Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 62: Cho dù sinh ra với khí chất mỹ nhân từ trong xương cốt nhưng khi dở trò lưu manh cũng chẳng hề nương tay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


50 phút sau, gà mái đã hầm xong. Tất cả mọi người đều nóng lòng cầm đũa lên vì bụng dạ đã kêu la oai oái từ lâu. Chỉ có bang chủ Đàn vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị đẹp đẽ của nụ hôn ban nãy, trên mặt còn có thêm nụ cười ngây ngô giống như một cô ngốc.

Tất cả mọi người trong Thanh Vân bang cầm đầu là phó bang chủ Hạ Tây Dương khi nhìn thấy hình ảnh này thì đều thầm lắc đầu thở dài: Nếu Ngô Kính Tử gặp Bang chủ Đàn thì chắc hẳn sẽ xóa bỏ《Phạm Tiến Trung Cử》ngay trong đêm.

Lương Vân Tiên gắp một cái đùi gà từ trong nồi ra thả vào cái bát sứ trước mặt bang chủ Đàn, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Ăn cơm đi."

"Ồ." Bang chủ Đàn tỉnh táo lại một chút nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn. Sau khi cầm đũa lên cô cũng không gắp thịt trong bát mà trực tiếp cắn đôi đũa, cười "hắc hắc" hai tiếng, hoàn toàn là dáng vẻ đầu óc mơ màng của một cô ngốc.

Lương Vân Tiên bị cô chọc cười, không thể không nhắc nhở cô lần nữa: "Mau ăn đi."

"Ồ." Bang chủ đàn mới gắp miếng thịt gà trong bát lên, cúi đầu ăn. Thịt gà rất ngon, mềm và thơm, nhưng cô ăn lại chẳng thấy ngon, không đúng, phải là trong miệng chẳng có vị gì cả, tất cả mỹ vị đều ở trong lòng, trong đầu đều đang nghĩ: Bổn nữ hiệp đã có được người đẹp Lương!

Một miếng thịt đùi gà mà cô có thể nhai trong hai phút, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì cái nồi sắt lớn trên bàn đã chẳng còn gì. May là Lương Vân Tiên đã gắp trước lại cho cô một ít thịt, nếu không thì tối nay cô sẽ chẳng thể ăn thêm miếng thịt nào nữa. Bên phải nồi còn có bánh ngô, Lương Vân Tiên cũng để lại cho cô hai cái.

Sau khi ăn xong thịt gà, mọi người còn nhờ ông chủ cho thêm một chút nước dùng vào nồi rồi tiếp tục nhúng rau ăn. Tuy nhiên bang chủ Đàn cũng không tham gia, vẫn tiếp tục cười ngây ngô.

Ăn xong thì đã là 9 giờ rưỡi, trời tối mọi người cũng lười đi loanh quanh trong núi nên trực tiếp quay lại nhà nghỉ.

Phòng của những người còn lại đều ở tầng hai, chỉ có phòng của Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên là ở tầng ba. Sau khi chia tay mọi người thì hai người đi bên cạnh nhau đến cầu thang dẫn lên tầng ba.

Đêm khuya yên tĩnh, hai người họ là những người duy nhất trên cầu thang.

Bốn phía yên ắng không người, rất thích hợp để làm một vài chuyện xấu.

