Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 35



Trần Cảnh Tông mơ hồ tỉnh, mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện. Hắn chỉ cảm thấy ót truyền đến một trận đau nhứ, thân thể tê dại, tay chân đều không nghe sai khiến, không thể động đậy.

…… Đây là đâu?

Đầu óc chưa thanh tỉnh, mọi chuyện sau đó hắn không nhớ gì, lại càng không biết lúc này đang ở chỗ nào. Bên tai tiếng nói chuyện càng ngày càng rõ ràng, lông mi hắn hơi rung động, đôi mắt mở ra một chút, ánh sáng mỏng manh chiếu vào, mơ hồ có thể thấy hai thân ảnh gần đó. 

Tê —— hắn nhăn chặt mày. Vì sao đầu đau như vậy, phải nhanh lấy nước suối ở trong không gian mới được……

Nhưng, ngay khi ý thức hắn trở nên thanh tỉnh hơn, một dòng nước lạnh băng từ trên đổ xuống, da đầu không khỏi căng ra, đánh cái giật mình. Trợn mắt, lại thấy bạn trai cũ và tân hoan ngồi xổm trước mặt mình, cầm trên tay bình nước khoáng trống không.

Trần Cảnh Tông bị ướt, bọt nước dọc theo tóc mái nhỏ giọt xuống. Thấy cách đó không xa là khuôn mặt tức đen của Phương Việt, tất cả mọi chuyện như kéo về bộ não, hắn nhớ laik. 

Đúng rồi, là Phương Việt kéo hắn đến góc, ép hỏi hắn cha mẹ Ngô Giang ở đâu. Hắn không thể nhịn được tên ngậm máu phun người này mà cho anh ta một cái tát, lại không ngờ rằng đối phương ra tay tàn nhẫn như vậy, nhẫn tâm tung một quyền đánh ngất mình.

Mà nhìn tình huống hiện tại, có lẽ là gọi cả tên tiểu tam kia tới, muốn ra oai phủ đầu mình.

Trần Cảnh Tông cười lạnh, giật giật thân mình, lại phát hiện thân thể không nghe theo sai sử. Cúi đầu vừa thấy, người đã bị trói gô, chặt đến cơ hồ làm người thở không nổi.

Kinh ngạc thoáng hiện trong mắt, trong lòng hắn lạnh lẽo càng sâu. Vậy cũng tốt, hai bên đều xé rách da mặt, đỡ phải nhìn anh ta làm bộ dáng vô tội. 

“Ha. Đây là muốn gì, giam người phi pháp?”

“Chỉ cần cậu trả lời vấn đề, lập tức thả cậu đi.”

“Vấn đề gì mà phải trói người như vậy?” ánh mắt Trần Cảnh Tông lập loè, “Phương Việt, tôi đã sớm biết cách làm người của anh, cho nên không ngoài ý muốn. Bất quá đây chính là trong doanh trại, tuy rằng không biết anh trở về bằng cách nào, nhưng đây là loại hành vi phạm tội, cũng đủ để anh chết hơn một ngàn trăm vạn lần. Anh cho rằng lần sau chỉ cần đơn giản đuổi đi như vậy sao?”

Phương Việt cũng không tính toán ở lâu trong doanh trại, bởi vậy lời này không mang đến bất cứ tác dụng uy hiếp nào. Chỉ lặp lại một vấn đề: “ Cha mẹ Ngô Giang ở đâu?”

Trần Cảnh Tông rũ đôi mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng. Việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn cho rằng hắn sẽ nói ra chân tướng sao.

“Đã chết.”

Lòng Phương Việt trầm xuống: “Cái gì?”

“Không phải anh nói tôi tâm địa bò cạp độc sao, tôi đuổi họ đi rồi đấy, sao. Ta đây chỉ có thể làm như amh mong muốn a.” Trần Cảnh Tông cười đến thiên chân.

Nghe vậy, đầu Phương Việt vang lên tiếng ong ong tác hưởng, tia hy vọng trong lòng cuối cùng trở nên xa vời. Khó có thể tin mà lui ra phía sau vài bước, phía sau lưng “cộc” một tiếng đụng phải cửa. Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng, xoay người đẩy nó xông ra ngoài.

