Trong lòng Kiều Hạ hung dữ ghi nhớ món nợ này vào sổ sách, chuẩn bị sau khi kỳ nghỉ đông kết thúc quay trở lại trường học sẽ tính sổ với Tiêu Tiêu, dám bán đứng đồng đội!
Kiều Hạ liếc nhìn Lăng Hàn, hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho giọng nói của mình không gợn sóng, "Lăng Hàn, anh đặt khách sạn nào để em tiễn anh qua đó."
Lăng Hàn còn chưa kịp nói, bà Kiều đã bất mãn lườm Kiều Hạ, "Có ai đón tiếp khách như con không? Cậu Lăng vừa mới ăn cơm xong con đã đuổi người ta đi."
"Mẹ." Kiều Hạ bất đắc dĩ nâng trán, "Con chỉ sợ anh ấy chưa đặt khách sạn nào, đi trễ sẽ không có phòng tốt."
Bà Kiều nghe xong, cũng hiểu được đạo lý, lúc này Lăng Hàn lại phá đám, "Không sao, trước khi đến đây anh đã nhờ người đặt phòng rồi."
Kiều Hạ: ...
"Người" của anh trải rộng khắp thế giới à?
Thấy ánh mắt tức giận của Kiều Hạ, lúc bà Kiều không nhìn tới hướng này, Lăng Hàn nháy mắt một cái với cô, rõ ràng là ý tứ trêu chọc rồi anh lại quay đầu nói với bà Kiều bằng vẻ mặt buồn bã, "Nếu Hạ Hạ đã không muốn cháu ở đây, vậy cháu về khách sạn trước."
Bà Kiều vội vàng giữ lại, "Đừng, ngồi thêm lúc nữa cũng không muộn, dù sao cũng không cần lo lắng chuyện phòng khách sạn."
Bà vỗ Kiều Hạ một cái, ý bảo cô lên tiếng giữ lại, nhưng Kiều Hạ không hề bị khổ nhục kế của Lăng Hàn lừa, cô hùa theo lời Lăng Hàn, "Vậy được, để em tiễn anh."
Lăng Hàn: ...
Hỏng kế hoạch rồi!
Kiều Hạ tiễn Lăng Hàn ra khỏi tiểu khu, lúc gần đến trạm xe buýt, Lăng Hàn đột nhiên dừng bước, "Hạ Hạ, anh theo em tới thành phố B, em không vui phải không?"
Kiều Hạ dừng bước, quay đầu nhìn anh, "Sao vậy, không định giả vờ đến du lịch nữa hả?"
Lăng Hàn mấp máy môi, nhìn chằm chằm người trước mắt, "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."
Thấy sự cố chấp trong mắt của anh, Kiều Hạ khẽ cắn môi, nói, "Đúng, em không vui."
"Em đã nói, em không môn đăng hộ đối với nhà anh, mặc dù em là con gái Kiều Thiên, nhưng bản thân em không hề có quan hệ với Kiều thị. Bây giờ anh cũng tận mắt thấy rồi, nhà em cửa nhỏ nhà nhỏ, đó là chênh lệch giai cấp của hai chúng ta, loại chênh lệch này sẽ không có kết quả gì đâu."
Không đợi Lăng Hàn nói, cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói, "Em yêu anh, rất yêu rất yêu anh, nhưng giữa chúng ta tồn tại một sự chênh lệch không phải chỉ dựa vào tình yêu thì có thể vượt qua, sự thật trước mắt, tình yêu yếu ớt không chịu nổi một đòn này."
Con người sẽ thay đổi. Cuộc hôn nhân của cha mẹ cô chính là một ví dụ sống, công tử nhà giàu và cô gái tầm thường, chỉ có tiểu thuyết mới có thể miêu tả tình yêu của bọn họ một cách hoa mỹ. Không, ngay cả tiểu thuyết cũng chỉ kể về hành trình vượt mọi chông gai và cuối cùng được ở bên nhau của nam nữ chính, nhưng còn sau này? Tiểu thuyết kết thúc, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Chênh lệch giai cấp không chỉ thể hiện tiền bạc, mà còn thể hiện suy nghĩ, giá trị quan của hai người hoàn toàn không giống nhau, cho dù yêu nhau, cuối cùng cũng lằng nhằng chuyện củi gạo dầu muối trong sinh hoạt. Lúc đầu cô không hiểu, nhưng từ lúc thấy cha mình và người vợ mới cưới ở cùng nhau, cô đã hiểu rỗ.
Mẹ cô chênh lệch với dì Trần biết bao nhiêu lần, như hai phần quà sinh nhật mà cô nhận được, một là tượng phật Di Lặc cười méo miệng một là vòng cổ giá cả đắt đỏ, một là dồn hết tấm lòng dùng tiền tích lũy để mua, thứ còn lại hoàn toàn không để ý giá cả mà chọn.
