Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 41: Nhưng em không phân biệt được ai mới là người sưởi ấm mình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mặc dù kết quả của kỳ thi thử thứ hai có sự tiến bộ rất lớn, nhưng Lục Vân Đàn cũng không hề tự phụ. Cô vẫn thức khuya dậy sớm, học tập chăm chỉ và không biết mệt mỏi, dù không có điều kiện thì cô cũng sẽ tạo điều kiện học tập trong hoàn cảnh gian khổ. Chẳng hạn như hôm nay, một ngày thứ tư bình thường như bao ngày, tiết tự học thứ hai buổi tối vừa mới bắt đầu được một nửa thì phòng học đột nhiên rơi vào bóng tối. Toàn bộ học sinh của trường trung học số 2 Đông Phụ sau khi ngơ ngác khoảng chừng ba giây thì vừa kích động vừa vui mừng xác nhận một chuyện: Trường học bị cúp điện!

K1ch thích!

Toàn bộ thầy trò chờ đợi trong bóng tối khoảng nửa tiếng mà vẫn chưa có điện trở lại. Trong lớp học tối om không nhìn thấy gì cả, có vẻ như hai tiết tự học còn lại chắc không thể tiếp tục được nữa.



Nghe nói máy biến áp của trường bị hỏng, trong thời gian ngắn không thể sửa được, vì vậy lãnh đạo nhà trường đã tổ chức cho học sinh về ký túc xá sớm.

ký túc xá cũng mất điện, nhóm học sinh cá biệt có thể nhân cơ hội này đi ngủ sớm hoặc là nghịch điện thoại di động mà không hề cảm thấy gánh nặng gì. Học sinh tích cực thì sẽ bật đèn điện nhỏ cố gắng tiếp tục học tập trong đêm tối dài đằng đẵng.

Tuy Lục Vân Đàn mang tư tưởng của học sinh cá biệt thâm niên, nhưng bây giờ cô không thể tùy theo ý mình nữa. Bởi vì cô muốn làm một học sinh tích cực, muốn đạt thành tích tốt trong kỳ thi đại học, vậy nên cô cũng lấy đèn điện nhỏ của mình ra, ngồi vào bàn học dưới giường rồi tiếp tục làm bài tập môn Vật Lý.

Bài tập Vật Lý hôm nay vô cùng khó, trên mảnh giấy mỏng màu xanh xám in đầy đau thương, nhất là đề bài cuối cùng về sự kết hợp giữa điện trường và từ trường, quả thực muốn làm cho người ta hói đầu.

Sau khi cô cau mày không ngừng viết viết vẽ vẽ tính toán trên giấy nháp một lúc thì xác nhận mình không có khả năng tự giải đáp câu hỏi này. Vì vậy cô nhờ đến sự giúp đỡ bên ngoài: gửi tin nhắn Wechat cho nghệ nhân xếp giấy.

Trước tiên cô dùng điện thoại chụp lại câu hỏi, sau đó mở Wechat, nhấp mở khung trò chuyện với nghệ nhân xếp giấy rồi gửi hình đi, bức ảnh gửi đi là ảnh gốc.

Mạng 4G ở ký túc xá rất nhanh, chưa đến một giây đã gửi hình thành công, nhưng Lục Vân Đàn không đặt điện thoại xuống mà nhìn chăm chú hình đại diện của Chu Lạc Trần ——

Hình đại diện tài khoản Wechat ban đầu cậu ta sử dụng là một nhân vật hoạt hình nữ mặc trang phục quân sự. Cô từng cho rằng nhân vật hoạt hình nữ đó chắc chắn là cô, bởi vì bọn họ đã gặp nhau trong đợt huấn luyện quân sự năm lớp mười, lúc ấy là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô sau mặt kính một chiều của cửa sổ. Trùng hợp hôm đó cô cũng đang mặc trang phục quân sự, cho nên mỗi lần nhìn thấy hình đại diện này cô đều không khỏi hài lòng mà khẽ cười thầm.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Nhưng nào ngờ sau khi đổi số Wechat xong cậu ta cũng đổi luôn hình đại diện, cảm giác mừng thầm ấy cũng biến mất theo.

Bây giờ hình đại diện của tài khoản Wechat mới mà cậu ta đang sử dụng là một nhân vật hoạt hình đặc biệt nổi tiếng. Nhưng đối với cô mà nói thì cái hình đại diện này dù như thế nào cũng cảm thấy vô cùng xa lạ. Giống như đối phương không chỉ thay đổi tài khoản Wechat, mà còn đổi thành một người khác vậy. Hơn nữa vòng bạn bè của cậu ta chỉ có thể xem ba ngày gần nhất, trước đây cô có thể xem toàn bộ.

