Sáng chủ nhật, mặt trời chói chang, bà Kỷ đến phòng bếp nấu ăn; sư phụ Lục thì đang đánh võ ở dãy nhà có cửa ra vào; Lương Vân Tiên cùng chơi với Đại Hạo Béo và Tiểu Cảnh Ú ở sảnh; Lục Vân Đàn một thân một mình ôm đứa cháu trai ngồi ở ngoài cửa lớn nhà mình, vừa dùng bình sữa cho bé uống vừa phơi nắng, bình tĩnh và thư giãn tận hưởng phong cách nhân văn tự nhiên chấc phác trên con phố cổ.
Khi hàng xóm đi ngang qua trước cửa, họ thường liếc nhìn cô, sau đó lấy danh nghĩa "Quan tâm" nhiều chuyện hỏi: "Ôi trời, sao con lại ôm đứa bé ngồi đây, anh trai con đâu?"
Trong lòng Lục Vân Đàn tức giận thầm nghĩ: mọi người cho rằng tôi muốn ngồi đây làm phát ngôn viên sao?
Ngoài miệng thì cười toe toét qua loa nói: "Đưa đứa nhỏ đi phơi nắng." Nếu gặp phải ông cụ, bà bác không dễ lừa thì cô sẽ nói: "Anh trai con đã đến công ty rồi."
Còn chưa uống xong bình sữa, đứa bé này đã không uống nữa, vặn vẹo khuôn mặt và nhổ bình sữa ra, sữa trắng nhỏ giọt khắp mặt thằng bé. Lục Vân Đàn vội vàng đặt bình sữa xuống, lấy khăn giấy lau mặt, không nhịn được nói thêm một câu: "Cháu là mèo con sao? Chỉ uống ít thế này thôi sao?" Nếu đổi thành hai đứa béo ú của cô, một bình sữa hoàn toàn không đủ uống, uống không đủ no thì òa khóc ngay, thiếu một ngụm cũng không được, bình thứ hai uống đến no mới chịu nhổ ra.
Sau khi lau mặt cho đứa bé, cô bất lực nói: "Nếu cháu không ăn nhiều để cao lớn khỏe mạnh thì làm sao có thể cạnh tranh với hai đứa xấu xa đó?"
Lúc này đột nhiên có một bà cụ tóc bạc đẩy chiếc xe ba bánh cũ nát màu đỏ xuống con phố cổ.
Khuôn mặt bà cụ đầy nếp nhăn, sống lưng còng, bước chân tập tễnh, trên tai đeo một đôi bông tai bằng bạc, mặc áo sơ mi voan dài tay màu đỏ sẫm, quần đen và chân mang một đôi giày vải màu đen. Trên đầu chiếc xe ba bánh cũ kỹ bên cạnh được treo một bìa giấy cứng, bên trên dùng bút sơn đen viết mấy chữ xiêu vẹo: Thu phế liệu. Trông có vẻ không có văn hóa lắm.
Hôm qua Lương Vân Tiên đã mua một đống sắt vụn từ bà cụ, bảo rằng muốn làm đồ chơi cho trẻ con.
Ai biết anh có thể tạo ra những món đồ chơi cao cấp nào từ đống sắt vụn đó?
Lục Vân Đàn bĩu môi rồi lại nhìn thoáng qua bà cụ thu gom phế liệu kia.
Miễn là người sống trên con phố cổ này thì cô đều quen biết hết, hơn nữa cũng có những đối tác thường xuyên mua bán phế liệu trên con phố này—— bạn thân nhất của sư phụ Lục, bác Vương ở cuối đường—— nghe nói bác Vương thường thu mua phế liệu sư phụ Lục bán với giá cao, thương tình để cho sư phụ Lục không có chút quyền kiểm soát kinh tế nào kiếm thêm một hoặc hai tệ, nhưng chuyện đó chỉ là nghe nói thôi. Về chuyện này, sư phụ Lục còn cố ý tránh cho tin đồn đến tai bà Kỷ, nghiêm túc thanh minh rằng tuyệt đối không có chuyện này, là vu khống, là suy nghĩ chủ quan của hàng xóm, là mưu hại và gièm pha ông và bác Vương! Nhưng vụ việc này này có phải là vu khống hay không thì đều không thể thay đổi hình tượng "Vua phế liệu" huy hoàng của bác Vương trong lòng người dân ở phố cổ.
