“Chỉ có một chuyện bố vẫn không yên tâm… Tần Tống, người phụ nữa của bố
sau này phải làm phiền con chăm sóc rồi!” Tần Uẩn vỗ nhẹ vào vai con
trai, vừa mỉm cười vừa trịnh trọng giao phó. Tần Tống cũng cười, khẽ gật đầu: “Bố cứ yên tâm, con đảm bảo nửa đời còn lại của mẹ vẫn sẽ tiếp tục sống ngang tàng bướng bỉnh, muốn gì làm nấy, không theo phép tắc quy củ nào như lúc còn có bố ở bên vậy!”
***
Nhà của đôi vợ
chồng trẻ không thuê người giúp việc, công việc của Tần Tống lại rất bận rộn, phải đi tiếp khách liên miên nên anh không yên tâm để Đình Đình ở
nhà một mình. Sau khi thảo luận, Tần Tống quyết định trước mắt cứ dọn về nhà bố mẹ ở tạm một thời gian, đợi sinh con xong rồi sẽ tính tiếp.
Tần Tống ôm vợ bước vào đến cửa, Trương Phác Ngọc lập tức nhảy bổ đến, vuốt ve cô con dâu yêu quý hết sức thân thiết, đôi mắt bà tràn ngập hạnh
phúc: “Đình Bảo, cuối cùng thì mẹ con ta cũng được sống cùng nhau rồi!”
Tần Uẩn ở trong phòng khách ló đầu ra, cười nói: “Đừng có cuống quýt hết cả lên thế, không thấy mặt con trai em dài như cái bơm rồi à?”
Trương Phác Ngọc liếc nhìn Tần Tống, quả nhiên là con trai bảo bối của bà mặt
mày hết sức hình sự đang cố gắng che chắn cho vợ mình. Bà rất không hài
lòng, khẽ hắng giọng rồi trừng mắt với con trai, sau đó kéo Đình Đình đi vào trong nhà.
Mọi người đều có mặt đông đủ, Trương tư lệnh
đang ngồi bàn chuyện công việc với bố Đình, thấy con gái đi vào ông liền cất lời trêu ghẹo: “Phác Ngọc, bố thấy mẹ Đình Đình loay hoay cả buổi
sáng ở trong bếp rồi mà chẳng thấy con vào phụ gì cả. Bây giờ con gái
cưng nhà người ta đến, con cũng lao ra còn nhanh hơn cả mẹ đẻ người ta
nữa, sao mà chuyện tốt gì cũng đều nhường hết cho con cả thế?”
“Sao bố không tự đi mà giúp?” Dù là đối với con trai hay là với bố mình
Trương Phác Ngọc cũng đều có chung một tiêu chuẩn, cùng bắn ra một ánh
mắt lạnh lùng. Bà xoay người, bưng một cốc trà bưởi thơm ngát còn nóng
hổi cho Hàn Đình Đình, nụ cười dịu dàng lại nở trên môi: “Đình Bảo uống
chút nước đi con, cục cưng của chúng ta chắc khát rồi đấy nhỉ!”
Biểu cảm phong phú, vẻ mặt thản nhiên như không của Trương Phác Ngọc khiến
mọi người đều buồn cười. Trương tư lệnh phu nhân hỏi: “Vẫn chưa đặt tên
cho cục cưng phải không?”
“Mẹ vợ con đã đặt tên ở nhà cho cháu
rồi đấy ạ, gọi là Ngoan Ngoan.” Tần Tống thò tay sang xoa bụng Đình
Đình, vẻ mặt cực kỳ tự hào. Đình Đình mỉm cười tiếp lời Tần Tống: “Bố,
bố đặt tên chính thức cho cháu đi ạ!”
Mọi người gật đầu đồng
tình. Tần Uẩn kéo tay Trương Phác Ngọc, cười nói: “Bố đã nghĩ xong rồi,
cứ gọi là Tần Hàn đi, vừa dễ nghe vừa có ý nghĩa, con trai hay con gái
đều thích hợp!” Ông quay sang bố Đình: “Dĩ nhiên, nếu ông bà thông gia
muốn gọi là Hàn Tần thì cũng được!”
Thế là cả căn phòng rộn rã tiếng cười.
Ngôi nhà này chưa bao giờ hạnh phúc trọn vẹn đến thế, Tần Tống nghiêng đầu
tựa lên vai người bên cạnh, trong lòng anh bất chợt trào dâng bao cảm
xúc ngọt ngào.
***
Thời tiết ngày một nóng dần lên, đến
tháng sáu thì bụng của Đình Đình đã lộ rõ. Đứa bé trong bụng được xác
định là con trai, lần nào đi khám thai các bác sĩ cũng tấm tắc khen. Lúc thai nhi mới hơn ba tháng mà đã phát triển còn nhanh hơn cả thai bốn
tháng của người ta, lúc ra đời ắt hẳn sẽ là một tiểu ma vương khỏe mạnh
hoạt bát phải biết!
Thời gian hôn mê của Tần Uẩn ngày càng kéo
dài, lúc tỉnh lại nghe được tin ấy ông cười rất vui vẻ: “Mấy người chẳng hiểu gì cả, cháu nội tôi đang cảm thông cho cái thân già này đấy mà!”
Trương Phác Ngọc ở bên cạnh nghe thấy thế ánh mắt bỗng trở nên mịt mờ, nhưng
lúc bước đến trước mặt ông thì lập tức trở nên tươi cười trở lại: “Vậy
thì cũng xin ông gắng gượng lên một chút, dù gì cũng phải tự tay trao
quà mừng cho bé Ngoan Ngoan của chúng ta mới được!” Ngữ khí của bà nhẹ
nhàng như thế khiến Tần Uẩn không nhịn được cười, ông giơ tay khẽ nhéo
mặt bà, liền bị bà đánh yêu một cái. Lúc này dưới hồ bỗng vang lên tiếng “Ùm! Bõm!”…
Con cá vốn đã cắn câu không hiểu sao lại thoát ra
được, từ giữa không trung lao thẳng xuống hồ nước rồi quẫy đuôi bơi đi
một cách thoải mái. Hàn Đình Đình nhìn lưỡi câu trống không đung đưa
trong gió trên mặt hồ, tức giận vung tay ném luôn cả chiếc cần câu. Tần
Uẩn và Trương Phác Ngọc thấy vậy tay nắm tay cùng cười lớn.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Đúng lúc Tần Tống đi tới, trước mắt anh hiện lên một khung cảnh ấm áp dịu
dàng động lòng người: Ánh hoàng hôn buổi chiều đầu hè nhuộm đỏ cả một
khoảng trời, những cơn gió mát mẻ khẽ lay động cành liễu đang nghiêng
mình soi bóng xuống mặt nước, kéo theo từng gợn sóng dập dềnh lăn tăn.
Dưới gốc cây, Tần Uẩn ngồi trên ghế dựa, Trương Phác Ngọc từ đằng sau
thân mật ôm lấy ông, hai người dựa sát vào nhau cùng cười vui vẻ, trong
khi Đình Bảo nhà anh bụng to vượt mặt lại đang nghiến răng nghiến lợi,
chống tay đỡ lấy lưng.
“Con cá nào to gan dám chọc giận Đình Bảo nhà ta vậy?” Tần Tống từ đằng xa bước tới, mỉm cười nâng cao giọng:
“Tối nay phải làm thịt nó thôi!”
Tần Uẩn quay đầu lại, gương mặt nhợt nhạt của ông bỗng trở nên hồng hào đầy sức sống: “Bố thấy khó đấy! Chúng ta đã ngồi đây cả buổi chiều, lâu thế rồi mà cũng chỉ có mỗi con
cá đó mắc câu.”
Cái hồ nhỏ này dẫn nước từ ngoài vào, được quy
hoạch thành nơi thư giãn trong khu hậu viên rộng lớn của Tần gia, nước
trong hồ đã được lọc sạch trước khi chảy vào nên vốn cũng chẳng có nhiều cá.
Tần Tống huýt sáo bước đến bên cô, anh nhướng mày rồi hôn
cô vợ vẫn đang đứng đó dẩu môi lên một cái thật kêu, sau đó cởi giày xắn quần, chẳng nói chẳng rằng nhảy ùm xuống hồ. Quản gia đứng bên cạnh
thấy vậy, vội vàng đưa cho anh chiếc vợt cán dài. Tần Tống nhận lấy rồi
múa hai vòng như người ta vẫn múa Phương Thiên Kích[1], oai phong lẫm
liệt hét lên một tiếng rồi đâm thẳng xuống mặt nước.
[1] Kích:
là một loại vũ khí lạnh của người Trung Quốc, được dùng như một loại khí tài quân sự dạng này hay dạng khác có lẽ từ thời nhà Thương cho tới khi kết thúc nhà Thanh. Ngày nay nó vẫn được sử dụng trong tập luyện nhiều
môn võ thuật Trung Hoa. Kích trông bề ngoài tương tự như thương hay mâu
(các loại giáo) ở nhiều bộ phận, với một hoặc hai lưỡi nhỏ hình trăng
lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào chỗ mà phần đầu của vũ khí này nối liền với phần cán.
Thế là
không khí bỗng náo nhiệt hẳn lên, mọi người đứng trên bờ hò reo cổ vũ,
có người nói: “Bên trái có cá!” Người khác lại la lên: “A Tống, mau nhìn kìa! Ngay dưới chân ấy!” Tần Tống quay mòng mòng, gập người cầm vợt
liên tục chụp xuống mặt hồ khiến nước bắn lên tung tóe, cuối cùng anh
cũng vớt được một con cá trắm ta bằng bàn tay. Ai cũng phấn khởi hò reo
nhiệt liệt, Tần Tống tóc đẫm nước, ca khúc khải hoàn đi lên bờ giống như đại anh hùng.
