May thay trong lúc nguy cấp, Mộc Mộc phản ứng kịp thời, lấy tay đẩy Phó Dịch Phong ra sau đó nghiêng người cầm tay lái, dùng hết sức bình sinh xoay.
Bởi vì bánh xe cua gấp nên phát ra tiếng ‘kít’ chói tai, vang lên trong đêm tối yên tĩnh vô cùng rợn người.
Vì xe được cua đúng lúc nên không đâm vào xe tải, nhưng lại đâm vào hàng rào bảo vệ bên cạnh. Nhưng vì tốc độ quá nhanh cho nên chiếc xe lao qua hàng rào bảo vệ, rơi xuống bãi cỏ bên đường.
‘Bịch’ tiếng xe rơi xuống phát ra âm thanh nặng nề, Mộc Mộc cảm giác thấy cả người lộn nhào, cái cổ đau đớn, sau đó bất tỉnh.
Trong bóng tối Mộc Mộc mở mắt ra, phát hiện xe đã lộn một vòng.
Mà trong không khí có mùi xăng nồng đậm.
Nguy hiểm!
Mộc Mộc vội vàng cởi dây an toàn, đẩy cửa xe, bò ra ngoài.
Cô theo bản năng muốn rời khỏi chiếc xe có thể nổ bất cứ lúc nào càng xa càng tốt, nhưng đi được vài bước bỗng nhớ ra một chuyện -- Phó Dịch Phong còn ở bên trong xe!
“Phó Dịch Phong!” Mộc Mộc hét lên.
Nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.
Vào lúc đó, trong lòng Mộc Mộc bắt đầu giao chiến.
Vì an toàn mà nghĩ, cô nên tránh càng xa càng tốt, chờ nhân viên cứu hộ đến cứu. Nhưng nếu nhân viên cứu hộ chưa kịp tới mà xe đã nổ, vậy Phó Dịch Phong chẳng phải sẽ bị thiêu sống sao?
Nội tâm tranh đấu quyết liệt, cuối cùng Mộc Mộc vẫn quyết định cứu Phó Dịch Phong trước.
Tuy rằng anh ta xấu xa, nhưng dù gì cũng là con người.
Mộc Mộc vội vàng chạy tới xe, dùng hết sức kéo cửa xe ra, Tiểu Vũ trụ nữ tử hán bùng nổ, lôi Phó Dịch Phong ra ngoài.
Sau khi đỡ Phó Dịch Phong nặng gần trăm cân ra khỏi nơi nguy hiểm, Mộc Mộc liền ngồi bệt xuống, cả người đầm đìa mồ hôi, không còn tí sức lực.
Hai phút sau xe cứu thương đến, đưa bọn họ lên xe, chở vào bệnh viện.
Kết quả kiểm tra Phó Dịch Phong bị gãy tay trái, còn Mộc Mộc bị chấn động não, cả hai đều phải nằm viện.
Bác sĩ bảo chấn động não cần phải quan sát ba ngày, nếu không có dấu hiệu khác thường mới có thể xuất viện. Mộc Mộc không muốn ba mẹ lo lắng cho nên quyết định không nói cho ai.
Nhưng quyết định này chẳng hay ho gì, bởi vì người đến thăm Phó Dịch Phong ở phòng bên cạnh đông như trẩy hội, so sánh với nhau, bên phòng cô càng thêm hoang vắng hiu quạnh.
Đúng là người ăn không hết kẻ làm chẳng ra.
Mộc Mộc u oán gặm chăn.
Đang u oán, bỗng Phó Dịch Phong vác cánh tay quấn bột đi vào.
Mộc Mộc bắt đầu dùng ánh mắt oán hận thiêu chết anh ta.
“Đừng nhìn tôi thù địch như vậy, tôi tới là muốn......” Phó Dịch Phong ho nhẹ hai tiếng, dời mắt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên: “Nói lời cám ơn với cô.”
Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn trời, ủa, trời mưa ư, sao Phó Dịch Phong lại đột nhiên có nhân tính thế này?
“Tôi nghe nhân viên cứu hộ nói chiếc xe ngay sau đó nổ mạnh, nếu không có cô, e rằng mạng này của tôi đã không còn.”
Mộc Mộc thầm nghĩ, Phó Dịch Phong có thể nói ra những lời này, xem như không tệ.
“Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại không thể thở được thế?” Mộc Mộc tò mò.
“Là hen suyễn, tôi không thể ăn hạt điều, mà ngày qua bạn gái cũ của tôi lại âm thầm rắc bột điều vào thức ăn, hại tôi thành ra như vậy.” Phó Dịch Phong giải thích.
“Chắc chắn anh đã làm chuyện có lỗi với cô gái kia cho nên người ta mới trả thù.” Mộc Mộc phân tích.
