Nghe Nói Chú Yêu Loli

Chương 76



Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên liếc nhau, không nói gì nữa.

“Thôi bỏ đi, tôi mệt mỏi quá.” Mộc Mộc thở dài.

Lúc này cô chỉ muốn ngủ.

Nhà Tần Hồng Nhan có ba phòng, nhưng một phòng dùng để chứa quần áo, một phòng dùng làm phòng làm việc, hơn nữa phòng khách bị Trầm Thịnh Niên chiếm, cho nên Mộc Mộc chỉ có thể nằm chung giường với Tần Hồng Nhan.

Trước khi nằm xuống, Mộc Mộc dùng ngón cái và ngón trỏ nhét vào những kẽ hở trên giường.

“Cô tìm gì thế?” Tần Hồng Nhan tò mò.

“Tôi sợ con cháu của Trầm Thịnh Niên rơi rớt trong này.” Mộc Mộc ăn ngay nói thật.

Hậu quả của việc ăn ngay nói thật đó là suýt nữa cô bị Tần Hồng Nhan đá ra ngoài cho ăn ngủ đầu đường.

Hai người tắt đèn nằm xuống, Mộc Mộc đang chuẩn bị thiếp đi, bỗng nghe Tần Hồng Nhan chủ động mở miệng: “Có thể nói đùa chứng minh tâm trạng của cô vẫn còn tốt nhỉ.”

“Chung quy vẫn không thể khóc mãi được.” Mộc Mộc nói.

Chỉ có cô mới rõ, cô đang trốn tránh. Để trốn tránh, cô bắt đầu nói chuyện với Tần Hồng Nhan về Trầm Thịnh Niên.

“Tôi thật sự không ngờ, cô lại có thể để anh ta ngủ ở nhà mình, hai người làm hòa rồi ư?”

Vốn nghĩ Tần Hồng Nhan sẽ cười nhạt nói bọn họ chưa từng yêu đương thì nói gì đến làm hòa, ai ngờ sau một lúc im lặng, Tần Hồng Nhan lại thừa nhận : “Đúng vậy.”

Trong bóng đêm, miệng Mộc Mộc mở to đến mức đủ để có thể nhét vào một quả trứng vịt.

Trầm Thịnh Niên trường kỳ kháng chiến theo đuổi băng sơn mỹ nhân, cuối cùng đã thành công rồi.

“Tôi còn tưởng hai người sẽ rối rắm suốt đời chứ.” Mộc Mộc nói.

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy.” Trên người Tần Hồng Nhan phảng phất hơi thở lạnh lùng, trong đêm tối yên tĩnh càng trở nên lãnh lẽo hơn.

Mộc Mộc đợi cô ấy nói tiếp.

“Nhưng chung quy tôi vẫn là phụ nữ, cũng có lúc yếu đuối, tôi cần có người nào đó để dựa vào.”

Giọng Tần Hồng Nhan rất khẽ, khiến trái tim Mộc Mộc rung động kỳ lạ.

Cho dù người phụ nữ có mạnh mẽ đến thế nào, thì trong đêm khuya vắng lặng đều cần một bờ vai của một đàn ông.

Đây là khao khát nguyên thủy, không thể cưỡng lại.

Mộc Mộc rất hiểu khao khát này, bởi vì giờ phút này cô nhớ Trầm Ngang vô cùng.

“Cô còn yêu Trầm Ngang không?” Trong bóng đêm, Tần Hồng Nhan đột nhiên hỏi.

“Đáp án của câu hỏi này chưa đủ rõ ràng sao?” Mộc Mộc cười khổ.

Nếu không yêu anh, làm sao có thể bị anh làm tổn thương nhiều như vậy mà vẫn quyến luyến anh chứ?

“Nhưng đôi khi không đủ lý trí sẽ khiến bản thân bị tổn thương nghiêm trọng.” Rốt cuộc Tần Hồng Nhan cũng nói ra những lời này: “Thật ra cô có thể khai Trầm Ngang ra, như vậy cô có thể an toàn ra ngoài.”

Mộc Mộc thoáng giật mình, sau một lúc lâu mới chậm rãi nở nụ cười.

“Suýt nữa thì quên cô là người của Phó Lỗi.”

Tần Hồng Nhan hào phóng thừa nhận: “Đúng là mục đích của câu này không hề đơn giản, nhưng nếu cô đã hạ quyết tâm thì cũng nên nhìn xem nó có đáng hay không. Chuyện này vốn không liên quan đến cô, hơn nữa Trầm Ngang và cô hiện tại cũng xem là chia tay, cô không nhất thiết phải có trách nhiệm và nghĩa vụ để giúp anh ta.”

“Tôi cũng đâu có giúp anh ấy,” Mộc Mộc vuốt ve chiếc gối êm ái: “Chỉ là tôi không thể bán đứng anh ấy mà thôi.”

“Cô có hiểu khái niệm ngồi tù là gì không đó -- mất tự do, cả ngày đối mặt với bốn bức tường, còn phải cực nhọc làm việc, hơn nữa ngày ngày phải đối mặt quản tù hung dữ.” Tần Hồng Nhan dùng chất giọng bình tĩnh để vẽ ra viễn cảnh đáng sợ.