Mà đột nhiên lại xuất hiện một bà cụ ở đây, cũng vô cùng lạ mặt, hiển nhiên là người từ bên ngoài đến định cướp mối làm ăn với bác Vương.
Lục Vân Đàn suy nghĩ giây lát, cô mở miệng gọi bà cụ kia: "Này, người thu gom phế liệu, bà đợi một chút!"
Bà cụ dừng lại, quay mặt lại nhìn qua. Khuôn mặt đen đúa nhăn nheo, bọng mắt vừa dày vừa nặng đến mức trông như có hai quả trứng nhét bên dưới.
Đôi mắt già nua như vẻ ngoài của bà cụ, khi ánh nắng chiếu xuống người bà cụ chỉ rọi ra ba chữ: Tuổi xế chiều.
Đã lớn tuổi như vậy còn phải ra ngoài thu gom phế liệu, đáng thương quá—— Lục Vân Đàn vừa nghĩ trong lòng như vậy vừa thản nhiên nói với bà cụ: "Bà tới đây một chút."
Lục Vân Đàn trợn mắt nhìn bà cụ nói: "Bà hỏi chuyện đó không phải là hỏi thừa sao, tôi không bán phế liệu thì kêu bà làm gì? Ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm?"
Bà cụ mím môi khô bong tróc, lưỡng lự nên bước tới hay không.
Lục Vân Đàn cau mày: "Rốt cuộc bà có mua phế liệu không? Nếu không mua thì bà có thể rời đi, đừng tiếp tục lang thang trên đường của chúng tôi, nhìn cứ như một kẻ buôn người."
Bà cụ bất lực thở dài, lảo đảo đẩy chiếc xe ba bánh chậm rãi đi đến trước cửa võ quán nhà họ Lục.
Lục Vân Đàn ngồi trên thềm đá, bà cụ đứng dưới thềm đá, nhưng Lục Vân Đàn không có ý định đứng dậy đón bà cụ, cô bình tĩnh như sư tử đá đứng hai bên bậc đá.
Bà cụ cũng không đi lên mà đẩy tay lái hỏi: "Cô muốn bán cái gì? Nhiều đồ không?"
Lục Vân Đàn: "Nhiều lắm, bà đợi một chút, tôi đi vào lấy." Nói xong, cô đặt đứa bé gầy trong lòng xuống tấm thảm trải dưới chân rồi đứng dậy khỏi ghế đẩu, cầm lấy bình sữa đi về phía cánh cửa đang mở.
"Cô không bế đứa bé vào sao?" Giọng nói già nua của bà cụ lộ ra vẻ khó chịu và không thể tin nổi: "Để nó ở ngoài một mình?"
Lục Vân Đàn quay đầu lại với biểu cảm hờ hững nhìn bà cụ đó: "Mẹ nó cũng không cần nó, tôi quan tâm nó làm gì? Ai thích thì ôm nó đi đi, cũng đâu phải con tôi, tôi mặc kệ." Nói xong sau đó xoay người rời đi, lại lạnh lùng nói: "Bố thằng bé cũng cho rằng nó là con ghẻ."
Bà cụ: "…"
Thật trùng hợp, đứa bé gầy bỗng nhiên khóc ầm lên, chiếc chiếu trúc cũ màu nâu sậm phù hợp với thân hình gầy gò của bé khiến nó trông rất đáng thương.
Bà cụ nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm vào đứa bé một lúc, cuối cùng trong lòng vẫn không nỡ, bà cụ buông tay lái và bước về phía đứa bé, khi bước lên bậc thang, bà cụ bước đi rất nhanh và mạnh mẽ, trông không giống một người già bảy tám mươi tuổi chút nào.
Bà cụ nhanh chóng cúi người xuống, đưa hai tay ôm đứa bé lên, vốn định ôm đứa bé đi ngay lập tức, nhưng mà khoảnh khắc bà cụ đứng dậy thì liền cứng người.
Lục Vân Phong mặc bộ đồ thời Đường trắng như tuyết, thân hình cao lớn đứng thẳng trước cánh cửa đỏ son, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, phảng phất như một gốc hoa mận trong tuyết, sắc mặt tái mét nhìn "Bà cụ" chăm chú.
