Đối với năng lực hành động của bạn trai và anh họ nhà mình, Kiều Hạ rất bái phục. Ngày hôm trước nói về vấn đề khí chất, ngày hôm sau lập tức hẹn nhau đến studio chụp ảnh, ông chủ studio đã dự định hôm nay đóng cửa về nhà ăn Tết nhưng cuối cùng phải trễ lịch trình, ông chủ cho họ hai ngày để chụp ảnh cổ trang. Đối với chuyện này, Kiều Hạ chỉ muốn nói…
Người có tiền thật tùy hứng. :)
Mặc dù chỉ có thể bất lực chửi bậy trong lòng, nhưng “miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực” Kiều Hạ vẫn đi theo hai người đến studio, xem bọn họ chụp ảnh. Lại nói, lúc trước không biết Lăng Hàn cô đã nhớ như in dáng vẻ mặc trang phục cổ trang của đại thần Hàn Lâm.
Trong lúc rảnh rỗi chờ đợi Lăng Hàn và Hứa Dương Sơ thay quần áo, Kiều Hạ hưng phấn nhắn tin khoe khoang với Tiêu Tiêu.
[Tôi là Hạ Hạ]: Hôm nay Lăng Hàn và anh họ tớ chụp hình cổ trang này, nhìn một lần cho đã mắt há há~ [cười xấu xa]
[To to nhỏ nhỏ]: Mau gửi hình đi! [sắc] [sắc] [sắc]
Kiều Hạ gửi một icon lạnh lùng qua, cố ý trêu chọc Tiêu Tiêu, ai bảo cô nàng này bán đứng đồng đội, nói tuyến đường xe về nhà cô cho Lăng Hàn biết.
Đương nhiên Tiêu Tiêu biết Kiều Hạ đang cố ý chọc giận mình, trái lại cô nàng không gấp gáp tí nào, gửi icon cười nhạt qua kèm theo câu: “Không sao, tớ đợi nhìn hai người mặc lễ phục cưới. :)”
Kiều Hạ: …
Ai nói bọn họ muốn kết hôn!
Đang lúc Kiều Hạ và Tiêu Tiêu đấu nhau kịch liệt, Hứa Dương Sơ và Lăng Hàn đã thay đồ xong, lần lượt trước sau bước ra, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồ cổ trang đứng cách cô mấy bước, đang nhìn cô.
Để nổi bật cái gọi là khí chất, Hứa Dương Sơ đặc biệt chọn màu trắng. Thân hình anh ta thon dài, vai rộng eo hẹp, quả nhiên là một móc treo quần áo di động, anh ta mặc bộ đồ trắng này đúng như trong sách miêu tả - công tử văn nhã, không giống người phàm.
Mà Lăng Hàn lại chọn màu xanh, anh mặc một bộ đồ xanh thẫm, đứng thẳng tắp ở đó, như một vị tiên bước ra từ trong tranh, con ngươi đen như mực nhìn thẳng về phía Kiều Hạ, ánh mắt bảy phần dịu dàng ba phần cưng chiều.
Thấy Kiều Hạ nhìn mình đến ngẩn người, anh khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên vẫn là anh đẹp trai hơn.”
Kiều Hạ: …
Xét theo khía cạnh nào đó, Lăng Hàn quả là người có năng lực chỉ cần mở miệng sẽ phá hỏng khí chất toàn thân.
Hứa Dương Sơ không phục, nói: “Ai đẹp trai hơn chứ, chụp ảnh xong đi rồi để Tiểu Hạ đánh giá, quan điểm cá nhân của cậu thì tính làm gì?”
Nói xong liền đi vào phòng chụp ảnh.
Lăng Hàn không để tâm lắm ung dung đi theo, lúc đi ngang qua Kiều Hạ anh còn cúi đầu ghé vào bên tai cô thấp giọng hỏi: “Biết tại sao anh lại chọn màu xanh không?”
Kiều Hạ nghi hoặc hả một tiếng, khó hiểu nhìn anh, lại nghe anh tiếp tục nói nhỏ, tiếng nói dịu dàng khiến sắc mặt Kiều Hạ đỏ ửng lên như bị lửa thiêu.
“Vì em mặc váy màu xanh.”
Việc chụp ảnh khá thuận lợi, chụp trong một buổi sáng cơ bản đã xong, bởi vì ông chủ vội vàng về nhà ăn tết nên việc chỉnh sửa hậu kỳ liền đẩy sang năm sau. Lăng Hàn tỏ vẻ không sao cả, dù sao cuộc so tài này cũng đã có kết quả.
Trên đường về nhà, vốn Lăng Hàn còn đang nghĩ làm sao để ông anh họ Hứa Dương Sơ – bóng đèn sáng mù mắt người ta này đi chỗ khác, thì nửa đường đối phương nhận được điện thoại sau đó rời đi trước, thật là đúng ý Lăng Hàn.
Bây giờ sắp đến cuối năm, trên đường ít người qua lại, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, thổi bay vài miếng là khô trên mặt đất. Kiều Hạ và Lăng Hàn dạo bước trên đường, tay trong tay chen chúc nhau trên đường cái, im lặng không nói gì.