Còn nữa, tốc độ trả lời tin nhắn của cậu ta cũng không còn nhanh như trước. Trước đây chỉ cần cô gửi một câu hỏi qua thì cậu ta sẽ gửi lại các bước giải đề rất nhanh, tối đa không quá năm phút. Nhưng bây giờ cô phải đợi rất lâu mới nhận được câu trả lời của cậu ta.

Lần này cũng giống như thế, cô đã làm xong đề thi trắc nghiệm môn Hóa Học cậu ta mới trả lời tin nhắn:【Bài này mà cậu cũng không biết làm à? 】

Lục Vân Đàn: "..."

Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, chân mày từ từ nhíu chặt lại.

Có lẽ cậu ta không có ác ý mà chỉ là đang trêu chọc cô, nhưng trước đây nghệ nhân xếp giấy sẽ không dùng giọng điệu ngờ vực giễu cợt này để nói chuyện với cô. Cho dù cô hỏi bất kỳ vấn đề gì, người đó cũng sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô, chưa bao giờ cho rằng cô ngu ngốc hay phiền phức.

Ngay sau đó, Chu Lạc Trần lại gửi cho cô một tin, là một tin nhắn thoại dài.

Lục Vân Đàn càng cau mày chặt hơn: Trước khi đổi số, cậu ta chưa bao giờ gửi tin nhắn thoại cho cô.

Để không làm phiền bạn cùng phòng, Lục Vân Đàn không trực tiếp mở tin nhắn thoại mà chuyển đổi giọng nói thành văn bản. Nội dung là các bước giải đề, nhưng là một phần các bước giải đề rất giản lược, thậm chí cậu ta còn nói: "Câu hỏi đầu tiên rất đơn giản, chỉ cần áp dụng công thức là ra".

Nhưng nếu như cô có thể trực tiếp áp dụng công thức thì hỏi cậu ta làm gì chứ?

Lục Vân Đàn thở dài bất lực, rồi đành chấp nhận cẩn thận xem các bước giải đề mà cậu ta gửi đến. Nhưng xem xong cô vẫn không hiểu nên bèn trả lời: 【Tôi vẫn không hiểu. 】

Lần này Chu Lạc Trần lại hồi âm rất nhanh: 【Không hiểu thì thôi bỏ đi, dù sao cũng là câu hỏi khó cuối cùng để phân loại học sinh xuất sắc, học sinh bình thường đừng lãng phí thời gian trên những câu hỏi khó đó, cậu nên tập trung nghiên cứu những câu hỏi mà cậu có thể ghi điểm.】

Lục Vân Đàn: "..."

Lời nói rất hợp lý, tuy nhiên trong ấn tượng của cô nghệ nhân xếp giấy tuyệt đối sẽ không nói những lời như thế với cô. Người đó cũng sẽ không tùy tiện định nghĩa cô là học sinh bình thường, sẽ không cho rằng cô không bằng người khác, cũng sẽ không khuyên cô bỏ qua bất kỳ câu hỏi nào. Cậu ta sẽ kiên nhẫn, không ngại phiền hà, lần lượt giải đáp từng vấn đề của cô. Giống như trong mắt cậu ta cô là một viên ngọc thô chưa được mài giũa, chỉ cần kiên nhẫn mài thì sẽ trở thành một viên ngọc xinh đẹp.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Tại sao đột nhiên cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy? Lục Vân Đàn cảm thấy hoang mang, thậm chí nảy sinh nghi ngờ: Dường như mọi dấu hiệu đều đang cho cô thấy rằng vào lúc này người đang nói chuyện với cô hình như không phải là nghệ nhân xếp giấy. Nhưng nếu như không phải cậu ta thì còn có thể là ai chứ? Không lẽ đó thật sự là một người khác ư?

Cô cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng bất lực đặt điện thoại xuống mà không trả lời tin nhắn của cậu ta. Mãi cho đến lúc tan học vào ngày thứ bảy, cô cũng không chủ động nhắn tin cho cậu ta.

