Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 13: Tử Câm



Editor: Dạ Tịch

Beta: Mạc Y Phi

Kiều Hạ cảm thấy thật đáng tiếc vì hôm nay mình không mua xổ số.

Dù chuyện vừa rồi đã trôi qua mười mấy phút, nhưng lúc này đây ngồi trong nhà hàng Kiều Hạ vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.

Chàng trai bị Kiều Hạ nhìn chằm chằm nên khá khẩn trương, cậu hơi mất tự nhiên gãi đầu một cái, lên tiếng hỏi: “Hạ Hạ, không phải chị đang giận em đấy chứ?” Bởi vì cậu không nói giới tính thật của mình cho cô biết, để mặc cô hiểu lầm.

Nghe thấy cậu hỏi vậy, Kiều Hạ mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng lên tiếng: “Không có không có, tôi chỉ đang cảm thấy tiếc vì hôm nay không đi mua xổ số, làm tuột mất năm trăm vạn tiền thưởng thôi.”

Chàng trai sững sờ một lát rồi nở nụ cười, một nụ cười rực rỡ: “Hạ Hạ, chị cũng vui tính y như lúc trên mạng vậy.”

Kiều Hạ bị nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của cậu làm chói mắt, cô ngượng ngùng cười theo: “Thanh. . . Đúng rồi, tôi tên Kiều Hạ, tên thật của cậu là gì?” Cô không thể cứ gọi cậu là Thanh Thanh Tử Câm được.

“Em tên Tống Tử Câm, Thanh Thanh Tử Câm, Tử Câm.”

Kiều Hạ ồ một tiếng, cô chợt nhớ ra một chuyện, liền trực tiếp hỏi Tống Tử Câm thắc mắc của mình: “Tử Câm, sao cậu có thể nhận ra tôi?”

Mặc dù quan hệ của hai người ở trên mạng khá tốt, nhưng chưa từng đưa ảnh cho nhau xem, ngay cả lúc nói chuyện phiếm qua QQ thì âm thanh cũng đã qua xử lý, đây cũng là lý do tại sao cô không phát hiện đối phương là con trai.

Tống Tử Câm nháy nháy mắt: “Chị đoán thử xem?”

Kiều Hạ: ...

Trông thấy bộ dạng im lặng của Kiều Hạ, Tống Tử Câm bật cười, cậu chỉ vào chiếc vòng lưu ly trên tay Kiều Hạ, giải đáp thắc mắc của cô: “Bởi vì cái vòng tay này.”

Chiếc vòng này do chính tay cậu làm, mỗi viên ngọc lưu ly trên đó đều do cậu lựa chọn tỉ mỉ, lúc trước cậu tốn cả tháng để đi theo chủ tiệm học cách sắp xếp vòng tay, đương nhiên có thể nhận ra rồi.

Kiều Hạ cúi đầu nhìn chiếc vòng tay lưu ly, hiểu ngay lập tức, cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào Tống Tử Câm: “Thì ra lần trước cậu đã nhận ra tôi, vậy mà còn giấu giếm không nói, hừ! Cái thuyền nhỏ hữu nghị này nói lật là lật!”

Tống Tử Câm liền giả vờ đáng thương: “Em muốn sẽ có cuộc gặp mặt hoàn mỹ với chị mà.”

Kiều Hạ bị dáng vẻ cô dâu nhỏ của cậu chọc cười: “Tôi nói đùa thôi, hôm nay cậu đã giúp tôi rất nhiều. Bữa nay tôi mời xem như cảm ơn cậu.”

Cô gọi nhận viên phục vụ tới, gọi hai món, rồi đưa menu cho Tống Tử Câm chọn món: “Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, đứng lúc hôm nay tôi vừa nhận được lương làm gia sư.”

Tống Tử Câm cười cười không lên tiếng.

Nhà hàng này trang trí không tệ, món ăn cũng ngon, Kiều Hạ yên lặng thêm nó vào danh sách, lần sau sẽ đến đây ăn một bữa no nê với Tiêu Tiêu.