Gió lạnh thổi vào mặt, tạt vào làm đau da mặt, Kiều Hạ duỗi một tay đưa lên miệng khẽ hà hơi, hơi nóng tỏa ra trên mặt mới cảm thấy tốt hơn.
Lăng Hàn thấy mặt cô bị lạnh đến đỏ bừng, dừng bước lại tháo khăn quàng cổ của mình xuống quàng vào cổ cô.
Kiều Hạ được quấn khăn quàng cổ thật kỹ, cô cảm động nói cảm ơn. Cô thấy Lăng Hàn khẽ cau mày, lại duỗi tay ra tháo khăn quàng cổ xuống lần nữa, lại quàng kỹ… Không, là gói kỹ mới đúng, Lăng Hàn dùng khăn quàng cổ trùm đầu cô lại! Chỉ lộ ra một đôi mắt!
Bỏ đi, lần này Lăng Hàn mới hài lòng gật đầu: “Ấm hơn rồi đó.”
Kiều Hạ: …
Lăng Hàn không phát hiện ra Kiều Hạ im lặng, nắm tay cô bỏ vào trong túi áo của mình, vừa đi lên phía trước vừa hỏi người bên cạnh: “Ngày mai em có rảnh không? Anh muốn đưa em ra ngoài ăn.”
Kiều Hạ à một tiếng, ấp úng trả lời: “Lần sau đi, ngày mai em có việc bận rồi.”
Ngày mai là hôn lễ của Trần Vũ và Diệp Tịnh, ban đầu cô định không đi, dù sao cấp hai có quá nhiều lịch sử đen tối, cô cũng không có mấy người bạn, nhưng Trần Vũ và Diệp Tịnh đã đích thân mời, cô không thể không đi. Phiền phức là nếu cô đi đến đó một mình thế nào cũng bị các bạn học cũ châm chọc khiêu khích.
Thế nhưng cho dù là vậy cô cũng không muốn Lăng Hàn đi cùng mình, Lăng Hàn đi đồng nghĩa với việc anh sẽ biết quá khứ của cô, cô đã cố gắng trốn tránh quên đi quá khứ.
Lăng Hàn nghiêng người nhìn cô một cái: “Ừ, vậy lần sau đi.”
Kiều Hạ thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy chột dạ khi nói dối, nhưng mà vẫn may, Lăng Hàn không phát hiện ra, vậy cô yên tâm rồi. Thế nhưng trái tim cô không được yên ổn bao lâu, ngày hôm sau đến dự hôn lễ, trong đám người cô nhìn thấy một bóng dáng không thể quen thuộc hơn khiến trái tim của cô muốn rơi ra ngoài!
Vì không muốn Lăng Hàn phát hiện, trước khi ra khỏi nhà Kiều Hạ còn đặc biệt dặn dò anh họ đừng nói cho Lăng Hàn biết cô đi đâu, thế nhưng, tại sao cô lại trông thấy anh ở hôn lễ?!
Lăng Hàn ngồi ở chỗ ngồi một mình, cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu, một lúc lâu sau như tình cờ nhìn thấy Kiều Hạ, còn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hạ Hạ, sao em lại tới đây?”
Kiều Hạ: …
Câu này nên là cô hỏi mới đúng chứ!
Kiều Hạ giận quá hóa cười: “Anh tới đây làm gì? Chẳng lẽ ở đây cũng có bạn của anh sao?”
Lăng Hàn cười cười, chỉ về phía chú rể: “Bạn mới của anh.”
Kiều Hạ: “… Hai người làm cùng nhau lúc nào?”
“Cái gì mà làm hay không làm chứ, chú ý cách chọn từ của em.” Lăng Hàn nhấp một ngụm nước, nghiêm túc nói: “Bọn anh quen nhau từ lúc nào, chuyện này không cần phải báo cáo tỉ mỉ, dù sao em cũng biết sức hấp dẫn của anh mà.”
Kiều Hạ: ….
Trình độ tự luyến của anh tỉ lệ thuận với sức hấp dẫn của anh đấy anh có biết không?
Trong lúc Kiều Hạ đang không ngừng chửi Lăng Hàn trong lòng, Diệp Tịnh khoác tay Trần Vũ đi tới: “Kiều Hạ, cậu tới rồi.”
Hôm nay Diệp Tịnh rất xinh đẹp, mặc áo cưới, trở thành cô dâu, mặc dù lỗ tai vì bị cóng mà đỏ lên nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến sự hạnh phúc ánh lên từ trong mắt cô ấy.
Kiều Hạ đưa tiền mừng đã chuẩn bị trước cho họ, mỉm cười chúc phúc: “Chúc hai người tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử, cố gắng năm sau gia nhập đại hội khoe em bé.”
Trần Vũ cũng cười: “Kiều Hạ, cậu cũng đừng trêu Tịnh Tịnh, cậu cũng phải cố gắng lên đó.”
Kiều Hạ vừa định nói cô không gấp, lại bị Lăng Hàn chen ngang.