Gò má của "bà cụ" căng ra, như đang cắn chặt răng hàm, cằm hơi nâng lên, nhướng khóe mắt nhăn nheo, nhìn Lục Vân Phong đầy khiêu khích.
Ánh mắt họ chạm nhau, sau vài giây im lặng đối đầu, Lục Vân Phong thở dài một hơi rồi dùng chiếc quạt gấp đang nắm chặt trong tay chỉ về phía cánh cửa phía sau: "Vào đi."
"Bà cụ" đứng yên, một tay ôm cái mông của đứa bé, một tay che sau ót nó, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Vân Phong, hỏi: "Người đó là em gái anh?"
Giọng bà cụ sung sức, du dương thánh thót, cũng chẳng giống giọng nói già nua lớn tuổi vừa rồi.
Còn không đợi Lục Vân Phong mở miệng, giọng của Lục Vân Đàn đã từ trong cửa bay ra: "Đúng vậy, tôi chính là em gái anh ấy, bà không phục à?"
Lục Vân Phong: "…"
Anh ấy lại thở dài và liếc nhìn vào trong cửa, vừa bất lực vừa mang theo vẻ cảnh cáo.
Trong giọng nói của nữ hiệp Đàn lộ ra sự không phục: "Hừ! Qua cầu rút ván!"
Lục Vân Phòng hết cách, không thể làm gì khác hơn là nói với "Bà cụ" trước cửa: "Nó là thế đấy, bà đừng so đo với nó."
"Bà cụ" xụ mặt nói: "Dựa vào đâu mà tôi không thể so đo với cô ấy?"
Lục Vân Đàn ngẩng đầu lên, lại cướp trước một bước nói: "Bởi vì hai ngày nay tôi đã cho con trai anh ấy uống sữa, thậm chí quần áo nó mặc trên người và giày mới cũng là do tôi mua, ngay cả bình sữa này cũng là do tôi mua!"
Thật ra thì để cho bé gầy dùng đồ cũ của Cảnh Cảnh và Hạo Hạo cũng không phải không được, dù sao thì hai bé mập đó cũng không phải ăn một miếng đã béo lên, chúng đã từng có giai đoạn thon thả, cho nên hoàn toàn có thể cho bé gầy mặc quần áo cũ của chúng. Nhưng điều này có vẻ hơi quá đáng, như thể cô đang ngược đãi con trai của anh mình nên Lục Vân Đàn đều mua tất cả đồ mới cho đứa bé.
Hơn nữa, tranh công loại chuyện này thì nữ hiệp Đàn hạ bút thành văn: "Còn hai đứa con của em nữa! Vì để cho con trai anh uống sữa mẹ, em đã cho bọn nhỏ cai sữa, tối cũng chỉ ôm con trai anh ngủ, anh còn muốn so đo với em? Vậy thì anh đúng là không có lương tâm!"
Vẻ mặt "Bà cụ" dịu dàng, mím môi và không nói gì nữa.
Lục Vân Đàn còn nói: "Dù sao danh tiếng của anh trai tôi đã bị bà phá hỏng rồi, chắc sau này cũng không ai cần anh ấy, muốn vào nhà chúng tôi hay không thì tùy bà, nhưng chúng tôi nhất định sẽ nhận đứa bé này. Dù bà có muốn nuôi đứa bé này hay không, anh trai tôi đều sẽ chịu trách nhiệm với bà và con trai bà." Nói xong, cô lại rụt đầu về.
"Bà cụ" ôm đứa trẻ, nhìn Lục Vân Phong.
Lục Vân Phong muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Vào rồi nói sau."
"Bà cụ" do dự hồi lâu mới ôm con đi về phía anh ấy, đi theo anh ấy vào cổng võ quán nhà họ Lục.
Lục Vân Đàn đã đứng sau cánh cửa, ngay khi bọn họ bước vào, cô lập tức đóng cửa lại, cô không biết là lo lắng người phụ nữ này sẽ đột nhiên hối hận và ôm đứa trẻ trên tay bỏ chạy hay không, hay là lo ánh mắt hóng hớt của hàng xóm láng giềng.
Băng qua cánh cửa thùy hoa đi đến sảnh, mùi hoa quế thơm nồng xộc vào mặt.
