Nghe Nói Nam Chính là Poodle

Chương 52



Editor: Bạch Miêu

Beta: Mạc Y Phi

Liếc mắt nhìn Lăng Hàn ngồi lên xe về khách sạn, lúc này Kiều Hạ mới quay người về nhà, vừa mới bước vào cửa đã cảm nhận được hai ánh mắt mãnh liệt. Khóe mắt cô giật giật, lập tức hiểu mình phải đối mặt với cái gì.

Tam đường hội thẩm. (1)

(1) Tam đường hội thẩm là ba bộ phận cao nhất của những người điều hành cấp cao, đồng thời cũng là nơi thẩm tra xử lý các vụ án. Ở thời này thì ba bộ phận đó là công an, viện kiểm sát, tòa án. Nơi cần đến tam đường hội thẩm là các vụ án lớn hoặc liên quan đến các vấn đề nhạy cảm, ví dụ các vụ án hoàng gia.

Kiều Hạ bị ép ngồi giữa ghế sofa, lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, nhận sự thẩm vấn từ mẹ và anh họ. Bà Kiều và Hứa Dương Sơ chia nhau ngồi hai bên Kiều Hạ, nét mặt nghiêm nghị nhìn cô.

Bà Kiều ho vài cái, hắng giọng hỏi, "Hạ Hạ, chàng trai kia thực sự không phải do con thuê đến à?"

Kiều Hạ nâng trán, "Mẹ, vấn đề này mẹ hỏi lần thứ ba rồi..."

Bà Kiều chột dạ cười cười, "Còn không phải do mẹ muốn xác nhận rõ ràng sao, chàng trai kia không tệ, vừa cao ráo vừa đẹp trai, nhìn thế nào cũng sẽ tìm được một cô gái tốt, sao lại để ý đến con chứ?"

Kiều Hạ: "..."

Đây gọi là mẹ ruột. :)

Hứa Dương Sơ mở miệng, "Ngược lại cháu cảm thấy tên kia không xứng với Tiểu Hạ của chúng ta, xét bề ngoài, Tiểu Hạ cũng xinh đẹp, từ lúc học tiểu học không biết có bao nhiêu người đẹp trai viết thư tình cho nó..."

"Ai cơ?" Anh ta còn chưa nói hết đã bị Kiều Hạ kinh ngạc ngắt lời, “Sao em không biết có người viết thư tình cho em?"

Lúc đi học cô quả thật cảm nhận được vài ánh mắt yêu mến của nam sinh, mặc dù cô không thích nhưng cũng chỉ bỏ qua. Mà về sau, những ánh mắt mờ ám kia đột nhiên lảng tránh cô, những lúc vô tình chạm với ánh mắt cô lập tức gượng gạo liếc sang chỗ khác. Khi đó Hứa Dương Sơ chưa ra nước ngoài, tan học cô luôn cùng anh ta về nhà, còn buôn chuyện với anh ta cơ mà.

Bây giờ cô đã hiểu ra một chút gì đó rồi...

Hứa Dương Sơ chột dạ đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, "Anh chỉ giúp em thôi mà nhưng quên nói cho em biết."

Kiều Hạ: ...

Bà Kiều kéo cô định hỏi gì đó thì điện thoại Kiều Hạ đột nhiên vang lên, cô vội vàng cầm điện thoại, đứng lên chuẩn bị về phòng ngủ, trước khi đi còn nói với hai người trên ghế sofa, "Muốn hỏi gì thì sau này hỏi, con và Lăng Hàn chỉ vừa khôi phục quan hệ thôi."

Nói xong, cô đi vào phòng ngủ, để lại bà Kiều và Hứa Dương Sơ nhìn nhau.

Điện thoại từ Lăng Hàn gọi tới, Kiều Hạ nhận cuộc gọi, "Đặt phòng khách sạn xong rồi sao?"

Giọng Lăng Hàn có vài phần tủi thân, "Hạ Hạ, không còn phòng."