Trần Cảnh Tông thấy thân hình Phương Việt biến mất trong màn đen, nhớ tới khuôn mặt kia lộ ra biểu cảm kia, hắn liền cảm thấy vui sướng lại buồn cười. Tiếng cười nho nhỏ cứ thế cất vang trong căn phòng, ngay cả cảm giác bị trói đau cũng như biến mất. 

Xem kia, xem sắc mặt tên giả nhân giả nghĩa kia. Dù gì cũng chỉ là cha mẹ bạn tốt, có cần khẩn trương như vậy? Chỉ bởi vì lòng hư vinh đó thôi. Bởi vì không thể bảo vệ tốt bọn họ, cho nên hổ thẹn với phó thác của bạn. Căn bản không phải lo lắng cho đôi vợ chồng kia. 

Trước cũng vậy, khi hắn hôn mê ở bệnh viện sống chết không rõ, anh ta còn ít khi đến thăm hắn, xem hắn thế nào, lúc chia tay thì mới dây dưa không thôi, ở bệnh viện đại náo đại nháo. Nói là luyến tiếc nhau, không bằng nói là sĩ diện còn thỏa đáng hơn. Bởi vì bị ‘đá’, cảm giác rất mất mặt. 

Hắn cười đến phát run cả người, tựa như muốn đem toàn bộ uất hận của đời trước một lần xả toàn bộ —— đột nhiên trên mặt tê rần, tiếng cười đột nhiên im bặt.

Bạch Phong dẫm lên mặt Trần Cảnh Tông, mặt vô biểu cảm: “Ồn muốn chết.” Cậu ta cọ cọ đế giày trên mặt, sau đó cúi người xuống, đối mặt với khuôn mặt của ai kia, “Đừng nóng vội, kế tiếp đến lượt hai ta chơi.”

Phương Việt nhanh đến cổng doanh trại, mới ý thức được với thân phận hiện tại cũng không thể đi ra ngoài, hơn nữa vũ khí cũng bị tịch thu. Liền dừng bước chân, do dự một chút, thay đổi phương hướng khác. 

Trời cũng đã muộn, cả khu nhà đều tắt điện, chỉ còn thừa lại ô cửa sổ lầu hai đang phát sáng —— là văn phòng Lộ Tiếu. 

Phương Việt bò lên trên, không thèm gõ trực tiếp đẩy cửa phòng. Lộ Tiếu đang làm việc thì hoảng sợ, thấy rõ người tới thì hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì gấp như vậy?”

“Tôi cần vũ khí, sau đó đi ra ngoài.” Phương Việt vội vàng đi vào, đi thẳng vào vấn đề, “Anh có biện pháp không.”

Lộ Tiếu nắm quyền hành cũng không lớn bao nhiêu, hạ bút: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cha mẹ Ngô Giang…… Người tôi muốn tìm bị đuổi ra ra khỏi doanh trại, tôi phải đi tìm bọn họ.”

Lộ Tiếu nghe vậy, chau mày: “Chuyện khi nào?”

“Tôi không rõ lắm, Trần……” Phương Việt nuốt lại lời muốn nói, “Đại khái là chuyện trong hai ngày nay.”

Lộ Tiếu hơi suy tư, lắc đầu: “Không đúng.”

Phương Việt ngẩn ra: “Cái gì?”

“Mỗi ngày số người xuất nhập, thủ vệ đều sẽ báo cáo cho tôi. Mấy ngày này cơ bản chỉ có vào chứ không ra, mà cậu là người thứ nhất bị đuổi.”

“Ý của anh là……” ánh mắt Phương Việt sáng lên.

“Đôi vợ chồng mà cậu tìm, hẳn là còn ở trong doanh trại.”

Ánh sáng ngọn nến mỏng manh tràn ngập khắp nhà, lửa lay động, lúc sáng lúc tối.

Trần Cảnh Rông khó thở, cảm giác nhân cách mình đã chịu vũ nhục. Hắn chưa từng trêu chọc người này, cũng không biết vì sao đối phương lại thù hắn như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì hắn cùng từng là người yêu của Phương Việt, vì ghen ghét? Nêu thật là vậy, đúng là kẻ tôn vinh và yêu một cách mù quáng. 

