Edit + Beta: Toả Toả
Thời tiết khô nóng, vạn dặm không mây.
Tiếng ve sầu trên cây kêu mãi không ngừng khiến người bực bội.
Tưởng Du nhíu mày, chọn một vị trí có chút gió mát.
Đồng phục trắng ôm sát cơ thể, phía sau lưng vài chỗ đã ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi từ trên chóp mũi chảy xuống rơi trên mặt đất.
Thời tiết quỷ quái như thế này mà nhà trường còn muốn tiến hành diễn tập phòng cháy chữa cháy.
Chiếc loa trên đỉnh đầu truyền ra những lời vô nghĩa thao thao bất tuyệt của hiệu trưởng, trong lời nói còn mang theo tiếng rè rè điện của loa.
Lúc trước, một đám cháy đã xảy ra ở một trường trung học khác trong cùng thành phố, khiến cho việc phải hiểu rõ về phương diện này vô cùng nghiêm khắc.
“Tưởng Du, nghe nói hôm qua lại có nữ sinh tỏ tình với mày hả?” Phía sau là bạn tốt của Tưởng Du – Tịch Lâm đang chọc chọc vào lưng anh, cười tủm tỉm nói.
Tưởng Du ngoái ngoái tai, giễu cợt nói: “Này còn phải nói sao? Anh đây chỉ cần xuất hiện một phút thôi đã mê hoặc được một đám người.”
“Mê hoặc một đám con trai đi.”
Tưởng Du quay đầu lại liếc đối phương một cái: “Nói lung tung cái shit gì.”
“Thôi đi, cả trưởng đều biết mày thích con trai.” Tịch Lâm chống hai tay lên hàng rào, rất có hứng thú nói: “Mày tìm cớ thật sự rất đa dạng nha, lần này lấy cớ là cái gì vậy, tạo thành hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.”
Lần trước Tưởng Du cự tuyệt người khác với lý do là không thích má lúm đồng tiên của đối phương, trước đó nữa thì là không thích tính cách yêu học tập của đối phương.
Lần này sợ là còn nghiêm trọng hơn.
“Ừm…..tao thích người có thành tích xuất sắc hơn tao.” Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười của Tịch Lâm.
Tưởng Du khinh thường nói: “Mọi người không thể cố gắng để theo đuổi tao sao?”
“Ha ha, mày cả năm đều đứng thứ hai toàn khối, ngoại trừ Phó Thành ở lớp bên cạnh, còn ai có điểm tốt hơn mày sao?” Tịch Lâm thay đổi động tác tiếp tục nói: “Sợ là giai đoạn trung học này sẽ không có cô gái nào dám tỏ tình với mày, các cô ấy đều đang đợi mày với Phó Thành công khai.”
Tưởng Du nghe đối phương đột nhiên bật cười, gân xanh trên trán chậm rãi nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lời lấy cớ tao nói cũng đã nói rồi, mấy người đó tin hay không thì tuỳ.”
Tịch Lâm cười đến không dừng được, bỗng nhiên một đôi tay bóp lấy cổ của cậu, cảm giác được Tưởng Du đang tới gần.
Mắt thấy vẻ mặt phẫn nộ của đối phương, nụ cười liền nhạt dần.
“Tịch Lâm, tao cảm thấy ngày mai có thể có nhiều đề tài.”
“Cái gì, đề tài gì?” Tịch Lâm nuốt nuốt nước bọt hỏi.
Tưởng Du cười vô cùng vui vẻ, hé miệng gằn từng chữ nói: “Thì ra quan hệ của Tịch Lâm và Tưởng Du không đơn giản.”
Vừa dứt lời, Tịch Lâm đã nhanh chóng chạy đi, lẫn mất tăm.
“Hừ!” Tưởng Du liếc đối phương một cái, đem tầm mắt dời về phía đất trống dưới lầu, bên tai lắng nghe tiếng hiệu trưởng chỉ đạo.
Không biết Tịch Lâm đã trở lại lúc nào, mở miệng rồi lại ngậm vào.
