi câu này?” Trầm Ngang hỏi lại.

Mộc Mộc lập tức kể lại cuộc đối thoại của cô và Tần Hồng Nhan vào buổi trưa cho anh nghe.

“Làm sao có nhiều câu hỏi như vậy?” Trầm Ngang nói: “Giống như anh yêu em, chẳng lẽ cũng phải có lý do?”

Mộc Mộc nghĩ ngợi, bắt đầu hỏi một câu hỏi khác: “Tại sao anh lại yêu em?.”

“Bởi vì em là Lâm Mộc Mộc.” Đây là một câu vô nghĩa nhất nhưng tuyệt đối là một câu trả lời không sai.

Mộc Mộc còn thật sự suy nghĩ, nói: “Nói cách khác, anh sở dĩ phải giúp Phó Miểu là vì ông ta là Phó Miểu?”

Lời này vừa nói ra, cả hai người đồng thời cùng ngây người, da gà rơi hết xuống giường.

Lời này cứ như Trầm Ngang và Phó Miểu có quan hệ mập mờ vậy.

Tuy rằng Mộc Mộc muốn tìm hiểu thêm nhưng ý của Trầm Ngang vẫn không muốn cô quan tâm đến việc này.

“Vậy em nên quan tâm chuyện gì?” Mộc Mộc hỏi.

Trong nhà có thuê người giúp việc, hai người sau khi tan sở thì phần lớn thời gian đều ăn ở ngoài, thỉnh thoảng Trầm Ngang sẽ xuống bếp, do vậy Mộc Mộc thật sự cảm thấy bản thân cô không cần làm gì cả.

“Chuyện em nên quan tâm chỉ có một thôi.” Khi nói lời này, Trầm Ngang dùng ánh mắt chỉ chỉ về phía giường.

“Về phương diện này thì em đã thành thạo rồi.”

Câu này của Mộc Mộc không phải là giả, trải qua sự dạy dỗ hết lòng của Trầm Ngang, kiến thức về phương diện kia của cô càng ngày càng tăng, còn có thể học một biết mười, ngay cả chính cô cũng thấy bản thân mình là trẻ nhỏ dễ dạy.

“Thành thạo?” Trầm Ngang cười đến run người, đôi mắt lập tức sáng lên: “Tối qua chỉ đổi một tư thế mới mà em đã không chịu được rồi.”

Nghe vậy, trên mặt Mộc Mộc tựa như bị phun sơn màu đỏ, cực kỳ đỏ chói.

“Không sao, làm nhiều sẽ quen, anh rất tin tưởng vào khả năng em.”

Nói xong câu này Trầm Ngang liền tấn công Mộc Mộc, dốc lòng dùng cơ thể mình giúp cô luyện thành thạo phương diện kia. Cho đến khi mệt mỏi nhắm mắt, Mộc Mộc mới phát hiện, Trầm Ngang vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.

Ngày hôm sau, Mộc Mộc xoa cái eo đau nhức bước vào công ty.

Tuy cô và Trầm Ngang đã sống chung, nhưng cô không muốn tạo ra nhiều tin đồn trong công ty, vì thế Mộc Mộc chủ động yêu cầu Trầm Ngang mỗi sáng cách công ty một đoạn thì thả cô xuống.

Nhìn cửa thang máy sắp đóng, đột nhiên có một bàn tay ngăn lại, sau đó hai cánh cửa tự động mở ra.

Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn -- là Phó Dịch Phong.

Cô lập tức lui vào góc thang máy, cả người hình thành tư thế đề phòng.

“Cô tưởng tôi có ý với cô thật à?” Phó Dịch Phong hừ lạnh.

Đương nhiên, sau khi hừ lạnh không quên xoa xoa khóe miệng bị Trầm Ngang đấm rách.

“Không có càng tốt, bị người như anh để ý mới thảm.” Mộc Mộc cũng hừ lạnh đáp lại.

“Cô bị trai bao Trầm Ngang để ý, không phải càng thảm hại hơn sao?” Phó Dịch Phong phản kích.

“Trầm Ngang chững chạc chín chắn, sao lại là trai bao?” Mộc Mộc không phục: “Tôi thấy anh mới là trai bao!”

“Dựa vào phụ nữ để ngồi lên vị trí Tổng Giám đốc, không phải trai bao thì là gì?” Đôi mắt Phó Dịch Phong híp lại khinh thường.

“Ý anh là gì?” Mộc Mộc không hiểu.

“Chuyện này chỉ có người nhà chúng tôi biết, lại nói, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, muốn cô muốn biết, tự mình tìm hiểu đi.” Phó Dịch Phong ra vẻ bí ẩn.

Mộc Mộc còn muốn hỏi tiếp nhưng đúng lúc này thang máy mở cửa, Phó Dịch Phong không có cho cô cơ hội hỏi chuyện, ngẩng đầu hất cằm đi ra ngoài.

Chỉ để lại Mộc Mộc với một bụng nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.