Lên đến bờ, Tần Tống móc cá vào lưỡi câu, hùng hồn hô to: “Bà xã! Cá cắn câu rồi này!”
Hàn Đình Đình cực kì phấn khích, vội vàng nhặt cần câu rồi kéo con cá lên,
vợ chồng Tần Uẩn và quản gia đứng bên cạnh không ngừng vỗ tay tán
thưởng.
Bữa tối quả nhiên có món cá! Trên chiếc đĩa sứ màu trắng hình con cá, con cá trắm tội nghiệp to bằng bàn tay bị đem đi sốt,
Trương Phác Ngọc cầm đũa tiên phong, chọc lấy mắt cá, dịu dàng gắp vào
bát Tần Uẩn, ông mỉm cười gắp lại vào bát bà, bà không hề khách sáo bỏ
luôn vào miệng ăn ngon lành.
Hàn Đình Đình không dám ăn mắt cá,
Tần Tống liền xẻ một miếng ở phần bụng, sau khi nhặt xương cẩn thận rồi
mới gắp vào bát cô. Đình Đình nếm thử một miếng, cảm giác đúng là ngon
hơn bình thường rất nhiều.
***
Tần Tống từ nhà tắm bước
ra thấy cô đang ngồi khoanh chân trên giường nhìn anh cười ngây ngốc,
anh cúi đầu nhìn lại chính mình: “Sao thế?”
“A Tống, lúc anh bắt cá trông đẹp trai lắm…” Cô nhớ lại hình ảnh gợi cảm khi anh toàn thân
ướt nhẹp từ dưới hồ bước lên, bộ dạng mê trai đến chảy cả nước miếng.
Trong lòng Tần Tống bỗng thấy rung động ngọt ngào, anh đến ngồi bên giường,
chùm chiếc khăn tắm lên đầu Đình Đình. Cô nhanh nhẹn đón lấy, quỳ bên
cạnh anh giúp anh lau khô tóc.
“Đợi sau khi em sinh con rồi, anh có còn bắt cá cho em nữa không?” Đình Đình ngốc nghếch hỏi Tần Tống,
giọng cô có chút ngô nghê: “Mẹ em bảo phải nhân lúc này mà làm mình làm
mẩy với anh, vì đàn ông chỉ răm rắp nghe lời phụ nữ khi họ mang thai mà
thôi, phải vậy không?”
Tần Tống cười muốn sặc, ngừng một hồi rồi đẩy vấn đề lại cho cô: “Em nói xem?”
“Em nghĩ sẽ không như vậy đâu, bố lúc nào cũng chiều mẹ hết mực đó thôi.”
Cô trả lời một cách thành thực lại pha chút khờ khạo. Phụ nữ sau khi
mang thai thường có đôi phần ngốc nghếch, Hàn Đình Đình dạo này quả thật càng ngày càng ngốc!
Tần Tống hàm hồ “Ừm” bừa một tiếng. Cô với tay lau tóc cho anh, vì phải rướn người lên nên mặt của anh vừa vặn đối diện với khuôn ngực ngày càng đầy đặn của cô. Sau lớp áo ngủ mỏng mang, hai bầu ngực mềm mại trắng như tuyết cứ nhấp nhô theo từng động tác của Đình Đình, căng mọng đàn hồi như miếng thạch rau câu thơm ngon, thi
thoảng còn khẽ sượt qua chóp mũi của Tần Tống. Anh hít sâu một hơi,
ngẩng mặt hôn lên cổ Đình Đình.
Đình Đình cảm thấy nhồn nhột
liền giở khăn ra nhìn thì thấy đôi mắt Tần Tống đã biến thành mắt sói.
Đình Đình kêu lên một tiếng rồi lật đật tránh sang một bên, Tần Tống nhẹ nhàng vươn tay ra tóm chặt hông cô, kéo về phía mình: “Vẫn chưa lau khô mà, em đi đâu đó?”
Cô biết anh đã nhịn ba tháng nay rồi, tối
nay chắc chắn sẽ không buông tha cho mình. Vừa nghĩ đến chuyện sắp sửa
xảy ra, anh còn chưa động tay động chân mà toàn thân cô đã mềm nhũn cả
ra. Hai tay cô túm chặt khăn lông che kín khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ
của mình, lí nhí phân bua một cách không thật lòng: “Đã khô rồi mà… Em
buồn ngủ lắm!”
Bộ dáng ngại ngùng đó của cô lại rất hợp ý cậu bé hư hỏng nào đó. Tần Tống cười xấu xa kéo tay cô: “Ở đây vẫn chưa khô…”
Tay Đình Đình bị ép vào một vật nóng bỏng phải vội rụt về, cô đánh anh
một cái, sau đó cả người lại mềm mại dính chặt lấy anh, Tần Tống càng
hân hoan, chẳng mấy chốc đã tụt bỏ lớp áo ngủ mỏng manh của cô rồi đè
xuống giường…
Khung cửa kính sát đất hé mở một nửa, rèm cửa bay
phất phơ theo làn gió, qua khe hở giữa lớp rèm, bầu trời đêm hè đầy sao
sáng lấp lánh, không gian tĩnh lặng. Ngược lại, bên trong gian phòng ấm
áp ánh đèn vàng cảnh xuân phơi phới diễm lệ vô cùng.
***
Mùa hè trôi qua rất nhanh, mùa thu mát mẻ dịu dàng đã gõ cửa từ rất sớm,
chỉ có điều vào đêm khuya khó tránh khỏi những cơn gió thu lạnh thấu
xương, chiếc xe màu đen lao vun vút trên con đường thênh thang vắng
lặng, những chiếc lá rụng đầy hai bên đường bị gió cuốn kêu xào xạc, cửa kính ở ghế sau được hạ xuống một nửa, chiếc lá vàng khô xơ xác không
biết từ nơi nào cuốn đến, khẽ lướt qua ô cửa kính rồi lặng lẽ bay mất,
đôi mắt khép hờ của Tần Tống bỗng chốc cũng trở nên ảm đạm.
Về
đến nơi đã hơn mười giờ, cả ngôi nhà chìm trong yên tĩnh, Tần Tống ngật
ngưỡng mà rón rén bước lên lầu. Hàn Đình Đình vốn đã ngủ nhưng nghe thấy tiếng động khe khẽ nên nặng nhọc chống thân mình ngồi dậy: “A Tống?”
“Ừm…” Anh đáp bừa, mò đến bên giường, nằm vật xuống: “Bà xã… Anh xin lỗi, anh lại uống rượu nữa rồi… Con trai, bố con về rồi đây!”
Mấy chữ
cuối anh hô rất to khiến Hàn Đình Đình phì cười, cô bật đèn xuống giường giúp anh cởi cà-vạt. Anh thở một hơi dài thật thoải mái, lôi Phốc Phốc
qua rồi lấy bụng nó làm gối đầu, nhắm mắt thư giãn. Hàn Đình Đình vắt
khô khăn lau mặt cho Tần Tống, rồi lại bưng nước đến nhưng gọi mãi mà
anh chẳng chịu ngồi dậy uống.
“Em mớm cho anh cơ!” Tần Tống chỉ vào miệng Đình Đình rồi lại rờ rẫm đôi môi của mình, nụ cười hư hỏng mà quyến rũ.
“Không uống chứ gì? Thế thì em bê đi…” Cô không nghe theo, ngược lại còn dọa dẫm anh nữa.
Tần Tống bĩu môi, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng ấm ức: “Vậy em cứ bê đi đi!”
Anh xoay mặt vùi vào giữa hai chân Phốc Phốc, cả người cứ lật tới lật
lui trên giường, miệng không ngừng rên rỉ: “Khát quá… Anh khó chịu quá…”
Giở trò vô lại… Đình Đình không còn cách nào khác, đành phải nghe lời mớm
nước cho Tần Tống. Anh đã được uống nước rồi lại còn tham lam cuốn lấy
lưỡi cô ngậm mút thật mạnh, cô ra sức giãy giụa trong mơ màng, nhưng bàn tay lại càng bị anh giữ chặt hơn. Trong lúc ấy cô bỗng thấy có thứ gì
đó lành lạnh trên ngón áp út của mình, cuối cùng Tần Tống cũng chịu thả
cô ra. Hàn Đình Đình cúi đầu nhìn thì thấy trên tay đã xuất hiện thêm
một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh và đẹp rực rỡ tự lúc nào. Cô không
biết giá thành nhưng viên kim cương to được mài giũa thành hình trái tim tinh xảo như vậy chắc chắn không hề rẻ.
“Ngoan lắm!” Giọng nói
của Tần Tống vẫn còn hơi khàn sau nụ hôn nóng bỏng ban nãy, anh nở nụ
cười vô vùng dịu dàng ấm áp: “Có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Hàn Đình Đình bị viên hồng ngọc lấp lánh kia mê hoặc khiến cô hồn xiêu
phách lạc, buột miệng nói: “Hôm nay là ngày mà chúng ta giao hẹn sẽ ly
hôn!”
Ban đầu hai người đã thống nhất là một năm sau sẽ ly hôn,
hôm nay chính là thời điểm thực hiện giao ước đó. Hồi sáng, lúc ghi chép cử động của thai nhi cô đã phát hiện ra điều này, sau đó cô cứ nghĩ
mãi, vừa nghĩ vừa cười: Nhân duyên quả thật vô cùng kì diệu! Mới ba trăm sáu mươi lăm ngày trước cô còn cảm thấy chẳng thể yêu nổi cái người nào đó, thế mà giờ phút này đây lại cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc khi được mang trong mình đứa con của người ấy.
Gương mặt dập
dềnh ý xuân của Tần Tống bỗng chốc đen ngòm, anh không chút khách khí
chọc chọc ngón tay vào cái bụng đã lùm lùm như trái bóng của Đình Đình:
“Bằng chứng hủy hẹn đã lớn thế này rồi, lẽ nào em còn hoang tưởng rằng
anh sẽ tuân thủ giao hẹn hay sao?”