Dưới gốc cây quế tươi tốt ở góc Tây Bắc đặt một chiếc bàn gỗ, bà Kỷ và sư phụ Lục đang ngồi bên bàn ăn cơm; có một quây cũi trẻ em trên đất trống ở giữa sân, bên trong được trải tấm xốp. Lương Vân Tiên mặc áo hoodie màu đen và quần thể thao, cầm đồ chơi nhồi bông trên tay, ngồi trong cũi cùng chơi với Đại Hạo Béo và Tiểu Cảnh Ú đã ăn no.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của người đến, họ đồng thời ngẩng đầu lên và nhìn về phía ba người Lục Vân Đàn.
Ngày hôm qua Lương Vân Tiên đã gặp người phụ nữ này nên cũng không ngoài dự đoán; nhưng bà Kỷ và sư phụ Lục thì rất tò mò, không khỏi nhìn thêm mấy lần, nhưng không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một bà cụ thân hình cao ráo nhưng trông có vẻ lớn tuổi.
Lông mày của cặp vợ chồng già chợt nhăn lại, trên mặt họ gần như viết chữ "Cạn lời".
Lục Vân Đàn nhìn thấy điều này, lập tức nói: "Tôi đi lấy dầu tẩy trang cho chị." Cô nhanh nhẹn chạy qua Tây sương phòng, chỉ mất chưa đầy nửa phút để chạy về, tay cầm một chai chứa đầy chất lỏng trong suốt.
Khi đưa dầu tẩy trang cho người phụ nữ, cô nói: "Đưa đứa bé cho tôi, chị đi nói chuyện với anh trai tôi đi."
Người phụ nữ do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng đưa đứa bé cho Lục Vân Đàn.
Lục Vân Đàn không nói gì thêm, ôm đứa bé gầy đi tới cũi trẻ em, sau đó khom người bỏ bé gầy vào.
Trải qua một ngày chung sống với nhau, Đại Hạo Béo và Tiểu Cảnh Ú đã đón nhận "Người ngoài" này, lập tức bò tới chỗ thằng bé với cái mông nhỏ nhắn đầy đặn và vui vẻ chơi đùa với nhau.
Có so sánh mới nhận ra sự chênh lệch, ba đứa trẻ tụ tập một chỗ, Cảnh Cảnh và Hạo Hạo được nuôi dưỡng trắng béo, khỏe mạnh, phát triển tốt như đứa trẻ hơn một tuổi, trong khi cùng tám tháng tuổi mà đứa bé gầy trông như chỉ mới năm tháng tuổi.
Trong lòng người phụ nữ chợt đau nhói, cảm thấy con trai đi theo mình đã chịu nhiều tủi thân.
Sau đó, cô ấy đi theo Lục Vân Phong đến Đông sương phòng.
Sau khi Lục Vân Phong đóng cửa lại, anh ấy hỏi cô ấy trước: "Bây giờ em tên gì?"
Giọng điệu của người phụ nữ cũng lạnh lùng như vẻ ngoài của cô ấy: "Tên trên thẻ căn cước là Triệu Ninh."
Một cái tên bình thường không có gì nổi bật, dù nhìn mấy lần cũng sẽ không để lại ấn tượng sâu sắc.
Lục Vân Phong: "Anh biết." Anh ấy nhìn cô ấy rồi lại gọi: "Triệu Ninh."
Triệu Ninh thờ ơ, mặt không biểu cảm hỏi: "Bố mẹ anh có biết chuyện của em không?"
Lục Vân Phong: "Chưa nói."
Loại chuyện này, dĩ nhiên ít người biết thì sẽ giảm bớt đi nguy hiểm.
Triệu Ninh: "Vậy là tốt rồi, nếu không sẽ dọa bọn họ."
"Không đâu." Lục Vân Phong trấn an cô ấy: "Bọn họ không nhát gan như vậy." Anh ấy lại hỏi: "Đứa trẻ tên là gì?"
Triệu Ninh: "Triệu Diệu."
Cô ấy hy vọng cuộc sống của con mình sẽ tươi sáng như mặt trời chiếu sáng trái đất, không có góc khuất ô uế nào.
Lục Vân Phong: "Tên rất hay." Sau đó, anh ấy lại trầm mặc, mím môi nhìn chăm chăm Triệu Ninh, một lúc lâu sau mới yếu ớt mở miệng: "Tại sao không nói cho anh biết?"