“Cô ấy muốn kết hôn với tôi, tôi nói có thể kết hôn nhưng điều kiện là phải đồng ý mối quan hệ ba người.” Phó Dịch Phong không mời mà ngồi, tự động cầm lấy quả táo ăn.
Sau một lúc Mộc Mộc mới hiểu được hàm nghĩa của câu ‘mối quan hệ ba người’, lập tức không chút keo kiệt chưng ra vẻ mặt chán ghét.
“Đừng dùng vẻ mặt này, khẩu vị tôi không nặng như vậy, chỉ là muốn xóa bỏ ý nghĩ muốn kết hôn trong đầu cô ấy thôi.” Phó Dịch Phong chân thành nói: “Tuy rằng trước khi kết hôn tôi đa tình, nhưng sau khi kết hôn tôi quyết chỉ có một người phụ nữ là vợ tôi mà thôi. Cho nên vợ tôi nhất định phải là người phụ nữ tôi yêu, đáng tiếc cô ấy không phải.”
“Trước khi kết hôn đa tình, còn sau khi kết hôn sẽ chung tình á?” Mộc Mộc không tin: “Anh mà chung tình được như vậy thì đã không còn là Phó Dịch Phong .”
“Không phải tôi chung tình, mà là có trách nhiệm với con cái.” Phó Dịch Phong nhìn vết cắn trên quả táo, đợi cho thịt táo trắng ngần chuyển sang màu nâu mới nói tiếp: “Tôi từng thề, nhất định phải để cho con của tôi có một gia đình đầy đủ.”
Quen quá, Mộc Mộc cảm thấy hình như mình đã từng xem trên TV, không khỏi thốt lên: “Có phải ba anh ngoại tình khiến trái tim mẹ anh tan vỡ, sau đó mẹ anh ngã bệnh, buồn bực mà chết không?”
Phó Dịch Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nói lên một câu --”Sao cô biết?”.
Mộc Mộc hiểu ra mọi chuyện, quả nhiên đằng sau mỗi đứa trẻ giàu có đều có một tuổi thơ bất hạnh.
Khó trách anh ta lại nổi giận vì câu “Mẹ anh không dạy anh không được xen vào việc của người khác à?” của cô.
“À đúng rồi, cô nghĩ thế nào mà lại đi xem mặt cái tên cuồng mẹ đó? Nghe thấy cậu ta nói ‘Mẹ tôi nói’ là tôi muốn đánh người.” Phó Dịch Phong chuyển đề tài sang người cô.
Mộc Mộc thầm nghĩ, bây giờ hiệu quả cách âm của nhà hàng quá kém.
“Đừng nói là cô muốn xem mặt là để quên đi Trầm Ngang đấy?” Phó Dịch Phong nhướng mày, ánh mắt vô cùng khiêu thích.
Mộc Mộc bắt đầu hối hận vì đã cứu anh ta.
“Nói thật cần gì phải xem mặt, nếu cô muốn quên Trầm Ngang thì ngay trước mặt cô còn có một người đây.” Phó Dịch Phong híp mắt, hàm ý rõ ràng.
“Đừng nói là anh tự đề cử mình chứ?” Mộc Mộc nuốt nước bọt.
“Sao? Tôi không được à?” Phó Dịch Phong đau lòng bởi ánh mắt ghét bỏ của cô.
Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ, đúng là Phó Dịch Phong vừa có tiền vừa có mạo, điều kiện không tồi.
Nhưng nhân phẩm, đặc biệt nhân phẩm yêu đương lại thấp đến vô hạn.
“Trước đó bởi vì trả đũa Trầm Ngang nên tôi mới vô lễ với cô thôi.” Phó Dịch Phong vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của cô, vội vàng giải thích.
“Vậy bây giờ?” Mộc Mộc hỏi: “Cũng là vì trả đũa Trầm Ngang ư?”
“Đương nhiên không phải, Trầm Ngang và cô đã chia tay, hơn nữa trông anh ta lại chẳng có vẻ lưu luyến cô, cho dù tôi và cô ở bên nhau cũng không khiến anh ta khó chịu.” Phó Dịch Phong kéo cái ghế ngồi trước mặt Mộc Mộc, nhìn mắt cô, nói khẽ: “Thật ra tôi có chút thích cô.”
Mộc Mộc cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau.
Phó Dịch Phong thấy sắc mặt cô không vui, vội nói: “Là thật, trước đây tôi rất tò mò về cô, không hiểu cô có điểm gì để khiến Trầm Ngang thích như vậy. Nhưng càng quan sát, tôi càng nhận ra con người cô rất tốt, tuy rằng ngốc nghếch, nhưng đơn giản, lại đặc biệt chung tình. Mộc Mộc, hay là chúng ta qua lại thử đi.”
Mộc Mộc đang muốn trả lời, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, vô thức ngẩng đầu liền thấy một người quen đã lâu không gặp đang đứng ở cửa.