Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Chương 18: Phiên ngoại 2: Trăng mật



Đời người mà chưa được đi hưởng tuần trăng mật thì chưa thể trọn vẹn được!

Tần Tống xác nhận hành trình lãng mạn hoàn mỹ của mình lần cuối cùng. Anh chống cằm nghĩ ngợi một hồi, thấy vẫn nên in màu ra, đợi đến khi về đến nhà dương dương tự đắc đặt trước mặt Hàn Đình Đình, sau đó bắt cô biểu dương, khen ngợi, vuốt ve, chiều chuộng anh đủ ba trăm sáu mươi độ…

Hàn Đình Đình cũng rất háo hức với chuyến đi này. Tuần trăng mật sau khi kết hôn đó vì bố Đình bị thương mà phải hủy giữa chừng, sau đó Tần Tống lại bận tiếp quản Tần Thị, cho đến tận bây giờ mới có thời gian đi bù. Hơn nữa, Ngoan Ngoan cũng đã cai sữa, có thể hoàn toàn yên tâm nhờ mẹ cô trông giúp rồi.

“Em đi sắp xếp hành lý!” Cô vui mừng hớn hở định đứng dậy.

“Này!” Tiểu cầm thú ngồi một bên đợi nãy giờ cảm thấy không cam tâm, giơ tay giữ cô lại, trừng mắt đầy bất mãn với cô: “Em vẫn chưa khen anh!”

Hàn Đình Đình ngượng ngùng in lên trán anh một nụ hôn, dĩ nhiên chẳng thể thỏa mãn được anh. Người nào đó cứ trưng cái bản mặt đáng ghét ra đòi nữa, cô lại hôn phớt một cái như chuồn chuồn đạp nước lên mắt anh, mi mắt anh nhồn nhột, còn ngứa ngáy khó chịu hơn cả lúc chưa hôn. Anh mở mắt ra cười cười, giữ chặt gáy cô rồi ngấu nghiến môi cô một cách say sưa.

Cô không chịu, mặc dù Ngoan Ngoan đang ngủ say trong phòng, trong nhà chỉ còn có hai vợ chồng họ, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt mà còn ở ngay phòng khách thì còn ra thể thống gì nữa… Tần Tống dường như biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh thò tay vào trong chân váy cô, kề sát bên tai cô vừa cười vừa nói những lời nóng bỏng: “Em quên rồi sao? Lần đó trên ghế sô-pha em đã nhiệt tình biết bao… Còn cái lần trên tấm thảm Yoga ở phòng khách nữa… Rồi cả lần sau cánh cửa lớn…”

©STENT

Dừng lại! Cô đỏ bừng mặt bịt chặt miệng anh lại, anh cười xấu xa đưa mắt ra hiệu, cô chỉ còn cách nâng hông lên theo động tác bàn tay đang làm loạn dưới lớp váy của mình, sau đó chống vào người anh rồi chầm chậm ngồi xuống.

Khi mọi chuyện kết thúc, cô mềm nhũn trên người anh, mặt đỏ ửng như vừa được đem đi hấp hơi vậy. Tần Tống với tay rút tập khăn giấy trên bàn ăn tỉ mỉ lau chùi, gương mặt no nê đầy thỏa mãn.

Khen thưởng hoàn tất, cô thẹn thùng đi sắp xếp hành lý, Tần Tống tinh thần sảng khoái dễ chịu gọi điện đến công ty để thu xếp công việc.

Mười phút sau, anh mặt mày vô cảm nắm chặt điện thoại, im lặng một lúc rồi ấn số gọi cho Trần Ngộ Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là do anh làm phải không? Anh đắc tội với nhà họ Uyển, bây giờ người ta tìm đến tận cửa rồi đây này!”

“Anh đắc tội với nhà họ Uyển hồi nào vậy?” Ở đầu dây bên kia, giọng của Trần Ngộ Bạch lạnh tanh.

“Lúc tôi lừa Uyển Phi Phi, nói sẽ bán cổ phần của Lương Thị cho cô ta.” Dứt lời, Tần Tống liền nhận ra mình sai rồi! Kỳ thực thì Trần Ngộ Bạch đắc tội với nhà họ Uyển là vì anh, bây giờ người ta tìm đến tận cửa báo thù cũng là tìm đúng người rồi.

Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến tiếng “Hừ” lạnh của Trần Ngộ Bạch.

“Tam ca…” Tần Tống lập tức thay đổi chiến lược, hạ giọng xum xoe nịnh nọt: “Nhà họ Uyển cậy có Trần Dịch Phong hậu thuẫn, lại dám giành mối làm ăn với em, đây rõ ràng là đang khiêu khích anh một cách trắng trợn mà! Anh không thấy rằng mình cần phải ra tay để cho bọn họ biết anh lợi hại đến mức nào sao?”

“Không thấy!” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhả từng chữ, làm Tần Tống nghẹn tới mức mắt trợn ngược.

“Này! Trần Ngộ Bạch! Anh giúp tôi xử lý, tất cả số kiếm được đều thuộc về anh hết, thế nào?” Tần Tống cò kè.

Trần Ngộ Bạch im lặng một lát rồi dịu giọng: “Anh không có thời gian.”

“Anh bận gì chứ! Sao lại không có thời gian?” Tần Tống không tin.

“Anh ấy à?” Trần Ngộ Bạch khẽ nhếch mép cười: “Anh bận sinh con trai.”

Một tia chớp giáng xuống đỉnh đầu Tần Tống… Anh biết ngay là tên khốn Trần Ngộ Bạch này có thù tất báo, hơn nữa nhất định phải chọn thời cơ vào lúc thích đáng và kỳ diệu nhất nữa kìa… Anh lê đôi chân nặng nề đi lên lầu mà không dám phát ra một tiếng động, nhìn vào phòng đã thấy bà xã đại nhân đang hân hoan thu xếp hành lý. Người nào đó mới thu được “phần thưởng biểu dương” thực tình không biết phải mở miệng giải thích thế nào về nguyên nhân trì hoãn kỳ trăng mật lần này…

Một tháng tới đây phải ngủ trong phòng khách mất thôi! Tần Tống mặt mày ủ ê đẩy cửa bước vào…

Trần Ngộ Bạch đặt điện thoại xuống, xoay cổ thư giãn: “Vào đi!”

Khuôn mặt ngô nghê của An Tiểu Ly lập tức xuất hiện sau cánh cửa, cô cười tít mắt: “Em sắp xếp xong cả rồi. Bao giờ xuất phát hả anh?”

“Ừm, đợi trợ lý của Tần Tống đưa vé máy bay và hành trình đến đã!” Anh vẫy vẫy tay gọi cô lại, đặt cô ngồi trên đùi mình, tay vòng quanh eo cô, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Nếu em không thích địa điểm mà cậu ấy đã chọn thì chúng ta ở đó hai ngày rồi đổi chỗ khác, lần này anh có một tháng nghỉ phép.”

“Tiểu cầm thú tội nghiệp quá đi!” Anh Tiểu Ly thở dài.

Trần Ngộ Bạch hết sức thân mật tựa cằm lên trán cô, âm thầm cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

An Tiểu Ly cởi chiếc cúc màu bạc trên cùng ở áo sơ mi của anh, nghĩ lại cái hôm đầy tháng Tần Ngoan Ngoan nhà Tần Tống, anh ta bị Dung Nham hãm hại, phun ra một câu “người không sinh nổi con trai” động chạm đến Trần Ngộ Bạch. Ngay từ lúc đó cô đã biết tiểu cầm thú phen này thảm rồi, chỉ không ngờ là Tiểu Bạch nhà cô lại trả thù một cách tàn nhẫn như thế, phá hỏng chuyến du lịch trăng mật của người ta đã đành, lại còn cướp về tay mình nữa.

Là do anh rất để tâm đến câu nói đó chăng?

“Tiểu Bạch…” Cô ngẩng mặt lên gọi tên anh, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Trần Ngộ Bạch mỉm cười, khẽ véo vào mũi cô: “Đừng nghĩ lung tung, nếu em đã thấy tội nghiệp thì đừng hại cho cậu ta càng xui xẻo hơn nữa!” Cướp chuyến du lịch trăng mật của cậu ta chỉ là hình phạt răn đe cảnh cáo mà thôi, nếu còn khiến cho “đồ ngốc” nhà anh vì vậy mà mất vui thì sự việc sẽ không đơn giản nhẹ nhàng như thế đâu!