Bang chủ Đàn suy nghĩ giây lát rồi quyết định sẽ thực hiện kế hoạch C. Để tăng xác suất thành công, cô còn cẩn thận cân nhắc lời nói trong đầu trước khi mở miệng: "Anh biết không? Núi hay biển đều rất linh, vạn vật đều hấp thụ tinh hoa của đất trời mà sinh trưởng. Với những thứ đã xuất hiện từ chục ngàn năm trước như núi non biển cả thì đã sớm hấp thụ đủ linh khí của đất trời, những sinh vật sống ở đây rất dễ thành tinh, ví dụ như cá chép tinh, thủy thảo tinh, hồ ly tinh……" Cô còn tiếp tục nói như thật: "Anh tin hay không thì tùy, nhưng trong núi này chắc chắn có hồ ly tinh, hôm nay em đã nhìn thấy rồi. Em nói cho anh biết, ông ngoại em có thể nhìn thấy một số thứ, ông còn từng nói chúng thường xuất hiện vào ban đêm để tìm những chàng trai độc thân, chiếm lấy th@n thể rồi hút dương khí và máu của họ." Càng nói giọng của cô càng trở nên nham hiểm hơn: "Anh có đóng chặt cửa cũng vô dụng, chúng vẫn có thể vào được, có thể theo ống dẫn của điều hòa để vào phòng. Sau đó hóa thành cơ thể hình người giữa làn khói, nhưng cái đầu thì là của hồ ly. Bên ngoài làn da nó còn phủ một lớp lông màu trắng, đôi mắt nhỏ hẹp màu xanh lục lóe sáng, khóe môi còn dính nước dãi sền sệt, bước từng bước đến giường anh, gần hơn, gần hơn nữa……"

Nói đến đây cô bỗng im bặt, vô cùng khéo léo để lại cho người nghe không gian tưởng tượng bay xa.

Đồng thời trong lúc chờ cô nói xong những lời đáng sợ như vậy thì bọn họ đã ra khỏi cầu thang và đang đi trên hành lang tầng ba.

Hành lang vừa dài vừa yên tĩnh cùng với ánh đèn trắng sáng tạo ra hiệu quả kịch tính như trong phim kinh dị.

Bang chủ Đàn mong đợi người đẹp Lương sẽ sợ hãi, sau đó sẽ chủ động lao vào vòng tay cô.

Nhưng hiệu quả lại không được như mong muốn.

Vẻ mặt Lương Vân Tiên bình tĩnh, mở miệng với giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Em đã nghe tin đồn về núi Vân Hải chưa? Có cô gái một mình đi lên núi Vân Hải vào ban đêm, định leo lên đến đỉnh núi trước bình minh lên để dùng máy ảnh chụp lại hình ảnh bình minh và biển. Nhưng khi cô ấy leo được nửa đường thì đột nhiên nghe một tiếng kêu trầm thấp từ trong rừng, em đoán xem cô ấy phản ứng thế nào?"

Lục Vân Đàn thầm nghĩ: Hừ, anh còn muốn hù dọa bổn nữ hiệp nữa à? Sau đó cô cười nhạt rồi trả lời: "Cô ấy đi tìm à? Trong phim kinh dị đều diễn như vậy còn gì, câu chuyện của anh quá cũ rồi!"

Lương Vân Tiên: "Tất nhiên là cô ấy không đi tìm, cô ấy sợ hãi bỏ chạy. Kết quả là đi chưa được bao lâu thì đã gặp một bà cụ, sắc mặt bà lão tái nhợt, hai gò má lại có hai chùm đỏ sẫm, đôi môi đỏ rực vô cùng quỷ quái, còn mặc trang phục thời Đường màu đỏ tím giống như vải liệm. Khi nói chuyện với cô gái thì giọng nói của bà cụ cũng rất kỳ lạ, tựa như tiếng răng cưa đang cưa gỗ ấy."

Lục Vân Đàn khịt mũi, khinh thường hỏi: "Bà ta nói gì với cô gái vậy?"

Lương Vân Tiên: "Sau khi mặt trời lặn thì không đi lên núi Sơn Hải, phía bắc có oan hồn; Phía tây có điều cấm kỵ; Phía đông và nam là hướng âm quan, có đường đi mà không có đường về."

Lục Vân Đàn: "..."

Ồ, tên Thư sinh thối này kể chuyện cũng thú vị đấy chứ.

Cô có chút hứng thú hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lúc này bọn họ đã đi tới cửa phòng Lương Vân Tiên, nhưng không ai muốn rời đi, hai người đang đối mặt kể chuyện.

