Kiều Hạ ngẩn ra thật lâu mới chậm chạp phản ứng lại. Lúc trước Lăng Hàn nói câu này, cô cảm thấy hôn nhân cách bọn họ rất xa, bọn họ chỉ là người yêu của nhau, không cần nói tới chuyện này. Nhưng bây giờ, Lăng Hàn cầu hôn cô, cô đột nhiên phát hiện, hóa ra vấn đề cô luôn trốn tránh chỉ cần trả lời đơn giản được hay không mà thôi.
Lăng Hàn vươn tay vén tóc ra sau tai giúp cô, vừa cười vừa hỏi: “Nếu anh nói đúng, em có đồng ý không?”
“Đương nhiên là không.” Kiều Hạ quả quyết từ chối, cô cảm thấy bàn tay xoa mặt mình hơi khựng lại, cô ra vẻ ghét bỏ, bĩu môi nói tiếp: “Người ta cầu hôn thì bao cả nhà hàng, không thì cũng bao cả rạp chiếu phim, còn quỳ một gối dâng hoa, nhẫn kim cương, tóm lại muốn bao nhiêu thành khẩn thì có bấy nhiêu, còn anh…”
Cô nhìn hai bên đường, ánh mắt lướt nhanh bốn phía con đường toàn là ruộng đồng quạnh quẽ, lại ngửa đầu nói: “Đừng nói hoa, ngay cả người cũng không có…”
Cô chưa nói hết lời, Lăng Hàn đã cúi xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn cực kỳ dịu dàng, anh hôn rất cẩn thận, đầu lưỡi liếm nhẹ, giống như đang đối xử với một báu vật hiếm có nhất trên đời này, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ tổn thương đến cô.
Kiều Hạ quên cả phản kháng, bị anh nắm chặt cằm, chậm rãi hòa theo tiết tấu của anh, chìm đắm trong nụ hôn.
Sau một lúc lâu, Lăng Hàn mới chậm rãi rời khỏi môi Kiều Hạ, nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi, ánh mắt nghiêm túc khó diễn tả thành lời: “Hãy tin anh, anh sẽ không giống cha của em biến hôn nhân trở thành nấm mồ tình yêu, nhưng chuyện này cũng cần đến sự cố gắng của em, cho nên, chúng ta cùng nhau cố gắng, được không em?”
Môi Kiều Hạ hơi động, nhìn đôi mắt yên tĩnh như đầm nước của anh, cô khẽ gật đầu: “Được.”
Hôn nhân là nấm mồ tình yêu hay là một khởi đầu mới, không thử một lần làm sao biết được? Cô trốn tránh lâu như vậy, tiếp tục trốn tránh nữa cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi, người đàn ông trước mặt này mang lại cho cô cảm giác yên tâm trước nay chưa từng có.
Lăng Hàn cúi đầu hôn môi cô một cái, cười khẽ: “Nếu không chúng ta lại cố gắng hơn nữa, tranh thủ đến cuối năm sau cho bà ngoại ôm chắt ngoại?”
Kiều Hạ: …
***
Kiều Hạ chăm sóc bà ngoại vài ngày, mẹ Kiều làm xong việc trong cửa tiệm chạy ngay về quê, sau khi trao đổi với bà ngoại, mẹ Kiều liền dẫn bà ngoại về nhà để tiện chăm sóc.
Mẹ Kiều thuê một chiếc xe Minibus, không gian lớn, không sợ bà ngoại phải chen chúc, rồi bảo Kiều Hạ và Hứa Thiên Tình đóng gói hành lý cùng về nhà ăn tết. Nhà của cậu Kiều Hạ, cũng chính là nhà của Hứa Dương Sơ và Hứa Thiên Tình, lúc Kiều Hạ lên cấp ba đã di dân, mấy năm rồi không về nước. Hứa Dương Sơ nghỉ đông đều đến nhà Kiều Hạ ăn tết, còn Hứa Thiên Tình, nhiều năm rồi cô nàng không về nước, có lẽ bởi vì việc học, nhưng Kiều Hạ lại cảm thấy do cô nàng lười thôi.
