Tám tháng sau, Trầm Ngang bởi vì có biểu hiện và hành vi tốt mà được giảm hình phạt, được ra tù trước thời hạn.
Ngày ra tù, anh bước ra khỏi song sắt nặng nề, cảm thấy cứ như đã trải qua mấy đời.
Toàn bộ thế giới giống như cảnh trong mơ, chỉ duy nhất một sự thật đã không thuộc về anh.
Trầm Thịnh Niên tới đón anh về lại khu chung cư Thịnh Nguyên, nơi đó luôn có người quét tước, đồ đạc vẫn để như cũ.
Mở cửa tủ quần áo, chỉ còn lại quần áo của anh, hơn một nửa trống không như sự trống rỗng trong trái tim anh, anh ôm ngực, chậm rãi trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đó là Lâm Mộc Mộc, Lâm Mộc Mộc anh yêu tha thiết đã giống như những bộ quần áo đó, bước ra khỏi thế giới của anh rồi.
Năng lực thích nghi của Trầm Ngang rất mạnh, chưa đầy hai tuần ra tù mà anh đã quen lại với cuộc sống bên ngoài một lần nữa.
Nơm nớp lo sợ một tháng, cũng không thấy chú mình nhắc tới Lâm Mộc Mộc, trái tim Trầm Thịnh Niên dần dần thả lỏng. Ai ngờ chưa kịp ổn định tinh thần thì đã bị Trầm Ngang phân phó đi mua vé máy bay sang Anh giúp chú ấy.
“Chú, muốn giải sầu kỳ thật không nhất thiết phải sang Anh, còn có Australia, Canada, Mĩ, Pháp, đều được cả.”
Trầm Thịnh Niên lại xuất ra lời khuyên Mộc Mộc hai năm trước để làm lí do thoái thác.
Cậu ta cảm thấy dính tới nước Anh là chẳng tốt đẹp gì rồi.
Ai ngờ Trầm Ngang lại nói thẳng mục đích thật của mình: “Chú muốn nhìn cô ấy.”
Cô ấy, đương nhiên là chỉ Lâm Mộc Mộc.
Trầm Thịnh Niên biết rõ chú nhà mình đã quyết thì chẳng ai ngăn cản được, vì vậy chỉ có thể giúp Trầm Ngang chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
Sau khi xuống máy bay trở về chốn cũ, Trầm Ngang bỗng thấy tâm tình phức tạp.
Lần trước đến là khi hai người đang cãi nhau. Mà lúc này, cô đã là vợ của người khác.
Quá khứ đã qua không bao giờ có thể quay trở lại.
Anh hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn không buông xuống được.
Nghe nói Mộc Mộc và Lục Ngộ mở một quán cay Tứ Xuyên, Trầm Ngang một mạch tìm đến, phát hiện mặt trước của cửa hàng khá lớn, sạch sẽ gọn gàng, cách bài bố trang trí của quán tạo cho anh cảm giác quen thuộc.
Bây giờ không phải là thời gian ăn cơm cho nên trong quán chỉ có ba bốn nhóm khách. Trầm Ngang thầm nghĩ chắc Mộc Mộc chưa đến, vì thế yên tâm ngồi xuống.
Nhưng khi ngồi xuống anh mới phát hiện ra tại sao anh lại thấy nơi này quen thuộc đến thế -- cách bài bố và trang trí của cửa hàng giống với phòng bếp ở chung cư Thịnh Nguyên như đúc.
Mà khi người phục vụ mang menu đến, những món ghi trên đó đều là những món ăn anh thích ăn nhất.
Trầm Ngang cố gắng đè nén trái tim đang đập dữ dội, không ngừng tự nhủ rằng đừng ôm hy vọng, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.
Phục vụ bưng đồ ăn, cá kho và sườn chua ngọt, cho dù màu sắc hay là hương vị đều giống như ..... từ tay anh nấu ra.
Tất cả đều là bí quyết anh dạy cô.
Lòng anh kích động vô cùng, bỗng phát hiện nãy giờ người phục vụ luôn nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.
“Có việc gì sao?” Trầm Ngang hỏi.
Người phục vụ ngượng ngùng khoát tay, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Tôi thấy anh rất giống con gái bà chủ chúng tôi, liệu anh có phải là người nhà của bà chủ không vậy?”
Trầm Ngang chấn động, trong lòng dường như có sự nghi ngờ nào đó.
Đang chìm đắm trong cảm xúc hỗn loạn, bỗng người phục vụ chỉ về phía trước: “Anh xem, bà chủ đến rồi.”
Trầm Ngang quay đầu nhìn, thấy Mộc Mộc đang ôm một em bé đi vào.
Dường như cô đẫy đà hơn, cả người bớt đi chút tính tình trẻ con, tăng thêm vẻ nữ tính.