Kiều Hạ ồ một tiếng, vội vàng nghĩ phải làm sao bây giờ, "Không đúng, bây giờ sắp bước sang năm mới rồi, sao lại còn nhiều người ở khách sạn như vậy? Không thì anh đi xa một chút xem, đến ngã tư đường giao thông công cộng rồi qua mấy ga còn hai khách sạn đấy..."

"Hạ Hạ."

Lăng Hàn ngắt lời cô, trong giọng nói lộ ra vài phần u oán, “Em không thể nói một câu 'Không đặt được phòng thì tới nhà em ở' sao?"

Nghe vậy, giờ Kiều Hạ mới hiểu được hàm ý của đối phương, cô im lặng một lát, hỏi ngược lại, “Em không ngại, nhưng em tin anh họ sẽ không đồng ý ngủ cùng phòng với anh đâu."

Lăng Hàn: ...

Ôi, anh quên trong nhà cô còn có một tên cuồng em gái. :)

Nói vài câu với Lăng Hàn, Kiều Hạ cúp điện thoại. Cô ngồi trên giường thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô và Lăng Hàn làm hòa lại như trước kia, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa từng mâu thuẫn cãi nhau. Nhưng cô biết rõ, những phiền phức khó chịu trong lòng, vẫn luôn ở đó, bỏ qua không được, cũng không thể bỏ qua.

Kiều Hạ đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên tiếng báo có tin nhắn. Cô mở tin nhắn, lông mày khẽ nhíu lại, là Trần Vũ, Trần Vũ hẹn cô ngày mai đến trường cấp hai đi dạo một vòng, tiện thể thăm hỏi chủ nhiệm cấp hai. Cô suy nghĩ, cuối cùng đồng ý, mặc dù nơi đó không có gì đáng nhớ nhưng về thăm trường học cũ cũng không tệ.

**

Đúng là cảm giác ngủ ở nhà, dù đêm trước tám giờ tối đã bò lên giường ngủ nhưng đến tận bảy giờ sáng ngày hôm sau còn chưa thức. Kiều Hạ gần như bị bà Kiều khua chiêng gõ trống đánh thức, cô buồn ngủ cầm điện thoại nhìn thời gian, 8:30... Hỏng bét, cô hẹn gặp Trần Vũ lúc chín giờ tại cổng trường cấp hai!

Cơn buồn ngủ lập tức bay đi, cô vội vã rời giường rửa mặt rồi thay đồ, chuyện ngày thường làm nửa tiếng không xong, bây giờ hoàn thành chỉ trong 10 phút, ngậm miếng bánh mì nướng trong miệng, lo lắng chạy đến trường học.

Hứa Dương Sơ vừa ra phòng khách đã thấy bóng lưng vội vã rời đi của cô, anh ta ngáp một cái, lười biếng duỗi lưng, cảm thán, "Thanh xuân, ôi thanh xuân."

May là nhà Kiều Hạ cách trường cấp hai không xa lắm, đi đường hơn hai mươi phút đồng hồ thì đến, cô chạy một mạch tới, lúc đến cổng trường thì còn cách chín giờ vài phút.

Kiều Hạ thở ra một hơi, "May là không muộn."

Có hai người đứng ở cổng trường, cô híp mắt nhìn kỹ, nhận ra một người là Trần Vũ, bên cạnh anh ta còn có một cô gái khác... Nhìn hơi quen mắt.

Kiều Hạ đi đến, cười với Trần Vũ và cô gái bên cạnh, "Thật ngại quá, tới muộn rồi."

Trần Vũ cười trêu ghẹo, "Biết cậu luôn đến sớm nên chúng tớ còn cố ý đi trước, không ngờ cậu đuổi sát theo sau."

Kiều Hạ xấu hổ cười, chạm phải ánh mắt cô gái bên cạnh Trần Vũ thì do dự hỏi, “Đây là?"

Cô gái ấy nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập sự kích động, "Kiều Hạ, cậu không nhớ ra tớ sao? Tớ là Diệp Tịnh!"

Kiều Hạ nhíu mày, lập tức nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh, "Cậu là Diệp Tịnh?"