Triệu Ninh từ chối cho ý kiến: "Phòng tắm ở đâu, em đi rửa mặt."
Lục Vân Phong bất lực thở dài, chỉ vào phòng ngủ.
Triệu Ninh cầm nước tẩy trang đi qua đó, Lục Vân Phong theo sát sau lưng cô ấy.
Sau khi vào phòng tắm, Triệu Ninh đóng "Sầm" cửa phòng tắm lại, Lục Vân Phong bất lực thở dài.
Mười phút sau, cửa phòng tắm lại mở ra. Bà cụ với mái tóc ngắn màu xám biến thành một cô gái gợi cảm với mái tóc đen dài và dày, mặt mũi không trang điểm tinh xảo và quyến rũ, mày rậm, môi đỏ mọng, làn da màu mật ong khiến cô ấy trông vô cùng mạnh mẽ và ngang ngược, giống như một con báo săn mồi ngỗ ngược phi nước đại trên đồng cỏ sa mạc.
Chỉ là bộ quần áo người già mặc trên người có chút không phù hợp.
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, Triệu Ninh thô lỗ ném bộ tóc giả trong tay lên giường của Lục Vân Phong rồi bước về phía chiếc ghế sofa dựa vào tường, tư thế ưu nhã dựa vào tay vịn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Lục Vân Phong một cách kiêu ngạo, như thể đây vẫn là sòng bạc ở miền bắc Myanmar.
"Sao mọi người lại nhận ra em?" Cô ấy rất tự tin về khả năng trang điểm và diễn xuất của mình, hơn nữa, ngụy trang là một khóa học bắt buộc đối với các nội gián, cô ấy không nghĩ ra rốt cuộc mình đã để lộ thiếu sót ở đâu.
Lục Vân Phong rất thẳng thắn nói cho cô ấy: "Em đang nói chuyện nhầm người."
Triệu Ninh sửng sốt: "Thư sinh mặt trắng đó?" Cô ấy nghi ngờ nói: "Cậu ấy còn có bản lĩnh này à?"
Lục Vân Phong: "Cậu ấy cũng không phải là một thư sinh bình thường."
Triệu Ninh khinh thường: "Có thể không bình thường thế nào?"
Lục Vân Phong rất thẳng thừng nói: "Nếu như cậu ấy là "Quốc vương" thì em không sống qua một năm."
Triệu Ninh: "..."
Triệu Ninh: "Em rể này của anh rất nguy hiểm."
Lục Vân Phong: "Yên tâm, ăn cơm nhà nước, phẩm đức đoan chính, gia cảnh giàu có, không có động cơ phạm tội."
Triệu Ninh dùng một thái độ tra hỏi, bới đến ngọn nguồn: "Làm công việc gì?"
Lục Vân Phong: "Làm nghiên cứu khoa học."
"Ồ." Triệu Ninh lại không nhịn được nói một câu: "Hôm qua cậu ấy là người bắt chuyện với em trước, tìm em mua phế liệu."
Lục Vân Phong: "Nói không chừng cậu ấy đã sớm nhận ra em."
Triệu Ninh: "Cậu ấy làm sao nhận ra?" Cô ấy lại nói: "Anh còn chưa nhận ra được em, ngày hôm qua lúc anh ra ngoài thì em đang đứng ở đầu phố."
Lục Vân Phong: "..."
Triệu Ninh vừa nhớ lại vừa tổng hợp: "Sáng hôm qua khi cậu ấy và em gái anh về, em đã trốn trong đám đông. Cả hai người đều không để ý đến em. Chắc không thể nào nhận ra em vào lúc đó được chứ?"
Lục Vân Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đây em chưa từng xuất hiện trên phố cổ, nhưng lại tham gia vào cuộc vui trước nhà anh. Điều đó rất bất thường."
Triệu Ninh không tin: "Lúc đó đông người như vậy, sao cậu ấy có thể để ý đến em?"
Lục Vân Phong: "Cậu ấy có đầu óc tốt, đã từng gặp là không quên được, coi như lúc đó không để ý thì sau đó cũng có ấn tượng."
Triệu Ninh xúc động thở dài: "Quả thật không bình thường, vẻ ngoài còn đẹp trai."
