Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 34



“Aiza ——”

Mã Kha chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo, cổ đau nhức. Tiềm thức cho biết tình cảnh hiện tại không ổn, không thể ngủ tiếp. Cố gắng mở mí mắt, lại thấy một thiếu niên xa lạ ngồi xếp bằng ở đối diện, đang mở nắp chai uống. 

“A, tỉnh rồi.” Không biết vì sao, người nọ còn cũng chưa uống một ngụm, lại vặn nắp bình lại, ném cái chai qua một bên.

Mã Kha không tùy tiện mở miệng, ngược lại nhìn chung quanh bốn phía, xác nhận vị trí hoàn cảnh.

Đây là một căn phòng nhỏ đơn sơ, vách tường loang lổ, góc còn bò đầy rêu xanh. Xi-măng lạnh ẩm ướt, tích một mùi hôi và ẩm thấp, bước một bước lại để lại dấu chân. Cách đó không xa là một cái giường, ở trên trải một chiếc khăn trải giường cổ xưa bằng sợi bông.

Vô luận thế nào thì đây chắc chắn là căn phòng của doanh trại an toàn. Duy nhất không bình thường, đó là súng ống tán loạn mặt đất —— thứ kia rõ ràng là cấm vật.

Tay Mã Kha bị trói sau lưng, bởi vì từng được huấn luyện chuyên môn, muốn thoát khỏi trói buộc đối với cô mà nói rất đơn giản. Để dời lực chú ý của người kia, cô bắt đầu hỏi: “Cậu là ai, trói tôi ở đây để làm gì.” Đôi tay giấu ở phía sau, vặn vẹo thành góc độ kỳ dị.

Bạch Phong làm lơ vấn đề của cô: “Tiến sĩ Dương ở đâu?”

“Cái gì?” Khớp xương từ ngón cái nổi lên, tay hợp lại thành một đoàn, từ từ rút khỏi dây thừng. Cô nhàn nhạt nói, “Tôi không cần phải nói cho cậu nghe. Cậu vẫn luôn ở ngoài cửa nghe lén? Đây chính là cơ mật, cậu sẽ bị đuổi ra.”

Bạch Phong lại cười: “Tôi chỉ hỏi một chút, nếu cô nói cho tôi thì đã dưex dàng hơn rồi.” Nói xong đứng dậy đi nhặt súng, cầm lấy một khẩu Locker 17, tựa hồ không quá vừa lòng. Vứt xuống, lại đi chọn lựa mặt loại khác. 

Tay Mã Kha đã thoát ra một nửa, mắt cô sáng như đuốc nhìn chằm chằm bóng thiếu niên: Địch nhân lại lộ ra bao nhiêu sơ hở ở sau lưng, thật không biết có bao nhiêu tự đại. Vũ khí trên người tuy rằng đã bị mất, nhưng cô cực kì tin tưởng vào kĩ xảo của mình. Bị trói chỉ vì sơ suất trong phòng bị, nếu giáp lá cà, không nhất định ai thắng ai thua.

Lúc này, thiếu niên tựa hồ tìm được khẩu súng vừa ý, mà Mã Kha cũng tự giải thoát mình khỏi trói buộc, đang muốn tùy thời mà động. Nhưng nháy mắt, mục tiêu  lại đột nhiên biến mất, còn không kịp kinh ngạc, tay bị kéo xuống, một tầng bóng đen đằng sau. 

Cô kinh ngạc nhìn, lại thấy thiếu niên đứng ở phía sau cúi đầu nhìn mình, một chân dẫm lên tay cô, cười như không cười: “Tự bẻ khớp xương? Rất khá.”

Lực trên chân dần dần tăng, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ của các khớp xương. Mã Kha đau đớn muốn chết, cổ họng thốt mấy chữ: “Năng lực này……”

“A, cô hẳn là biết rồi. Tuy rằng tôi cái gì cũng không nhớ rõ.”

Mã Kha nhẫn nại thống khổ, nhăn chặt mày không nói lời nào.