Tối thứ bảy Chu Lạc Trần lại nhắn tin cho cô trước: 【 Đang làm gì vậy? 】

Lục Vân Đàn mới vừa tắm xong, tóc tai bù xù ngồi trên giường bắt chéo chân học thuộc lòng Tiếng Anh. Sau khi đọc tin nhắn, cô cũng thành thật trả lời: 【Đang học bài. 】

Chu Lạc Trần: 【10 giờ rồi mà cậu còn học à? 】

Lục Vân Đàn: 【Nếu không thì làm gì? 】

Chu Lạc Trần: 【Nói chuyện phiếm đi. 】

Lục Vân Đàn không hề muốn nói chuyện phiếm, có lẽ là từ sau khi nghệ nhân xếp giấy thay đổi tài khoản Wechat thì cô đã mất đi hứng thú tám chuyện với cậu ta một cách khó hiểu, bởi vì cảm giác không còn giống như trước——

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Hơn hai năm trước ở hành lang ngoài phòng học âm nhạc, cùng với tiếng đàn piano du dương và ánh nắng chói chang tràn ngập hành lang, cô và cậu thiếu niên chưa từng gặp mặt gấp giấy chuyền thư. Tiếng đàn piano và ánh mặt trời đã vô tình khắc sâu vào trái tim cô, mỗi khi nhìn thấy những dòng chữ do người đó tự viết hay những tin nhắn Wechat người đó gửi đến, cô đều có thể cảm nhận được sự tao nhã và ấm áp.

Bây giờ lại không cảm nhận được, một chút cảm nhận cũng không có, mọi thứ đều kỳ lạ.

Thật là kỳ lạ…Chẳng phải chỉ đổi tài khoản Wechat thôi sao? Sao lại trở thành như thế này? Không lẽ vì trong lòng cô xảy ra vấn đề? Cô quá hoài niệm bạn cũ, không chấp nhận được chuyện cậu ta đổi tài khoản Wechat mới?

Lục Vân Đàn rầu rĩ thở dài, ngay khi cô đang định tìm cớ từ chối cậu ta thì màn hình đột nhiên tối đen, Chu Lạc Trần thật sự gọi video cho cô.

Lục Vân Đàn sững sờ, hoàn toàn sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm cuộc gọi video đến trên màn hình, vừa sốc vừa kinh ngạc —— Bọn họ quen biết nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta gọi video cho cô.

Trong khoảnh khắc đầu cô rối như tơ vò, phản ứng đầu tiên là từ chối, cô giơ tay phải lên không hề do dự ấn vào nút màu đỏ.

Cô không muốn nói chuyện video với cậu ta, thậm chí còn muốn phản kháng. Giác quan thứ sáu đang gào thét, mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kháng cự.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Trước đây mỗi lần đối mặt trực tiếp với Chu Lạc Trần cô đều cảm thấy toàn thân mất tự nhiên, giống như người trước mắt không phải là nghệ nhân xếp giấy mà cô luôn nhớ đến mà là một người hoàn toàn xa lạ. Sau đó giác quan thứ sáu của cô cũng sẽ giống như lúc này cao giọng phát ra báo động, từ đó khiến cô không biết phải làm gì để bình tĩnh đối mặt với cậu ta.

Vì vậy nên cô còn cố ý lên Baidu hỏi em liệu phản ứng của cô có bình thường hay không, Baidu đưa ra câu trả lời rằng: Thể hiện căng thẳng và lo lắng trước mặt người mình thích là chuyện bình thường, thả lỏng tâm trạng là sẽ tốt thôi.

Nhưng cô không thể thả lỏng được tâm trạng được, thậm chí cô còn nghi ngờ mình mắc bệnh tâm lý về phương diện tình cảm: Có lẽ thứ cô thích không phải là Chu Lạc Trần, mà là si mê cảm giác bí ẩn của việc gấp giấy chuyền thư ban đầu, cảm giác điều đó thú vị nên cô mới không thích ứng việc đối mặt trực tiếp với cậu ta.

Chu Lạc Trần lại gửi tin nhắn đến:【Sao cậu lại từ chối?】

Lục Vân Đàn tìm một cái cớ có vẻ hợp lý:【 Tôi đang mặc đồ ngủ, chưa chải đầu. 】Sau khi nhấn gửi thì cô nhanh nhẹn ném điện thoại qua một bên, giống như ném một củ khoai nóng phỏng tay, cho dù cậu ta có nhắn gì đi nữa cô cũng mặc kệ không quan tâm.

Cô không học thuộc từ vựng Tiếng Anh nổi nữa nên cũng ném sách Tiếng Anh qua bên cạnh, sau đó nằm trên giường thành hình chữ "大", vừa bối rối vừa mệt mỏi dán mắt vào đèn treo trên trần nhà một lúc rồi quay mặt sang tủ đầu giường bên trái——

Dưới chiếc đèn bàn màu xanh tinh xảo có đặt một chiếc bình thủy tinh trong suốt, những ngôi sao nhỏ màu đen mờ chứa đầy trong bình ẩn hiện ánh sáng, bên trong còn có những ngôi sao màu vàng tô điểm, như thể bỏ cả dải ngân hà vào trong chai.