Lục Vân Phong: "Đúng, là rể hiền trong lòng bố mẹ anh."
Triệu Ninh: "Đối xử với em gái anh tốt chứ?"
Lục Vân Phong: "Rất tốt."
Đối với một người như anh ấy, "Rất tốt" đã là lời khen ngợi cao nhất rồi.
Triệu Ninh lại thở dài: "Quả nhiên, đàn ông tốt cũng là của người khác, vĩnh viễn không tới lượt em."
Lục Vân Phong: "..."
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: "Sao em không nói cho anh biết?"
Triệu Ninh: "Đó là nhiệm vụ của em, làm sao nói cho anh biết được?"
Lục Vân Phong: "Anh đang nói chuyện em mang thai."
Triệu Ninh hỏi ngược lại: "Sau khi em nói với anh thì sao?"
Lục Vân Phong: "Anh sẽ ở lại miền bắc Myanmar vì em."
Triệu Ninh chế nhạo: "Anh đã đi xem mắt rồi, làm sao có thể ở lại miền bắc Myanmar vì em?" Cô ấy ngước mắt liếc nhìn đỉnh đầu Lục Vân Phong, cực kỳ bực bội quái gở trách móc: "Tóc cũng cắt rồi, xem ra thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu, thế nào, là cô gái đó chê tóc anh dài?"
Lục Vân Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: "Em bỏ rơi anh, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay với em."
Vẻ mặt Triệu Ninh không đổi, nhẹ giọng trả lời: "Anh ở đó chỉ làm chậm trễ chuyện của em."
Lục Vân Phong: "…"
Triệu Ninh nói thêm: "Em cũng không ngờ mình lại có thể sống sót." Càng không ngờ mình lại có thai: "Đứa bé là chuyện ngoài ý muốn."
Lục Vân Phong: "Nhưng em đã sinh ra thằng bé."
Triệu Ninh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình: "Hành động đã đến chỗ quan trọng nhất, em lấy đâu ra thời gian để phá thai?"
Lục Vân Phong: "..."
Người phụ nữ này đúng là vẫn trâu bò như vậy, có thể khiến từng chữ một đều đang nhảy múa đốt cháy anh ấy hoàn hảo.
Anh ấy siết chặt chiếc quạt gấp và nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Vậy là em sinh thằng bé ra chỉ vì em không có thời gian để phá thai?"
Tất nhiên là không.
Đó là vì yêu.
Trước khi gặp Lục Vân Phong, cô ấy chưa từng nghĩ mình sẽ thất thủ trong tay một người đàn ông có mái tóc còn dài hơn mình, ngoại hình đẹp hơn mình; sau khi gặp anh ấy, bản thân một mình nhiều năm chợt có kiêng kỵ và điểm yếu, cho nên cô ấy đành phải kết thúc đoạn tình cảm vốn không nên bắt đầu này, để cho anh ấy rời xa một nơi giết người không thấy máu như miền Bắc Myanmar.
Nhưng cô ấy không muốn trực tiếp thừa nhận, bởi vì cô ấy không quen biểu đạt tình cảm, cô ấy chỉ giỏi đứng ở điểm cao khống chế đạo đức bắt giữ anh: "Em cũng không ngờ anh sẽ đi coi mắt đấy, sớm biết như vậy em đã chết ở miền Bắc Myanmar rồi, dù sao em cũng là trẻ mồ côi, không ai thương yêu, cũng quá bình thường, em cũng quen rồi."
Lục Vân Phong: "…"
Triệu Ninh thở dài, giọng thật thấp nói: "Con trai em cũng thật đáng thương, từ khi sinh ra nó chưa bao giờ có một ngày tốt lành, gầy như khỉ, mẹ nó không có khả năng nuôi nó trắng nõn mập mạp, bố nó cũng không cần nó, còn xem mắt với người phụ nữ khác, thằng bé sẽ sớm có nhiều mẹ kế thôi."
Lục Vân Phong tức giận đến bật cười: "Vậy em ném đứa nhỏ trước cửa nhà anh để cho cả thế giới biết anh có một đứa con trai, xem còn có người phụ nữ nào dám gả cho anh?"
Triệu Ninh không chịu thừa nhận: "Em không đủ khả năng nuôi nó. Để anh nuôi nó có sai không?"