Diệp Tịnh chính là cô gái sau khi bị Trần Vũ từ chối lời tỏ tình thì xông vào đánh nhau với cô, lúc đó hai người còn ồn ào đến nỗi lên tận phòng giáo vụ, bị chủ nhiệm lớp giáo dục chính trị một lúc lâu, về sau tuy bề ngoài hòa thuận, nhưng từ đó không còn qua lại nữa. Còn bây giờ...

Ánh mắt Kiều Hạ dừng lại nơi bàn tay đang nắm của hai người, không thể tưởng tượng nổi, "Hai người đang..."

Trần Vũ lên tiếng giải đáp nghi ngờ của cô, "Ừ, tụi tớ đang yêu nhau."

Diệp Tịnh cười ha ha, trong mắt không còn sự ngang ngược bướng bỉnh như thời cấp hai, khuôn mặt hơi đỏ ửng, dáng vẻ như cô gái nhỏ, cô ấy lấy một tấm thiệp mời màu đỏ từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Kiều Hạ, "Hai ngày nữa, tụi tớ sẽ kết hôn, Kiều Hạ, hi vọng cậu có thể tới tham gia hôn lễ của tụi tớ."

Kiều Hạ nhận thiệp mừng, khẽ cười, "Ừ, tớ nhất định sẽ đi, cảm ơn."

Đi dạo một vòng sân trường cấp hai cùng Trần Vũ và Diệp Tịnh, vài năm không đến đây, trường học thay đổi rất nhiều, tầng dạy học đã đổi mới, cây xanh cũng nhiều hơn. Nhưng dù thay đổi thế nào, đây đều là ấn tượng về thanh xuân của bọn họ, hồi ức của bọn họ.

Giữa đường Trần Vũ nhận điện thoại, tạm thời rời đi, Kiều Hạ và Diệp Tịnh cùng tới quán trà sữa cạnh trường học ngồi nói chuyện phiếm. Bởi vì học sinh được nghỉ đông, các cửa hàng cạnh trường học gần như đều đóng cửa, chỉ còn một quán trà sữa, buôn bán khá vắng vẻ.

Kiều Hạ hơi mất tự nhiên, nhớ lại hồi trước mình từng đánh nhau một trận với Diệp Tịnh, cô cảm thấy xấu hổ. Ngược lại Diệp Tịnh thay đổi rất nhiều, thời cấp hai hoàn toàn không phải là một cô gái hiền lành, bây giờ trong ánh mắt của cô ấy có vài phần yên tĩnh hòa nhã nhưng tính cách vẫn tùy tiện như cũ.

Diệp Tịnh nâng ly trà sữa lên uống một ngụm, trong mắt tràn đầy hoài niệm, "Ôi, vẫn là hương vị này."

Nhìn dáng vẻ xúc động của cô ấy, Kiều Hạ không nhịn được cười một tiếng, "Không phải trà sữa chỉ có một hương vị thôi sao?"

"Cậu không hiểu đâu." Diệp Tịnh nhìn cô, "Bây giờ không phải chúng ta đang uống trà sữa, mà là hồi ức. Mặc dù trước kia tớ đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, nhưng dù ngu ngốc, đó vẫn là thanh xuân của tớ, ai mà không có một thời tự cho mình là đúng chứ!"

"Hồi ức sao..."

Kiều Hạ cụp mắt, nhìn chằm chằm vào trà sữa trong tay, hồi ức khi đó của cô không đơn thuần tốt đẹp như vậy.

Dường như biết cô đang nghĩ gì, Diệp Tịnh vươn tay ra nắm lấy tay Kiều Hạ, lúc ánh mắt cô hơi hoảng hốt thì nói, "Kiều Hạ, xin lỗi cậu."

Không đợi Kiều Hạ mở miệng, Diệp Tịnh thu tay lại, nói, "Cậu biết không? Khi đó tớ thật sự rất hâm mộ cậu, bởi vì cậu ngồi cạnh Trần Vũ, bởi vì khi đối mặt với Trần Vũ cậu luôn thản nhiên."