Giọng nói của Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh, không hề cường điệu: "Lúc cô gái chạy trốn vừa đúng là hướng bắc, rồi cô ấy đã bị ma quỷ dẫn đường, bất kể có chạy thế nào thì cũng không thể thoát khỏi đường núi kia. Sau đó cô ấy nhớ tới cái máy ảnh trên tay nên liền mở chức năng quay phim ban đêm, chụp một tấm ảnh chiếc cầu đá phía trước, em đoán xem cô ấy nhìn thấy gì?"

Hả? Còn có sự tương tác với người nghe nữa à?

Lục Vân Đàn khoanh tay dựa vào cửa phòng, lười biếng đáp: "Nhìn thấy ma?"

Giọng nói của Lương Vân Tiên vẫn bình tĩnh: "Thấy một vách đá, nửa bàn chân của cô ấy đã bước ra khỏi rìa vách đá rồi. Trên một cành cây khô trên vách đá còn có một con ma nữ mặc áo đỏ đang ngồi, mái tóc đen dài khô héo che đi khuôn mặt con ma nhưng không che nổi tiếng khóc của nó."

Lục Vân Đàn: "..."

Hay thật, đầu đuôi cũng rất ăn khớp đấy chứ?

Cô nhướng mi: "Còn sao đó?"

Lương Vân Tiên tiếp tục kể: "Ma nữ cảm nhận được có người đến gần thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng cô gái không nhìn thấy mặt nó mà chỉ thấy một mái tóc đen rối bù. Tiếp đó trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái, ma nữ bắt đầu vặn vẹo cổ, từ từ quay đầu thành góc 180 độ, cuối cùng thì cô gái cũng nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nó, hốc mắt đen không có con ngươi, hai giọt nước mắt đỏ tươi màu máu chảy ra từ khóe mắt."

Sau lưng lạnh buốt... Bỗng nhiên Lục Vân Đàn cảm nhận được chút lạnh lẽo, cô vô thức chạm lên cánh tay, lập tức nổi da gà.

Lương Vân Tiên: "Cô gái hét lên rồi xoay người bỏ chạy, chẳng biết đã chạy bao lâu thì đụng phải một người, là một chàng trai mặc áo ngắn tay màu trắng và quần thể thao màu đen."

Lục Vân Đàn sửng sốt, vô thức nhìn quần áo của Lương Vân Tiên: Cũng là áo ngắn tay màu trắng và quần thể thao màu đen.

"Chàng trai cũng có vẻ mặt sợ hãi như cô gái, sau khi hai người va chạm thì chàng trai hét lê: Có ma, núi này có ma, cô gái cũng kêu khóc: Thật sự có ma." Tiết tấu kể chuyện của Lương Vân Tiên không dung nhập với ngữ cảnh, không la hét như nhân vật mà vẫn bình tĩnh như trước, vậy mà Lục Vân Đàn vẫn thấy lạnh sống lưng: "Sau đó cô gái mới biết chàng trai đó cũng leo lên núi Vân Hải vào ban đêm và cũng gặp chuyện tương tự, nên hai người quyết định cùng đi với nhau. Trên đường xuống núi có ma nên bọn họ quyết định leo lên, đợi khi mặt trời mọc rồi tính tiếp, may là nửa sau của chặng đường đều thuận lợi không xảy ra sự việc kinh dị nào nữa. Hai người chạy loạn cả đêm nên khi tới đỉnh núi thì đã có vài tia sáng mặt trời phá mây ló ra, cô gái cảm động lập tức cầm máy ảnh lên, muốn chụp một tấm hình để kỷ niệm một đêm ly kỳ vừa trải qua, không ngờ khi cô ấy hướng máy ảnh vào biển mây trước mặt thì trong màn ảnh chỉ có một sương mù màu máu. "Anh bổ sung thêm: "Khắp núi Vân Hải đều bị bao phủ bởi sương mù màu máu."

Lục Vân Đàn: "..."

Lương Vân Tiên: "Cô gái hoảng sợ ném máy ảnh đi, nắm lấy cổ tay của chàng trai rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa hét Có ma, có ma, nhưng chàng trai chỉ chậm rãi đáp một câu Đúng thật là có ma."

Lục Vân Đàn: "..."