Cơm nước xong xuôi, Kiều Hạ cảm thấy dạ dày của mình có thể nổ tung bất cứ lúc nào, lúc cô đứng lên chuẩn bị tính tiền thì Tống Tử Câm nắm tay cô lại.

Tống Tử Câm cười hì hì nói với Kiều Hạ: “Bữa này em mời, khó lắm Hạ Hạ mới nợ ân tình của em, em phải để chị nợ lâu mới được.”

Kiều Hạ: ...

Ra khỏi nhà hàng, sắc trời cũng không còn sớm nữa, Tống Tử Câm kiên trì đưa Kiều Hạ về nhà, nhưng cô không chịu, cuối cùng hai người đều lui một bước, Tống Tử Câm chỉ đưa cô đến ga tàu điện ngầm.

Trên đường đi, Kiều Hạ và Tống Tử Câm mỗi người một câu chuyện trò qua lại.

“Tử Câm, cậu học đại học ở thành phố A sao?” Cô nhớ có lần nói chuyện trời ơi đất hỡi trên mạng với cậu, Tống Tử Câm có nói mình học đại học ở đây.

Tống Tử Câm gật đầu: “Em học ở đại học N.”

“Đại học N sao?” Kiều Hạ nghe xong, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Trùng hợp vậy sao, học kỳ sau tôi cũng chuẩn bị đến đó học nghiên cứu.”

Cô cười hì hì nói: “Đàn em, còn không mau gọi chị đi.”

Tống Tử Câm tranh cãi: “Học kỳ sau em vào năm tư đại học rồi.”

“Vậy thì cũng là đàn em của tôi thôi.”

Tống Tử Câm lập tức câm như hến, nhưng bị Kiều Hạ bức ép quá cuối cùng cậu vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng đàn chị.

Ở trên mạng nói chuyện trên trời dưới đất với Kiều Hạ, dựa theo những thông tin Kiều Hạ vô tình để lộ ra cộng thêm việc cô đã đến thành phố A, thật ra thì cậu cũng đoán được đại khái rằng Kiều Hạ sẽ đến trường cậu làm nghiên cứu sinh. Chuyện này thực chất cũng là một trong những nguyên nhân mà cậu vẫn luôn không nói ra mình nhận ra cô, cậu không muốn lấy thân phận là một đàn em để ở bên cô.

Hai người cứ mãi trò chuyện nên đến ga tàu điện ngầm lúc nào không hay, Kiều Hạ vỗ vỗ vai Tống Tử Câm: “Đến đây được rồi cậu trở về đi. Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, còn chuyện tôi nợ ân tình của cậu... Cậu hãy về từ từ suy nghĩ xem muốn tôi báo đáp thế nào, chỉ cần cậu không bắt tôi làm chuyện phạm pháp thì tôi sẽ cố gắng hoàn thành cho cậu.”

Tống Tử Câm cười híp mắt, trả lời: “Đương nhiên rồi, chúng ta là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật mà.”

“Vậy tạm biệt cậu, tối nay nói chuyên trên QQ!”

“Okay, bye bye.”

Kiều Hạ vừa tới cửa nhà, thì bị dì hàng xóm chặn lại, trên mặt dì ấy bừng sáng vẻ nhiều chuyện: “Bây giờ cháu Kiều mới về hả?” Chắc hôm nay xem mắt rất thuận lợi đây, gặp người ta lâu như vậy mà.

Kiều Hạ đang buồn phiền không biết phải ăn nói làm sao với dì hàng xóm, bây giờ dì ấy đến hỏi thì hay rồi.

Kiều Hạ cau mày, làm bộ đáng thương nói: “Xin lỗi dì, có lẽ lần xem mắt này thất bại rồi dì, cháu có lỗi với dì, đã phụ ý tốt của dì.”

Để tăng thêm sức thuyết phục cô còn giả vờ giơ tay lau lau khóe mắt không có giọt nước mắt nào, cô cố ra vẻ đáng thương để dì hàng xóm cảm thấy đau lòng.

Dì hàng xóm vội hỏi: “Sao vậy hả? Cháu Kiều đừng khóc mà!”

