Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 8




Người lớn có việc cần lo của người lớn trước lầm lỡ với sinh mệnh sắp sinh ra giữa hai đứa nhỏ nhà bọn họ.

Xưa nay đều gọi thân thuộc với cái tên cưới chạy.

Chụp ảnh cưới, tiền làm đám hỏi, tiền thuê nhà hàng làm đám cưới, rồi thuê trang phục, in thiệp mời, mời họ hàng, đủ thứ cả.
"Hai đứa đã chọn được nhà chưa?" Cha Hùng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hai người trẻ tuổi đang ngồi một góc trước cuộc nói chuyện của các trưởng bối.
"Chưa ạ." Hùng Âm lắc đầu.
"Vậy thì đi tìm đi.

Ở đây chưa cần mấy đứa đâu." Ông xua xua tay, quay trở lại với cuộc trò chuyện của những người lớn.
Tinh yên lặng kiếm cho mình một cái áo khoác rộng, lại ngồi vào trong xe việt dã của Hùng Âm, đi đến địa điểm môi giới bất động sản.
"Cha mẹ anh không có ý kiến gì sao?"
Hùng Âm có nhà riêng, nhưng cậu chê nhà đó quá ồn.

Anh ta cũng đồng ý tìm nhà mới, còn để nhà đó cậu đứng tên.

Ban nãy cha Hùng nói thế, có nghĩa là đã biết việc này rồi, phải không?
"Đều là người lớn cả rồi.

Tiền của bản thân còn chờ cha mẹ quyết định nên tiêu vào đâu sao?" Hùng Âm nghi hoặc hỏi.
Tinh thấy cũng phải.

Dù sao anh ta cũng không giống cậu, là một kẻ đến giờ còn ăn bám.
Hùng Âm nói bản thân sẽ phải thường xuyên đi ra nước ngoài, do đó muốn kiếm một ngôi nhà gần sân bay chút.


Nhưng động cơ máy bay cũng quá lớn, không thích hợp dưỡng thai.
Tinh nhìn sơ đồ một khu dân cư, khá ưng ý trước lời tư vấn của mấy người tư vấn bất động sản.
"Căn này full nội thất, hiện tại nếu các vị muốn có thể chuyển vào ở luôn."
Cách sân bay mười lăm phút di chuyển, nên sẽ giảm được tiếng máy bay.

Dân cư xung quanh không nhiều không ít, có siêu thị để mua sắm, giao thông di chuyển thuận lợi.

Có thể thấy là giá không hề rẻ.
"Lấy đi." Hùng Âm mắt không chớp mà nói.
Bọn họ đi xem nhà xong, Hùng Âm biểu thị rất ưng ý liền gật đầu.

Người tư vấn kia như vớ được vàng, vội vã đưa bọn họ về công ty làm hợp đồng.

Tinh cũng ngạc nhiên mà nhìn anh ta.
"Làm quân nhân đều giàu như thế sao?"
"Dùng mạng để đổi, cậu nói xem, có giàu không?"
"Cụ thể là anh làm gì? Lính đặc vụ là làm những cái gì chứ?"
"Lính đặc vụ là gọi đại khái thế thôi.

Công việc của tôi khá đặc thù, nên là không thể trình bày rõ với cậu được." Hùng Âm đánh tay lái.

"Cũng hy vọng, cậu không hỏi thêm về công việc của tôi thêm nữa."
Tinh gật đầu.

Sau đó mím môi không hỏi nữa.
Hợp đồng thì luôn có mẫu sẵn, chỉ là việc làm thủ tục cùng bàn giao tiền nhiều bước hơn nhiều, không thể hoàn thiện trong một hôm được.
Tinh đột nhiên tài sản nhiều thêm một ngôi nhà thì cả người lâng lâng như trên mây.

Nghĩ tới nhờ đứa nhỏ mới có, chợt thấy cái thai này cũng đáng yêu, không khó chấp nhận mấy.
Hai bên cha mẹ cũng đã bàn xong, thấy họ về thì lật lại mà trình bày với hai người trẻ tuổi.

Hùng Âm cố ý giảng giải thêm về một số việc cho Tinh, thấy cậu gật đầu mới chuyển sang vấn đề khác.

Săn sóc đến độ khiến người ta kinh ngạc.

