Nghe Nói Em Ngủ Rất Ngon

Chương 4: Ngủ không coi ai ra gì (4)



Một giờ sau, Lâm Miên ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa tại văn phòng của ai đó.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép hờ, người bên ngoài đang gọi điện thoại đường dài quốc tế, tạm thời chưa có thời gian xử lí cô. Lâm Miên vừa tính toán xong thời gian cuộc gọi kết thúc, điều chỉnh lại tư thế ngồi thật đoan chính, âm thầm sám hối ở trong lòng, không tiếng động mà đánh giá xung quanh một vòng.

Phòng rất rộng, trang trí khá đầu tư, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên giá sách. Lâm Miên cẩn thận dừng ánh mắt lại một chút qua kệ sách trên tường, toàn sách chuyên ngành, hoặc dày, hoặc mỏng. Điểm chung duy nhất của chúng nó chỉ có một: cô xem đều không hiểu.

Khi bước vào căn phòng này cô đã chú ý đến tấm biển, chữ vàng trên tấm bảng bạc ghi rõ ràng: Khuyết Thanh Ngôn, phó giáo sư trường luật. Đó, chính là con người hiện tại đang đứng gọi điện thoại bên ngoài.

".........."

Lâm Miên bây giờ chỉ muốn quay lại thời điểm hai tháng trước, cô nhất định vô tình tàn nhẫn mà cúp điện thoại của Hứa Đồng.

Hứa Đồng chính là em họ thân yêu của cô.

Em họ là sinh viên năm hai đại học K, nửa năm trước đến Canada trao đổi sinh viên trong một kì. Hai tháng trước, Hứa Đồng làm học sinh trao đổi trở về lại tiếp tục báo danh một dự án thanh niên tình nguyện quốc tế nào đó, đem giấy tờ làm xong, thu thập hành lí lại hấp tấp trở lại Canada.

Lí do hết sức đơn giản, cô nhóc kia ở Canada có một cuộc tình dị quốc lãng mạn, khóc hu hu muốn ở cùng bạn trai nhỏ nhiều thời gian hơn chút ít.

Lâm Miên thân là chị họ cùng Hứa Đồng lớn lên từ nhỏ, cùng nhau ở lại thành phố B, quan hệ tự nhiên là rất tốt.

Trước khi đi, Hứa Đồng gọi điện thoại cho cô ỉ ôi nỉ non mà nhờ vả: " Chị Miên Miên, các môn khác em chưa biết, riêng cửa môn chuyên ngành á, em nghe nói thầy giáo già dạy môn đó hung dữ có thể giết người mất, luôn luôn điểm danh học sinh, thiếu tiết là bị trượt." Cuối cùng còn nói thêm một câu: "Cứu bảo bảo với!"

Lâm Miên không đáp ứng: " Hứa Tiểu Đồng, chị đã tốt nghiệp 3 năm rồi, em xem chị có giống sinh viên đại học không?"

"Giống, cực kì giống luôn, nhìn chị rất thanh thuần đáng yêu!"

Mấy lời này của Hứa Đồng là lời phát ra từ nội tâm. Cô đã cùng Lâm Miên quen biết nhiều năm như vậy, người phía sau từ nhỏ đã là mĩ nhân phôi*, lúc trước môi hồng răng trắng, sau khi lớn lên thì càng đẹp lung linh. Ngày trước khi hai người đi dạo phố, có người không biết liền tưởng cô ấy (LM) là em gái cô.

Hứa Đồng lại một lần nữa phải đảm bảo: "Thời gian điểm danh ngắn mà, chị chỉ cần điểm danh xong là có thể đi dạo, từ cửa chính đi ra cũng không dễ bị phát hiện đâu!"

Lúc Lâm Miên đáp ứng còn nghĩ rất đơn giản: không phải chỉ là đi điểm danh hộ thôi à, chuyện nhỏ.

Cô thật sự không thể nào ngờ thầy giáo môn này lại đổi thành Khuyết Thanh Ngôn, cũng không thể ngờ bản thân mình lại ỷ lại trong tiết của anh mà ngủ, càng không ngờ tới....

Càng không ngờ tới bây giờ mình lại ở trong văn phòng người ta chờ bị mắng... T.T

*mĩ nhân phôi: người đẹp từ trong trứng, đẹp từ nhỏ đến lớn:)))))

Nghiêng người lắng nghe một lúc, người đàn ông nọ vẫn đang nói chuyện điện thoại. Thanh âm của anh trầm ổn dễ nghe, nói với người kia một cách rất có trật tự.

Lâm Miên nghe nghe xong mệt mỏi rã rời, trước khi ngủ còn nhẩm mãi một câu.

Cô chính là nghe tiếng Anh liền thôi miên.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Miên hết sức hoảng hốt. Cô lại ngủ mất rồi!

Nội tâm hóa đá của cô lại giả vờ ngủ tiếp một tẹo, lúc sau mới có thể ngẩng đầu lên, tầm mắt cố định trên người nam nhân ở không xa.

Hai người chỉ cách nhau một chiếc bàn, cô tùy tiện ngủ ở chỗ người ta lâu như vậy cũng không bị đánh thức. Lâm Miên thấp thỏm mở miệng: "Giáo sư Khuyết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.