Chàng trai này đã ở bên cạnh cô cả đêm đấy!!

Cô ấy còn nắm chặt tay anh!

Cứu mạng!!!

Cứu mạng!!!

Lương Vân Tiên: "Bước chân của cô gái cứng đờ, chợt phát hiện cổ tay mình đang nắm vô cùng lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào, chắc chắn không giống người bình thường mà giống một thi thể lạnh băng hơn."

Lục Vân Đàn nín thở: "Ồ, tiếp theo thì sao?"

"Cô gái kinh hãi nhìn chàng trai, trên khuôn mặt tái nhợt của chàng trai xuất hiện một nụ cười quỷ dị, chậm rãi tới gần nhìn cô gái rồi nói," Lương Vân Tiên cũng chậm rãi tới gần Lục Vân Đàn, tiến tới sát bên tai cô, giọng điệu mềm mại nhưng lạnh lùng, "Anh chính là con ma..."

Một nửa cơ thể đều cứng đờ rồi.

Toàn bộ khuôn mặt Lục Vân Đàn đã trở nên tê dại, trong mắt tràn đầy sợ hãi và hoảng loạn.

Lương Vân Tiên mỉm cười, đứng thẳng người rồi lấy thẻ phòng từ trong túi ra: "Tiết mục kể chuyện trước khi đi ngủ đã xong rồi, ngủ ngon."

Lục Vân Đàn: "..."

Ngủ ngon?

Anh còn không biết ngại mà nói ngủ ngon với em?

Anh cảm thấy hiện tại em có ổn không?!

Cô nghiến răng nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt đầy căm tức.

Lương Vân Tiên còn cố ý hỏi: "Nữ hiệp Đàn không về phòng sao?"

Lục Vân Đàn sợ hãi, trong đầu cô bây giờ đều là bà cụ mặc áo liệm và nước mắt màu máu của ma nữ mặc áo đỏ kia. Căn bản là không dám rời đi, càng không dám ở trong phòng một mình, cho dù Lương Vân Tiên thật sự là ma thì cô cũng phải ở cùng anh, nhưng vẫn chết vì sĩ diễn: "Em cứ thích đứng đây đấy được không?"

Lương Vân Tiên khẽ mím môi: "Được rồi được rồi, nhưng anh muốn đóng cửa."

Lục Vân Đàn: "..."

Cố ý!

Chắc chắn là anh cố ý!

Hừ!

Cô tức giận nói: "Con người anh đúng là lạnh lùng, người ta cũng đã đứng ở cửa phòng anh rồi, anh không mời người ta vào ngồi một chút à?"

Lương Vân Tiên nhịn cười, theo yêu cầu mà khách khí hỏi cô: "Vậy xin hỏi vị nữ hiệp này, em có muốn vào ngồi một chút không?"

Lục Vân Đàn lập tức gật đầu nhưng miệng thì vẫn kiêu ngạo: "Em nhận lời mời của anh!"

Lương Vân Tiên mỉm cười đẩy cửa ra, Lục Vân Đàn theo sát phía sau, sau khi bước vào cửa cô còn không yên tâm quay đầu liếc nhìn, sợ có thứ gì cũng vào theo, sau đó bệnh nghề nghiệp lại phát tác: Liệu ngoài cửa có còn một Lương Vân Tiên khác hay không? Một người là thật, một người là ma? Sau đó cô sẽ giống cô gái trong câu chuyện xưa kia, bị một con ma ám cả đêm?

Càng nghĩ về điều đó, càng thấy sợ……

Lương Vân Tiên đóng cửa phòng lại, còn cố ý khóa xích chống trộm. Lục Vân Đàn chú ý đến chi tiết này, cô lập tức dựa lưng vào bức tường phía sau, nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện như đang gặp nguy hiểm: "Anh dùng cách gì để chứng minh mình là Lương Vân Tiên?"

Lương Vân Tiên sửng sốt: "Cái gì?"

Lục Vân Đàn hít sâu một hơi: "Em đã nói với anh đấy, ông ngoại đã điểm hóa cho em rồi nên yêu ma quỷ quái không thể đến gần em được!"