Dường như Lương Vân Tiên còn giống cậu thiếu niên gấp giấy chuyền thư với cô hơn Chu Lạc Trần … Đột nhiên trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ vô cùng kinh sợ và kỳ lạ: Không lẽ là cô nhận nhầm người?

Không thể nào đúng không?

Không phải vậy, không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Lục Vân Đàn chợt hoảng sợ với suy nghĩ lóe lên trong đầu mình, cô lập tức cố sức lắc lắc đầu, định vứt suy nghĩ đáng sợ này ra ngoài. Nhưng suy nghĩ ấy như đang ăn sâu vào đầu cô, không những không vứt bỏ được mà còn sinh sôi nảy nở, thậm chí đang không ngừng khắc sâu vào tâm trí, không có cách gì áp chế lan ra ——

Trước khi bắt đầu đại hội chào đón học sinh mới cô chưa từng nhìn thấy diện mạo của cậu thiếu niên đó. Hơn nữa vào lúc đó đầu tiên cô đã xác định người đó là Lương Vân Tiên. Cho đến khi nhìn thấy Chu Lạc Trần trên sân khấu cô mới thay đổi quyết định.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Không lẽ là Chu Lạc Trần thay thế Lương Vân Tiên lên sân khấu không? Nhưng nếu thật sự là thế thì tại sao Lương Vân Tiên lại không nói cho cô biết sự thật chứ? Hơn nữa vào ngày nhận được bình thủy tinh đựng sao cô đã từng hỏi Lương Vân Tiên anh có biết gấp giấy hay không, câu trả lời của anh là "Không biết."

Thật sự không phải là anh ư? Nhưng nếu là phải thì tại sao anh lại luôn nói dối cô chứ?

Nghệ nhân xếp giấy cuối cùng là ai?

Vô số sự nghi ngờ và khó hiểu lan tràn trong đầu Lục Vân Đàn, đầu óc cô càng ngày càng loạn giống như một quả cầu tuyết, đầu óc của cô sắp căng đến nổi muốn nổ tung, đầu cũng bắt đầu đau.

Dưới cơn nóng giận, cô ngồi dậy khỏi giường, bực dọc không thôi đi ra khỏi phòng.

...

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Gần đây công ty khá bận rộn nên khoảng thời gian này tối nào Lục Vân Phong cũng về nhà hơi muộn. Dù hôm nay là thứ bảy thì mãi đến hơn 11 giờ anh ấy mới về đến nhà. Không ngờ vừa mới bước vào sân đã trông thấy trước cửa Tây sương phòng có một Ma nữ treo ngược trên xà ngang hành lang.

Ma nữ mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, như sợ không dọa chết người nên mái tóc dài gần như xõa xuống sắp chạm đất. Khi gió đêm thổi qua mái tóc bay phấp phới, mang lại cảm giác như vừa xem phim kinh dị.

Lục Vân Phong xoa ấn đường, khẽ thở dài sau đó đi về hướng Ma nữ: "Em làm sao vậy?" Anh ấy rất hiểu em gái mình, chỉ cần tâm trạng không tốt thì sẽ thích treo ngược người, giống như khi nhìn thế giới đảo ngược thì sẽ thấy một kết quả khác vậy.

Lục Vân Đàn khoanh hai tay trước ngực, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng: "Anh à, em muốn hỏi anh một vấn đề."

Lục Vân Phong cũng khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào cột: "Hỏi chuyện gì?"

Lục Vân Đàn: "Anh nói xem, nếu một người thích một người thì người được thích có cảm nhận được không?"

Lục Vân Phong: "…"

Đây là đang khốn khổ vì tình à?

Lục Vân Đàn thấy anh trai cô im lặng bèn thở dài: "Thôi được rồi, anh không thể trả lời được cũng không sao, đừng tự làm khó mình. Em cũng không nên hỏi anh, dù gì anh cũng là cẩu độc thân không ai thương yêu."

Lục Vân Phong: "…"

Đúng là tm đáng yêu!

Lục Vân Đàn cười đểu, cũng không tranh cãi với anh trai cô: "Anh mau đi ngủ đi, để em tự bình tĩnh chút."

Lục Vân Phong thở dài: "Khi lò lửa đến gần em, em có thể không cảm thấy nóng ư?"

Lục Vân Đàn giật mình, rất lâu sau đó cô mới từ từ hoàn hồn, nhưng lúc này anh cô đã đi rồi.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Trong đêm khuya cô treo ngược trên xà ngang hành lang, nhìn chằm chằm lên trần hành lang, không ngừng bối rối tự lẩm bẩm: "Nhưng em không phân biệt được ai mới là người sưởi ấm mình…"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.