Cô chặn ngón tay Tần Tống
lại, hai tay choàng quanh bụng đầy vẻ che chở. Tần Tống thấy vậy cười
híp mắt, vươn tay kéo cô lại hôn tới tấp: “Hôm nay là kỉ niệm một năm
ngày cưới của chúng ta. Hóa ra anh đã cưới cô ngốc này tròn một năm
rồi!”
Hàn Đình Đình lúc này mới vỡ lẽ. Ừ nhỉ! Ngày hẹn ly hôn
tính từ ngày kết hôn! Một năm hẹn ước đã qua… Hôm nay vừa vặn là kỉ niệm một năm ngày cưới của hai người! Cô mân mê chiếc nhẫn mà mình yêu thích đến độ không muốn tháo ra nữa, xấu hổ nhìn anh, một lúc sau mới ngượng
ngùng nói: “Em không chuẩn bị quà gì cả…” Thực tế, cô còn chẳng nghĩ đến điều này…
“Đây chẳng phải là quà đó sao?” Tần Tống đan chặt bàn tay của Đình Đình rồi đặt trên phần bụng đã nhô lên của cô: “Ngoan
Ngoan chính là món quà tuyệt vời nhất mà em trao tặng cho anh, không gì
có thể sánh bằng… Đình Bảo, tối nay anh tiếp khách cùng Dung Nhị, tên
tiểu tử đó còn khen anh đấy, nếu xét về khoản tốc chiến tốc thắng thì
trong sáu người bọn họ chẳng có ai qua mặt được anh cả…”
Tần
Tống trẻ con hếch cằm lên với vẻ cực kỳ đắc ý, cứ như là vừa lập được
một chiến công hiển hách lắm vậy! Đình Đình bị chọc cười, chủ động rướn
người lên hôn anh: “Khoảng thời gian này năm sau chúng ta lại sinh thêm
một đứa nữa nhé! A Tống, em muốn sinh cho anh thật nhiều, thật nhiều
những đứa con ngoan!”
Bình thường cô rất ít khi pha trò, ngữ khí lúc nào cũng thành khẩn thân thiết, giờ thấy cô nghiêm túc nói ra những lời ấy, Tần Tống bỗng thấy sống mũi có chút cay cay. Anh nhớ Trương
Phác Ngọc từng kể với anh rằng Tần Uẩn không nỡ để bà phải chịu đau đớn
nên sau khi có anh cũng không muốn sinh thêm con nữa… Có con thì được
tích sự gì cơ chứ? Như chính bản thân mình đây, bao nhiêu năm qua ngoài
việc chọc giận Tần Uẩn, anh chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến ông an
tâm. Ngay đến quyết định dành cho ông sự giải thoát cuối cùng, anh cũng
chẳng thể đè nén tình cảm cá nhân mà suy nghĩ cho ông, cuối cùng lại do
Trương Phác Ngọc trước nay luôn được Tần Uẩn nâng niu đã thay anh hạ
quyết tâm. Ngược lại với vẻ yếu đuối không hiểu chuyện thường ngày, bà
dứt khoát đứng ra gánh lấy nỗi đau lớn nhất về mình.
“Đình Bảo,
anh không cần có quá nhiều con, anh chỉ cần em mãi mãi ở bên anh thôi!”
Anh vuốt tóc cô, khẽ thì thầm trong đêm khuya thanh vắng: “Anh sẽ toàn
tâm toàn ý với em suốt cuộc đời. Nếu như anh may mắn được ra đi trước
em, đến lúc đó em cũng không được oán trách anh đã bỏ lại em một mình
nhé!”
“Ừm… Anh cứ đối xử tốt với em trước đã, những việc khác đến lúc đó hẵng nói!” Cô cười tít mắt, hồn nhiên đáp lời.
“Chỉ như vậy là giỏi thôi! Những lúc không nên ngốc thì chẳng thấy ngốc chút nào!” Tần Tống phì cười, nhéo nhéo gương mặt hồng hào của cô, mỉm cười
dịu dàng.
***
Tác dụng của thuốc giảm đau khiến Tần Uẩn
không còn bị những cơn đau hành hạ, mỗi ngày ông đều cũng Trương Phác
Ngọc ăn ngủ chơi đùa, trông còn có tinh thần hơn cả bà. Nhưng sức khỏe
của ông cũng dần cạn kiệt, ngày một suy nhược hơn. Khi không khí mùa
đông ngập tràn thành phố C, hầu như mỗi ngày ông đều ngủ mê man, phải cố gắng lắm mới có thể duy trì được nguồn dinh dưỡng và năng lượng cần
thiết cho cơ thể.
Ngày dự sinh của Hàn Đình Đình là ngày ba mươi tháng Chạp, còn một tháng nữa. Em bé ăn khỏe và rất hiếu động, cân nặng của cô cũng vì thế mà tăng đến chóng mặt, tổng trọng lượng cơ thể lên
đến bảy mươi lăm ký, bụng to đến nỗi ngay cả đứng trên mặt đất bằng
phẳng mà Đình Đình vẫn cảm thấy không vững.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày của Tần Tống đều trôi qua trong sự căng thẳng cao độ và dằn vặt giày vò.
Một đợt tuyết đầu mùa nữa lại đến, nhưng Tần Tống lúc này hoàn toàn không có tâm trạng đi đắp người tuyết như năm ngoái.
Về đến nhà, anh ghé thăm Tần Uẩn trước, ông vẫn ngủ mê man, dưới ánh đèn
vàng vọt trong căn phòng, gương mặt của Tần Uẩn vẫn đầy vẻ nam tính, vẫn anh tuấn rắn rỏi, chỉ có điều hai bên má lõm sâu khiến Tần Tống mỗi lần nhìn ông đều cảm thấy đau đớn đến nhức nhối. Anh khép cửa lại, đứng
thẫn thờ một hồi lâu rồi mới lặng lẽ quay về phòng mình. Vừa mở cửa ra
Tần Tống đã thấy cô vợ nhỏ khờ khạo tội nghiệp của mình đang ngồi dựa
vào thành giường ôm mặt khóc rưng rức.
“Sao vậy em? Lại ngủ
không được nữa hả?” Anh đến bên ngồi xuống cạnh Đình Đình, xoa xoa tấm
lưng tròn trịa của cô, bất lực vỗ về: “Em khó chịu chỗ nào, nói anh nghe coi!”
“… Toàn thân chỗ nào cũng khó chịu hết, mệt lắm! A Tống…
Em thấy mình thật sự sắp chết mất thôi!” Cô khó khăn xoay người, vụng về ôm chặt bả vai anh khóc nức nở, gương mặt sưng húp đầy vẻ khổ sở. Cô
cảm thấy người mình rất nặng nề, đứng cũng vậy mà nằm cũng thế, tư thế
nào cũng đều khó chịu cả, chẳng thể nào chợp mắt được, nhưng lúc tỉnh
lại còn bị giày vò hơn nữa.
Tần Tống thầm thở dài, trên gương
mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhẫn nại, anh dịu dàng dỗ dành Đình Đình. Một lúc lâu sau thấy cô quả thực không ngủ được, anh liền bế bổng cô lên
rồi chậm rãi đi tới đi lui trong phòng.
Đình Đình không khóc nữa, đầu nghiêng nghiêng dựa vào vai anh có chút mê mệt.
Ngoài cửa sổ, tuyết lẫn vào trong tiếng gió rít lạnh lẽo, rơi lả tả trên
khung cửa. Cách một lớp thủy tinh, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân,
trái tim Tần Tống hiện tại chẳng khác nào tấm chắn bằng thủy tinh kia,
vừa ấm áp vừa băng giá cùng lúc giày vò anh. Chưa bao giờ anh thấy mệt
mỏi và bất lực như lúc này. Không thể chết thay cho cha mình, cũng không thể chịu mọi đau đớn cho vợ mình, cuộc sống có quá nhiều điều nằm ngoài khả năng mà trước đây anh chưa từng tưởng tưởng được.
Đàn ông không thành gia thất thì không trưởng thành được.
“Đặt em xuống đi!” Đình Đình mơ mơ màng màng lay Tần Tống: “Em hết khó chịu rồi… A Tống, anh ăn cơm tối chưa?”
Anh xốc nhẹ người cô lên, mỉm cười gật đầu: “Hồi tối có buổi chiêu đãi, anh ăn rồi.”
Đình Đình khẽ thở dài, không còn chút sức lực nào: “Anh chắc vẫn còn đói,
lần nào tiệc tùng tiếp khách anh cũng chỉ uống rượu chứ có ăn uống gì
đâu… Anh đặt em xuống đi, em đi hâm nóng cơm cho anh!”
Anh đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô, trêu chọc: “Đừng ngọ nguậy nữa, cẩn thận anh nới lỏng tay là em té đấy!”
“Thì anh thả em xuống đi… Bây giờ em nặng lắm phải không?”
Bế công chúa hơn bảy mươi lăm ký…
Tần Tống thầm cắn răng, trên mặt vẫn giữ vẻ tỉnh bơ đầy khí phách: “Vợ và con trai anh, có nặng mấy anh cũng bế được hết!”
“Ừm… Em biết dạo này anh rất vất vả, em xin lỗi vì đã không giúp được gì cho anh lại còn gây thêm phiền phức cho anh nữa!” Cô dựa đầu vào vai anh
rầu rĩ nói.
Tần Tống nghiêng đầu hôn lên chóp mũi cô: “Em vất vả hơn anh chứ, con trai của chúng ta đã hành em thê thảm rồi!”
“Nhưng mỗi ngày chúng mình lại yêu con nhiều hơn.” Đình Đình ôm lấy cổ Tần
Tống, thầm thì: “A Tống, không có bố mẹ nào lại không yêu thương con
mình cả!”