Lăng Hàn nhận một cuộc điện thoại, hình như có việc gấp, anh chào tạm biệt Kiều Hạ và mọi người rồi trực tiếp về thành phố A. Càng gần tết, người đi lại trong trạm xe đông nghìn nghịt, Kiều Hạ hơi lo lắng, muốn đi tiễn anh nhưng anh không cho, chỉ cười bảo cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt ăn tết thật vui và… nhớ anh.
Không biết có phải vì những lời trêu chọc trước khi đi của Lăng Hàn hay không, mấy ngày sau, thỉnh thoảng trong đầu Kiều Hạ xuất hiện bóng dáng của anh, nghĩ tới những việc anh làm. Cô ngồi trên ghế sofa xem TV, vừa thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang liền nhớ đến dáng vẻ mặc đồ cổ trang của Lăng Hàn; tán gẫu với Hứa Dương Sơ thì hết ba câu đã nhắc đến anh, ngồi một mình ngẩn người, trong đầu tất cả đều là anh.
Nhưng mà!
Kiều Hạ buồn bực uống một ngụm nước lớn, giận dữ để ly xuống, để xuống quá mạnh làm phát ra tiếng loảng xoảng. Thế nhưng hiện tại cô không có tâm trạng để xem cái ly thế nào, bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, tại sao Lăng Hàn quay về rồi không gọi cho cô cuộc điện thoại nào?
Hứa Thiên Tình ngồi bên cạnh bắt gặp dáng vẻ oán phụ của cô, cô nàng chống cằm sâu xa lên tiếng: “Ngày đầu tiên Thư Hoàn đi (1), nhớ anh; ngày thứ hai Thư Hoàn đi, nhớ anh nhớ anh; ngày thứ ba Thư Hoàn đi…”
(1) Thư Hoàn: Tên một nhân vật trong phim “Tân Dòng Sông Ly Biệt”
Mấy từ còn lại bị ánh mắt hung ác của Kiều Hạ ngăn lại, Hứa Thiên Tình nuốt một ngụm nước bọt, đứng dậy lắc lắc đầu, giọng điệu cảm thán: “Chậc chậc chậc, tuổi trẻ bây giờ, một khi yêu đương sẽ quăng thức ăn cho chó khắp thế giới, chẳng có lòng quan tâm đến những người già sau 90 tuổi vẫn chưa yêu đương này, lòng người dễ thay đổi, ôi lòng người dễ thay đổi.”
Kiều Hạ: …
Ngồi ở nhà quá khó chịu, Kiều Hạ thay quần áo đi xuống dưới khu chung cư, cô muốn tản bộ để xua tan tâm trạng buồn bực.
Tối hôm qua có một trận tuyết lớn, ở miền nam, ít khi có tuyết rơi, còn ở miền bắc một lời không hợp lập tức cho một trận tuyết lớn, ở miền nam tuyết rơi khiến người ta vừa yêu vừa hận. Tuyết rơi thật sự rất đẹp, nhưng đợi tuyết tan đi trời sẽ càng lạnh hơn.
Kiều Hạ vừa xuống tầng không bao lâu đã lập tức hối hận tại sao mình không mặc nhiều hơn. Cô giẫm giẫm đôi chân đang run lên vì lạnh, để tay lên miệng hà hơi cho ấm, cô hít hít cái mũi đỏ đỏ nhìn vết chân thưa thớt trên đường: “Quả nhiên thời tiết lạnh thế này ai chịu ra đường chứ.”