Mộc Mộc đương nhiên là hiểu.

Mọi việc gần như đã rớt xuống đầu cô, người sợ hãi nhất tất nhiên là cô.

Nếu thật sự ngồi tù, Mộc Mộc tự thấy cô chắc chắn sẽ không trụ nổi ba ngày.

Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không thể bán đứng Trầm Ngang.

Anh là người đàn ông cô yêu.

“Cô thua bởi một chữ ‘Tình’, có điều phụ nữ thua trong phương diện này cũng là chuyện thường.” Tần Hồng Nhan nói.

Mộc Mộc thầm nghĩ, thua thì thua, cho dù người thông minh cũng có lúc thua, cô thua cũng chẳng mất mặt.

Sau khi nghĩ thông, Mộc Mộc an tâm ăn ngủ ở nhà Tần Hồng Nhan, chờ một ngày nào đó Viện kiểm sát sẽ đến hỏi thăm cô, hoặc là trực tiếp kết tội.

Mỗi ngày Mộc Mộc ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, thỉnh thoảng ghi nhật ký, giống như muốn ghi lại những lời nhắn nhủ cho sau này.

Có nhiều lúc cô sẽ ngồi xích đu trên ban công phơi nắng, thưởng thức bầu trời trong xanh, ước ao được như những chú chim bồ câu bay lượn tự do bên bầu trời.

Lúc này cô mới nhận ra sự tự do đáng quý biết bao.

Cô tham lam hưởng thụ những ngày tháng tự do còn sót lại.

Trầm Ngang vẫn không xuất hiện.

Cho dù là giọt nước bốc hơi cũng để lại chút dấu vết, mà anh lại hoàn toàn biến mất, ngay cả một chút tin tức cũng không có.

Trầm Thịnh Niên làm việc tại nhà, gần như mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh Mộc Mộc, nhưng kỳ quái là, cậu ta không hề đề cập đến Trầm Ngang một chữ.

Giống như Trầm Ngang chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của họ vậy.

Ngày ngày bình yên trôi qua, vẫn không thấy công an hay công tố viên nào đến tìm cô. Loại yên bình này khiến Mộc Mộc càng thêm áp lực, cô cảm thấy sự tình hình như hơi kỳ lạ.

Cô bắt đầu để ý hành động của Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên, phát hiện bọn họ quả thật có chuyện giấu mình.

Ban ngày, máy tính và TV đều bị Trầm Thịnh Niên chiếm lấy, Mộc Mộc bất khả xâm phạm. Mà buổi tối sau khi Tần Hồng Nhan đi làm về, cô ấy nói cố ấy sợ bức xạ gây hại cho da, không cho phép cô mở máy tính, TV.

Nói cách khác, mấy ngày qua Mộc Mộc hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với tin tức bên ngoài.

Mà có hai lần cô ra ngoài mua sắm, Trầm Thịnh Niên cũng lẽo đẽo theo sau, như sợ cô nghe thấy điều gì đó, còn cố ý đẩy cô rời xa đám đông.

Trực giác Mộc Mộc mách bảo cho cô rằng chuyện họ che dấu chắc chắn có liên quan đến Trầm Ngang.

Tần Hồng Nhan là người ít nói, moi thông tin trên người cô ấy là điều không thể. Mà cái miệng của Trầm Thịnh Niên lại kín như bưng, Mộc Mộc vừa đấm vừa xoa cũng không mở miệng.

Bọn họ rất cẩn thận, nhưng phụ nữ luôn có biện pháp để biết chuyện mình muốn.

Hàng ngày Trầm Thịnh Niên đều trốn trong phòng tắm để gọi điện thoại, bởi vì hiệu quả cách âm rất tốt, Mộc Mộc ở bên ngoài căn bản không thể nghe rõ nội dung cậu ta nói chuyện. Cho nên Mộc Mộc thừa dịp Trầm Thịnh Niên chưa chuẩn bị, bỏ bút ghi âm vào đống giấy vệ sinh trong phòng.

Liên tục bỏ bút ghi âm trong ba ngày, cuối cùng cô cũng nghe được nội dung mình muốn.

“Chú con đã quyết định nhận tội rồi, thái độ vô cùng tốt, có khuynh hướng tự thú, hơn nữa vẫn chưa tạo ra hậu quả nghiêm trọng, có lẽ sẽ bị kết án năm năm tù.”

“Mẹ, đâu phải mẹ không biết tính tình chú ấy, chuyện chú ấy đã quyết có ai khuyên được chứ?”

“Tại sao lại tự thú á, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu chú ấy không nhận tội, Dì nhỏ của con sẽ phải ngồi tù, vậy chẳng phải càng muốn mạng chú ấy ư?”

Nghe đến đó, Mộc Mộc choáng váng, đầu óc ù ù ong ong. Sau đó Trầm Thịnh Niên còn nói gì nữa, nhưng cô không thể nghe thêm một chữ.

Cô chỉ biết rằng.

Trầm Ngang nhận tội thay cô.

Hóa ra người sắp vào nhà tù lao khổ, lại là anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.