Vẻ mặt Lăng Hàn thành thật gật đầu với Trần Vũ: “Chúng tôi sẽ cố gắng, cảm ơn sự cổ vũ của cậu.”
Kiều Hạ: …
Cô không nhớ hôm nay mình đã cạn lời bao nhiêu lần rồi. :)
Lúc này, một giọng nữ truyền tới, mang theo vài phần kinh ngạc: “Đây là Kiều Hạ sao?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Kiều Hạ không nhịn được cau mày. Cô nhìn về chỗ phát ra tiếng nói, chỉ thấy một cô gái mặc lễ phục màu đỏ rực, trang điểm đậm đứng sau lưng Diệp Tịnh, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình.
Cô gái đi lên trước giới thiệu: “Nhất định cậu không nhớ tôi rồi? Tôi là Lam Tình Tình, từng ngồi cùng bàn với cậu đấy.”
Lam Tình Tình làm Kiều Hạ phải hồi tưởng lại, cô nhớ ra rồi, Lam Tình Tình và cô ngồi cũng bàn với nhau. Có điều cũng không được mấy ngày, có ai đó lên mách với giáo viên chủ nhiệm nói cô làm ảnh hưởng đến việc học của bạn khác, thế là cô bị chuyển xuống cuối lớp. Sau đó nữa, biệt danh “Vạn người ghét” ra đời, biệt danh này âm thầm truyền khắp cả lớp, chuyện này sao cô có thể không nhớ kỹ được chứ?
Kiều Hạ ngoài cười nhưng trong không cười, trả lời: “Xin chào, thật vui vì cậu còn nhớ tôi.”
“Xem cậu nói kìa, sao tôi có thể quên cậu được chứ?” Lam Tình Tình cười ha ha: “Thời cấp hai, cậu là người nổi tiếng nhất mà, cái biệt danh vạn người ghét tôi vẫn còn…”
Cô ta nói được một nửa mới ý thức được mình lỡ miệng, lập tức ngừng lại không nói nữa, đánh trống lảng sang chuyện khác: “Haizz, Kiều Hạ đẹp hơn nhiều đấy, mũi và miệng hoàn toàn khác trước luôn.”
Kiều Hạ cười giễu hai tiếng: “Quá khen, cậu cũng đẹp hơn không ít, có thể thấy kỹ thuật trang điểm rất lợi hại.”
Lam Tình Tình bị cô làm cho nghẹn họng, thoáng thấy người đàn ông đẹp trai đứng bên cạnh cô, đôi mắt cô ta lập tức phát sáng: “Kiều Hạ, đây là anh họ của cậu sao?”
Cô ta không chỉ một lần ghen ghét Kiều Hạ, một người u ám như vậy lại có một ông anh họ đẹp trai, lại còn vô cùng chiều chuộng cô. Cô ta đã từng nhờ Kiều Hạ giúp mình đưa thư tình thế nhưng cô lại từ chối không chút do dự. Vốn dĩ cô ta còn định nếu như Kiều Hạ chịu giúp mình, sau này sẽ không xa lánh cô như những bạn học nữ khác, không ngờ cô lại làm cô ta mất mặt như vậy. Kiều Hạ không chịu hợp tác thì cô ta xa lánh cô như những người khác cũng chẳng phải chuyện tội lỗi gì.
Không ngờ bây giờ anh họ của Kiều Hạ lại càng đẹp trai hơn, đây chính là cơ hội hiếm có!
Lam Tình Tình lập tức mỉm cười nhìn Lăng Hàn, đang định lên tiếng thì bị đối phương cướp lời trước.
Lăng Hàn ôm vai Kiều Hạ, mỉm cười đáp: “Bà Lam hiểu lầm rồi, hôm nay anh họ không thể đến tham gia hôn lễ, tôi là chồng chưa cưới của Hạ Hạ.”
“Chồng… chồng chưa cưới?”
Câu nói này chứa lượng tin tức quá lớn, Lam Tình Tình không biết nên chỉ trích đối phương gọi mình là ‘bà’ trước hay ngạc nhiên vì Kiều Hạ có chồng chưa cưới trước nữa.
Kiều Hạ cũng ngạc nhiên nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn anh, oán trách anh đột nhiên lại nói là chồng chưa cưới của mình.
Tất nhiên Lăng Hàn không thèm đếm xỉa tới, cười cười nói tiếp với Lam Tình Tình: “Tôi và Hạ Hạ cũng sắp kết hôn rồi, lúc đầu còn định mời vài người bạn học cấp hai của cô ấy làm phù dâu, đáng tiếc hôm nay Diệp Tịnh cũng kết hôn, không biết cô có đồng ý hay không?”
“Hả?” Lam Tình Tình đột nhiên được mời làm phù dâu, cô ta lúng túng không biết làm thế nào: “Tôi…”
Cô ta vừa mở miệng lại bị Lăng Hàn chen ngang. Vẻ mặt Lăng Hàn như chợt bừng tỉnh: “À, bà Lam xinh đẹp như vậy nhất định là hoa có chủ rồi, sắc mặt lại tốt, chắc là con cái cũng gọi dì được rồi nhỉ? Xin lỗi nhé, tôi không chú ý đến việc này.”