Kiều Hạ đi được vài phút, trời quá lạnh nên cô quyết định dẹp đường hồi phủ, lúc chuẩn bị trở về lại mơ hồ nghe được một tiếng nghẹn ngào yếu ớt. Kiều Hạ cau mày, vểnh tai nghe kỹ hơn, âm thanh phát ra từ phía cây cảnh gần đó, cô tò mò đi qua đó xem, tìm thấy một cái thùng giấy ở đó. Nắp thùng được đậy kín, trên nắp khoét một cái lỗ thông gió, Kiều Hạ ngồi trước cái thùng, chậm rãi mở ra, bên trong là một tổ chó con.
Bốn con chó con nhìn qua ra đời chưa được bao lâu, đôi mắt vẫn còn nhắm, chỉ được quấn một cái áo khoác vải bông dày, run lẩy bẩy trong trời đông gió rét, không ngừng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào yếu ớt. Kiều Hạ vội vàng tháo khăn quàng cổ xuống trùm lên cho chúng, rồi vội vàng ôm cái thùng giấy chạy về nhà, cô sợ trậm trễ một giây nữa thôi mấy nhóc con này sẽ bị đông lạnh chết mất.
Kiều Hạ chạy về đến nhà mệt đến nổi thở hồng hộc, nhưng cô không có thời gian nghỉ ngơi, bỏ cái thùng xuống chạy vào phòng tìm cái áo bông có thể sử dụng được. Hứa Thiên Tình đang chơi máy tính trong phòng, thấy dáng vẻ lo lắng của cô, trong lòng nghi ngờ hỏi: “Cô vội vàng sinh con trai sao?”
Kiều Hạ không rảnh tranh cãi với cô nàng, cầm hai cái áo bông làm đệm lót cho chó con, nói với Hứa Thiên Tình: “Nhanh tìm giúp tôi ống tiêm và sữa bột em bé đi, tôi có việc gấp.”
Nói xong, cô vội vàng chạy đến phòng khách, để lại Hứa Thiên Tình không hiểu chuyện gì xảy ra trong phòng. Một lúc lâu sau Hứa Thiên Tình mới phản ứng lại, cô nàng yên lặng lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn gửi đi: “Không xong rồi em rể họ ơi, em họ của chị có em bé ở bên ngoài!”
Vừa hoàn thành hậu kỳ ca khúc mới, Lăng Hàn đang uống nước: “… Phụt!”
Kỳ Thượng Dương ngồi đối diện Lăng Hàn bình tĩnh lấy một tờ khăn giấy lau mặt, giận quá hóa cười: “Tôi vội vàng giúp cậu hoàn thành bài hát mới suốt đêm, cậu báo đáp tôi vậy sao?”
Lăng Hàn không nói gì.
Kỳ Thượng Dương lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Giúp xong thì vội vàng vứt tôi qua một bên vậy đó hả? Tối hôm qua không biết ai luôn miệng gọi anh em các kiểu!”
Lăng Hàn vẫn không lên tiếng.
Thấy mình bị bơ, Kỳ Thượng Dương im lặng mấy giây. Hai tay anh ta nắm chặt lại, đang chuẩn bị đập bàn nổi giận để chứng minh sự tồn tại và uy nghiêm của mình, đột nhiên Lăng Hàn nhìn anh ta, vẻ mặt phức tạp, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó, lại như không muốn tin chuyện gì đó.
“Sao tôi không nhớ tôi và Kiều Hạ động phòng rồi nhỉ?”
Kỳ Thượng Dương: …
Vì không muốn để cho Kiều Hạ phát hiện ra những gì mình đang chuẩn bị, mấy ngày nay Lăng Hàn cố chịu đựng không liên lạc với cô, ai ngờ chị họ Kiều Hạ lại gửi đến một tin thế này. Lăng Hàn bắt đầu hoài nghi mình bị người ngoài hành tinh xóa mất một phần ký ức rồi. Mãi đến khi Kiều Hạ đăng trạng thái mới trên Weibo, chuyện Ô Long (2) này mới được giải thích rõ ràng.
(2) Nguồn gốc của từ Ô Long (乌龙) như sau: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó.