Lương Vân Tiên: "..."

Hiểu rồi, bị doạ đến ngốc luôn rồi.

Anh khẽ thở dài, bất lực nhìn cô: "Em muốn anh chứng minh thế nào?"

Lục Vân Đàn: "Hiện tại em đang nghi ngờ anh, anh không nên hỏi lại em, tự mình chứng, chứng," Trên môi bỗng mềm nhũn, âm thanh cũng vừa mềm vừa nhỏ dần, "Minh……"

Lương Vân Tiên chống hai tay lên vách tường sau lưng cô, cúi đầu nhìn cô: "Như vậy đã được chưa? Bạn gái của anh."

Bạn gái?

Bạn gái!!!

Mở cờ trong bụng!

Bang chủ Đàn lập tức tỉnh lại sau câu chuyện ma quỷ tâm linh vừa rồi, hơn nữa là hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến không thể tỉnh táo hơn được nữa, nên cô quyết định tiếp tục giả vờ hồ đồ: "Vẫn còn thiếu chút nữa."

Lương Vân Tiên lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn vừa rồi chỉ hời hợt như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nụ hôn lần này vẫn còn kéo dài.

Anh vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình, Lục Vân Đàn kiễng mũi chân, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh.

Đêm khuya trên núi rất yên tĩnh, không khí trong lành và lạnh lẽo nhưng bọn họ lại hôn nhau nồng cháy đến khó mà tách rời.

Trong đầu Lục Vân Đàn chỉ còn lại cảm giác choáng váng, là loại cảm giác choáng váng say mê, từ tâm trí lan ra toàn thân, không thể kiểm soát được cả thể xác lẫn tinh thần đang hưng phấn.

Cô thậm chí còn không biết bọn họ đã ngã lăn lên giường lúc nào.

Khuy áo lót bỗng bị lỏng ra, cơ thể bị giam cầm cả ngày dài dường như đã được phóng thích, cô lập tức tỉnh táo một chút——

Muốn làm ở đây sao?

Ở trên núi?

Trong một nhà nghỉ dân dã?

Không muốn!

Cô không muốn trong suốt quãng đời còn lại mỗi khi nhớ về lần đầu tiên của bọn họ thì lại là ở một căn phòng nghỉ nhỏ bé, hoặc là sau khi nghe một câu chuyện ma quỷ…… Ít nhất cũng phải là nghe một câu chuyện thú vị chứ?

Lục Vân Đàn vội vàng quay đầu kết thúc nụ hôn dài: "Em không muốn ở đây……" Trong giọng nói còn có chút lo lắng và áy náy.

Lương Vân Tiên lập tức tạm ngừng động tác trong tay, giọng nói trầm khàn nhưng vẫn dịu dàng, còn có chút an ủi: "Không sao, chờ em sẵn sàng rồi chúng ta sẽ làm."

Lục Vân Đàn mím môi: "Không phải là em chưa sẵn sàng," thật ra là cũng có một chút nhưng phần nhiều là vì: "Em muốn ở nhà."

Trên một tấm ga giường sạch sẽ, cùng người mình yêu trải qua lần đầu khó quên trong đời.

Lương Vân Tiên hôn lên má cô: "Được, đều nghe nữ hiệp Đàn hết."

Lục Vân Đàn mỉm cười, ôm lấy anh.

Lương Vân Tiên cũng ôm lấy cơ thể cô, điều chỉnh tư thế một chút rồi ôm cô nằm yên trên giường.

Anh tựa đầu lên gối còn Lục Vân Đàn thì tựa đầu lên cánh tay anh, ngước lên nhìn cô thấy được đường quai hàm ưu việt và yết hầu quyến rũ, cũng thấy được xương quai xanh dưới cổ áo... Hừ, dáng vẻ chẳng an phận chút nào!

Bang chủ Đàn không thể chịu đựng được loại cám dỗ không tiếng động này nên bắt đầu không đứng đắn vươn tay ra, dùng ngón tay móc cổ áo anh rồi kéo xuống một chút.