Sau khi đến lần thứ năm, Tưởng Du không chịu nỗi nữa, nâng cằm bực mình nói: “Có chuyện thì nói, không thì cút đi.”
“Có chuyện!” Tịch Lâm giơ một bàn tay lên đáp, thấy Tưởng Du gật đầu, cậu hơi tiến lại gần nhỏ giọng nói: “Nếu Phó Thành tỏ tình với mày thì sao?”
Tưởng Du nháy mắt đen mặt, giơ nắm đấm lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mày cảm thấy nếu cái đấm này đi xuống thì mày có đau không?”
Tịch Lâm vội vàng câm miệng, yên tĩnh lại.
Quả đấm của Tưởng Du cậu đã từng thử qua rồi, khi còn nhỏ cậu không vừa lòng với tính tình của đối phương, hai người đã hẹn nhau đánh một trận.
Cuối cùng cậu bị đánh đến quỳ rạp trên đất, mà Tưởng Du lại thoải mái xoay người rời đi.
Kể từ đó hai người thật sự theo kiểu đánh nhau xong mới thành bằng hữu.
Lúc này trong loa, tiếng hiệu trưởng đã ngưng lại, thay vào đó chính là tiếng còi cảnh báo đinh tai nhức óc.
Cuộc diễn tập chữa cháy bắt đầu!
Vẻ buồn ngủ trên mặt học sinh đều biến mất, đi xuống lầu theo từng hàng.
Các học sinh ở tầng hai và tầng một lần lượt tiến ra khiến tốc độ chậm lại.
Các học sinh ở phía sau trực tiếp đứng tại chỗ chờ đoàn đi bộ.
Thầy thể dục cầm loa cố sức hô to: “Chú ý an toàn, đi thành từng hàng, các bạn học đi phía trước đừng ngừng lại.”
Tiếng loa cùng tiếng còi cảnh báo gần như chồng lên nhau, không ai nghe rõ.
Nhưng thầy thể dục vẫn lớn tiếng hô to.
Đội ngũ bắt đầu trở lên lộn xộn, các học sinh cùng lớp gần như bị phân tán.
Tay Tưởng Du nắm chặt lan can, xung quanh đã không phải là những bạn học ban đầu, nhưng anh không dám dừng lại, đành phải đi theo đội ngũ đi trước.
Một bàn tay thủ ở bên người, một bàn tay nắm lấy lan can, phòng ngừa bị ngã xuống.
Không biết bạn học nào ở phía sau đẩy anh một cái, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, giày nháy mắt bị rớt ra.
Muốn nhặt lại nhưng đã không nhìn thấy nó ở đâu nữa.
Đôi giày này là anh mua bằng tiền tiêu vặt nên vô cùng yêu thích.
Nghĩ vậy, sự bực bội trong lòng tăng lên không ít.
Không có giày bảo vệ, đôi tất trắng đã sắp nhuốm thành màu đen, bên trên còn có một vài dấu giày.
Tất trắng đã thành công biến thành tất đen, nửa sau chiếc tất cũng bị ướt.
Mặt Tưởng Du càng thêm đen, xung quanh còn có không ít bạn học nữ đang hi hi ha ha, thỉnh thoảng còn dựa vào anh, hoàn toàn không để ý đến tình huống hiện tại.
Gần đến tầng một, sắc mặt Tưởng Du mới tốt lên một chút.
Nhưng đúng lúc này, ba bạn học nam đột nhiên lao ra chen vào đùa giỡn giữa đám người.
Không gian vốn đã chật hẹp nay càng thêm chật chội hơn.
Còn có thể nghe được tiếng than phiền và tiếng thét chói tay khi sắp bị ngã xuống.
Tưởng Du đi ở phía trước không có tâm trạng để ý đến chuyện xảy ra phía sau, tốc độ còn nhanh hơn trước.
Vừa mới đến tầng một, anh còn chưa kịp đứng vững đã bị một người ở phía sau va phải đập vào lưng anh một cái.