Bạch Phong cũng không tra tấn nhiều, đi đến trước mặt cô gái ngồi xổm xuống, cười nói: “Tới chơi một trò chơi đi.” Cậu đặt súng lục cùng với năm viên đạn lên mặt đất, “Trò chơi đĩa quay Russia.”

Cái gọi là đĩa quay Russia, là trò chơi đánh bạc thập phần tàn nhẫn. Cho một viên vào băng đạn rồi khởi động, đặt súng lên trán và bấm cò, người thắng đạt được một khoản tiền, thua thì vĩnh viễn rời khỏi nhân thế.

Nhưng Bạch Phong lại thêm quy tắc vào trò chơi: Hai người thay phiên nổ súng, một lần tính là một vòng, đến phiên cuối cùng, cần tăng một viên đạn. Nói cách khác, tỷ lệ tử vong sẽ càng lúc càng lớn. Cho đến khi một bên chết hoặc chủ động nhận thua mới thôi.

Nếu Bạch Phong nhận thua, thì sẽ thả Mã Kha đi. Nếu không thì Mã Kha cần thẳng thắn trả lời mọi câu hỏi. 

Bạch Phong nói: “Cho cô chọn lượt.”

Mã Kha cảm thây miệng khô khốc. Nếu đối phương có dị năng, như vậy cô dù uống thuốc, cũng tuyệt đối đánh không lại tên điên này. Trong lòng cô biết vô pháp cự tuyệt, quyền lợi hiện tại duy nhất ở đây là được chọn trình tự trước sau. 

Dựa theo quy tắc trò chơi, nếu đi đầu, như vậy tỷ lệ tử vong theo thứ tự là, 6/1, 1/2, 6/5. Còn sau đó, phân biệt là 2/3 và 3/2. 

Đi sau aex chiếm ưu, nhưng loại chuyện này không thể đoán bằng tỷ lệ. Tỷ như, tỉ lệ tử vong đầu là 6, rồi sau đó lại là 1/3. Tâm lý không đủ mạng mẽ thì chỉ có thể nhận thua. 

Cô chỉ có thể hy vọng tên này tự bắn tự chết mà thôi. Mã Kha liếm liếm môi, quyết định đánh cuộc một phen: “Cậu trước.”

Nghe vậy, Bạch Phong dứt khoát lưu loát cầm lấy súng lục lên đạn, chuyển động rồi cầm lấy đặt lên huyệt thái dương, bóp cò. 

! Mã Kha trong lòng không ngừng kêu gọi, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt. Khung cảnh như mũi tên rời dây cung, chạm vào là nổ.

“……”

Nhưng mà “Rắc” một tiếng, cô tuyệt vọng mà nghe thấy âm thanh thất bại của viên đạn. 

“Tới phiên cô.” Bạch Phong đẩy lhaaur súng cho cô, nâng mí mắt nhìn, “Tay cô không tiện? Có muốn hỗ trợ không.”

“…… Không cần.” Mã Kha thở dài một hơi, cắn răng vặn lại khớp xương cho mình. Tiếp đó cầm lấy súng lục thêm viên đạn thứ hai, giơ tay đặt lên Thái Dương. Mở to hai mắt, lại chậm chạp không dám bóp cò súng.

Bạch Phong đợi trong chốc lát, có điểm thất vọng: “Làm cái gì, ván thứ hai đã muốn kết thúc?”

Mã Kha mắt điếc tai ngơ, ngón trỏ phát run. Chỉ có hai phần ba tồn tại, nên làm sao. Nếu như tiếp theo đối phương lại tránh được một kiếp, đến phiên cô chính là bốn phát đạn, tuyệt đối sẽ chết. Vì sao lại phải tùy theo tâm ý kẻ điên này, sao co thể bỏ mạng vì một chuyện nhàm chán như thế. 

Cô mở to mắt, họng súng đột nhiên nhắm ngay người trưỡ mặt. Đôi mắt Bạch Phong mở to vài phần: “Cô muốn chơi xấu sao.”

—— không được.