Lục Vân Phong gật đầu: "Không sai, quá đúng."
Triệu Ninh: "Vậy anh có bằng lòng nuôi nó không?"
Lục Vân Phong không chút do dự nói: "Bằng lòng." Anh ấy nói thêm: "Anh cũng bằng lòng nuôi em."
Vẻ mặt Triệu Ninh không thay đổi, biết còn hỏi: "Có ý gì?"
Lục Vân Phong nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Kết hôn đi, anh cưới em."
Triệu Ninh với vẻ mặt bình tĩnh ân cần nhắc nhở: "Em không cha mẹ, không của hồi môn. Công việc của em tuy ổn định, có sáu khoản bảo hiểm và hai quỹ nhưng lương không cao, là nhân viên văn phòng ở đồn cảnh sát, anh có thể chấp nhận được sao?"
Lục Vân Phong lại tức giận mà cười, không nói nên lời: "Anh dám trả lời không sao?"
Triệu Ninh giơ cổ tay lên thổi móng tay: "Anh muốn trả lời thế nào cũng không sao, dù sao nếu anh làm em không vui, em sẽ đánh gục anh bằng một phát súng." Cô ấy nhẹ nhàng nói: "Người có huân chương sự nghiệp hạng nhất như em sẽ không trực tiếp bị kết án tử hình."
Lục Vân Phong: "…"
Triệu Ninh ngước mắt, sắc bén nhìn anh ấy: "Thế nào, anh đã suy nghĩ rõ ràng chưa?"
Lục Vân Phong gật đầu: "Rõ ràng rồi."
Triệu Ninh: "Vẫn muốn cưới em?"
Lục Vân Phong: "Cưới!"
Triệu Ninh: "Sợ em đánh gục anh?"
Lục Vân Phong: "Sợ em lại bỏ rơi anh." Anh ấy còn nói: "Tóc ngắn, không đủ cắt lần thứ hai."
Triệu Ninh cười: "Vậy được, nếu anh đã nói như vậy thì em cũng đồng ý cho anh cưới em."
Cùng lúc đó, trong khoảng sân nhỏ ngoài cửa có ba đứa trẻ đang bò lổm ngổm chơi đùa trong cũi trẻ em. Lục Vân Đàn ngồi khoanh chân bên cạnh Lương Vân Tiên, tựa đầu vào vai anh: "Anh nói xem, anh trai em có thể xử lý được người phụ nữ đó không?"
Lương Vân Tiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể."
Lục Vân Đàn: "Làm sao anh biết?"
Lương Vân Tiên: "Nếu cô ấy đã theo dõi anh trai em đi xem mắt, còn hỏi thăm được nhà em, đã chứng minh là cô ấy quan tâm đến anh em."
Lục Vân Đàn cảm thấy hợp lý: "Cũng đúng." Lại hỏi: "Vậy anh nhận ra cô ấy bằng cách nào?"
Lương Vân Tiên: "Anh chưa từng gặp cô ấy trên phố cổ, nhưng cô ấy lại chen chúc trong đám đông để xem náo nhiệt."
Lục Vân Đàn: "Chỉ bởi vì chuyện này? Anh liền xác định là cô ấy?"
Lương Vân Tiên: "Không chắc chắn, chẳng qua là hoài nghi, sau đó anh tìm cô ấy mua phế liệu, nói làm đồ chơi cho con nít."
Lục Vân Đàn: "Sau đó thì sao?"
Lương Vân Tiên: "Cô ấy hỏi trong nhà anh có mấy đứa trẻ, sau đó anh mới xác định là cô ấy."
Lục Vân Đàn bối rối: "Thế thôi hả?"
Lương Vân Tiên: "Sáng hôm qua em đã nói với mọi người trước cửa là "Hai đứa nhà con không phải mọi người chưa từng thấy", giọng rất lớn, cô ấy chắc chắn có thể nghe được, cho nên đầu tiên xác nhận là hai. Hơn nữa mọi người đều biết đứa bé mới đến này, câu trả lời hiển nhiên lộ rõ, là ba, cô ấy đã biết, nhưng biết rồi còn hỏi, hiển nhiên là muốn mượn chủ đề này để dẫn tới chuyện đứa bé, nhân cơ hội hỏi thăm tình hình bây giờ của nó." Anh lại bổ sung: "Cô ấy là một đặc vụ bí mật có trình độ, nhưng dưới hoàn cảnh không có nguy hiểm thì tính cảnh giác của cô ấy sẽ không quá cao, nên không thể nào kiềm chế bản năng của người mẹ nên mới để lộ sơ hở."