Đau đớn từ trên lưng truyền đến, anh cố nén.
Nhưng cảnh tượng ở phía sau càng ép tới không để cho anh giảm tốc độ, người ở phía sau lại lao vào anh.
Lần này anh không kịp chuẩn bị, hơn nữa đôi tất bị thấm nước trước đó càng không ổn, cả người trượt về phía trước.
Lúc ấy căn bản không thể chú ý quá nhiều, hai tay nhanh chóng đỡ lấy bức tường, một lúc sau mới miễn cưỡng ổn định.
May mắn hiện tại anh đang ở góc cầu thang, không gây trở ngại cho những người phía sau.
Bạn học hai lần liên tục va vào lưng Tưởng Du, hiện tại cơ hồ đều dựa vào trên người anh, tiếng thở gấp dồn dập truyền vào tai anh.
“Bạn học…..” Tưởng Du bực mình vừa nói vừa quay đầu, một vật mềm mại xẹt qua xương quai xanh của anh.
“!!!”
Anh bị hôn?!
Tưởng Du gần như ngừng thở, cả người như bị điện giật, tay chân đều tê dại.
Ánh mắt anh mở to, hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống liền thấy người đứng đầu toàn khối Phó Thành.
Lúc này đối phương mang vẻ mặt kích động, chau mày, hai tay chống bên người anh nắm chặt, tóc tai lộn xộn, trên đồng phục còn có dính vết bùn.
Càng có duyên chính là, giày của hắn cũng mất một chiếc……….
- ----
“Các em học sinh, cuộc diễn tập vừa rồi vô cùng thất bại!” Hiệu trưởng đứng trên cột cờ tức giận phát biểu, nước miếng theo đường parabol rơi xuống mặt đất.
Tây trang bó sát người phô ra cái bụng to tròn của thầy hiệu trưởng, mỗi lần tức giận nói chuyện bụng lại run lên.
Ba bạn học nam đứng dưới đài cúi đầu xấu hổ.
“Ba em học sinh này đã phạm lỗi vô cùng lớn trong cuộc diễn tập này, chen vào trong đám người để đùa giỡn.
Sau khi giáo viên kiểm tra camera phát hiện các em ấy từ trong nhà vệ sinh chạy ra, lúc ấy trong tay còn cầm điện thoại, rất rõ ràng là các em ấy trốn ở nhà vệ sinh chơi game, suýt chút nữa bỏ lỡ cuộc diễn tập mới vội vàng chen vào đám người.”
Hiệu trưởng càng nói càng kích động, mặt đỏ bừng, ở dưới ánh mặt trời đầu lấp lánh sáng lên.
“May mắn không làm các bạn học khác bị thương, nhưng mà chuyện này chúng ta không thể nhân nhượng, các em mỗi người đều phải nhớ kĩ lần phạm lỗi nặng này.
Cuối tuần mời phụ huynh các em đến nói chuyện, thứ hai chào cờ tuần sau các em cũng phải đọc bản kiểm điểm!”
Sắc mặt ba bạn học nháy mắt tái nhợt, cơ thể co quắp lại.
Tưởng Du đứng ở cuối lớp sắc mặt không được tự nhiên, hai tay làm bộ lơ đãng che phía dưới quần.
Trong lòng anh vô cùng bất đắc dĩ, vừa mới bị Phó Thành hôn một cái.
Nói đúng hơn là môi chỉ quét qua xương quai xanh một chút, anh liền cứng…..
Anh vô cùng hoài nghi mình có phải có ý gì đó với Phó Thành không!
Tưởng Du lại thở dài một hơi, vừa rồi còn kiên định nói mình trong sạch, giờ không khác gì tự vả, còn đặc biệt vang dội.
Anh liếc nhìn những người xung quanh, may mắn tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người hiệu trưởng.
Vừa định thu hồi tầm mắt lại bắt gặp một ánh mắt khác, khi anh quay đầu nhìn lại thì Phó Thành đã quay đầu trở về.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, khuôn mặt tuấn tú của anh bắt đầu đỏ bừng.