“Anh biết.” Thần sắc Tần Tống bỗng trở nên u ám: “Anh
yêu thương con trai mình chừng nào thì bố còn yêu thương anh hơn cả trăm cả nghìn lần… Bây giờ anh đã hiểu cả rồi, cũng không hối hận gì nữa…
Chỉ là thật sự không nỡ rời xa ông.”
“Còn có mẹ con em bên cạnh anh mà!” Đình Đình ôm chặt Tần Tống, khẽ thở dài.
***
Từ cái ngày chính thức xuất hiện trên cõi đời này, Tần Ngoan Ngoan luôn
biểu hiện dũng mãnh hơn người, và luôn không ngừng phát huy, nhưng cho
đến tận lúc sinh ra chàng ta mới thật sự bộc lộ mọi sức mạnh.
Đêm ba mươi, lúc trên ti vi vừa bắt đầu màn đếm ngược để nói lời tạm biệt
năm cũ, chào đón năm mới thì bụng Hàn Đình Đình bỗng co giật đau đớn.
Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, những bông pháo hoa đua nhau nở rộ
trên bầu trời đêm, Hàn Đình Đình lại nhào vào lòng Tần Tống, run rẩy rên rỉ: “Đau…”
Tần Tống đang phát tiền mừng tuổi cho lũ nhóc tì đã
xếp hàng chờ sẵn, sững sờ mất hai giây rồi vội vàng bế cô lên, điên
cuồng chạy ra ngoài.
Hàn Đình Đình được đưa vào phòng mổ. Lúc
Tần Tống vẫn còn chưa kịp gỡ bàn tay đang cuộn chặt thành nắm đấm ở trên tường kia, chỉ hận không thể chịu đựng thay cô thì bác sĩ đã đẩy cửa
bước ra, mặt mày đầy hân hoan: “Chúc mừng! Mẹ tròn con vuông!”
Trương Phác Ngọc cũng đờ người ngay tại chỗ: “Sinh xong rồi đó hả?”
“Vâng! Tất cả đều tốt, sinh đẻ rất thuận lợi!”
Mọi người còn đang nói chuyện thì có thêm một cô y tá nữa bước ra từ bên
trong, trên tay ôm một bọc chăn, cười rất vui vẻ. Tần Ngoan Ngoan nằm
trong đó đang huơ huơ nắm tay bé xíu, tiếng khóc to hơn hẳn những đứa
trẻ khác. Hình dáng nhăm nhúm đó khiến Tần Tống bất giác bước lùi lại
một bước. Trương Phác Ngọc ngược lại, vội vàng đưa tay ra bế cháu nội,
hai mắt rạng ngời hạnh phúc.
Mẹ Tần Ngoan Ngoan lúc này được đẩy ra ngoài, cô mệt mỏi hé mắt nhưng khí sắc vẫn còn hồng hào. Tần Tống
vội vàng bước đến, hai tay ôm lấy gương mặt cô, cảm giác hạnh phúc điên
dại cho tới lúc này mới thật sự chiếm lĩnh toàn bộ con người anh. Anh
cúi xuống cụng đầu với Đình Đình, hốc mắt còn đỏ hơn cả cô nữa.
“Con của chúng ta… Đình Bảo, cảm ơn em!”
***
“Oa…”
Buổi sáng yên tĩnh ấm áp của nhà họ Tần bị tiếng khóc lanh lảnh của Tần
Ngoan Ngoan khuấy động. Trên chiếc giường lớn gần “trung tâm phát thanh” đó nhất, Hàn Đình Đình đang nằm trong lòng Tần Tống, hai người đang ôm
nhau nằm ngủ ngon lành thì bị tiếng khóc như xé gan xé phổi ấy đánh
thức. Cô mệt mỏi ngái ngủ, đang định ngồi dậy xuống giường thì cánh tay
vòng quanh eo bỗng siết chặt, cả người cô lập tức bị kéo lại, giọng Tần
Tống đầy vẻ mơ màng xen lẫn phiền hà: “Mặc kệ nó!”
Làm gì có
chuyện nửa đêm đã phải dậy hầu hạ hai ba lần rồi mà mới sáng sớm còn làm loạn, quấy rối giấc ngủ của người khác như tên oắt con này cơ chứ!
“Con tè dầm ướt át nên thấy khó chịu… Anh ngủ tiếp đi, em bế con ra ngoài,
không làm phiền anh nữa!” Cô vuốt ve khuôn mặt đầy oán giận của chồng,
dịu dàng vỗ về anh, sau đó bước đến ôm con trai đang nằm trong nôi. Hôm
nay là đầy tháng của cậu nhóc này, cổ nó vẫn còn rất mềm nên phải dùng
tay đỡ một cách cẩn thận. Nhóc con này thần thái cực kỳ tốt, ăn nhiều, ị nhiều, khóc cũng rất to, đúng là một tên tiểu quỷ!
“Suỵt… Đừng
khóc! Bố đang ngủ, Ngoan Ngoan đừng làm bố thức giấc nhé!” Bé con vừa
mới thức giấc, gương mặt vẫn còn đỏ hây hây, áp vào thân hình mềm mại
mịn màng đó mới dễ chịu làm sao! Đình Đình dụi mặt vào con đầy vẻ yêu
thương, ngữ khí dịu dàng cưng chiều đó khiến người đang nằm trên giường
phía sau cảm thấy rất không thoải mái, anh lật mạnh người rồi ngồi bật
dậy: “Đem nó qua cho vú nuôi đi, em mau đến ngủ với anh!”
Nhóc
con dường như cũng có thể cảm nhận được sự ghen tị cả bố, lập tức nín
lặng, đôi đồng tử đen và sáng nhìn chằm chằm vào người mẹ dịu hiền không hề chớp. Ánh mắt ươn ướt đó lập tức khiến trái tim Hàn Đình Đình tan
chảy, rất nhanh chóng hạ gục ông bố om sòm của cu cậu… Toàn thắng!
Đình Đình ôm con trai đi vào phòng tắm, một lúc sau bên trong vọng ra tiếng
sột soạt khe khẽ, Đình Đình đã rửa ráy và thay tã cho em bé. Tần Tống
lại gào tên cô thêm hai lần nữa mà vẫn chẳng được đoái hoài gì nên vừa
ghen tị vừa tức giận nằm phịch xuống gối, ngã vào cái tổ lạnh lẽo của
mình, hít hà hương thơm của cô còn vương lại trên đó rồi ấm ức trùm chăn lên ngủ bù.
Thay tã rồi cho con bú xong, Hàn Đình Đình rón rén
ôm Tần Tiểu Ngoan lúc này đang hết sức thỏa mãn đi ra ngoài. Vừa bước
đến cầu thang thì gặp ngay Trương Phác Ngọc, trên người bà khoác chiếc
áo ngủ, mặt mày hớn hở chạy đến bên cô: “Đình Bảo! Bố A Tống tỉnh rồi
đó! Ông ấy nói muốn gặp Ngoan Ngoan! Cho ông ấy xem mặt cháu một lát
nhé!”
Hàn Đình Đình mừng vui khôn xiết, Tần Uẩn đã hôn mê gần
nửa tháng nay, trong khoảng thời gian đó dù thi thoảng có tỉnh lại thì ý thức cũng không được rõ ràng. Từ sau khi Ngoan Ngoan ra đời ông mới gặp cháu có hai lần, vẫn chưa được tận tay bế cháu.
Hôm nay quả
thực tinh thần của Tần Uẩn rất tốt, nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành
giường nhìn hai mẹ con bế em bé đến, ông nở nụ cười tuy suy nhược nhưng
hết sức dịu dàng: “Để bố bế một lát nhé!”
Hàn Đình Đình quả
quyết gật đầu, Trương Phác Ngọc bế em bé qua, ông vươn tay đỡ lấy, giữ
cháu vững vàng trên cánh tay nhưng vẫn giữ khoảng cách để em bé cách xa
hơi thở nặng nhọc của mình, ông ngắm nghía kỹ càng đứa cháu nội với vẻ
xót xa luyến tiếc không nỡ rời.
Trong phòng bật máy sưởi rất ấm, Ngoan Ngoan được cuộn trong chăn, chỉ mặc một bộ đồ liền thân màu vàng
nhạt, thân hình mũm mĩm tròn trịa như chú vịt con. Cu cậu còn quá bé nên vẫn chưa có ý thức khi cười, thế mà lúc này đột nhiên lại toét miệng ra cười thành tiếng với Tần Uẩn.
Giữa đôi chân mày nhăm nhúm của Tần Uẩn dường như có gió xuân thổi qua, muôn vàn nụ hoa hạnh phúc đang nở rộ.
“Lớn nhanh thật!” Ông nói rồi thở dốc một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn con
dâu: “Thằng bé này chắc quậy lắm phải không? Trông con còn gầy hơn cả
lúc mang thai nó rồi kìa!”
Đình Đình còn chưa kịp trả lời thì
sau lưng đã có người thay cô đáp lời. Tần Tống nghe người giúp việc báo
Tần Uẩn tỉnh lại, vội vàng nhảy xuống giường chạy sang đây, khi anh đẩy
cửa bước vào vừa vặn nghe được nửa câu sau, thế là chen vào kể khổ: “Lại còn không phải nữa sao? Ăn xong là ngủ, ngủ dậy thì ị, cả ngày từ sáng
đến tối chẳng được nghỉ ngơi phút nào!”
“Thế thì giống y hệt con hồi còn nhỏ rồi còn gì!” Tần Uẩn ngẩng đầu lên nhìn thấy con trai đang
bước vào, thái độ vô cùng dịu dàng.