Cho dù quá khứ hay hiện tại, cha và mẹ vẫn yêu nhau, nhưng vì từ đầu đến cuối hai người không thể nào thống nhất tư tưởng, cho dù yêu nhau, sống chung với nhau, nhưng đó là sự tra tấn với đối phương. Nên bọn họ lựa chọn rời xa nhau, thay vì đau khổ ràng buộc một chỗ với đối phương, không bằng mỗi người sống cuộc sống của riêng mình, khiến cho đối phương trở thành một loại niệm tưởng trong lòng.
Cô không thể bảo đảm tương lai cô và Lăng Hàn có phải cũng giống như cha mẹ cô không, vì vậy cô lựa chọn buông tay ngay bây giờ.
Sau khi Kiều Hạ nói xong, một lúc lâu sau Lăng Hàn mới mở miệng nói chuyện. Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, "Anh biết."
Kiều Hạ thấy bộ dạng này của anh, trong lòng cảm thấy buồn bã, cô quay đầu, không được tự nhiên nói, "Em tiễn anh đến khách sạn."
"Không cần." Lăng Hàn lắc đầu, "Thật ra anh chưa đặt khách sạn."
Nghe vậy, Kiều Hạ sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
Lăng Hàn khẽ cười một tiếng, "Sáng mai công ty của anh mở một cuộc họp nên đêm nay phải quay về thành phố A."
Anh tiến lên phía trước nhẹ nhàng ôm Kiều Hạ, nói nhỏ bên tai cô, "Anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu em."
Lúc Kiều Hạ còn đang ngây người thì Lăng Hàn đã buông tay ra, "Anh đi trước đây, năm sau gặp lại."
Anh ra vẻ thoải mái rời đi, chưa đi được mấy bước chợt nghe thấy sau lưng có người gọi tên Kiều Hạ. Anh theo phản xạ nhíu mày, dừng bước, quay đầu nhìn về phía Kiều Hạ.
Kiều Hạ vốn đang cúi đầu đứng tại chỗ, trong đầu hỗn loạn không chịu nổi, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cô theo phản xạ xoay người, nhìn người đàn ông lạ lẫm trước mặt, sững sờ hỏi, "Anh là?"
Người đàn ông tuấn tú kia đẩy gọng kính trên sống mũi, cười nói, "Tớ là Trần Vũ."
Kiều Hạ kinh ngạc nói to, "Cậu là Trần Vũ?"
Trần Vũ là bạn học thời cấp hai của Kiều Hạ, nói đúng hơn, là bạn cùng bàn hai năm với Kiều Hạ thời cấp hai. Khi đó, tính cách Kiều Hạ chưa cởi mở như bây giờ, thậm chí có thể nói là tối tăm phiền muộn, nên mặc dù hai người là bạn ngồi cùng bàn tận hai năm nhưng trên cơ bản không nói chuyện nhiều.
Trần Vũ là một nam sinh nhã nhặn, lớn lên tuấn tú, thành tích ưu tú, tính cách cũng rất tốt. Lúc ở trường cấp hai, loại nam sinh như anh ta đến chỗ nào thì được nữ sinh chỗ đó hoan nghênh, là đối tượng của các nữ sinh rảnh rỗi và mê trai đẹp. Nhưng chỉ có Kiều Hạ biết, nam sinh này không hề rạng rỡ như anh ta thể hiện, có thể nói, tính cách bây giờ của cô đều do học tập Trần Vũ.
Lễ phép mà xa cách, hòa nhã mà lạnh lùng.
Lại nói tiếp, lần đầu tiên cô và Trần Vũ nói chuyện với nhau rất kịch tính. Khi đó, Trần Vũ rất được nữ sinh hoan nghênh, mặc dù nội quy trường học rõ ràng cấm yêu sớm, nhưng vẫn không thể dập tắt những lời tỏ tình nhiệt tình của nữ sinh. Vì thế cứ cách vài ngày, sau khi tan học sẽ có nữ sinh tỏ tình với Trần Vũ, nhưng kết quả nhận được luôn là lời từ chối tế nhị của anh ta.
Mà khi đó Kiều Hạ vì cha mẹ ly dị nên tính cách thay đổi, lạnh lùng u sầu, bị mọi người ghét bỏ. Cô rất xinh đẹp, lại thêm tính cách sớm trưởng thành nên đám bọn nam sinh hoan nghênh, nhưng qua miệng các nữ sinh lại là đồ đê tiện. Có một lần, một nữ sinh tỏ tình thất bại, không cẩn thận liếc mắt nhìn Kiều Hạ đang ngồi bên cạnh, không hiểu như thế nào, nữ sinh kia lại cảm thấy mình bị cười nhạo, đánh nhau với Kiều Hạ, cuối cùng còn ầm ĩ đến tận tai chủ nhiệm lớp.