[Bà chủ của Nhị Cẩu] : trên đường nhặt được mấy nhóc con này, ba con đực, một con cái, cầu các thiên thần nhỏ vạn năng đi qua để lại tên _(:зゝ∠)_.
P/s: Hy vọng mọi người có thể đối xử tử tế với mỗi một sinh mệnh.
P/s 2: Nhị Cẩu nào đó đã bị bà chủ đày vào lãnh cung :)
Đọc đến câu cuối cùng, Lăng Hàn không thể nhịn được bật cười. Quả nhiên mấy ngày không liên lạc, bà chủ nhà mình bắt đầu tức giận rồi, thà tức giận chứ nhất quyết không gọi điện thoại cho anh trước, thật là một bà chủ không chịu thua kém ai.
…
Kiều Hạ đăng Weibo xong đã hối hận, câu cuối cùng kia hình như cô quá hẹp hòi thì phải? Nhưng lỡ đăng lên Weibo rồi, với mức độ chú ý của ‘Nhị Cẩu’ trên Weibo của mình, chắc chắn Lăng Hàn đã thấy, xóa bài đăng cũng không ích gì, sẽ chỉ thể hiện rằng cô đang chột dạ mà thôi.
Cô dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, không nghĩ về câu đó nữa, nghiêm túc thảo luận với fan hâm mộ chọn tên cho chó con. Sự thật chứng minh, lực lượng quần chúng rất vĩ đại, suy nghĩ của dân mạng là vô biên, chưa được vài phút dưới khu bình luận liệt kê ra một hàng tên cho chó con. Căn cứ màu lông thì có Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Hoa, Cà Phê, Sữa Bò, Trà Sữa hoàn toàn phơi bày thuộc tính thích ăn vặt ra, thậm chí ngay cả Thúy Hoa, Như Hoa, Cúc Hoa cũng không buông tha, quả thật muốn phát điên lên được.
Nhìn những cái tên trong khu bình luận càng lúc càng không đứng đắn, Kiều Hạ nhìn thoáng qua bốn con chó con đáng yêu đang ngủ say, khóe miệng hơi giật giật, thứ lỗi cho cô, cô thật sự không thể gọi mấy nhóc con này là Thúy Hoa, Như Hoa, Cúc Hoa được.
Nhìn thời gian cũng sắp đến giờ cho ăn, Kiều Hạ để điện thoại di động xuống, chạy vào bếp pha sữa bột, gọi Hứa Thiên Tình đến cùng mình cho đám nhóc con ăn. Hứa Thiên Tình ngáp dài bước ra khỏi phòng, xoa xoa khóe mắt tràn ra nước mắt, giọng hơi khàn khàn nói: “Nửa đêm hôm qua gọi tôi dậy còn chưa đủ, hôm nay lại bắt tôi làm chuyện này, cô muốn thử cảm giác làm mẹ trước sao?”
Lúc mới nghe Hứa Thiên Tình trêu chọc Kiều Hạ còn thẹn quá hóa giận, sau nghe nhiều thành quen, bây giờ cô chỉ có cảm giác bình tĩnh thản nhiên. Cô lựa chọn không nghe, cẩn thận từng li từng tí cho mấy nhóc con uống sữa, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên không ngừng, tần suất cao đến nỗi Hứa Thiên Tình không thể nhìn được nữa. Cô nàng nhận lấy chó con trong tay Kiều Hạ, để cô nhanh chóng đi nghe điện thoại.
Kiều Hạ cũng cau mày, tiếng chuông điện thoại và tin nhắn của cô cũng không chấn động như vậy. Cô bước đến chỗ ghế sofa cầm điện thoại di động lên, nhìn bốn con số hiển thị ở góc bên phải ứng dụng Weibo trên màn hình, vẻ mặt lờ mờ. Cô mở Weibo ra, hơn một nghìn tin nhắn riêng ùn ùn kéo tới như thủy triều, Kiều Hạ kinh ngạc há to miệng.