Tay Mã Kha run nhè nhẹ, thiếu chút nữa cầm không nổi khẩu súng. Trực giác nói cho cô, cho dù có vũ khí trong tay, cũng tuyệt đối không thắng nổi tên này. Hiện tại bất quá đối diện vơi Bạch Phong vài giây, liền cảm thấy thân thể phát lạnh.

Cô chậm rãi buông tay, cuối cùng buông súng, súng “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất. Cô gục đầu xuống: “Tôi nhận thua, cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Lại dừng một chút, “Tiến sĩ Dương…… Hắn ở thành phố H, viện nghiên cứu cũng ở bên kia.”

“Tìm không thấy.”

“Ừm, tôi sẽ giúp cậu vẽ một tấm bản đồ, chỉ cần theo đó……”

“Cô lầm rồi.” Bạch Phong đánh gãy lời cô, “Y tôi là, cô tự mình dẫn đường.”

Mã Kha nao nao: “Tôi không lừa cậu.”

“Đây không phải chuyện cô co thể định đoạt.” Bạch Phong đứng lên, tựa hồ đã không hề hứng thú, “Cô đi về trước, lúc sau tôi đến tìm.”

Mã kha không nói gì, lúc đứng lên từ trên mặt đất  hai chân đã tê dại, suýt nữa té ngã. Đôi tay tựa vô tri giác rũ ở hai sườn, bước chân thực trầm, bước đi khập khững trên mặt đất. 

Cô còn việc trong người, căn bản không có thời gian bồi kẻ điên này. Vị trí viện nghiên cứu cũng không gạt người —— tuy rằng đích xác có ý định động tay chân trên bản đồ. Bất quá còn có cơ hội. Cô không biết tên này vì sao đồng ý thả cô đi, được thả rồi có thể làm rất nhiều chuyện. Cho dù là thông báo lên cao tầng, hay là bỏ trốn, mọi việc đều có thể……

“A, đúng rồi.”

Tiếng thiếu niên ở sau vang lên, tay Mã Kha như đông cứng, sợ hãi. 

“Đừng nghĩ đến việc chơi thủ đoạn nham hiểm.” Người nọ cười, “Tôi vẫn có thể tìm được cô.”

Tôi tìm được cô —— những lời này làm cô gái không rét mà run. Cô tựa hồ có thể tưởng tượng ra được, thật vất vả trốn khỏi tên điên này, không đợi thở một hơi, giây tiếp theo cậu ta sẽ đột nhiên xuất hiện ở sau, không thèm để ý đến thứ gì, giết cô trong tích tắc. 

“Nếu không tin tôi, vì sao thả tôi đi.”

“Có tên tuỳ tùng phiền toái ở ngoài, nếu giam cầm cô, anh ta sẽ dong dài.” Bạch Phong nhún nhún vai.

Mã Kha sửng sốt, loại người này cũng có đồng bạn? Ai chịu nổi cậu ta. Hơn nữa nghe lời này giống như người nọ còn có thể quản lý được? Cô cho rằng, lấy cá tính kẻ điên này, nếu có người dám phản kháng lại cậu ta, khẳng định mắt cũng không chớp trực tiếp đưa người nọ đến Tây Thiên.

Thế giới đúng là việc lạ gì cũng có.

Phương Việt đạp một chân đến. Trần Cảnh Tông không ngờ người này lại động thủ với mình, không hề phòng bị, thân thể trúng một cú. Khuôn mặt bất hạnh bị đập vào tường đá, cái ót bị va đập mạnh, trợn trắng mắt, bất tỉnh nhân sự.

“Cảnh Tông!” Lý Khiêm đại kinh thất sắc, vội chạy tới thăm hơi thở, lại dùng sức đẩy hắn, đáng tiếc hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh.

Hôn mê? Phương Việt ngẩn ra, muốn tiến lên nhìn kỹ, còn không kịp mở miệng, liền nghe Lý Khiêm kêu to: “Đừng tới đây!” Người nọ hốc mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng buông Trần Cảnh Tông, đứng dậy, “Mày thế mà lại hạ thủ được sao? Mày còn là đàn ông à!”