Đợi lúc nhà Hùng Âm đều về cả, ba người nhà bọn họ mới ngồi xuống mà nói chuyện.
"Hai đứa đi chọn nhà thế nào?" Nghê Lan lo lắng hỏi.
Tinh nêu địa chỉ, hai bậc phụ huynh ngồi nhìn nhau.

"Sao chọn nhà đắt thế? Chúng ta lấy đâu tiền mà trả?"
"Anh ta nói anh ta sẽ trả." Tinh gắt lên.

"Không cần hai người chi một cắc."
"Mày ăn nói kiểu gì đấy? Nhà người ta có của ăn của để, cũng không phải mày muốn bòn, muốn rút thế nào thì làm."
Tinh cúi đầu không phục, hậm hực đi thẳng lên lầu.


Tâm trạng lâng lâng muốn khoe khi bản thân có nhà cũng biến mất sạch.
Nghê Lan thấy con đóng cửa cái rầm, cũng nhìn sang chồng, muốn nói lại thôi, chỉ đành thở dài một tiếng.

Cha Tinh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cầm điện thoại lên, muốn gọi cho Hùng Âm.
Hùng Âm đang nói chuyện với cha Hùng thì nhận được cuộc gọi của cha Tinh.

Anh bấm máy nghe luôn tại chỗ.
Cha Hùng chẳng khó để nghe được nội dung cuộc nói chuyện.

Đại để là Tinh không biết giá trị của căn nhà mà hai người bọn họ vừa lựa.

Nhà kia, trước thì thôi đừng lấy.

Nhà bọn họ sẽ đưa cho hai người bọn họ một ngôi nhà, là của hồi môn.
Hùng Âm nghe xong, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới biểu cảm háo hức muốn khoe với cha mẹ của Tinh khi ở trên xe.

Anh dạ vâng bừa đi, định một lúc nào đó rồi hỏi ý Tinh sau.

Dù sao cũng đã hứa mua cho cậu một căn nhà để Tinh đứng tên, cũng không thể thất hứa được.
Cha Hùng đợi con trai nói chuyện xong mới mở lời.

"Con định mua nhà ở đó để sống sao?"
"Khá thuận lợi nên chọn thôi ạ." Hùng Âm đáp lại.
"Cha biết, đó là tiền con làm ra.

Tiêu thế nào là quyền của con.

Nhưng tiền cũng không phải lá mít.

Thằng Tinh kia, cũng không hẳn là loại tốt lành đâu."
"Cha à." Hùng Âm ngắt ngang.


"Cha dạy con là sẽ không đánh giá người khác qua bên ngoài mà."
"Coi cái này đi.

Trông mặt mà bắt hình dong, các cụ dạy cũng đâu phải không có lý."
Tập hồ sơ mà thám tử ghi chép điều tra về Tinh.

Đối với mấy người làm bên quân nhân như bọn họ, việc mấy cái hồ sơ vụ án như này không khó để tìm ra.
Mười sáu năm trước, Tinh bị bắt cóc.

Cha mẹ Tinh khi đó chưa có nhiều quan hệ móc nối và tài sản như hiện tại, chỉ có thể đi dán ảnh tìm con rồi trông chờ phép màu và thông tin từ công an.
Bọn bắt cóc mang cậu chạy trốn xuất cảnh trái phép, nhưng rồi lại bị hốt cả đám về do bị phát giác nhập cư trái phép.

Tinh đứng ở cửa khẩu, được một người phụ nữ dắt đi, ở trong nhà tình thương đến năm tuổi thì chỗ đó phá sản.

Mười mấy đứa trẻ thành ăn xin, phân tán đủ vào các tổ chức kiếm tiền bằng cách lăn lê đầu đường xó chợ.
Tinh bỏ trốn đến khu ổ chuột và sống ở đó đến năm mười lăm tuổi.

Cậu ta vô tình gánh nợ cho một kẻ bài bạc phố đèn đỏ, đám xã hội đen không thấy kẻ đã vay tiền, liền tới tìm Tinh.
"Cậu ta không có tiền trả nợ liền bỏ trốn.

Đám xã hội tìm cha mẹ của cậu ta để đe doạ gánh nợ, kết quả tìm ra thật.

Thế là một bước lên mây, tìm được lại cha mẹ." Cha Hùng nói xong còn cười khà khà.
Hùng Âm:....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.