An Tiểu Ly cũng hiểu được điều này, cô le lưỡi định nhảy xuống: “Em đi xem Trần An An đã xếp đồ xong chưa. Con bé còn muốn nhét cả con búp bê hay ngủ cùng nó vào va-li nữa cơ đấy!”

Trần Ngộ Bạch cười, nhẹ nhàng giơ tay kéo cô lại, ôm chặt trong lòng rồi in xuống môi cô một nụ hôn sâu ngọt ngào. Lúc “tạm tha” cho cô, anh thở hổn hển: “Đừng đi, để tụi nó tự thu xếp lấy…”

Cuối cùng toàn thân cô mềm nhũn nằm trên người anh, hồn xiêu phách lạc. Anh phủ lên người cô nghỉ ngơi một lát rồi bật dậy, thong thả sửa sang, cô lại dụi vào người anh, thủ thỉ: “Trần Ngộ Bạch… anh thật sự… không có con trai cũng không sao chứ?” Trước khi tiểu cầm thú đề cập đến vấn đề này cô đã luôn muốn hỏi rồi, anh mạnh mẽ thế kia mà sao chỉ sinh có hai cô con gái rồi không đòi sinh thêm nữa, không thấy tiếc chứ?

“Không muốn!” Trần Ngộ Bạch đứng dậy, lấy ra một chiếc váy từ trong tủ quần áo cho cô thay: “Anh không muốn có thêm con nữa, bất kể là con trai hay con gái!”

“Tại sao?”

“Sợ sau này nó lớn lên sẽ thầm oán anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Trần Ngộ Bạch quay mặt lại nhìn cô với vẻ đứng đắn nghiêm túc: “… anh không nghĩ có đứa trẻ nào lại thích tên mình là “Trần Ly Ly”!”

Ơ… An Tiểu Ly xấu hổ cúi đầu. Cũng đúng nhỉ… Mấy đứa trẻ nhà cô đều do cô đặt tên cả, để tiết kiệm tế bào não, cô gọi luôn con gái lớn là Trần An An, con gái út là Trần Tiểu Tiểu…

“Vậy anh đặt tên cho con là được rồi!”

“Con là do em sinh ra, dĩ nhiên tên cũng phải do em đặt rồi!” Trần Ngộ Bạch bắt đầu thay đồ.

“Thế thì gọi là Trần Tiểu Ly có được không?” Cô ngẫm nghĩ.

Trần Ngộ Bạch liếc cô một cái: “Em cho rằng anh sẽ lấy làm thích thú khi hai mươi năm sau có một người lạ ôm con gái anh và gọi nó là Tiểu Ly sao?”

Trong lời nói vòng vo của anh hàm chứa ẩn ý ngọt ngào. Dưới sự bồi dưỡng đào tạo nhiều năm qua của anh, An Tiểu Ly đã có thể nghe hiểu được phần nào. Hai mắt cô dường như sắp biến thành hình trái tim mất rồi, thế nên dù có bị anh xách luôn ra ngoài cô cũng chẳng buồn để ý nữa.

Trợ lý của Tần Tống đã đến, đem theo cả lịch trình mà Tần Tống đã lao tâm khổ tứ hoạch định và vé máy bay khứ hồi.

Đất nước đầy nắng gió với biển xanh cát trắng đang vẫy gọi bốn người nhà họ. Hai cô con gái ngọc ngà một đứa bên trái, một đứa bên phải nắm lấy tay An Tiểu Ly, ríu ra ríu rít mãi không thôi. Trần Ngộ Bạch xách hành lý đi đằng sau, bóng người một lớn hai bé ở đằng trước in lên cặp kính lạnh lẽo của anh, trong ánh mắt thâm trầm của anh bỗng phảng phất nét dịu dàng.

Cái cảm giác dường như cả thế giới này đều cần, thậm chí chỉ cần một mình anh che chở bảo vệ ấy thì tên tiểu cầm thú ấu trĩ nông cạn kia làm sao mà hiểu được cơ chứ!

Đáng đời cậu ta, phải ngủ một tháng trong phòng khách!

Trần Ngộ Bạch vui vẻ đẩy nhẹ gọng kính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.