Phương Việt không ngờ Trần Cảnh Tông lại xui xẻo như vậy, đụng một cú thật mạnh vào đầu. Anh nôn nóng không thôi, vấn đề còn chưa hỏi rõ ràng, kế tiếp nên làm gì bây giờ. Sau đó anh bị đánh gãy ý nghĩ bởi một cú đấm. 

Lý Khiêm bị tức giận thượng não, tuy rằng một kích không bao nhiêu, nhưng khí thế bàng bạc: “May mắn Cảnh Tông không đáp ứng mày! Không trở về với nhau được liền đánh người sao, thật là khó coi! Tao muốn thay em ấy giáo huấn mày!”

…… Gia hỏa này căn bản nói không thông. Phương Việt cuối cùng cũng tin “chỉ số thông minh của kẻ đang yêu đều bằng 0”. Bởi vì không thể nói lý được, anh đành phải cho Lý Khiêm một cú —— sau đó, thế giới rốt cuộc thanh tịnh.

Tuần tra viên đổi sang nhóm thứ hai trực ban. Ban đêm là lúc dị hình tùy ý hoành hành, cho dù là ở trong doanh trại, mọi người cũng không muốn mạo hiểm ra cửa. Cho nên chờ đến cái luc này, trên đường người đi cũng ít ỏi, chỉ nghe thấy tiếng zombie gào rống ngoài doanh trại. 

Tay Phương Việt không rảnh, đành phải một chân đá văng cửa phòng thuê. Vốn dĩ cho rằng hẳn là không có ai ở, lại thấy Bạch Phong ngồi ở trên giường, đang lau con dao, không khỏi sửng sốt: “Cậu trở từ lúc nào thế? Còn cô gái kia đâu.”

“Tìm xong rồi.” Bạch Phong tra dao vào vỏ, ngẩng đầu, biểu cảm trở nên có chút quái dị, “Anh cũng trói người trở lại?”

Trên vai Phương Việt khiêng một người con trai, mông quay về phía trước, đang ngất.

Nửa giờ trước anh nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định mang Trần Cảnh Tông về nhà, chờ hắn tỉnh lại thì hỏi. Còn Lý Khiêm…… để gã ở ngoài cho gió thổi thông não đi. 

“Cái gì gọi là cũng?” Phương Việt đến gần mép giường, “Lùi lùi, tôi thả người.”

“Ném lên trên mặt đất.”

“……”

Sau khi Phương Việt đặt Trần Cảnh Tông lên trên mặt đất, Bạch Phong rốt cuộc thấy rõ gương mặt người nọ, phát hiện là người quen thì nói: “Anh đưa hắn trở về làm gì.”

“Có chút việc muốn hỏi, không muốn để người chạy.”

Nghe vậy, Bạch Phong có điểm hưng phấn: “Khảo vấn? Tôi giúp anh!”

Cậu nhảy xuống giường, vặn mở chai nước muốn đổ lên mặt Trần Cảnh Tông, lại bị ngăn lại. Phương Việt khóc cười không được: “Cậu muốn làm gì.”

“Phải đánh thức hắn chứ.” Bạch Phong làm bộ đương nhiên, “Còn bất tỉnh thì có thể xoa thêm chút muối.” Nói rồi ngồi xổm xuống, tựa hồ muốn tìm miệng vết thương trên người Trần Cảnh Tông.

Cậu muốn làm đồ ăn sao.

Nhưng nghe chừng cũng có lý. Phương Việt vừa rồi gọi nửa ngày cũng không đánh thức được Trần Cảnh Tông, xuất phát từ bất đắc dĩ mới mang người về. Tuy rằng đối với chuyện tta khảo cũng không hứng thú, thế nhưng lúc này, chỉ hy vọng người này sớm mở miệng nói.

“Này.” Bạch Phong nói, “Tôi phát hiện một chuyện rất thú vị.”

Cậu ta thô lỗ nắm lấy đầu Trần Cảnh Tông, lộ ra khuôn mặt bị đánh ngất: “Vết thâm quầng biến mất rồi.”

Hoàn chương 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.