Hai người đương nhiên bị dạy dỗ nghiêm khắc một trận, nhưng lúc ấy Kiều Hạ không hiểu sao đột nhiên bộc phát, ngay trước mặt chủ nhiệm lớp, chỉ vào mũi Trần Vũ chửi ầm lên, nói thật ra anh ta mới là người khiến người khác khó chịu nhất, ngoài mặt qua lại thân thiết với bạn, sau lưng thì kiêu ngạo lạnh lùng. Cũng may lúc đó chủ nhiệm lớp là người hiểu chuyện, thừa dịp mọi chuyện chưa náo loạn, giữ Kiều Hạ và Trần Vũ lại khuyên bảo một trận.
Nghĩ lại chuyện ngu ngốc mình đã làm lúc trước, Kiều Hạ hơi xấu hổ, thấy ánh mắt Trần Vũ bây giờ không còn lạnh nhạt như trước, mà chân thật dịu dàng, cô khẽ cười, "Trần Vũ, đã lâu không gặp."
Trần Vũ cười nhã nhặn với cô, "Đã lâu như vậy rồi, không ngờ có thể gặp lại cậu."
Kiều Hạ chỉ chỉ tiểu khu, "Nhà tớ gần đây, hôm nay tớ vừa về."
Trần Vũ gật đầu, nói, "Tớ cũng vừa về hai hôm nay, nếu đã có duyên như vậy không bằng chúng ta đến quán trà sữa gần đây ngồi một lúc?"
Kiều Hạ vừa định gật đầu, bả vai bị người nào đó ôm, trên đỉnh đầu lập tức vang lên một giọng nam rõ ràng, "Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng cô ấy không rảnh."
Kiều Hạ: ...
Kiều Hạ ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng giật giật, "Không phải anh cần về sao?"
"Nhân viên về nhà đón năm mới rồi, công ty không họp nữa, anh không cần về."
Lăng Hàn trả lời, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Trần Vũ.
Kiều Hạ: ...
Ngược lại Trần Vũ không chú ý đến Lăng Hàn đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của anh ta liếc sang hai người Lăng Hàn và Kiều Hạ một lần, sau đó nhìn về phía Kiều Hạ, cong môi cười yếu ớt, "Đã như vậy, tớ không làm phiền cậu, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé, lần sau gặp."
"Ừ, vậy cũng được." Kiều Hạ giãy ra khỏi sự trói buộc của Lăng Hàn, liếc xéo anh rồi cho Trần Vũ số điện thoại của mình.
Hai người trao đổi số điện thoại xong liền chào tạm biệt, trước khi Trần Vũ đi còn nhìn Lăng Hàn, ánh mắt đầy hứng thú.
Đợi Trần Vũ đi xa, Kiều Hạ ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn, mặt không cảm xúc nói, "Anh còn ở lại à, định ăn Tết ở nhà em sao?"
Nghe vậy, Lăng Hàn nhướng mày, "Ý này không tệ."
Kiều Hạ: ...
Tại sao lời cô vừa nói xong, anh không nghe lọt vào tai vậy?
Có lẽ nhận ra Kiều Hạ đang bực bội, Lăng Hàn khẽ mím môi, nói, "Kiều Hạ, em hãy nghe cho kỹ. Anh biết em đang lo điều gì, cũng biết em đang sợ điều gì, nhưng anh chỉ muốn nói rõ một chuyện, không phải tất cả đàn ông đều như cha em, cũng không phải tất cả tình yêu đều bị hiện thực chôn vùi. Hơn nữa..."
Anh thoáng dừng lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt cô, "Anh là Lăng Hàn."
Kiều Hạ trầm mặc một lát mới lên tiếng, "... Vì vậy?"
Lăng Hàn thất bại thở dài, nâng trán nói, "Vì vậy, đừng dùng cha em để đánh giá anh, cho dù đại khái có điểm giống nhau nhưng vẫn còn tỉ lệ 1% khác nhau. Anh nói đủ rõ ràng chưa?"
Mãi sau Kiều Hạ vẫn không nói gì, lúc Lăng Hàn cho rằng cô không trả lời, cô mở miệng nói, "Anh thật tự kỷ."
Lăng Hàn khẽ cười một tiếng, "Không phải tự kỷ, là tự tin."
Anh tiến lên phía trước, hai tay nhẹ nhàng khoác lên vai Kiều Hạ, giọng nói trong vắt như một loại rượu làm say lòng người, "Chúng ta hãy tin tưởng lẫn nhau, được không?"
Tin tưởng anh, cũng tin tưởng vào chính mình.
Kiều Hạ nhìn vào ánh mắt anh, đôi mắt đen như muốn hút cô vào. Cô đột nhiên cảm thấy những gánh nặng trong lòng mình dường như không còn nặng nề nữa.