Mà đứa bé cô ôm đang trong lòng, lại giống anh như đúc!
Cảm xúc Trầm Ngang dâng đến đỉnh điểm, luôn luôn bình tĩnh như anh lại nhất thời không thể nói lên lời.
Mà Mộc Mộc dường như biết anh sẽ đến, không hề kinh ngạc, trái lại còn cười nhẹ: “Anh đã đến rồi.”
Trong lòng cô, đứa bé mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Trầm Ngang.
Đúng vậy! Giữa cha và con gái luôn có thần giao cách cảm kỳ lạ, chỉ cần liếc mắt là anh cũng có thể nhận ra, đây chính là con gái mình!
Trầm Ngang chấn động.
“Mộc Mộc, đây là sao?! Đứa bé rõ ràng là con của anh!”
Đây là lần đầu tiên Trầm Ngang dùng tông giọng cao như vậy để nói chuyện với Mộc Mộc.
“Em chưa từng nói là con bé không phải là con của anh.” Mộc Mộc mỉm cười.
Trầm Ngang cảm thấy bản thân anh có lẽ sẽ bị hưng phấn quá mức dẫn đến nhồi máu cơ tim mà chết mất thôi.
Mộc Mộc cũng không đặt tên tiếng Trung cho con gái, mà chỉ đặt một tên tiếng Anh là Angela.
Từ khi Angela biết nhận thức, con bé bỗng dưng không cho người lạ ôm, nhưng vừa thấy Trầm Ngang lại giống như có thần giao cách cảm, đặc biệt thích anh, vô cùng thích rúc vào lòng anh ngủ.
Cả ngày Trầm Ngang đều thay Mộc Mộc bế cục bột này, cho dù mỏi tay cũng không muốn đặt xuống.
“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Trầm Ngang không quên khởi binh vấn tội.
“Em mang thai con của anh, định nói cho anh, nhưng anh không chịu gặp em, còn bắt em sang Anh.” Mộc Mộc chớp mắt: “Vì thế em nghe theo anh, sang Anh sinh con.”
“Mộc Mộc, em biết ý anh không phải như vậy mà.”
Lần đầu tiên Trầm Ngang lộ ra vẻ mặt thất bại trước mặt Mộc Mộc.
Anh thực sự không biết.
Tin tức này giống như một cái búa, nện xuống đầu anh khiến anh đến nay vẫn còn trong trạng thái choáng váng, mất ổn định.
Nếu anh biết cô mang thai, làm sao anh có thể đuổi cô đi chứ.
“Anh không biết, anh thực sự không biết......” Trầm Ngang hoang mang vò đầu: “Thông tin Nie gửi đến nói rằng sau khi em đến Anh 11 tháng thì mới sinh con, anh nghĩ là......”
“Anh nghĩ đứa bé này là của em và Lục Ngộ.” Mộc Mộc bình tĩnh nói ra tâm tư của anh: “Anh nghĩ là cuối cùng em đã nghe lời anh, hợp lại với Lục Ngộ, anh nghĩ rằng em chính là loại phụ nữ vô tâm, tàn nhẫn, anh nghĩ rằng em là người có thể yêu bất cứ ai, anh nghĩ rằng em sẽ không chờ anh chứ gì.”
Cô hận những suy nghĩ quỷ tha ma bắt này của anh, cho nên khi biết anh phái người điều tra cô liền cố ý sửa lại giấy khai sinh, để bọn họ nghĩ rằng sau khi cô sang Anh 2 tháng mới mang thai.
“Đúng vậy, em cố tình muốn anh nghĩ thế đấy, em muốn trừng phạt anh.” Mộc Mộc nói.
Sau khi nghe thấy lời này, Trầm Ngang bỗng có loại xúc động muốn bắt cô lại, đánh vào mông: “Nếu anh không tìm đến, em tính giấu anh cả đời phải không?”
Để tránh cho mình quá kích động, anh áp chế tức giận, tạm thời không muốn nói chuyện với cô, lại càng không muốn rời xa hai mẹ con, cho nên dứt khoát ngủ tại phòng khách trong nhà trọ của cô.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Mộc Mộc phát hiện trên bàn ăn là bữa sáng thịnh soạn thơm ngon, mà Angela đã sớm bị Trầm Ngang ôm vào lòng, đã rửa mặt chải đầu xong xuôi.
Tuy rằng cửu biệt gặp lại* (xa cách lâu ngày mới gặp lại), nhưng hai người lại chẳng ai nói chuyện với ai.
Cô giận anh vô lý, lúc trước không nên ép cô đi.
Anh giận cô giấu anh chuyện lớn như vậy, hại anh không biết đến sự tồn tại của Angela.
Vì thế trong phòng chỉ có một mình Angela lúc thì hướng về papa cười khanh khách, lúc thì hướng về mama nhăn mặt.