Thật ra lúc đó, Phó Thành cũng để ý thấy --- trên đường đi tới, đối phương đều che phía trước của mình.
“Tưởng Du, làm gì mà ngượng nghịu như con gái thế.” Sau lưng truyền đến tiếng của Tịch Lâm.
“Không có gì…..”
“Mày lừa ai thế, hai tay đều đang che ở đũng quần kìa.”
Tưởng Du nghiến răng, quay đầu liếc đối phương: “Mày nói nhỏ thì sẽ chết à!”
“Mày gặp cô gái nhỏ nào thế, kích động như vậy.” Tịch Lâm nhướng mày cười nói.
Trong đầu Tưởng Du hiện lên hình dáng Phó Thành, lập tức lắc đầu.
Lúc này anh mới chú ý tới áo khoác đồng phục trên người Tịch Lâm, một tay kéo qua: “Trời nóng như thế này mặc áo khoác cái gì, cho tao mượn đi.”
“Không được! Hôm nay tia cực tím quá lớn, sẽ làm cháy nắng làn da mềm mại của tao.”
Tịch Lâm cố gắng phòng thủ, cuối cùng vẫn bị Tưởng Du đoạt đi.
Áo khoác được buộc quanh eo, vừa vặn che chắn, nhưng chuyển động mạnh sẽ làm nó lộ ra.
Hiện tại anh chỉ cần nghỉ ngơi cho đến khi buổi diễn tập kết thúc sau đó điên cuồng chạy đi là được.
Tưởng Du thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt mang theo ý cười.
Nhưng nhìn thầy thể dục vừa cầm loa vừa quát mắng, vẻ mặt của anh liền cứng đờ.
Đối phương mang theo hai chiếc giày đi lên bục chào cờ, nói nhỏ với hiệu trưởng vài câu, đem buổi diễn tập sắp kết thúc kéo dài ra.
Hiệu trưởng khẽ gật đầu nói vào micro: “Vừa rồi thầy giáo nhìn thấy hai chiếc giày trên cầu thang.
Hai học sinh này không lấy giày ngay trong hoàn cảnh vừa rồi là rất đúng, rất đáng khen, bây giờ hai em lên lấy giày của mình về đi.”
“!!!”
Tưởng Du cứng ngắc ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào một chiếc giày thể thao màu đen.
Quả nhiên ông trời đang chơi anh!
Anh nuốt nuốt nước bọt, tự hỏi phải dùng cách gì để đi ra ngoài.
Bạn học xung quanh đều đang tìm kiếm người bị mất giày, muốn mau chóng kết thúc buổi diễn tập này.
“Hai em học sinh này không cần phải xấu hổ đâu, cứ việc tiến lên lấy.” Hiệu trưởng khó được ôn nhu nói.
Mỗi một giây Tưởng Du đều cảm thấy rất dài, anh lo lắng bất an đi về phía trước từng bước, đột nhiên một đôi giày thể thao màu trắng đập vào chân anh.
Anh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, đối mặt với Phó Thành đang vô cùng bình tĩnh.
Phó Thành nhìn thoáng qua Tưởng Du, nhanh chóng dời đi: “Mang vào.”
“Hả?”
Tưởng Du vẫn chưa kịp trả lời Phó Thành, đối phương đã đi thẳng về phía bục chào cờ.
Một chiếc tất trắng và một chiếc tất trắng đen.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung ở trên người hắn, chỉ thấy hắn lạnh nhạt đi lên bục chào cờ, hơi cúi người nói: “Hiệu trưởng, giày đều là của em.”
Ánh mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, phía dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt tĩnh lặng như hồ.
Phó Thành không nóng không vội, lẳng lặng chờ đợi.
Tưởng Du nhìn chăm chú vào đối phương, có thể là cảm nhận được tầm mắt, Phó Thành cũng quay đầu, hai người nhìn nhau.
Tác giả có điều muốn nói:
Phó Thành:.......