"Lúc tớ cố lấy dũng khí tỏ tình với anh ấy, cậu còn lén khuyên tớ đừng làm như vậy. Về sau tớ vẫn tỏ tình, bị từ chối như lời dự đoán của cậu, lúc ấy tớ thấy ánh mắt cậu, tưởng rằng cậu cười nhạo tớ nên nhất thời xúc động mà đánh nhau."

Diệp Tịnh nói xong thì khẽ cười, "Không ngờ bình thường cậu xa lánh không quan tâm mọi người, nói đến đánh nhau lại mạnh như vậy, cậu không biết chứ mắt tớ sưng mất vài ngày đấy!"

Kiều Hạ cười khúc khích, "Cậu cũng rất lợi hại, mặt tớ cũng sưng tận hai ngày."

Diệp Tịnh chống cằm, nói tiếp, "Về sau, tớ và Trần Vũ yêu nhau, nói đến chuyện này, Trần Vũ nói cho tớ biết, tớ mới hiểu, lúc đó ánh mắt của cậu, không phải cười nhạo mà là thất vọng."

"Vì tớ không tin lời của cậu nên cậu thất vọng, đúng không?"

Kiều Hạ không ngờ cô ấy đột nhiên nói đến chuyện này, hơi kinh ngạc nhìn cô ấy.

Diệp Tịnh cũng nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Khi đó mặc dù trước mặt người khác cậu rất lạnh nhạt, nhưng có phải trong lòng vẫn luôn hướng tới ánh nắng mặt trời, luôn khát khao có được một người bạn? Lúc đó trước mặt nhiều người như vậy, cậu còn có thể lớn tiếng chỉ trích Trần Vũ, nói anh ấy giả dối, nên nhất định cậu rất ghét người như vậy. Còn bây giờ..."

Dường như biết cô ấy định nói gì, Kiều Hạ rủ mí mắt, bờ môi nhếch lên, mở miệng trước Diệp Tịnh, "Tớ biết, bây giờ tớ đã trở thành loại người mà lúc đó bản thân tớ ghét nhất."

Bề ngoài hòa nhã, bên trong lạnh lùng xa cách, dùng dáng vẻ tươi cười để che giấu nội tâm tăm tối, những thứ này cô đều biết.

"Trần Vũ bảo cậu nói với tớ sao?"

Kiều Hạ khẽ mím môi, thì ra do cô nhìn thấy Trần Vũ đi đến, dù sao bây giờ cô chỉ là quá khứ của anh ta.

Diệp Tịnh không ngờ Kiều Hạ lại biết, cô ấy khẽ ừ một tiếng, "Nếu cậu đã biết thì tớ sẽ nói thẳng, Trần Vũ còn bảo tớ nói rằng..."

"Buông bỏ quá khứ đi, đừng vì tiếc nuối quá khứ mà khiến cho bây giờ cũng giữ lại tiếc nuối."

...

Trò chuyện với Diệp Tịnh xong, Kiều Hạ mang tâm trạng phức tạp trở về nhà. Bây giờ cô rất bối rối, bối rối với ý nghĩ của mình, cô dùng loại tính cách này ngụy trang bảo vệ mình, mặt khác, cô rất ghét bản thân giả dối như vậy.

Cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Hàn Lâm. Khi đó tâm trạng cô rất buồn phiền, vô tình nghe được một bài hát từ điện thoại Tiêu Tiêu, giọng nam trong vắt như một loại ma lực, lập tức an ủi cảm xúc chán ghét của cô. Sau đó cô liền chìm đắm trong giọng hát của Hàn Lâm, si mê cuồng nhiệt.

Khi đó cô hoàn toàn không ngờ rằng, giọng nam khiến cô say mê bây giờ mỗi ngày đều vờn quanh bên tai, khiến cô càng thêm bối rối.

Kiều Hạ thở dài, không nghĩ lung tung nữa, bước lên tầng, vừa đến cửa đã ngửi được mùi thơm của thịt kho tàu. Cô vội vàng điều chỉnh cảm xúc, vừa thay giày, vừa hét to với mẹ đang trong phòng bếp.

"Mẹ, mẹ lại làm thịt kho tàu à... Lăng Hàn? Sao anh đến đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.