Trương Phác Ngọc sầu não cắn môi: “Mẹ… mẹ cũng không nhớ.” Lúc bà sinh Tần
Tống mới có hai mươi hai tuổi, bản thân vẫn còn là một cô nhóc, đã vậy
lại được cưng chiều từ nhỏ, nên khi thấy bụng mình bị rạch một đường dài ngoằng như thế bà hoảng sợ gần chết, sau đầy tháng con bà phải tĩnh
dưỡng ngót nghét một năm bà mới hồi phục tinh thần được chút đỉnh. Trong khoảng thời gian đó, Tần Uẩn vừa bận rộn công việc vừa chăm sóc cho cô
vợ còn yếu đuối hơn thường ngày từng li từng tí một, ấy vậy mà ông vẫn
kiên quyết đặt chiếc nôi của Tần Tống cạnh giường ngủ của hai người, dù
ngủ hay thức vẫn một lòng một dạ chăm lo cho con, trong khi Trương Ngọc
Phác thì ngủ mê man chẳng biết trời đất gì luôn. Mỗi ngày ông đều quan
tâm từng bước trưởng thành dù là nhỏ nhặt nhất của con trai.
“Cháu nội tôi hôm nay đầy tháng rồi nhỉ!” Tần Uẩn bây giờ đã không còn cái vẻ nghiêm nghị của lúc trước, ông mỉm cười hiền từ, hỏi: “Hai đứa định thế nào?”
“Chúng con chẳng muốn tổ chức linh đình gì cả, chỉ mấy
người trong gia đình sum họp rồi ăn bữa cơm thôi.” Tần Tống ngắm gương
mặt đang ngủ hết sức ngô nghê của con trai, bất giác nở nụ cười.
“Ừm, vậy cũng tốt… Phác Ngọc, giúp anh lấy thứ đó ra đây!”
Trương Phác Ngọc đáp lời rồi quay đi, một lúc sau bà cầm một bì văn kiện dày
từ trong thư phòng ở ngay cạnh đi ra. Tần Tống bế lấy con trai, Tần Uẩn
đón xấp giấy tờ từ tay vợ, lấy ra một chiếc hộp trang sức be bé màu đỏ
cũ kỹ, bên trong là một chiếc vòng cổ khảm đá mắt mèo cực kỳ tinh xảo,
dường như là đồ vật đã nhiều năm tuổi, các góc cạnh được mài nhẵn bóng.
“Cái này là do con trai trưởng, cháu đích tôn của nhà họ Tần chúng ta truyền từ đời này qua đời khác, bố và Tần Tống khi còn bé đều đã từng đeo.”
Tần Uẩn vừa nói vừa ra hiệu cho Trương Phác Ngọc lấy vòng cổ đeo vào cho Ngoan Ngoan, ông gọi Hàn Đình Đình lại gần, đặt xấp giấy tờ trong tay
mình lên tay cô: “Đình Đình, cái này cho con!”
Đó là mười phần
trăm cổ phần của Tần Thị. Tất cả cổ phần có trong tay Tần Uẩn được chia
làm ba, khi Tần Tống tiếp quản Tần Thị ông đã giao cho anh một phần, một phần thuộc về Trương Phác Ngọc, phần còn lại ông đặc biệt để dành cho
Hàn Đình Đình.
“Không phải vì con sinh cháu nội cho nhà chúng ta mà bố tặng quà cho con đâu. Đây là thứ mà bố đã dự định là sẽ cho con
từ trước rồi. Tần Tống nó bất trị lắm, mặc dù đối với con thực tình là
rất tốt nhưng không có gì đảm bảo cả, sau này chắc chắn cũng sẽ có lúc
nhất thời hồ đồ. Cái này cho con, dù thế nào con cũng không phải e dè gì nó cả!” Tần Uẩn cười nói.
Hàn Đình Đình nghe vậy sững người, Tần Tống ở đằng sau khẽ đẩy cô một cái: “Em nhận lấy đi!”
Lúc đó cô mới giơ tay ra nhận, giọng nói có chút run rẩy: “Con cảm ơn bố!”
Ra khỏi cửa, Tần Tống thở một hơi dài sườn sượt: “Con trai cưới vợ rồi như bát nước đổ đi mà… Bà xã, sao em lại giỏi giang thế cơ chứ! Mọi người
ai cũng yêu quý em hết! Lần này bố anh đã giúp em phong tỏa con đường
phong hoa tuyết nguyệt mấy chục năm sau này của anh rồi!”
Hàn
Đình Đình phì cười, cô bế con trai đang ngủ say, nhịn cười liếc sang Tần Tống: “Ồ, thì ra nếu như trong tay em không nắm giữ cổ phần để bắt thóp anh thì anh sẽ tìm cơ hội ở bên ngoài “nhất thời hồ đồ” sao?”
“Anh nào dám chứ!” Tần Tống cười nịnh nọt, rướn người hôn Đình Đình. Anh ép
cô vào vách tường ngoài hành lang, mút môi cô, dịu dàng lấy lòng: “Làm
gì có ai đáng yêu hơn Đình Bảo nhà ta kia chứ…” Hai người ép chặt vào
nhau khiến Tần Ngoan Ngoan đang ngủ say trong lòng Đình Đình thấy khó
chịu, không hề khách khí òa khóc “oa oa oa”. Đình Đình bừng tỉnh, đỏ
bừng mặt nhéo anh một cái rồi vứt Tần Tống lại, bế con chạy thẳng về
phòng. Tần Tống ở phía sau tức đến nỗi giậm chân bình bịch.
***
Thực ra, trừ những lúc tranh sủng với con trai thì Tần Tống cực kì thương
con, anh rất tự hào kiêu hãnh vì con. Hôm đầy tháng, bạn bè thân hữu kéo đến đầy nhà, Hàn Đình Đình mới sinh được một tháng nên không tiện đứng
lâu, suốt cả ngày hôm đó Tần Tống tự tay bế Ngoan Ngoan cho hết người
này xem đến người kia ngắm.
Năm thiếu gia còn lại của Lương Thị
đều có mặt, Tần Tống là người đang tạm dẫn đầu, năng suất nhất trong mấy anh em, thế nên càng kiêu căng ngạo nghễ trước mặt bọn họ, chẳng coi ai ra gì cả.
Kỷ Nam thấy bộ dạng điên khùng đó của Tần Tống thì
toàn thân bứt rứt, quay đầu nói với Lý Vi Nhiên đang đứng cạnh: “Cậu
xem, cái miệng nó sắp ngoác ra đến tận mang tai rồi kìa!”
Lý Vi
Nhiên gật đầu: “Cô phải thông cảm cho cậu ấy, cái kẻ trẻ con ấu trĩ như
vậy lại đột nhiên được thăng chức lên làm bố, chẳng vui mừng đến phát
điên mới là lạ đấy!”
Tần Tống nghe thấy vậy liền ngoảnh đầu lại, nhướng mày nói: “Mấy người bị vợ quản nghiêm ngặt không đủ tư cách nói
chuyện trước mặt tôi!”
Đại boss có tật giật mình, cho dù có giả
chết vẫn bị trúng đạn, liền tức tốc tham chiến: “Cái kẻ mới sinh được có một thằng con trai đã vui mừng quẫy đuôi như thế này cũng chẳng có tư
cách nói chuyện trước mặt tôi.” Cách đây không lâu, bào thai sinh ba của nhà Đại boss đã đồng tâm hiệp lực ức hiếp đôi tiểu uyên ương nhà Trần
Ngộ Bạch và Lý Vi Nhiên.
Tần Tống ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Người mất cả bảy năm trời ròng rã mới được lên chức bố thì làm gì có tư cách nói chuyện trước mặt tôi cơ chứ!”
Tần Tống nói như vậy là
đã khách sáo lắm rồi, chứ thật ra tính cả thời gian yêu thầm thì Đại
boss phải mất tròn mười năm mới tu thành chính quả!
Trong chốc
lát, cả Đại boss, Kỷ Nam và Lý Vi Nhiên đều mất sức chiến đấu. Đôi mắt
đào hoa của Dung Nham khẽ híp lại, hờ hững buông một câu: “Chẳng qua
cũng chỉ sinh được một thằng oắt con quấy phá nghịch ngợm thôi mà, có gì đáng vui mừng kia chứ!”
Tần Tống quả nhiên trúng kế, quay người khoái chí chỉ vào anh: “Người chẳng sinh nổi con trai thì làm gì có tư
cách nói chuyện trước mặt tôi!”
Dung Nham nghe xong chẳng hề
buồn bực, đôi mắt đào hoa chợt lóe sáng, chuyển hướng sang Trần Ngộ Bạch lúc này đang đứng ở phía đối diện cho con gái cưng uống nước. Núi băng
Tam thiếu ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Tần Tống một cái, rồi chậm rãi
duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đẩy gọng kính… Nằm trong lòng Tần Tống, Tần
Ngoan Ngoan dường như cũng cảm nhận được luồng không khí băng giá chết
chóc đang tràn đến, trong cơn mơ màng bỗng mở to đôi mắt đen long lanh
như hai hòn bi ve. Hai chân Tần Tống run rẩy, ẵm con trai bỏ chạy một
mạch… Bà xã ơi… Cứu anh với! Lần này anh lại bị điều đi Ả Rập mất thôi,
hu hu hu…
***
Nhà họ Tần mất cả buổi chiều tiếp đón bạn
bè thân hữu đến mừng lễ đầy tháng cháu nội đích tôn của gia tộc, đúng
năm giờ buổi tiệc chính thức bắt đầu. Trong lúc không khí tưng bừng rộn
rã nhất, Tần Uẩn cũng xuống lầu chung vui cùng mọi người. Hôm nay trông
thần sắc ông rất tốt, lúc chụp ảnh đại gia đình, ông ngồi bên cạnh vợ
chồng Trương tư lệnh, vai kề vai với Trương Phác Ngọc, sau lưng bọn họ
là gia đình nhỏ gồm ba người nhà Tần Tống, đại gia đình đoàn viên mỹ
mãn.
