*Lão sư là thầy giáo, lão công là chồng ở đây tác giả muốn sử dụng hai chữ “lão” giống nhau nên mình để âm Hán Việt.
Cô đang không biết trả lời như thế nào cho tốt, thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói khác, “Ninh Tưởng! Tưởng Tưởng! Con chạy nhanh như thế làm gì hả? Lưu Tranh!”Người tới là Ôn Nghi.
Đã rất nhiều năm không nghe thấy ai gọi Tưởng Tưởng rồi….
Tưởng Tưởng này không phải Tưởng Tưởng ấy, có lẽ Ôn Nghi cũng không biết nguồn gốc của cái tên Tưởng Tưởng này, trong số nhiều người xung quanh như vậy, người từng nghe Miêu Miêu gọi Tưởng Tưởng chỉ có một mình cô.
Mặc dù đã gác lại cái tên này ở trong tim, vẫn cứ giống như một nốt mụn nhỏ, nhưng mà, đã không còn hồn bay phách lạc giống như lần đầu tiên nghe từ trong miệng mẹ nói ra, cô đối diện với Ôn Nghi cười dịu dàng ấm áp, trong lòng đang chần chừ không biết nên gọi như thế nào.
Anh vẫn cứ gọi bố mẹ cô là bố mẹ, nhưng mà cô gọi không được.
Lưỡng lự chốc lát, cô nhẹ nhàng lại rõ ràng gọi, “Bác gái.
”Ôn Nghi lần nữa nhìn cô, lại kinh ngạc vui mừng khác thường, không chú ý đến cách xưng hô của cô, trực tiếp đi đến phía trước nắm lấy tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, “Lưu Tranh! Con quay về rồi? Cũng làm việc ở Bắc Nhã sao?”Ôn Nghi nhiệt tình như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy lúng túng.
Mặc dù trước giờ Ôn Nghi đối xử với cô quả thực rất tốt, nhưng mà thái độ bây giờ của Ôn Nghi lại giống hệt như lúc cô vẫn đang làm con dâu Ninh gia, ngay cả ánh mắt và ngữ khí nói chuyện đều không có khác biệt, cô có chút nhận không nổi.
Nhưng bất luận như thế nào cũng không tiện rút tay ra từ trong tay của Ôn Nghi, mỉm cười giải thích, “Không phải, chỉ là đến bồi dưỡng thôi ạ.
”“Bồi dưỡng?” Ôn Nghi nhìn vị trí cô đang đứng, ý tứ sâu xa cười nói, “Ai thu nhận con?”Trên mặt cô lại không bày ra được nụ cười điềm nhiên như không, đã bị dồn nén đến đau khổ lại không biết phải làm sao nặn ra một nụ cười, “Là……thầy Ninh.
”“Thầy Ninh?” Ôn Nghi bị cách xưng hô này của cô dọa cho sững sờ một chút, sau đó lại cười, “Thầy Ninh! Ha ha ha! Được! Thầy Ninh!”“Bà nội!” Ninh Tưởng luôn ở một bên nghe hai người nói chuyện, nhìn trái nhìn phải, lúc này nhịn không được, hỏi, “Bà Nội, thầy Ninh là ai?”“Là bố đó!” Ôn Nghi nghiêm túc giải thích cho thằng bé, nhưng mà, lập tức kìm nén không được lại cười.
Ninh Tưởng vẫn không hiểu, “Mẹ tại sao lại gọi bố là thầy?”“Mẹ?” Bản thân Ôn Nghi cũng đã quen với cách xưng hô của Ninh Tưởng từ trước đến giờ, có điều là lại cười ha ha, một chút cũng không phản đối Ninh Tưởng gọi như vậy.
Chỉ nghe Ôn Nghi hỏi tiếp, “Vậy không gọi là thầy thì gọi là gì?”Con ngươi Ninh Tưởng đảo đi đảo lại một vòng, trong nháy mắt nhìn thấy bố nó xuất hiện ở cửa, lập tức di chuyển đôi chân vừa bé vừa ngắn chạy qua đó, trực tiếp hỏi người có liên quan, “Bố bố! Vì sao mẹ lại gọi bố là thầy thế? Mẹ của Nhụy Nhụy đều gọi bố bạn ấy là chồng mà!”Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy mình có thể tìm một khe hở nào đó để chui vào, cô chỉ có thể vui mừng vì các bác sĩ và y tá đều đang bận rộn, bây giờ trong văn phòng không có người nào khác, có điều, cô cũng không có cách nào có thể ở lại đây thêm nữa.
Liền cầm túi xách, đối diện với Ôn Nghi và anh nói, “Bác gái, thầy Ninh, con đi trước ạ, tạm biệt.
”Đôi mắt đen như quả nho của Ninh Tưởng nhìn cô, trong mắt ướt ướt, hình như muốn khóc rồi.
Trái tim của cô thực ra rất mềm mại, nhìn thấy biểu cảm này của Ninh Tưởng, lại liên tưởng đến thân thế của đứa trẻ này, trong lòng có chút khó chịu, cũng không biết thằng bé có biết nó không phải là con đẻ của Ninh gia hay không.
.