Lục Vân Đàn: "…"
Không hổ là học sinh giỏi!
Không! Đợi đã! Cô chợt nghĩ tới điều gì đó liền ngồi thẳng dậy, nhìn anh chằm chằm và hỏi: "Lần trước chơi kịch bản giết người, có phải anh nhường em không?"
Nửa tháng trước, Thanh Vân bang tổ chức một buổi teambuilding, nội dung trò chơi nhóm là đi chơi kịch bản giết người.
Kịch bản họ nhập vai có tên là《Hoàng hôn mênh mông》, nó được đánh giá là một kịch bản khó, còn chứa kiến thức vật lý và hóa học, bang chủ Đàn rất may mắn rút được nhân vật "Hung thủ", với cả còn thành công chạy trốn, còn cơ trí hãm hại Hạ Tây Dương, vu oan cho cậu ấy là hung thủ.
Cho đến giờ, cô vẫn hả hê đắm chìm trong cảm giác đạt được thành tựu rằng mình có thể đùa bỡn được mọi người.
Nhưng bây giờ, cô chợt phát hiện ra rằng tư duy logic của thư sinh Lương nào đó không chỉ rõ ràng ở mức bình thường, với kỹ năng suy luận của mình, anh cũng có thể trở thành một điều tra viên rồi, sao có thể bị lừa bởi những thủ đoạn nhỏ nhặt của cô.
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười, nhưng không thừa nhận: "Không có."
Lục Vân Đàn không tin: "Hừ, chắc chắn anh đã nhường!"
Đúng vậy, nếu không làm sao nữ hiệp chiến thắng chứ?
Đối với anh, kịch bản kia không hề khó khăn, sau khi đọc kịch bản và lắng nghe lời trần thuật của những người tham gia, anh cơ bản đã xác định được hung thủ là ai.
Song, vì để bảo vệ mặt mũi của nữ hiệp Đàn nên anh tuyệt đối không thể nói thật: "Tất nhiên anh không dám nhượng bộ, là bản lĩnh của nữ hiệp Đàn cao hơn một cấp."
Lục Vân Đàn vẻ mặt cực kỳ hài lòng, ngạo nghễ nói: "Được rồi, em đoán anh biết sự thật!" Lại nói thêm: "Sau này anh cũng phải biểu hiện thật tốt!"
Ý nghĩa thực tế: sau này cũng phải tiếp tục nhượng bộ!
Lương Vân Tiên tất nhiên hiểu ý cô, anh nhịn cười và trấn an bằng giọng chắc chắn: "Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ đáp ứng được kỳ vọng cao của nữ hiệp Đàn."
Lục Vân Đàn không khỏi nhếch khóe môi, mỉm cười yêu kiều nhìn thư sinh Lương của cô, thẳng thắn hỏi: "Lần nào anh cũng có thể để em thắng?"
Lương Vân Tiên mỉm cười đáp: "Anh sẽ để em thắng cả đời."
Lục Vân Đàn trong lòng run lên: Chậc chậc, mình còn có chút cảm động!
Lúc này ánh nắng vừa phải, gió thổi trên ngọn cây, hương thơm thoang thoảng bay bổng, chậm rãi lan tỏa.
Gương mặt anh tuấn của Lương Vân Tiên, khí chất trong vắt, vẫn lỗi lạc phi phàm như lần đầu tiên gặp, công tử vô song.
"Chiếc máy bay giấy lao vào khe cửa sổ, như mang theo em lao vào cuộc đời anh như một cơn bão."
Nhờ cô can đảm và mưu trí, nhét chiếc máy bay giấy vào cửa sổ, nếu không thì đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy!
Lục Vân Đàn không khỏi đọc lên bài thơ tình đầu tiên anh viết cho cô: "Từ nay trở đi, hoa nở không tàn, thủy mặc tương phùng."
Lương Vân Tiên nhìn cô, nghiêm túc mở miệng, thành thật đáp lại: "Nguyện cùng em trải qua những thăng trầm và gắn bó đi quãng đời còn lại.