Rộn ràng cả ngày, đến khi tiễn khách ra về xong xuôi cũng
đã là nửa đêm, Tần Tống lười biếng nằm bò ra giữa giường. Lúc Hàn Đình
Đình từ trong phòng tắm bước ra, anh đang chọc ngón tay vào mồm con trai trêu đùa. Ngoan Ngoan cử tưởng đã đến giờ bú mẹ nên chu mỏ ra sức ngậm
mút, nhưng sau một hồi vẫn chẳng thấy sữa mẹ thơm ngon đâu, cu cậu bất
mãn khóc ré lên, Tần Tống nằm bên cạnh lại vui vẻ tới mức cười lăn lộn
trên giường.
“Cái anh này!” Cô bước đến, hất ngón tay của Tần
Tống ra rồi đét mạnh một cái. Tần Tống rụt tay về, mặt mày hả hê: “Vừa
nãy anh mới rửa tay rồi! Sạch lắm!”
“Vậy cũng không được cho vào mồm Ngoan Ngoan chứ!” Cô trừng mắt với anh, bế con trai lên ôm vào
lòng, Ngoan Ngoan ngửi thấy mùi sữa mẹ, dụi dụi cái đầu bé tí xíu vào,
nhanh chóng làm tan chảy trái tim Đình Đình, cô lập tức kéo chiếc áo ngủ hai dây xuống để cho con bú.
Sau khi Ngoan Ngoan ra đời lại
chẳng hề đày đọa cô. Hơn nữa vì mẹ Đình bỏ công sức tiền của để bồi bổ
cho cô béo tốt nở nang, tràn trề sức sống, nên Ngoan Ngoan từ khi ra đời đến giờ toàn bú sữa mẹ. Đình Đình đã quen rồi, chỉ có Tần Tống lúc nào
nhìn thấy cũng mắt tròn mắt dẹt.
Lần này lại càng khác biệt… Anh đột ngột áp sát, hơi thở nóng rẫy phả vào gáy Đình Đình, cô khẽ run
rẩy, bất giác rụt người lại, lúc quay đầu nhìn anh thì mặt cô đã đỏ ửng: “Này…”
“Ừm!” Anh ngậm vành tai cô, nhẹ nhàng vân vê, thanh âm
trầm thấp mê muội kề sát vào tai cô, mặt cô càng đỏ hơn nữa, thở hổn hển một hơi, giãy giụa: “Không được mà!”
“Rõ ràng bác sĩ nói sau
một tháng là có thể được rồi mà!” Anh cắn vào phần thịt mềm mại ở dái
tai cô, thở hổn hển. Đi kèm với động tác ngậm mút, bàn tay anh cũng
không ngừng ngọ nguậy, cô bị xoa nắn tới mức toàn thân mềm nhũn, nằm
trong lòng anh hít thở một cách yếu ớt.
Mũi Tần Ngoan Ngoan bị
ngón tay của bố chặn lại, cậu nhóc không nỡ dứt khỏi mỹ vị đang ngậm
trong miệng nhưng nhất thời bị ngộp thở liền khóc toáng lên đầy vẻ bất
mãn.
Con khóc khiến Đình Đình càng phản kháng, cứ giãy giụa liên tục, chặn lại ngọn lửa đang dâng cao ngùn ngụt của Tần Tống. Mắt anh đỏ au, dường như chỉ hận không thể nuốt luôn cô vào bụng.
“Em thấy khó chịu lắm… để qua hai ngày nữa được không?” Cô ôm lấy con trai với
vẻ tội nghiệp, nhỏ giọng thương lượng với anh. Tần Tống khựng lại, sau
đó càng tăng lên lực đạo ở tay. Anh ôm cả cô lẫn con trai vào lòng, sau
một hồi hóa thành hùm beo bị bỏ đói lâu ngày mới từ từ buông cô ra đầy
vẻ nuối tiếc, anh tựa vào cô thở dốc, tự dùng “bánh vẽ” an ủi bản thân:
“… Chờ tới khi em khỏe, xem anh đòi lại thế nào!”
Cô ngồi trên
đùi Tần Tống, lưng bị vật cứng ngắc nóng hổi đó chọc vào, không dám động đậy, cắn môi do dự một hồi lâu mới ngẩng mặt lên hôn vào cằm anh: “Em
xin lỗi mà…”
Tần Tống ôm cô càng chặt hơn, cằm tựa vào vầng trán láng mịn của cô. Anh cụp mắt nhìn xuống cậu con trai đã được ăn no uống đủ đang ngủ say trong lòng Đình Đình, đột nhiên thở một hơi thỏa mãn,
tay anh giúp cô kéo lại áo ngủ lên rồi lại hôn cô một chặp: “Anh đi
tắm.”
“Nè…” Cô thấy anh chịu đựng khổ sở, trong lòng bỗng cuống
lên, với tay kéo anh lại. Tần Tống chồm người tới: “Sao thế? Hối hận rồi à? Có muốn không?”
Cô đỏ mặt: “… Nếu anh quá khó chịu thì…”
Phụt… Tần Tống bật cười, cô vợ bé nhỏ biết điều của anh đáng yêu quá đi mất!
“Anh không sao, đi tắm rồi sẽ ổn thôi.” Anh kéo chăn lên cao, đắp cho cô và con xong lại véo mũi cô: “Em thấy không khỏe, anh sẽ không động vào
em đâu. Em cứ tĩnh dưỡng đi, phải ở bên anh cả đời đấy!”
Giọng
điệu anh chỉ là trêu đùa, nhưng giữa hai khuôn mặt đang kề sát vào nhau
thế này bất giác để lộ ra tâm tình sâu kín trong anh. Cô mượn động tác
kéo chăn lên trùm mặt giả vờ ngượng ngùng để che đi đôi mắt đang ngập
nước.
Cô biết anh cũng giống cô, đang nghĩ đến Tần Uẩn.
Cuộc đời này thì ngắn, mà tình cảm lại quá dài, tình yêu khiến cho vạn vật
tươi đẹp diễm lệ, mà cũng khiến cho sự biệt ly đau đớn hơn tất thảy mọi
thứ trên đời.
***
Tần Uẩn ra đi vào ngày thứ hai sau lễ
đầy tháng của Ngoan Ngoan. Lúc Tần Tống đang chuẩn bị rời nhà đến công
ty, Hàn Đình Đình xách cặp giấy tờ đứng ngay sau anh, vừa mở cửa ra đã
thấy Trương Phác Ngọc đang đứng thẫn thờ ở bên ngoài, khiến cho cả hai
đều giật nảy mình.
“Mẹ?” Tần Tống có dự cảm chẳng lành.
Trương Phác Ngọc định thần lại, vẻ mặt tái nhợt: “Hai đứa đi đâu vậy… Đừng đi nữa, đến chào bố đi, ông ấy phải đi rồi!”
“Mẹ…” Lần này là Hàn Đình Đình, cô không kiềm được, run rẩy gọi bà. Tần Tống
trầm mặc chừng hai giây rồi xoay người bế Ngoan Ngoan lên đặt vào tay
Đình Đình, sau đó khoác vai Trương Phác Ngọc, khẽ thầm thì: “Đi thôi!”
Tất cả bác sĩ đều đang tập trung tại phòng Tần Uẩn, khắp phòng toàn là hình bóng của những chiếc áo blouse trắng, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm
trọng. Thấy Tần Tống bước vào, mọi người đều quay ra nhìn anh. Tần Tống
khẽ gật đầu: “Mọi người ra ngoài cả đi!”
Trong phòng chỉ còn lại mấy người nhà họ, Trương Phác Ngọc nghịch ngợm day day tay Tần Uẩn, ông chau mày, cố sức vùng vẫy thoát khỏi cơn mơ màng, mở mắt ra lần cuối.
Trông thấy bà, ông khó nhọc nặn ra một nụ cười.
Nụ cười nhợt
nhạt nhưng hết sức dịu dàng giữa ngày xuân rạng rỡ ấy đã trở thành hồi
ức xúc động nhất trong lòng những người có mặt tại đây về “người đàn ông huyền thoại” mang tên Tần Uẩn.
“Không muốn nói gì với em sao?
Bày tỏ tình cảm yêu thương gì đó chẳng hạn, lần cuối cùng rồi đấy!” Từ
lúc bước vào căn phòng này, Trương Phác Ngọc lập tức thu hồi vẻ mặt bi
thương sầu não của mình. Hiện tại, bà đứng trước mặt ông với nụ cười lém lỉnh động lòng người, y hệt cô thiếu nữ vô ưu vô lo của lần đầu tiên
hai người gặp gỡ cách đây mấy chục năm… Sự yêu thương che chở dành cho
bà là một trong những thành tựu mà Tần Uẩn cảm thấy tâm đắc nhất trong
cuộc đời này.
“Tần Tống!” Tần Uẩn quay đầu lại, đưa tay về phía Tần Tống, Tần Tống khẽ nắm lấy bàn tay ấy rồi đỡ ông ngồi dậy. Ông tựa lưng vào thành giường, khẽ
mỉm cười với đứa con trai duy nhất mà ông hết mực thương yêu, mãi mới
lên tiếng: “Bố xin lỗi, từ bé đến giờ bố chưa từng khen con lấy một
câu!” Ông ngừng lại một lúc: “Không phải bởi con không thông minh hay
không đủ xuất sắc, cũng chẳng phải do con không mạnh mẽ, mà là vì bố lo
lắng. Con là một đứa trẻ quá may mắn, từ lúc mới được sinh ra đã có biết bao người vây quanh che chở cho con, ai nấy cũng đều yêu thương chiều
chuộng con. Quá trình trưởng thành của con quá suôn sẻ, hầu như chưa
từng nếm mùi thất bại, bố quả thực rất lo lắng, không biết đến khi đối
diện với khó khăn liệu con có thể chịu đựng được bao nhiêu… Bố xin lỗi,
đến bây giờ bố mới biết là mình sai rồi! Bố đã thấy được thứ mà con sở
hữu tuyệt đối không chỉ có may mắn. Đáng ra bố nên sớm biết rằng vì con
là con trai của bố nên sẽ chẳng nề hà bất kỳ khó khăn gian khổ nào và
con cũng sẽ có được phúc khí như bố… Thật ra, phúc khí của bố chính là
con… A Tống, có một đứa con trai như con, cuộc đời này bố chẳng còn gì
phải nuối tiếc cả!”