“Tôi thừa nhận, tôi và Phương Việt từng yêu nhau.” Trần Cảnh Tông nhàn nhạt nói, “Nhưng hai chúng tôi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, cậu không cần lo lắng việc tôi sẽ cướp anh ta đi.”

Bạch Phong nghe xong lời này, lại một chân đá qua. Thái Dương Trần Cảnh Tông đã chịu đòn nghiêm trọng, trọng tâm không vững, thân thể không chịu khống chế mà ngã xuống. Mắt hắn biến thành màu đen, chỉ cảm thấy thế giới đều trở nên mơ hồ, đầu như sắp vỡ. 

Trần Cảnh Tông cắn răng, chịu đựng đau nhức. Yên lặng thêm người này vào danh sách báo thù. 

“Anh thật là có bản lĩnh, mỗi một câu đều làm người ta giận điên.” Bạch Phong tán thưởng, “Trong óc tất cả đều là cứt chó sao.”

Trần Cảnh Tông lần đầu tiên bị người khác mắng trắng trợn táo bạo như thế, tức giận đến phát run cả người.

“Được rồi.” Bạch Phong ngồi xổm xuống, nắm lấy nhúm tóc Trần Cảnh Tông, “Tôi có chuyện khác hỏi anh.” Cậu dùng ngón cái ấn lên mắt Trần Cảnh Tông, dùng sức, làm cho đối phương phát ra tiếng kêu đau thảm thiết.

“A, xem ra có tri giác.” Bạch Phong cười, “Như vậy trở lại chính đề.”

“Miệng vết thương của anh, làmao khỏi hẳn?”

Vết thương Trần Cảnh Tông chồng chất, thể xác và tinh thần đều mệt, hận không thể đem trước mắt người bầm thây vạn đoạn, căn bản không thể cho đối phương sắc mặt tốt, càng miễn bàn nói ra chân tướng.

“Không biết.”

“Không biết?” Bạch Phong trực tiếp đè lên ót người này, rồi hung hăng ép trên mặt đất. 

Trần Cảnh Tông “bốp” một tiếng hôn đất, ăn một miệng hôi. Mắt hắn như nổ âo, còn chưa kịp thở, đã lại bị xách lên. Mũi nóng lên, máu loãng ào ạt chảy ra.

“Nhớ ra rồi sao.” Bạch Phong hỏi.

“……”

Thấy đối phương như vịt chết không sợ nước sôi, đánh chết cũng không mở miệng, Bạch Phong quyết định sẽ giúp hắn một phen: “Nếu ngươi không muốn nói, chúng ta đổi phương pháp.”

Trần Cảnh Tông trừng đôi mắt, lại thấy kẻ điên này rút ra một cây dao. Lưỡi dao vừa qua mài giũa, sắc bén vô cùng, thân đao hiện ra sau ánh nến, giống như nhiễm một mạt huyết sắc.

Tâm hắn chợt thấy không ổn, ngữ khí run rẩy: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

“Chỉ là làm thí nghiệm.” Bạch Phong đỡ lấy bả vai hắn, nhắc nhở, “Đừng lộn xộn, tay tôi rạch nhầm là xong đấy.”

Trần Cảnh Tông sợ hãi nhìn mũi đao càng ngày càng gần, đồng tử co rút lại vì lo lắng, sợ hãi. Nhìn lại tên điên này, sắc mặt cậu ta không thay đổi, tựa hồ chỉ là cảm thấy hứng thú đùa bỡn món đồ chơi.

Kẻ điên.

Hắn lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức đến, mình chọc phải kẻ không nên dây vào: “Không, đừng……” Hắn bắt đầu giãy giụa.

Bạch Phong mắt điếc tai ngơ, tay cầm duệ khí nhắm ngay đôi mắt đâm tới. Trần Cảnh Tông không dám nhìn, gắt gao nhắm hai mắt trốn tránh hiện thực.

“Cạch ——”

Dao nhỏ đâm thật sâu lâm vào vách tường, Bạch Phong buông tay, thân đao “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống mặt đất. Cậu nhìn thoáng qua dây thừng trống rỗng trong tay, người con trai vốn bị trói bỗng không còn ở đây. 

Trần Cảnh Tông biến mất.

Hoàn chương 35

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.