Lương Vân Tiên cụp mắt, bất đắc dĩ nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "Em muốn làm gì?"

Lục Vân Đàn nhướng mi, kỳ quái hỏi: "Muốn xem Laplace,Yakov Sinai và Turing của anh đó!" Sau đó còn cực kỳ bất bình nói: "Anh cũng đừng đi tìm vợ nữa, cứ cùng bọn họ sống cả đời đi!"

Lương Vân Tiên mỉm cười, ngừng trêu chọc cô rồi nghiêm túc nói: "Là Lục Vân Đàn."

Lục Vân Đàn cau mày, tỏ vẻ phiền muộn: "Cái gì? Em không nghe được!"

Lương Vân Tiên hiểu ý cô, lập tức lớn tiếng nói: "Là Lục Vân Đàn, người trong tim anh là Lục Vân Đàn."

Nữ hiệp Đàn cuối cùng cũng hài lòng, mỉm cười vui vẻ rạng rỡ, còn đắc ý hỏi: "Xem ra anh đã có mưu đồ với bổn nữ hiệp từ lâu rồi, vậy thì anh xăm nó lúc nào?"

Lương Vân Tiên cũng không giấu giếm nữa: "Sau khi khôi phục trí nhớ."

Lục Vân Đàn nhìn anh, chớp chớp hai mắt đầy nghi ngờ.

Lương Vân Tiên thở dài: "Viết lên trái tim để không quên nữa."

Hóa ra là anh sợ mình sẽ lại quên mất cô.

Lục Vân Đàn vừa áy này vừa tự trách, suy nghĩ rồi nói: "Bảy năm đúng là một khoảng thời gian rất dài, nhưng chúng ta may mắn, đến cuối cùng vẫn có thể ở bên nhau, quãng đời sau này cũng còn rất dài, còn có rất nhiều lần bảy năm nữa!"

Trái tim Lương Vân Tiên mềm nhũn, cảm xúc dâng trào khiến anh lại hôn lên môi cô.

Nụ hôn lần này vô cùng mãnh liệt và bá đạo, hoặc nên nói là hoang dã.

Lục Vân Đàn chưa bao giờ có cảm giác như vậy về anh, có chút không chống đỡ được, vừa không cam tâm yếu thế mà hôn đáp lại, vừa thầm than thở: Người đàn ông này cho dù sinh ra với khí chất mỹ nhân từ trong xương cốt nhưng khi dở trò lưu manh cũng chẳng hề nương tay, còn ngông cuồng hơn bất cứ ai!

Hừ!

Từ bây giờ cô sẽ gọi anh là Thư sinh lưu manh!

Khi nụ hôn vừa kết thúc, Lục Vân Đàn thở hổn hển, hai má phiếm hồng: "Hừ, nước Mỹ thực sự không phải chỗ tốt, đã biến anh thành tên lưu manh rồi."

Sắc mặt Lương Vân Tiên vẫn không thay đổi, chầm chậm bổ sung thêm: "Còn cả đế quốc Anh nữa."

"Ha ha ha." Lục Vân Đàn bị chọc cười, sau đó bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó nên lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn anh: "Xem ra mấy năm nay tiến sĩ Lương đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng cởi mở không ít nha? Ai dạy anh thế?"

Lương Vân Tiên: "Tự học thành tài."

Lục Vân Đàn: "Em không tin! Chắc chắn là có người đã dạy hư anh!"

Lương Vân Tiên do dự một chút: "Lúc ở Anh có một người bạn cùng phòng," nhìn thấy đôi mắt Lục Vân Đàn như sắp rơi ra khỏi tròng mắt, anh vội vàng bổ sung, "Nam, xu hướng tình d*c bình thường!"

Ồ...

Không đúng!

Đợi đã!

Tại sao anh lại nhấn mạnh xu hướng giới tính?!

Đột nhiên Lục Vân Đàn hiểu ra gì đó, nhìn Lương Vân Tiên hóng chuyện: "Anh từng bị đàn ông theo đuổi đúng không?"