Kiều Hạ hít mũi một cái, tủi thân kể lại mọi việc: “Hôm nay cháu đến gặp anh Chu kia, lúc đầu rất thuận lợi, sau đó có một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện tự nhận là bạn trai của anh Chu, anh ta còn nói tại vì anh Chu giận dỗi với anh ta nên mới đi xem mắt với cháu.”

“Đàn, đàn ông sao?” Vẻ mặt dì hàng xóm vẫn kiểu mờ mịt khó chấp nhận.

Kiều Hạ gật gật đầu, kể tiếp: “Người đàn ông kia còn mắng cháu là hồ ly tinh, nói cháu quyến rũ anh Chu, anh ta còn nói, sau này sẽ kết hôn với anh Chu, cháu…”

Kiều Hạ nói tới đó thì không lên tiếng nữa, mà quay sang che mặt thút thít, nhưng ẩn sau bàn tay đó là khóe miệng đang cong lên không thể khống chế.

Chu Viễn Thần, hôm nay anh khiến tôi mất mặt trước nhiều người như vậy, vậy thì đừng trách chị đây mượn đao giết người, để xem ai lợi hại hơn ai!

Dì hàng xóm bị tin tức chấn động này làm choáng váng, bà vỗ vai Kiều Hạ an ủi: “Đứa trẻ ngoan, đều do dì nhìn lầm người làm cháu chịu oan ức thế này.”

Bà còn ra vẻ làm việc nghĩa thì không chùn bước, nói: “Cháu cứ yên tâm, trở về dì sẽ nói cho con trai dì biết, để cho tất cả mọi người biết Chu Viễn Thần là hạng người gì!”

Kiều Hạ nghe xong, vội vàng ngăn cản: “Dì ơi, việc này mất mặt lắm, da mặt cháu mỏng dì đừng nói ra nhé, sau này cháu sẽ chú ý hơn.”

Dì hàng xóm bừng tỉnh, gật đầu đồng ý: “Vậy dì sẽ không nhắc tên cháu, dì sẽ lặng lẽ truyền bá.”

Kiều Hạ vâng một tiếng, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn dì ạ!”

Chào tạm biệt dì hàng xóm xong, Kiều Hạ mở cửa đi vào nhà, nhìn vẻ mặt chấn động của một người một chó đang ngồi trên ghế sofa, cô ngẩng đầu lên hừ một tiếng: “Nghe hết rồi đúng không?”

Tiêu Tiêu gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên: “Đời người là một vở kịch, tất cả đều nhờ diễn xuất, thế giới thiếu cậu một giải Oscar.”

Lăng Hàn: ...

Cuối cùng anh cũng thấy được “độc nhất là lòng dạ đàn bà” là thế nào rồi.

Kiều Hạ đứng trong bếp uống nước, Tiêu Tiêu hấp tấp chạy tới: “Tớ không ngờ tên Chu Viễn Thần này chính là Chu cặn bã kia, mà này, tại sao cậu biết là hắn rồi mà tới giờ mới về vậy? Tớ đói quá nên ăn mì cốc rồi.”

Kiều Hạ uống một hớp nước rồi đặt ly xuống, nhìn lướt qua bồn rửa bát, cô vỗ vỗ vai Tiêu Tiêu: “Vậy cũng tốt, hôm nay tớ không cần làm cơm tối.”

“Cậu, cậu ăn rồi hả?”

Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn cô, như thể vừa nghe được chuyện gì đó còn khó tin hơn chuyện heo mẹ biết leo cây: “Với Chu Viễn Thần?”

Kiều Hạ khinh bỉ liếc cô nàng một cái rồi đi ra phòng khách, ôm Lăng Hàn ngồi xuống ghế sofa: “Cậu nghĩ sao thế, chỉ thấy mặt tên cặn bã đó thôi tớ đã buồn nôn rồi, ăn cơm với hắn tớ thà ăn bánh xe còn hơn.”

Lăng Hàn nghe lén bên cạnh: ...

Cô gái này đúng là... Một lời khó nói hết.