Tần Tống nhoài người về phía trước, một cánh tay đỡ bả vai ông. Anh khẽ mỉm cười rồi bình thản đáp lời Tần Uẩn: “Bố, con biết rồi. Còn gì nữa không ạ?”
“Ừm, chỉ còn một chuyện bố
vẫn không yên tâm… Tần Tống, người phụ nữ của bố sau này phải làm phiền
con chăm sóc rồi!” Tần Uẩn vỗ nhẹ vào vai con trai, vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng mà trịnh trọng giao phó.
Tần Tống cũng cười, khẽ gật đầu: “Bố cứ yên tâm, con đảm bảo nửa đời còn lại của mẹ vẫn sẽ tiếp tục sống ngang tàng bướng bỉnh, muốn gì làm nấy, không theo phép tắc quy củ nào
như lúc còn có bố ở bên vậy!”
***
Giao ước và bàn giao.
Hai thế hệ nhà họ Tần, bố con họ tay khoác tay vai kề vai chẳng khác nào anh em thân thiết. Không có nỗi đau đớn khốn khổ của sự ly biệt, cái
chết đối với họ chỉ là một giấc ngủ dài ngọt ngào. Mười năm, hai mươi
năm, một trăm năm sau… Đã là người thân nhất định rồi sẽ gặp lại!
Tần Tống lùi ra sau rồi đưa vợ con đến trước mặt Tần Uẩn. Hàn Đình Đình
chẳng thể nào giữ được phong thái nhẹ nhàng và thanh thản như Trương
Phác Ngọc và Tần Tống. Cô bế Ngoan Ngoan đang say ngủ, người mềm oặt
khuỵu xuống bên giường Tần Uẩn, cô không ngăn nổi những giọt nước mắt
đang trào dâng.
“Con bé ngốc này, đừng khóc! Có gì mà phải khóc
chứ?” Tần Uẩn cười, xoa đầu cô, dường như ông đã coi cô là đứa con gái
ruột thịt của mình: “Đình Bảo, bố vẫn chỉ có hai điều muốn nói với con:
Gả về nhà ta đã thiệt thòi cho con rồi; còn nữa, A Tống của bố, sau này
phải nhờ cả vào con!”
Hàn Đình Đình chẳng nói nên lời, nước mắt rơi lã chã, cô khẽ gật đầu.
“Còn Tần Ngoan Ngoan của chúng ta, có bao nhiêu phiền phức cũng cứ để đó cho bố nó lo liệu!” Nụ cười của Tần Uẩn cực kì thanh thản, nhưng những ngón tay đang chạm vào cánh tay mềm mại của Ngoan Ngoan bé bỏng lại để lộ ra sự luyến tiếc không nỡ rời xa của ông. Qua một lúc lâu ông mới thu tay
về, ngước mắt nhìn con trai đang đứng ngay sau con dâu: “Được rồi, con
đưa vợ con ra ngoài đi!”
Tần Tống đưa mắt nhìn bố một lần cuối, thật lâu… Anh trầm mặc, khẽ gật đầu rồi ôm vợ và con trai vào lòng, nhẹ nhàng đi ra.
***
Cửa phòng khép hờ, ba người nhà Tần Tống lặng lẽ đứng chờ trong hành lang
sâu hun hút của nhà họ Tần. Bên trong vọng ra những tiếng thì thầm ngắt
quãng khi rõ khi không, đó chính là mối thâm tình đã có với nhau suốt
mấy chục năm nay, chưa từng thay đổi giữa hai người họ.
Âm thanh dần chuyển sang trầm mặc… Rất lâu sau đó, Trương Phác Ngọc nấc lên một
tiếng nghẹn ngào, tuy không phải là tiếng khóc nhưng trong đó lại chứa
đựng sự đau đớn vô ngần. Cánh tay ôm con trai của Tần Tống bỗng siết
chặt lại, gương mặt anh trắng nhợt, Hàn Đình Đình bịt miệng khóc không
thành tiếng, còn Ngoan Ngoan bé nhỏ chưa hiểu được là có chuyện gì đang
diễn ra, cu cậu bỗng tỉnh giấc, khóc “oa oa oa” rất to…
***
Mặc dù Tần Tống không muốn làm lớn việc hậu sự, nhưng từ giờ anh đã trở
thành trụ cột của nhà họ Tần, phải lo giữ gìn danh tiếng, nên khó tránh
khỏi đủ kiểu dây dưa sẽ tranh thủ dịp này tìm đến móc nối quan hệ. Ở
trên cương vị hiện tại, anh không thể không đứng ra tiếp đón được. Linh
cữu của bố ở đằng sau, gánh nặng Tần Thị đè nặng lên đôi vai, Tần Tống
chẳng thể nào quay trở lại làm Tần Tiểu Lục ngang tàng hống hách ngày
nào nữa rồi.
Sự trưởng thành này đủ khiến những người xung quanh yên vui nhưng cũng nặng nề biết bao…
Tần Tống phụ trách tiếp đón khách khứa ở bên ngoài, còn Trương Phác Ngọc lo việc bên trong lễ đường, bà dẫn đầu bầu đoàn thê tử Tần gia đáp lễ
những người đến viếng. Quan khách ùn ùn kéo đến, một số phu nhân nhiều
chuyện khi ra về còn bàn tán về cái người đã từng là “con gái rượu” nhà
họ Trương, là chủ mẫu của nhà họ Tần. Thường ngày thấy bà được bảo bọc
kỹ lưỡng tới mức không hiểu thế sự, họ còn cho rằng khi Tần Uẩn ra đi bà sẽ mất đi chỗ dựa, nhất định sẽ khóc không thành tiếng, không ngờ được
rằng bà lại có thể bình thản đến thế, còn lo liệu mọi việc rất chu toàn.
Trên gương mặt Trương Phác Ngọc chẳng thể hiện cảm xúc gì, chiếc váy dài đen tuyền làm nền cho diện mạo cao quý, xinh đẹp diễm lệ của bà. Từ đầu đến cuối bà đều mím chặt môi, không hề nức nở quằn quại, thậm chí chẳng hề
rơi một giọt nước mắt nào.
Chẳng ai biết rằng, bà không khóc
không phải vì bà kiên cường, càng không phải vì bà mạnh mẽ, mà bởi vì
người đàn ông đã lau nước mắt cho bà suốt cả cuộc đời giờ đây đang nằm
im lìm trong chiếc quan tài ngay trước mặt bà. Không có ông, bất kỳ ai
trên cõi đời này cũng đừng mong an ủi vỗ về được bà.
Tần Uẩn, ông xem, ngoài ông ra, chẳng có ai hiểu được tôi nữa.
Hàn Đình Đình luôn túc trực bên cạnh Trương Phác Ngọc, nhìn mẹ chồng gắng
sức ưỡn ngực ngẩng cao đầu và vẻ kìm nén trong đôi mắt đỏ hoe của bà, cô đau lòng mà chẳng biết nên an ủi thế nào. Cùng được gả vào làm dâu nhà
họ Tần, cô có thể hiểu được phần nào sự kiêu hãnh của Trương Phác Ngọc.
Cứ cách hai tiếng đồng hồ Đình Đình lại cho Ngoan Ngoan bú. Lúc đi qua
phòng khách, cô thấy Tần Tống đang rì rầm to nhỏ với mấy người đàn ông
trạc tuổi Tần Uẩn, mấy người đó ai nấy đều tỏ ra bi thương, còn Tần Tống lại kiên trì giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng hết sức bình thản. Sau đó, có
một lần cô đi ngang qua đúng lúc mấy anh em Lương Thị đều có mặt đông
đủ, bọn họ chẳng nói chẳng rằng, lần lượt từng người một chỉ lặng lẽ ôm
lấy Tần Tống, lúc này anh mới thực sự để lộ ra niềm đau sâu sắc.
Hàn Đình Đình đứng từ xa nhìn theo dáng điệu cúi đầu buồn bã của anh, trong lòng cô đau nhói, xót xa vô cùng.
Lúc này đã chính thức vào xuân, những cơn gió đêm cũng không còn lạnh đến
thấu xương nữa. Đêm nay trời rất trong, vầng trăng sáng ngời lơ lửng
trên bầu trời cao, ở dưới mặt đất, ngôi biệt thự rộng lớn của Tần gia
đèn đuốc sáng trưng, đâu đó thấp thoáng bóng người đi lại, xa xa truyền
đến âm thanh buồn man mác. Trong đêm xuân hiu quạnh, những dải băng
trắng buộc trên các cành cây quanh khu nhà phất phơ theo làn gió…
Hơn ba giờ sáng, đợi hoài chẳng thấy Tần Tống về phòng, Hàn Đình Đình trằn
trọc mãi vẫn không ngủ được, cô quyết định mặc áo quần ngay ngắn rồi
xuống nhà pha một cốc trà sữa nóng hổi, bưng đến cho anh.
Trong
linh đường, không ít bạn bè thân hữu vẫn đang thức đêm trông linh cữu,
cô mỉm cười chào hỏi mọi người, đi vòng quanh khắp nửa khu nhà, cuối
cùng cô cũng tìm ra anh bên bờ hồ ở hậu viện.
Tần Tống đứng đúng tại nơi mà mùa hè năm ngoái cả gia đình họ đã cùng câu cá, anh đang
thẫn thờ nhìn về phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng, lặng lẽ hút thuốc.