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn vẫn hóng chuyện: "Như anh chắc là cũng khá nổi tiếng ở nước ngoài nhỉ? Có phải mấy người đàn ông theo đuổi anh đều rất đẹp trai không?"

Lương Vân Tiên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói về người bạn cùng phòng kia: "Người bạn cùng phòng ở Anh rất biết cách chia sẻ, ngoài chia sẻ tài nguyên học thuật ra thì còn thích chia sẻ tài nguyên điện ảnh và truyền hình."

Lục Vân Đàn: "..."

Cô trầm mặc một lát: "Em có một người bạn muốn biết đó là tài nguyên điện ảnh và truyền hình loại nào? Cô ấy cũng muốn xem thử."

Lương Vân Tiên nghiêm túc: "Series Transformers, series Marvel..."

Lục Vân Đàn tức giận ngắt lời anh: "Em không tin! Anh đừng có lừa em! Trừ khi..."

Lương Vân Tiên: "Trừ khi cái gì?"

Lục Vân Đàn: "Trừ khi anh cho em xem, mắt thấy thì mới tin được!"

Lương Vân Tiên bị chọc cười.

"Anh cười cái gì?" Nữ hiệp Đàn bỗng thấy mất hết mặt mũi!

Lương Vân Tiên cười hỏi: "Em xem mấy bộ phim đó làm gì?"

Lục Vân Đàn không đổi sắc mặt, bình tĩnh nói: "Học thêm ngoại ngữ."

Lương Vân Tiên: "Không cần xem, anh dạy em."

Lục Vân Đàn: "?"

Lương Vân Tiên chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói rõ từng chữ: "Bất kỳ ngữ cảnh nào cũng có thể."

Lục Vân Đàn: "..."

Nếu cô nhớ không nhầm thì định nghĩa "Ngữ cảnh" trong từ điển là…… hoàn cảnh và trạng thái xung quanh người đang nói.

Bất kỳ ngữ cảnh nào cũng có thể?

Có hơi xấu hổ nha!

"Đồ thư sinh lưu manh!" Lục Vân Đàn có hơi ngượng ngùng.

Lương Vân Tiên lại rất nghiêm túc: "Không phải nữ hiệp Đàn nói muốn học ngoại ngữ à?"

Lục Vân Đàn: "Em muốn học ngoại ngữ một cách nghiêm túc!"

Lương Vân Tiên: "Anh cũng dạy nghiêm túc mà."

Lục Vân Đàn: "……"

Dạy ngôn ngữ dùng trên giường à?

"Hừ, mặc kệ anh." Cô xoay người đưa lưng về phía anh.

Lương Vân Tiên áp vào lưng cô, ôm thật chặt rồi vùi đầu vào cần cổ cô, dịu dàng hôn xuống.

Lục Vân Đàn bỗng thấy hơi nóng, lúc này mới ý thức được trong phòng không bật điều hòa, cô bảo Lương Vân Tiên bật điều hòa lên.

Nhưng vẫn nóng.

Cơn gió lạnh 20 độ cũng không thể ngăn được nhiệt độ trong cơ thể cô.

Toàn thân đều khó chịu, vừa ngột ngạt vừa bồn chồn.

Muốn dập lửa.

Cô cắn môi do dự một chút, sau đó nhỏ giọng khẽ nói: "Anh chạm vào em đi……"

Lương Vân Tiên cứng đờ cả người, hít sâu một hơi rồi nghiêm túc nhắc nhở cô: "Em vừa đưa ra một yêu cầu rất nguy hiểm đấy."

Lục Vân Đàn khịt mũi: "Không chạm thì thôi."

Lương Vân Tiên im lặng một lúc rồi đột nhiên túm lấy chăn bông trùm lên cả hai người.

Lục Vân Đàn bối rối: "Anh làm gì vậy?"

Lương Vân Tiên vén áo cô lên: "Anh sợ em bị cảm lạnh."

Lục Vân Đàn: "……"

【Tác giả có lời muốn nói】

《Về tầm quan trọng của việc nam chính kể chuyện ma.》



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.