Tiêu Tiêu đã quen với tính tình đứa bạn thân này rồi, kích động lên là không biết giữ mồm giữ miệng gì hết, huống chi, trực giác nói cho cô biết trong chuyện này còn ẩn tình gì đó nữa, bản tính nhiều chuyện đã được khơi dậy thì tất cả chỉ là phù du.

“Khai ra mau lên, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”

Bản tính nhiều chuyện của phụ nữ là trời sinh, Kiều Hạ không thể chịu được sự bức cung của Tiêu Tiêu, cuối cùng kể toàn bộ mọi chuyện cho cô nàng nghe.

Tiêu Tiêu nghe xong, mắt chữ O mồn chữ A, mãi một lúc vẫn không phản ứng lại, đến khi Kiều Hạ giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt cô nàng mới nháy nháy mắt, thốt lên đầy kinh ngạc: “Hình như tớ đã bỡ lỡ vở kịch hay của năm rồi.”

Không ngờ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy, đối tượng xem mắt là bạn trai cũ, chàng trai giải vây cho lại là chiến hữu trên mạng nhiều năm, hơn nữa còn là đàn em tương lai!

Tiêu Tiêu lấy điện thoại di động ra, ngơ ngác hỏi: “Bây giờ tớ lên mạng tìm chiến hữu còn kịp không?”

Kiều Hạ: ...

Tiêu Tiêu để di động xuống, kéo cổ tay Kiều Hạ, bám vào người cô, hưng phấn hỏi: “Tớ nhớ chiến hữu của cậu tên là Thanh Thanh Tử Câm đúng không, sao sao, cậu ta có đẹp trai không? Cậu có hình của cậu ta không?”

Kiều Hạ lôi con bạch tuộc Tiêu Tiêu đang đeo bám trên người mình xuống, vẻ mặt kiểu không còn gì để nói: “Nếu tớ có ảnh thì tớ có hiểu lầm cậu ta là con gái nhiều năm thế không hả?”

“Về phần có đẹp trai hay không…” Kiều Hạ cố ý dừng một lát, để cô nàng nóng hết ruột gan mới công bố đáp án: “Có thể gọi là hạt dẻ, cậu ta chính là điển hình của các chàng trai trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, vừa rực rỡ vừa ấm áp.”

Kiều Hạ không thể phủ nhận việc Tống Tử Câm rất đẹp trai, đặc biệt là lúc cười, rực rỡ như ánh mặt trời, cả người được bao bọc bởi hơi thở thanh xuân. Đây là kiểu con trai mà trước kia cô không thể cưỡng lại được, nhưng bây giờ...

Kiều Hạ khẽ thở dài, cô của hiện tại cũng đã quên cảm giác trái tim thiếu nữ nảy mầm ra sao rồi, và cũng hoàn toàn không có tâm trạng suy nghĩ về chuyện đó.

So với thoát kiếp độc thân cô càng vui hơn khi thoát nghèo.

Tiêu Tiêu không thể bình tĩnh giống Kiều Hạ được, cô nàng vô cùng kích động, cười toe toét, nói với Kiều Hạ: “Đến lúc kết hôn người đầu tiên tớ mời làm phù dâu sẽ là cậu!”

Kiều Hạ: ...

Kiều Hạ im lặng một lúc lâu, đúng lúc Tiêu Tiêu đang muốn nói gì đó thì Lăng Hàn - nãy giờ vẫn đang im lặng nằm bên cạnh cô bỗng nhiên quay sang Tiêu Tiêu sủa to.

“Gâu gâu gâu gâu!”

Bình thường chú chó poodle nhỏ này có ra vẻ hung ác, người ta nhìn thấy cũng chỉ giống như nũng nịu, nhưng lần này, Tiêu Tiêu lại bị nhóc con này dọa sợ.

Tên nhóc con mà cô chẳng mấy khi quan tâm này, trong ánh mắt chứa đầy quyết liệt và hung dữ? Giống như nó muốn liều mạng bảo vệ món đồ chơi mà nó yêu mến nhất, không để cho người khác dòm ngó đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.