Đình Đình bước qua thảm cỏ làm phát ra những tiếng sột soạt, lúc này Tần
Tống mới định thần, ngoảnh mặt nhìn lại. Thấy Đình Đình bước đến, anh
giơ tay định dụi điếu thuốc trên tay, nhưng bị cô ngăn lại: “Anh cứ hút
đi, thi thoảng hút một vài điếu giải khuây cũng có sao đâu!”
Tần Tống nhìn cô cười, tay vẫn ném điếu thuốc ra xa, sau đó quay lại giúp
cô kéo cổ áo khoác lên, giọng anh dịu dàng: “Sao em lại ra đây? Ngoan
Ngoan ngủ trong phòng một mình à?”
“Không, bố mẹ em đến rồi, nó
ngủ cùng ông bà.” Cô nắm lấy bàn tay anh, may quá, vẫn chưa đến mức lạnh ngắt: “Em sợ anh bị lạnh. Anh có buồn ngủ không? Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, anh chợp mắt một lát đi!”
“Anh không buồn ngủ.” Tần
Tống lắc đầu, cài nút trên cùng ở cổ áo Đình Đình lại: “Em vào nhà đi,
vừa mới hết tháng ở cữ, phải chú ý giữ gìn! Hai ngày nay anh bận quá
không chăm lo cho mẹ con em được, anh xin lỗi! Em phải chăm sóc mình
thật tốt, tuyệt đối đừng để ngã bệnh đấy!”
“Em biết rồi, anh đừng lo cho con và em!” Cô đặt cốc trà sữa vào tay anh: “Anh uống đi! Em ở đây với anh một lúc rồi sẽ vào.”
Tần Tống mở cốc giữ nhiệt ra, vị sữa ngọt ngào ấm áp xộc vào mũi anh, hương thơm dìu dịu khiến cơ mặt anh cũng được thả lỏng. Anh đưa đến bên miệng Đình Đình cho cô hớp trước một ngụm rồi uống liền mấy hơi cạn cốc.
Trong chốc lát, anh thấy toàn thân ấm nóng dễ chịu hơn hẳn.
Đặt cái cốc lên mặt bàn đá bên cạnh, anh quay người ôm Đình Đình vào lòng, thở dài một hơi.
“… Anh đã thấy khá hơn chưa?”
“Ừm…” Anh càng ôm cô chặt hơn.
Bốn bề tĩnh lặng. Đình Đình không biết nên nói gì vào lúc này, tay cô dịu
dàng vỗ về trên cánh tay anh, nhịp điệu đó cô hay dùng để dỗ con ngủ,
cảm giác mềm mại nhẹ nhàng này khiến Tần Tống cảm thấy an lòng, anh khẽ
rên một tiếng, mệt mỏi nhắm mắt lại rồi tựa cằm lên đỉnh đầu cô một cách thoải mái.
“A Tống, nếu thấy khó chịu thì nói với em!” Đình Đình thầm thì.
“Anh không sao.” Mắt anh nhắm chặt, khóe môi khẽ nhếch lên: “Em yên tâm, anh còn phải chăm sóc cho mẹ con em và biết bao nhiêu người nữa, sẽ không
ngã quỵ được đâu!”
“Em không sợ anh ngã quỵ, anh tài giỏi đến
thế, lại kiên cường mạnh mẽ hơn bất kỳ ai… Nhưng em sợ anh sẽ mệt mỏi,
trong lòng vừa phiền muộn lại vừa đau buồn. A Tống, em không phải là
người ngoài, trước mặt em anh không cần tỏ ra mạnh mẽ, em sẽ không cười
anh đâu!” Cô là vợ anh, là người cùng anh chia sẻ mọi buồn – vui – giận – hờn.
Nụ cười trên môi Tần Tống nhạt dần, gương mặt anh tuấn dần hiện lên vẻ khác thường, đó chính là nỗi đau đớn khổ sở mà anh luôn cố
nén chặt dưới đáy lòng, không muốn để cho người khác trông thấy.
Đúng, anh là trụ cột của Tần gia, là chỗ dựa của biết bao người! Nhưng tất cả những người đến viếng Tần Uẩn ngày hôm nay, cho dù là người thật lòng
hay chỉ là kẻ xu nịnh giả tạo, đều không hề hoặc không dám nghĩ đến một
việc: Vào lúc này đây, Tần Tống anh cũng chỉ là một đứa trẻ đã mất bố mà thôi.
Anh đã không còn bố nữa rồi.
Anh thật sự rất đau buồn!
Nỗi bi thương bị anh kìm nén rất chặt ấy lúc này đã bị cô vén lên một lớp,
những phần còn lại có lẽ cũng được giải tỏa, tản ra khắp mọi ngóc ngách
trong cơ thể anh, lấp đầy con tim anh. Giọng Tần Tống có chút trúc trắc: “Ông đã thật sự ra đi rồi… Anh thật sự không dám tưởng tượng, một người mạnh mẽ như ông rồi cũng sẽ chết… Từ bé đến lớn, ông đối với anh mà
nói… Ông đối với tất cả mọi người mà nói luôn là người kiên cường nhất,
dường như không gì là ông không thể làm được…”
“Em biết… Em biết mà.”
“Ông đã cho anh quá nhiều, thậm chí nhờ có ông mà em mới đến bên anh, có em
rồi mới có Ngoan Ngoan… Ông đã đem đến tất cả mọi thứ đến cho anh…” Tần
Tống cuối cùng cũng chịu thể hiện ra điểm yếu đuối nhất trong anh trước
mặt Đình Đình.
Anh luôn cảm thấy vô cùng hối hận vì những năm
tháng tuổi trẻ bồng bột ngang ngược, hối hận vì đã lãng phí một khoảng
thời gian dài cho sự kiêu ngạo vô vị đến nực cười. Cho dù vào những ngày cuối đời quý giá của mình, Tần Uẩn đã dốc toàn bộ sức lực còn lại để an ủi anh thì từ đáy lòng mình, Tần Tống vẫn cảm nhận được một sự hối hận
sâu sắc.
“Nào…” Cô nới rộng vòng tay có chút cứng ngắc của anh,
quay người lại đối mặt với anh, kiễng chân lên níu anh xuống rồi ra sức
ôm chặt anh: “Để em ôm anh nhé!” Cô dịu dàng thì thầm: “Anh muốn buồn
thế nào thì buồn, muốn khóc cũng được, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi!”
Tần Tống bị ôm rất chặt. Anh cao hơn cô một cái đầu, tư thế hơi khom người
xuống để cô ôm như thế này thực tình rất kỳ quặc lại còn khó chịu nữa,
thế mà những sợi dây thần kinh bị anh kéo căng ra suốt mấy ngày hôm nay
lại được nới lỏng nhờ cái tư thế kỳ dị này. Mãi cho đến khi cô chẳng thể nào giữ được thăng bằng nữa, cả người cứ ngả hết về phía anh thì anh
mới đứng thẳng dậy, cánh tay vòng quanh eo của cô càng siết chặt, rồi
anh bế bổng cả người cô lên, ghì sát vào ngực mình.
“Đình Bảo…”
Giọng nói của anh trầm thấp và run rẩy, xen lẫn tiếng nức nở nghẹn ngào, sau đó anh không nói nên lời, chỉ khẽ gọi tên cô…
Đêm hôm đó, hai người đứng bên hồ ôm nhau cho tới sáng.
Hơn sáu giờ, ánh dương ở đằng xa xa xuyên qua những đám mây chiếu rọi khắp
mặt đất. Trên đầu họ là cả một khoảng trời rộng lớn, dẫu cho lúc này còn hơi tối, nhưng dường như dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được rằng
bóng đen đang dần tản ra, nhường chỗ cho những ánh nắng ấm áp và đón
chào một ngày mới tươi sáng.
Tần Tống ngồi lặng yên trên ghế đá, ôm lấy cô vợ đã được anh ru ngủ trong vòng tay. Anh lấy áo khoác của
mình đắp cho cô, sau đó cúi đầu ngắm ánh sáng dịu dàng đang phác họa
từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt say ngủ hết sức yên bình của cô,
trái tim anh dường như cũng đang được khắc họa từng chút một.
Một ngày mới, ngày mà anh hoàn toàn tự lập, ngày mà anh chính thức mang
trên mình trọng trách mới của một người bảo hộ kiên cường đã bắt đầu từ
đây.
Căn nhà rộng lớn ở phía sau chính là thành lũy của anh, anh phải dốc toàn lực để bảo vệ cho những người thân yêu nhất của mình, đó
chính là người mẹ yếu đuối và cậu con trai bé bỏng còn đang say giấc
nồng ở bên trong tòa thành ấy. Người đang cuộn mình ngủ rất ngoan trong
lòng anh là người bạn đời tâm đầu ý hợp của anh, bất luận giàu sang phú
quý hay nghèo hèn, cho dù là sung sướng hay khổ cực đều có cô kề vai sát cánh bên anh, hai người sẽ cùng đồng cam cộng khổ, mãi mãi không xa
rời.
Che chở bảo vệ họ chính là sứ mệnh mà bố anh đã cậy nhờ,
anh sẽ dốc hết tâm sức để hoàn thành tâm nguyện của ông. Sau này, anh
cũng sẽ truyền lại sứ mệnh cao cả ấy cho con trai mình, giống như bố anh đã từng tin tưởng giao phó cho anh vậy.
Trước đây, anh vẫn luôn cho rằng những việc đó chỉ là trách nhiệm mà định mệnh đã gắn cho mình, thế nhưng lúc này đây, dưới ánh nắng ban mai căng tràn nhựa sống của
ngày xuân, Tần Tống cuối cùng cũng hiểu được rằng, thực ra đó chính là
tình yêu đã được ông trời định sẵn.